Quyển 2 - Chương 28
Phong Gian Danh Hương
24/09/2016
Edit : Lạc Khinh Trần
❤ ❤ ❤ ❤ ❤ ❤ ❤
"Ha ha, được rồi, ngươi cố gắng ăn nhiều một chút, buổi tối đừng để mất mặt nữa!" Xảo Nhi buồn cười nói.
Khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc của Lãnh Sương Hàn nhất thời trở nên bạo hồng, sau khi trộm ngắm nhìn Lâm Vô Du cùng Đông Phương Ngọc một cái, đầu trực tiếp cúi thấp đến nỗi sắp đụng tới bát cơm.
"Xảo Nhi..." Lâm Vô Du lập tức vội la lên,ý tứ của nàng là đêm nay nàng còn muốn ngủ ở trong phòng Lãnh Sương Hàn sao?
"Câm miệng! Ăn cơm!" Xảo Nhi trừng mắt liếc Lâm Vô Du một cái.
Đông Phương Ngọc cùng Chu Vô Ý nhìn thấy Lâm Vô Du bị nghẹn khuất cũng không biết nói cái gì cho phải, Lâm Vô Du yên lặng cúi đầu ăn cơm, bất quá đôi lúc đôi mắt tràn đầy u oán của hắn liếc trộm nhìn Xảo Nhi.
"Xảo Nhi, ngươi không thể đối xử với đại nhân như vậy." Chu Vô Ý nhịn không được nói, hắn thật sự rất đồng tình với Lâm Vô Du.
"Sư gia, ta không sao." Lâm Vô Du đánh gãy lời của Chu Vô Ý.
"Đại nhân, ngươi đối xử với nàng giống như nương tử của mình, còn nàng thì đối xử với ngươi như thế nào? Cho dù nàng có người khác đi nữa, cũng không thể làm như vậy đối với ngươi!" Chu Vô Ý bị Lâm Vô Du nói ngược lại càng thêm tức giận , trừng mắt nhìn Xảo Nhi.
Đông Phương Ngọc một đôi tinh mâu nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh Xảo Nhi, lập tức lấy chân đá Chu Vô Ý một cước.
"Ta bất quá chỉ là bất bình thôi, ta biết nàng rất lợi hại, nhưng cũng không thể đùa giỡn tình cảm của người khác như vậy, huống chi đại nhân lại để ý nàng như vậy." Chu Vô Ý tức giận đến mức buông bát đũa xuống nói.
"Sư gia! Không cần nói nữa ! Ta không sao!" Lâm Vô Du lập tức quát bảo Chu Vô Ý ngưng lại, hắn biết Chu Vô Ý thấy hắn bị tổn thương nên mới bất bình lên tiếng, nhưng hắn biết chính mình thật sự không thể thỏa mãn được tiểu nữ nhân này, đây là bi ai của chính hắn a.
Bàn tay nhỏ bé của Xảo Nhi vỗ lên trên mặt bàn một cái, cái bàn đang nguyên vẹn lập tức bị chia làm hai nữa,mọi người sợ tới mức đều lui về sau vài bước, bát đũa thức ăn đều rơi xuống đất bể nát .
"Đi!" Xảo Nhi kéo bàn tay to của Lãnh Sương Hàn trực tiếp đi ra cửa, cả người nàng lãnh đến nỗi không thể nào lãnh hơn nữa, nàng tin tưởng mình đã đối xử với Lâm Vô Du rất tốt rồi, chiếu cố người khác không phải là tính cách của nàng, thể trạng của hắn nhiều nhất cùng nàng ở trên giường chỉ được đến nữa tháng, nguyên nhân vì nàng đối với hắn bất đồng, cho nên hắn ở trong lòng nàng thủy chung là rất đặc biệt , không nghĩ tới nàng vẫn là sai lầm rồi, nàng không nên đa tình như vậy, làm cho hắn càng lún càng sâu, làm cho mình càng ngày càng để ý hắn!
"Xảo Nhi, đừng đi! Sư gia không phải cố ý , hắn không hiểu chúng ta!" Lâm Vô Du sợ tới mức khuôn mặt tuấn tú trở nên trắng bệch, hắn không muốn bất hòa cùng Xảo Nhi.
"Xảo Nhi! Ngươi đừng như vậy, đại nhân cũng không nghĩ như vậy không phải sao?" Đông Phương Ngọc cũng xông lên phía trước nói vài lời, hắn bắt đầu đồng tình với Lâm Vô Du , cũng vì chính mình mà cảm thấy may mắn,hắn không có để lộ quá nhiều tình cảm với nàng.
"Ta cùng Hàn đi ra ngoài dùng bữa!" Xảo Nhi lạnh lùng nhìn hắn nói.
"Xảo Nhi, đại nhân cũng chưa có ăn cơm đâu?" Lâm Vô Du cơ hồ là khẩn cầu , hắn không hy vọng Xảo Nhi cách hắn càng ngày càng xa, hắn cần thời gian làm cho Xảo Nhi chậm rãi yêu thương hắn,tuyệt đối không thể để cho nàng rời khỏi hắn được.
"Ta về sau ta sẽ không cùng ăn cùng ở với mọi người ở đây! Nhưng ta sẽ trở về làm việc! Điều này là ta nợ ngươi ! Chúng ta bây giờ dừng ở đây đi!" Xảo Nhi nói ra lời nói tàn khốc làm cho tâm của Lâm Vô Du tan thành nhiều mảnh nhỏ.
"Thượng Quan Xảo Nhi!" Chu Vô Ý tức giận đến cả người phát run, "Đại nhân chưa nói lời nào! Toàn bộ điều là do ta nói , ngươi không cần tra tấn đại nhân như vậy!"
Thượng Quan Xảo Nhi nhìn hắn cười lạnh một tiếng nói: "Là ngươi làm cho ta biết được ta đối với hắn thật sự quá tốt!" Nói xong nàng cũng không có dừng lại, lôi kéo Lãnh Sương Hàn từ nãy tới giờ không nói lời nào đi ra ngoài.
"Có mới nới cũ! Kỹ năng bơi dương hoa!*" Chu Vô Ý tức giận đến mức mắng to.
"Sư gia!" Lâm Vô Du cũng phát hỏa quát lên .
Xảo Nhi đi đến trong viện thì cước bộ ngừng lại, Lãnh Sương Hàn vội vàng kéo kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn rất sợ nàng sẽ bão nổi.
"Đại nhân! Loại nữ nhân vô tình vô nghĩa này ngươi còn muốn nàng làm gì, ngày mai ta đi kêu bà mối giúp ngươi giới thiệu vài người, cô nương trong sạch còn rất nhiều, nàng nghĩ nàng là nữ nhân duy nhất sao? Nàng nghĩ nàng lợi hại thì muốn chúng ta đều phải nghe theo nàng sao? Nàng quả thực là không biết liêm sỉ! Căn bản không xứng với đại nhân!" (Trần : Ông này mắng đến nghiện =.=)
"Sư gia! Ngươi đừng nói nữa, ta, ta đau đầu." Lâm Vô Du quả thật rất đau đầu, hắn không thể trách Chu Vô Ý được, Chu Vô Ý bởi vì hắn mà bất bình, hắn cũng không thể trách Xảo Nhi, bởi vì Xảo Nhi đã sớm cảnh cáo hắn, muốn trách chỉ có thể tự trách mình, chính mình đối với nàng động chân tình.
"Đông Phương, để cho ngươi chê cười rồi , sư gia, phòng bếp còn có đồ ăn, các ngươi tiếp tục ăn đi, đại nhân trở về phòng nghĩ ngơi." Lâm Vô Du trốn tránh nói, tâm của hắn bây giờ chỗ nào cũng rất đau.
Nhìn thấy trong viện Xảo Nhi lôi kéo tay Lãnh Sương Hàn, hắn quay đầu đi không nghĩ muốn nhìn thấy, vội vàng chạy về phòng của mình, đóng cửa phòng lại.
"Sư gia, ngươi cũng đừng nóng giận , Xảo Nhi là loại người nào, ngươi đến bây giờ còn không biết sao?" Đông Phương Ngọc thở dài nói.
"Ta biết rất rõ, nhưng ta không cho phép nàng thương tổn đại nhân, đại nhân từ nhỏ đã mất đi song thân (là mất cha,mẹ đấy) từng trải qua không ít đau khổ, tâm địa lại thiện lương, vì nước vì dân, lão thiên gia không nên đối đãi với hắn như vậy!" Chu Vô Ý cũng buồn bực rời đi,khi đi ngang qua hai người Xảo Nhi còn hừ mạnh một tiếng mới tiếp tục đi trở về phòng.
"Xảo Nhi, ngươi đừng nghĩ nhiều, đi dùng bữa đi." Đông Phương Ngọc lắc đầu, hắn tới nơi này là vì an toàn của mình, cũng vì muốn nhìn thấy Xảo Nhi, không nghĩ tới lại gặp một loạt biến cố như vậy làm cho hắn không biết phải làm sao, hắn thở dài rời đi.
"Xảo Nhi..." Lãnh Sương Hàn phát hiện toàn thân Xảo Nhi lạnh như băng , bàn tay của nàng cũng trỏ nên rất lạnh.
Xảo Nhi bỏ tay hắn ra,điểm mũi chân một cái bay lên cao liền không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
"Xảo Nhi!" Lãnh Sương Hàn lập tức bay theo lên nóc nhà, nhưng khinh công của Xảo Nhi rất nhanh bay lên bay xuống vài cái liền biến mất trước mặt hắn.
Lâm Vô Du cùng Đông Phương Ngọc nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy ra ngoài.
"Xảo Nhi đâu?" Lâm Vô Du gấp đến độ kêu to đối với Lãnh Sương Hàn đang trên nóc nhà.
Lãnh Sương Hàn nhảy xuống, lãnh khốc nhìn hắn một cái, sau đó hừ một tiếng xoay người trở về phòng của mình .
"Xem ra Xảo Nhi thật sự rất tức giận." Đông Phương Ngọc nhíu mày nói.
"Không cần gặp chuyện không may là tốt rồi." Nói xong Lâm Vô Du cũng xoay người trở về phòng.
Ban đêm giờ tý, bầu trời im ắng lạ thường, ánh trăng mơ hồ lúc sáng lúc tối, Xảo Nhi còn chưa có trở về, mọi người đều ngủ không được, mà đúng lúc này, Lãnh Sương Hàn cùng Đông Phương Ngọc ở trong phòng nghe được trên nóc nhà có tiếng bước chân của nhiều người, lập tức lấy kiếm đi ra khỏi phòng.
"Lãnh huynh..." Đông Phương Ngọc nhẹ giọng kêu lên.
"Mau kêu đại nhân cùng sư gia tỉnh dậy!" Lãnh Sương Hàn vội vàng đi vào phòng Lâm Vô Du, Lâm Vô Du mới vừa ngủ không lâu đã bị đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt nhẹ giọng nói: "Xảo Nhi..."
Lãnh Sương Hàn khóe miệng vừa kéo nói: "Đại nhân, mau rời đi nơi này, trên nóc nhà có địch nhân đến, Xảo Nhi còn chưa có trở về." Lãnh Sương Hàn giải thích nói.
"Cái gì!" Lâm Vô Du lập tức bừng tỉnh , vội vàng xuống giường, không kịp mặc quần áo liền cùng sư gia hội hợp, Đông Phương Ngọc để cho hai người trốn ở trong nhà bếp.
Dưới ánh trăng, trên vách tường ngẫu nhiên có vài bóng dáng hiện lên, Đông Phương Ngọc cùng Lãnh Sương Hàn biết người tới không ít, vội vàng tụ tập thị vệ, Lãnh Sương Hàn đi đánh thức các huynh đệ của mình, bọn họ không cần biết là ai, ban đêm xông vào đây nhất định là không có ý tốt.
Chờ sau khi sắp xếp mọi người xong, đột nhiên trên nóc nhà có cái gì đó ném xuống, mọi người nhìn thấy mấy thứ kia đều là một đám túi màu đen, vừa rơi xuống đất sẽ phát ra khói dày đặc, mấy bóng đen cũng bay xuống theo, đem mấy túi màu đen hướng các phòng ném đi, sương khói màu trắng rất nhanh đều tràn ngập khắp nơi.
Mười đại thị vệ cùng thủ hạ của Lãnh Sương Hàn có mấy người không cẩn thận hít vào khói độc, nhất thời hôn mê ngã xuống đất, Đông Phương Ngọc cùng Lãnh Sương Hàn kinh hãi, vội vàng bảo mọi người nín thở lại.
Hắc y nhân ước chừng có mấy chục người, hơn nữa lại rất trật tự, một người cao lớn uy vũ đi đầu nhảy vào trong viện, một tay huy động các hắc y nhân khác chỉnh tề hướng tất cả các phòng ở đây đi đến, một nửa điều tra trước nha môn, một nửa còn lại thì ở phía sau nha môn dò xét.
Lãnh Sương Hàn từ một nơi bí mật gần đó huy động cánh tay,ra lệnh cho bọn thị vệ cùng thủ hạ của hắn vụng trộm theo ở phía sau bọn họ, đánh bất tỉnh vài người, mà Lãnh Sương Hàn cùng Đông Phương Ngọc liếc mắt nhìn nhau một cái, song kiếm đánh úp về phía thủ lĩnh hắc y nhân trong viện.
"Ai?" Thủ lĩnh hắc y nhân kia cư nhiên võ công cao phi thường cao siêu, kiếm khí của hai thanh kiếm bị hắn phát hiện ra, bay lên trời trên không trung xoay người tránh né.
"Các ngươi là ai? Lẻn vào nha môn muốn làm gì?" Đông Phương Ngọc quát lớn hỏi.
"Hừ! Hồng huyện nha môn làm thương tổn huynh đệ của ta, dám ở trong võ lâm này giao du với kẻ xấu, vậy đừng trách người trong giang hồ không khách khí !" Hắc y nhân cao lớn lạnh lùng cười rộ lên.
"Ngươi là người của Hàn Mộc Tà?" Thanh âm của Lãnh Sương Hàn lạnh lùng đến thấu xương.
"Các chủ Lãnh các, thì ra ngươi trốn ở chỗ này , hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Thủ lĩnh hắc y nhân lạnh lùng nói,đôi mắt sắc bén dưới tấm khăn che mặt bắn ra tia sáng lạnh, trên tay xuất hiện một thanh liễu diệp đao chói lọi, hướng về phía Lãnh Sương Hàn bổ tới.(263)
* Kỹ năng bơi dương hoa : Ta nghĩ là không chung thủy, ý bảo chị Xảo Nhi trăng hoa.
❤ ❤ ❤ ❤ ❤ ❤ ❤
"Ha ha, được rồi, ngươi cố gắng ăn nhiều một chút, buổi tối đừng để mất mặt nữa!" Xảo Nhi buồn cười nói.
Khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc của Lãnh Sương Hàn nhất thời trở nên bạo hồng, sau khi trộm ngắm nhìn Lâm Vô Du cùng Đông Phương Ngọc một cái, đầu trực tiếp cúi thấp đến nỗi sắp đụng tới bát cơm.
"Xảo Nhi..." Lâm Vô Du lập tức vội la lên,ý tứ của nàng là đêm nay nàng còn muốn ngủ ở trong phòng Lãnh Sương Hàn sao?
"Câm miệng! Ăn cơm!" Xảo Nhi trừng mắt liếc Lâm Vô Du một cái.
Đông Phương Ngọc cùng Chu Vô Ý nhìn thấy Lâm Vô Du bị nghẹn khuất cũng không biết nói cái gì cho phải, Lâm Vô Du yên lặng cúi đầu ăn cơm, bất quá đôi lúc đôi mắt tràn đầy u oán của hắn liếc trộm nhìn Xảo Nhi.
"Xảo Nhi, ngươi không thể đối xử với đại nhân như vậy." Chu Vô Ý nhịn không được nói, hắn thật sự rất đồng tình với Lâm Vô Du.
"Sư gia, ta không sao." Lâm Vô Du đánh gãy lời của Chu Vô Ý.
"Đại nhân, ngươi đối xử với nàng giống như nương tử của mình, còn nàng thì đối xử với ngươi như thế nào? Cho dù nàng có người khác đi nữa, cũng không thể làm như vậy đối với ngươi!" Chu Vô Ý bị Lâm Vô Du nói ngược lại càng thêm tức giận , trừng mắt nhìn Xảo Nhi.
Đông Phương Ngọc một đôi tinh mâu nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh Xảo Nhi, lập tức lấy chân đá Chu Vô Ý một cước.
"Ta bất quá chỉ là bất bình thôi, ta biết nàng rất lợi hại, nhưng cũng không thể đùa giỡn tình cảm của người khác như vậy, huống chi đại nhân lại để ý nàng như vậy." Chu Vô Ý tức giận đến mức buông bát đũa xuống nói.
"Sư gia! Không cần nói nữa ! Ta không sao!" Lâm Vô Du lập tức quát bảo Chu Vô Ý ngưng lại, hắn biết Chu Vô Ý thấy hắn bị tổn thương nên mới bất bình lên tiếng, nhưng hắn biết chính mình thật sự không thể thỏa mãn được tiểu nữ nhân này, đây là bi ai của chính hắn a.
Bàn tay nhỏ bé của Xảo Nhi vỗ lên trên mặt bàn một cái, cái bàn đang nguyên vẹn lập tức bị chia làm hai nữa,mọi người sợ tới mức đều lui về sau vài bước, bát đũa thức ăn đều rơi xuống đất bể nát .
"Đi!" Xảo Nhi kéo bàn tay to của Lãnh Sương Hàn trực tiếp đi ra cửa, cả người nàng lãnh đến nỗi không thể nào lãnh hơn nữa, nàng tin tưởng mình đã đối xử với Lâm Vô Du rất tốt rồi, chiếu cố người khác không phải là tính cách của nàng, thể trạng của hắn nhiều nhất cùng nàng ở trên giường chỉ được đến nữa tháng, nguyên nhân vì nàng đối với hắn bất đồng, cho nên hắn ở trong lòng nàng thủy chung là rất đặc biệt , không nghĩ tới nàng vẫn là sai lầm rồi, nàng không nên đa tình như vậy, làm cho hắn càng lún càng sâu, làm cho mình càng ngày càng để ý hắn!
"Xảo Nhi, đừng đi! Sư gia không phải cố ý , hắn không hiểu chúng ta!" Lâm Vô Du sợ tới mức khuôn mặt tuấn tú trở nên trắng bệch, hắn không muốn bất hòa cùng Xảo Nhi.
"Xảo Nhi! Ngươi đừng như vậy, đại nhân cũng không nghĩ như vậy không phải sao?" Đông Phương Ngọc cũng xông lên phía trước nói vài lời, hắn bắt đầu đồng tình với Lâm Vô Du , cũng vì chính mình mà cảm thấy may mắn,hắn không có để lộ quá nhiều tình cảm với nàng.
"Ta cùng Hàn đi ra ngoài dùng bữa!" Xảo Nhi lạnh lùng nhìn hắn nói.
"Xảo Nhi, đại nhân cũng chưa có ăn cơm đâu?" Lâm Vô Du cơ hồ là khẩn cầu , hắn không hy vọng Xảo Nhi cách hắn càng ngày càng xa, hắn cần thời gian làm cho Xảo Nhi chậm rãi yêu thương hắn,tuyệt đối không thể để cho nàng rời khỏi hắn được.
"Ta về sau ta sẽ không cùng ăn cùng ở với mọi người ở đây! Nhưng ta sẽ trở về làm việc! Điều này là ta nợ ngươi ! Chúng ta bây giờ dừng ở đây đi!" Xảo Nhi nói ra lời nói tàn khốc làm cho tâm của Lâm Vô Du tan thành nhiều mảnh nhỏ.
"Thượng Quan Xảo Nhi!" Chu Vô Ý tức giận đến cả người phát run, "Đại nhân chưa nói lời nào! Toàn bộ điều là do ta nói , ngươi không cần tra tấn đại nhân như vậy!"
Thượng Quan Xảo Nhi nhìn hắn cười lạnh một tiếng nói: "Là ngươi làm cho ta biết được ta đối với hắn thật sự quá tốt!" Nói xong nàng cũng không có dừng lại, lôi kéo Lãnh Sương Hàn từ nãy tới giờ không nói lời nào đi ra ngoài.
"Có mới nới cũ! Kỹ năng bơi dương hoa!*" Chu Vô Ý tức giận đến mức mắng to.
"Sư gia!" Lâm Vô Du cũng phát hỏa quát lên .
Xảo Nhi đi đến trong viện thì cước bộ ngừng lại, Lãnh Sương Hàn vội vàng kéo kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn rất sợ nàng sẽ bão nổi.
"Đại nhân! Loại nữ nhân vô tình vô nghĩa này ngươi còn muốn nàng làm gì, ngày mai ta đi kêu bà mối giúp ngươi giới thiệu vài người, cô nương trong sạch còn rất nhiều, nàng nghĩ nàng là nữ nhân duy nhất sao? Nàng nghĩ nàng lợi hại thì muốn chúng ta đều phải nghe theo nàng sao? Nàng quả thực là không biết liêm sỉ! Căn bản không xứng với đại nhân!" (Trần : Ông này mắng đến nghiện =.=)
"Sư gia! Ngươi đừng nói nữa, ta, ta đau đầu." Lâm Vô Du quả thật rất đau đầu, hắn không thể trách Chu Vô Ý được, Chu Vô Ý bởi vì hắn mà bất bình, hắn cũng không thể trách Xảo Nhi, bởi vì Xảo Nhi đã sớm cảnh cáo hắn, muốn trách chỉ có thể tự trách mình, chính mình đối với nàng động chân tình.
"Đông Phương, để cho ngươi chê cười rồi , sư gia, phòng bếp còn có đồ ăn, các ngươi tiếp tục ăn đi, đại nhân trở về phòng nghĩ ngơi." Lâm Vô Du trốn tránh nói, tâm của hắn bây giờ chỗ nào cũng rất đau.
Nhìn thấy trong viện Xảo Nhi lôi kéo tay Lãnh Sương Hàn, hắn quay đầu đi không nghĩ muốn nhìn thấy, vội vàng chạy về phòng của mình, đóng cửa phòng lại.
"Sư gia, ngươi cũng đừng nóng giận , Xảo Nhi là loại người nào, ngươi đến bây giờ còn không biết sao?" Đông Phương Ngọc thở dài nói.
"Ta biết rất rõ, nhưng ta không cho phép nàng thương tổn đại nhân, đại nhân từ nhỏ đã mất đi song thân (là mất cha,mẹ đấy) từng trải qua không ít đau khổ, tâm địa lại thiện lương, vì nước vì dân, lão thiên gia không nên đối đãi với hắn như vậy!" Chu Vô Ý cũng buồn bực rời đi,khi đi ngang qua hai người Xảo Nhi còn hừ mạnh một tiếng mới tiếp tục đi trở về phòng.
"Xảo Nhi, ngươi đừng nghĩ nhiều, đi dùng bữa đi." Đông Phương Ngọc lắc đầu, hắn tới nơi này là vì an toàn của mình, cũng vì muốn nhìn thấy Xảo Nhi, không nghĩ tới lại gặp một loạt biến cố như vậy làm cho hắn không biết phải làm sao, hắn thở dài rời đi.
"Xảo Nhi..." Lãnh Sương Hàn phát hiện toàn thân Xảo Nhi lạnh như băng , bàn tay của nàng cũng trỏ nên rất lạnh.
Xảo Nhi bỏ tay hắn ra,điểm mũi chân một cái bay lên cao liền không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
"Xảo Nhi!" Lãnh Sương Hàn lập tức bay theo lên nóc nhà, nhưng khinh công của Xảo Nhi rất nhanh bay lên bay xuống vài cái liền biến mất trước mặt hắn.
Lâm Vô Du cùng Đông Phương Ngọc nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy ra ngoài.
"Xảo Nhi đâu?" Lâm Vô Du gấp đến độ kêu to đối với Lãnh Sương Hàn đang trên nóc nhà.
Lãnh Sương Hàn nhảy xuống, lãnh khốc nhìn hắn một cái, sau đó hừ một tiếng xoay người trở về phòng của mình .
"Xem ra Xảo Nhi thật sự rất tức giận." Đông Phương Ngọc nhíu mày nói.
"Không cần gặp chuyện không may là tốt rồi." Nói xong Lâm Vô Du cũng xoay người trở về phòng.
Ban đêm giờ tý, bầu trời im ắng lạ thường, ánh trăng mơ hồ lúc sáng lúc tối, Xảo Nhi còn chưa có trở về, mọi người đều ngủ không được, mà đúng lúc này, Lãnh Sương Hàn cùng Đông Phương Ngọc ở trong phòng nghe được trên nóc nhà có tiếng bước chân của nhiều người, lập tức lấy kiếm đi ra khỏi phòng.
"Lãnh huynh..." Đông Phương Ngọc nhẹ giọng kêu lên.
"Mau kêu đại nhân cùng sư gia tỉnh dậy!" Lãnh Sương Hàn vội vàng đi vào phòng Lâm Vô Du, Lâm Vô Du mới vừa ngủ không lâu đã bị đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt nhẹ giọng nói: "Xảo Nhi..."
Lãnh Sương Hàn khóe miệng vừa kéo nói: "Đại nhân, mau rời đi nơi này, trên nóc nhà có địch nhân đến, Xảo Nhi còn chưa có trở về." Lãnh Sương Hàn giải thích nói.
"Cái gì!" Lâm Vô Du lập tức bừng tỉnh , vội vàng xuống giường, không kịp mặc quần áo liền cùng sư gia hội hợp, Đông Phương Ngọc để cho hai người trốn ở trong nhà bếp.
Dưới ánh trăng, trên vách tường ngẫu nhiên có vài bóng dáng hiện lên, Đông Phương Ngọc cùng Lãnh Sương Hàn biết người tới không ít, vội vàng tụ tập thị vệ, Lãnh Sương Hàn đi đánh thức các huynh đệ của mình, bọn họ không cần biết là ai, ban đêm xông vào đây nhất định là không có ý tốt.
Chờ sau khi sắp xếp mọi người xong, đột nhiên trên nóc nhà có cái gì đó ném xuống, mọi người nhìn thấy mấy thứ kia đều là một đám túi màu đen, vừa rơi xuống đất sẽ phát ra khói dày đặc, mấy bóng đen cũng bay xuống theo, đem mấy túi màu đen hướng các phòng ném đi, sương khói màu trắng rất nhanh đều tràn ngập khắp nơi.
Mười đại thị vệ cùng thủ hạ của Lãnh Sương Hàn có mấy người không cẩn thận hít vào khói độc, nhất thời hôn mê ngã xuống đất, Đông Phương Ngọc cùng Lãnh Sương Hàn kinh hãi, vội vàng bảo mọi người nín thở lại.
Hắc y nhân ước chừng có mấy chục người, hơn nữa lại rất trật tự, một người cao lớn uy vũ đi đầu nhảy vào trong viện, một tay huy động các hắc y nhân khác chỉnh tề hướng tất cả các phòng ở đây đi đến, một nửa điều tra trước nha môn, một nửa còn lại thì ở phía sau nha môn dò xét.
Lãnh Sương Hàn từ một nơi bí mật gần đó huy động cánh tay,ra lệnh cho bọn thị vệ cùng thủ hạ của hắn vụng trộm theo ở phía sau bọn họ, đánh bất tỉnh vài người, mà Lãnh Sương Hàn cùng Đông Phương Ngọc liếc mắt nhìn nhau một cái, song kiếm đánh úp về phía thủ lĩnh hắc y nhân trong viện.
"Ai?" Thủ lĩnh hắc y nhân kia cư nhiên võ công cao phi thường cao siêu, kiếm khí của hai thanh kiếm bị hắn phát hiện ra, bay lên trời trên không trung xoay người tránh né.
"Các ngươi là ai? Lẻn vào nha môn muốn làm gì?" Đông Phương Ngọc quát lớn hỏi.
"Hừ! Hồng huyện nha môn làm thương tổn huynh đệ của ta, dám ở trong võ lâm này giao du với kẻ xấu, vậy đừng trách người trong giang hồ không khách khí !" Hắc y nhân cao lớn lạnh lùng cười rộ lên.
"Ngươi là người của Hàn Mộc Tà?" Thanh âm của Lãnh Sương Hàn lạnh lùng đến thấu xương.
"Các chủ Lãnh các, thì ra ngươi trốn ở chỗ này , hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Thủ lĩnh hắc y nhân lạnh lùng nói,đôi mắt sắc bén dưới tấm khăn che mặt bắn ra tia sáng lạnh, trên tay xuất hiện một thanh liễu diệp đao chói lọi, hướng về phía Lãnh Sương Hàn bổ tới.(263)
* Kỹ năng bơi dương hoa : Ta nghĩ là không chung thủy, ý bảo chị Xảo Nhi trăng hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.