Nữ Bác Sĩ Thiên Tài Xuyên Qua Thành Nữ Phụ
Chương 17
Quân Ngọc
07/11/2017
Nam Cung Hạo Thần mông lung mở mắt ra rồi nhắm lại quá trình đó lặp lại
nhiều. Hắn mơ màng có thể nhìn thấy xung quanh mình có rất nhiều người
áo trắng đoán chắc đó là bác sĩ cùng y tá. Trước mặt hắn là một cô gái
với mái tóc xoăn dài màu nâu đen xõa ngang lưng, khuôn mặt thanh thuần,
trên tay cầm một trình ký đang ghi chép gì đó thỉnh thoảng xoay qua nói
với những người bên cạnh cái gì đó. Đến khi hắn có thể nhìn rõ được cô
gái đó là ai thì lập tức trợn trừng mắt. Ý nghĩ trong đầu hắn lúc này là tại sao cô ta lại ở đây, người hắn tối chán ghét Lăng Kì Huyên.
Lăng Kì Huyên đến một ánh mắt dư thừa cũng chả thèm quẳng cho hắn nói chi thấy hắn trừng mình. Lăng Kì Huyên âm thầm cảm thán, quả dúng là nam chủ a bị thương nắng như vậy không tới mấy ngày liền tỉnh lại hơn nữa tinh thần còn rất tốt còn có thể trừng minh. Sau khi kiểm tra xong dặn dò y tá những đều cần lưu ý rồi quay đi cũng chả thèm đến Nam Cung Hạo Thần còn đang trừng mắt. Cô không rảnh đến nỗi đứng đó mà đôi co với anh ta.
Buổi chiều, Lâm Tịch Tuyết nghe tin Nam Cung Hạo Thần tỉnh lại thì đến thăm, hai mắt rưng rưng nhìn Nam Cung Hạo Thần bảo rằng anh tỉnh lại là tốt rồi em rất lo cho anh này nọ. Hắn từ miệng Lâm Tịch Tuyết biết được sự thay đổi của Lăng Kì Huyên, hắn nghĩ chắc chắn cô ta lại giở trò. Nghĩ đến đây Nam Cung Hạo Thần cười lạnh hắn sẽ mở to mắt mà nhìn xem Lăng Kì Huyên còn muốn xuất ra chiêu gì nữa. Lần trước hắn bỏ qua không có nghĩ lần này hắn sẽ còn bỏ qua. Nếu Lăng Kì Huyên còn dám làm tổn thương Lâm Tịch Tuyết thì đừng trách hắn không nể tình.
Từ lúc Nam Cung Hạo Thần tỉnh lại cũng đã qua vài ngày Trình Thanh cũng có đến xem qua vài lần, cha mẹ của Nam Cung Hạo Thần cũng đến nhưng có vẻ họ không quá nhiệt tình với hắn. Điều làm hắn kinh ngạc ngoài ý muốn là Lăng Kì Huyên lại không có động tĩnh gì, cũng không nhiệt tình thấy hắn là mất đi lí trí, bám riết không buôn như lúc trước. Cô bây giờ không trang điểm như bản tô màu mà rất nhẹ nhàng đôi khi lại để tự nhiên không trang điểm, nói chuyện lại rất sắc bén đôi khi cũng châm chọc hắn vài câu tỷ như hiện tại.
"Lăng Kì Huyên tôi không biết cô lại muốn giở trò gì bất quá cô cũng đừng vọng tưởng sẽ có ngày tôi thích cô". Hắn lạnh lùng nhìn cô nói.
Đang ghi chép trên trình ký, Lăng Kì Huyên nghe hắn nói vậy ngẫng đầu nâng ngón trỏ đặt trên môi, lạnh nhạt nói.
"Lúc tôi làm việc không muốn bị người khác quấy rầy". Sau đó lại quay sang trợ lý của mình hỏi.
"Có mang gương không". Lăng Kì Huyên nhận chiếc gương từ trợ lý sau đó quăng đến trước mặt Nam Cung Hạo Thần, thấy anh ta bắt được thì nói.
"Không cần tôi nói cũng hiểu rồi chứ. Tôi hiểu vì sao lúc đó tôi lại điên cuồng như vậy. Anh đấy à mặt mũi cũng bình thường thôi, tiền thì nhà tôi cũng không thiếu, năng lực thì anh tôi cũng không kém mà. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hồi còn trẻ quả thật quá điên cuồng". Nói xong thì xoay đi bỏ lại Nam Cung Hạo Thần đen mặt trên tay còn cầm cái gương. Trợ lý An Phỉ Nhi cũng đồng dạng khóe mắt co giật liên hồi, trưởng khoa à bây giờ chị già lắm sao.
Nam Cung Hạo Thần nhiếu mày, đôi mắt âm trầm. Hắn thật sự không ngờ Lăng Kì Huyên sẽ nói như vậy. Bây giờ hắn cũng có chút tin tưởng Lăng Kì Huyên thay đổi. Là cô ta diễn quá đạt hay là một lí do khác.
Từ phòng bệnh Nam Cung Hạo Thần đi ra ngoài Lăng Kì đụng phải một đứa trẻ mặt áo bệnh nhân, cô đờ nhóc lên nhìn nó có vẻ rất gấp gáp lại thấy phía sau nó còn có mấy hộ lý y tá đuổi theo liền hiểu ra. Gần đây có một nhóc rất không ngoan trong bệnh viện. Ai cũng sợ phải bị phân công đến chăm sóc nó, khỏi phải nói tính tình tùy hứng lại hay bày ra nhiều trò quỹ quái, thường xuyên không chịu uống thuốc. Cô đoán hẳn là nhóc này đi, Lăng Kì Huyên túm nhóc lại.
"Này cậu bé, cháu lại không uống thuốc đúng giờ phải không, như vậy rất không ngoan nha". Lằng Kì Huyên mỉm cười nhìn cậu bé. Cậu nhóc nhìn Lăng Kì Huyên cảm thấy cô bác sĩ này cười lên thật dễ nhìn a, cha từng nói mĩ nữ chính là dễ nói chuyện nhất cũng dễ mềm lòng nhất hay là xin cô này đi. Nhóc rất là không thích mùi vị của thuốc a thật đắng thật khó uống.
"Cô bác sĩ xinh đẹp ơi cháu bị người xấu bắt, họ ép cháu uống loại thuốc thiệt đăng thiệt khó uống. Cô xin đẹp như vậy nhất định là người tốt cô giúp cháu nha". Cậu nhóc hai mắt rưng rưng ngấn lệ mong chờ nhìn Lăng Kì Huyên. Bọn người phía sau đuổi tới nghe cậu nhóc nói vây đồng loạt đen mặt.
Lăng Kì Huyên mỉm cười, hay nhỉ nhóc con miệng thật ngọt, thật biết giả trang nhưng mi tìm lầm người rồi nhóc à.
"Ồ thật xin lỗi nhóc nha cô không phải là người tốt cô chính là người xấu. Còn nữa nhóc không uống thuốc thì tối cô sẽ gọi ông ba bị đến bắt nhóc đi. Nhóc không uống thuốc thì sẽ không hết bệnh a mà không hết bệnh thì nhóc sẽ không có sức khỏe để đánh lại ông ba bị và đám người xấu bắt nhóc uống thuốc thiệt đắng". Vẻ mặt thần bí hề hề của Lăng Kì Huyên gần như thuyết phục đươc nhóc. Nó cuối đầu dường như đang suy nghĩ, một lúc sau lại ngẫng đầu lên nhìn Lăng Kì Huyên trong mắt tràng đầy quyết tâm.
"Cháu sẽ uống thuốc đúng giờ ạ". Nhóc con khẳng định nói. Lăng Kì Huyên mỉm cười với nhóc nói ngoan. Bọn người hộ lý chứng kiển toàn bộ quá trình dụ dỗ trẻ con của Lăng Kì Huyên đen mặt nhưng cũng thán phục Lăng Kì Huyên, bọn họ mất chín trâu hai hổ khô cả nước miếng cũng kho dụ được nó vậy mà Lăng Kì Huyên nói vài lời nó liền nghe theo.
Đúng lúc Trình Thanh Thu đi ngang qua thấy một màng như vậy thật không biết làm sao, lại có người dụ trẻ con uống thuốc như vậy sao. Lúc hắn thấy đứa trẻ va phải Lăng Kì Huyên thì hắn cứ nghĩ là cô sẽ quát mắng thậm chí đáng đứa nhỏ nhưng lại không ngờ cô đỡ nó dậy còn dụ nó uống thuốc. Lúc này hắn thật sự tin Lăng Kì Huyên thay đổi thành một con người khác hay nói đúng hơn là bị đa nhân cách. Nhìn sang người đàn ông luôn mặt lạnh lùng đôi mắt luôn thâm trầm bây giờ lại đầy ý cười, ôn nhu nồng đậm nhìn về phía Lăng Kì Huyên đang vẫy tay phía xa với cậu nhóc đang theo hộ lý về phòng bệnh. Trình Thanh Thu tỏ vẻ tình yêu thật đúng là kì tích a có thể lam bản thân một người thanh đổi bao gồm bản thân hắn.
Có điều người Đoan Mộc Hạo Huyện thích Lăng Kì Huyên của hiện tại lỡ sau này cô hồi phục lại hay mọc ra thêm một nhân cách khác thì sao. Aizz tới đâu hay tới đó đi.
Lăng Kì Huyên đến một ánh mắt dư thừa cũng chả thèm quẳng cho hắn nói chi thấy hắn trừng mình. Lăng Kì Huyên âm thầm cảm thán, quả dúng là nam chủ a bị thương nắng như vậy không tới mấy ngày liền tỉnh lại hơn nữa tinh thần còn rất tốt còn có thể trừng minh. Sau khi kiểm tra xong dặn dò y tá những đều cần lưu ý rồi quay đi cũng chả thèm đến Nam Cung Hạo Thần còn đang trừng mắt. Cô không rảnh đến nỗi đứng đó mà đôi co với anh ta.
Buổi chiều, Lâm Tịch Tuyết nghe tin Nam Cung Hạo Thần tỉnh lại thì đến thăm, hai mắt rưng rưng nhìn Nam Cung Hạo Thần bảo rằng anh tỉnh lại là tốt rồi em rất lo cho anh này nọ. Hắn từ miệng Lâm Tịch Tuyết biết được sự thay đổi của Lăng Kì Huyên, hắn nghĩ chắc chắn cô ta lại giở trò. Nghĩ đến đây Nam Cung Hạo Thần cười lạnh hắn sẽ mở to mắt mà nhìn xem Lăng Kì Huyên còn muốn xuất ra chiêu gì nữa. Lần trước hắn bỏ qua không có nghĩ lần này hắn sẽ còn bỏ qua. Nếu Lăng Kì Huyên còn dám làm tổn thương Lâm Tịch Tuyết thì đừng trách hắn không nể tình.
Từ lúc Nam Cung Hạo Thần tỉnh lại cũng đã qua vài ngày Trình Thanh cũng có đến xem qua vài lần, cha mẹ của Nam Cung Hạo Thần cũng đến nhưng có vẻ họ không quá nhiệt tình với hắn. Điều làm hắn kinh ngạc ngoài ý muốn là Lăng Kì Huyên lại không có động tĩnh gì, cũng không nhiệt tình thấy hắn là mất đi lí trí, bám riết không buôn như lúc trước. Cô bây giờ không trang điểm như bản tô màu mà rất nhẹ nhàng đôi khi lại để tự nhiên không trang điểm, nói chuyện lại rất sắc bén đôi khi cũng châm chọc hắn vài câu tỷ như hiện tại.
"Lăng Kì Huyên tôi không biết cô lại muốn giở trò gì bất quá cô cũng đừng vọng tưởng sẽ có ngày tôi thích cô". Hắn lạnh lùng nhìn cô nói.
Đang ghi chép trên trình ký, Lăng Kì Huyên nghe hắn nói vậy ngẫng đầu nâng ngón trỏ đặt trên môi, lạnh nhạt nói.
"Lúc tôi làm việc không muốn bị người khác quấy rầy". Sau đó lại quay sang trợ lý của mình hỏi.
"Có mang gương không". Lăng Kì Huyên nhận chiếc gương từ trợ lý sau đó quăng đến trước mặt Nam Cung Hạo Thần, thấy anh ta bắt được thì nói.
"Không cần tôi nói cũng hiểu rồi chứ. Tôi hiểu vì sao lúc đó tôi lại điên cuồng như vậy. Anh đấy à mặt mũi cũng bình thường thôi, tiền thì nhà tôi cũng không thiếu, năng lực thì anh tôi cũng không kém mà. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hồi còn trẻ quả thật quá điên cuồng". Nói xong thì xoay đi bỏ lại Nam Cung Hạo Thần đen mặt trên tay còn cầm cái gương. Trợ lý An Phỉ Nhi cũng đồng dạng khóe mắt co giật liên hồi, trưởng khoa à bây giờ chị già lắm sao.
Nam Cung Hạo Thần nhiếu mày, đôi mắt âm trầm. Hắn thật sự không ngờ Lăng Kì Huyên sẽ nói như vậy. Bây giờ hắn cũng có chút tin tưởng Lăng Kì Huyên thay đổi. Là cô ta diễn quá đạt hay là một lí do khác.
Từ phòng bệnh Nam Cung Hạo Thần đi ra ngoài Lăng Kì đụng phải một đứa trẻ mặt áo bệnh nhân, cô đờ nhóc lên nhìn nó có vẻ rất gấp gáp lại thấy phía sau nó còn có mấy hộ lý y tá đuổi theo liền hiểu ra. Gần đây có một nhóc rất không ngoan trong bệnh viện. Ai cũng sợ phải bị phân công đến chăm sóc nó, khỏi phải nói tính tình tùy hứng lại hay bày ra nhiều trò quỹ quái, thường xuyên không chịu uống thuốc. Cô đoán hẳn là nhóc này đi, Lăng Kì Huyên túm nhóc lại.
"Này cậu bé, cháu lại không uống thuốc đúng giờ phải không, như vậy rất không ngoan nha". Lằng Kì Huyên mỉm cười nhìn cậu bé. Cậu nhóc nhìn Lăng Kì Huyên cảm thấy cô bác sĩ này cười lên thật dễ nhìn a, cha từng nói mĩ nữ chính là dễ nói chuyện nhất cũng dễ mềm lòng nhất hay là xin cô này đi. Nhóc rất là không thích mùi vị của thuốc a thật đắng thật khó uống.
"Cô bác sĩ xinh đẹp ơi cháu bị người xấu bắt, họ ép cháu uống loại thuốc thiệt đăng thiệt khó uống. Cô xin đẹp như vậy nhất định là người tốt cô giúp cháu nha". Cậu nhóc hai mắt rưng rưng ngấn lệ mong chờ nhìn Lăng Kì Huyên. Bọn người phía sau đuổi tới nghe cậu nhóc nói vây đồng loạt đen mặt.
Lăng Kì Huyên mỉm cười, hay nhỉ nhóc con miệng thật ngọt, thật biết giả trang nhưng mi tìm lầm người rồi nhóc à.
"Ồ thật xin lỗi nhóc nha cô không phải là người tốt cô chính là người xấu. Còn nữa nhóc không uống thuốc thì tối cô sẽ gọi ông ba bị đến bắt nhóc đi. Nhóc không uống thuốc thì sẽ không hết bệnh a mà không hết bệnh thì nhóc sẽ không có sức khỏe để đánh lại ông ba bị và đám người xấu bắt nhóc uống thuốc thiệt đắng". Vẻ mặt thần bí hề hề của Lăng Kì Huyên gần như thuyết phục đươc nhóc. Nó cuối đầu dường như đang suy nghĩ, một lúc sau lại ngẫng đầu lên nhìn Lăng Kì Huyên trong mắt tràng đầy quyết tâm.
"Cháu sẽ uống thuốc đúng giờ ạ". Nhóc con khẳng định nói. Lăng Kì Huyên mỉm cười với nhóc nói ngoan. Bọn người hộ lý chứng kiển toàn bộ quá trình dụ dỗ trẻ con của Lăng Kì Huyên đen mặt nhưng cũng thán phục Lăng Kì Huyên, bọn họ mất chín trâu hai hổ khô cả nước miếng cũng kho dụ được nó vậy mà Lăng Kì Huyên nói vài lời nó liền nghe theo.
Đúng lúc Trình Thanh Thu đi ngang qua thấy một màng như vậy thật không biết làm sao, lại có người dụ trẻ con uống thuốc như vậy sao. Lúc hắn thấy đứa trẻ va phải Lăng Kì Huyên thì hắn cứ nghĩ là cô sẽ quát mắng thậm chí đáng đứa nhỏ nhưng lại không ngờ cô đỡ nó dậy còn dụ nó uống thuốc. Lúc này hắn thật sự tin Lăng Kì Huyên thay đổi thành một con người khác hay nói đúng hơn là bị đa nhân cách. Nhìn sang người đàn ông luôn mặt lạnh lùng đôi mắt luôn thâm trầm bây giờ lại đầy ý cười, ôn nhu nồng đậm nhìn về phía Lăng Kì Huyên đang vẫy tay phía xa với cậu nhóc đang theo hộ lý về phòng bệnh. Trình Thanh Thu tỏ vẻ tình yêu thật đúng là kì tích a có thể lam bản thân một người thanh đổi bao gồm bản thân hắn.
Có điều người Đoan Mộc Hạo Huyện thích Lăng Kì Huyên của hiện tại lỡ sau này cô hồi phục lại hay mọc ra thêm một nhân cách khác thì sao. Aizz tới đâu hay tới đó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.