Quyển 1 - Chương 17: Thú ngươi làm thê
Phong Gian Danh Hương
28/05/2016
Xảo Nhi bị câu này của Lâm Vô Du làm cho chấn động không thể nhúc nhích,
nam nhân này không phải đầu óc bị chập mạch chứ, thú nàng làm thê?
“Về sau lúc ta phá án, Xảo Nhi phu xướng phụ tuỳ, không phải rất tốt sao?” Giọng nói của Lâm Vô Du khàn khàn mang theo dục cảm, cơ thể lại trần truồng, thế nào cũng cảm thấy có điểm đang làm nũng.
“Ngươi điên sao!” Xảo Nhi hoàn toàn không coi ai ra gì, đẩy hắn ra, xoay người rời đi, để lại một mình Lâm Vô Du ngu ngơ trong phòng, mình thế nào lại điên, không phải nàng mới điên sao?
Xảo Nhi về đến phòng mình nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, tuy rằng thân thể đã được thỏa mãn, nhưng bị lời nói của Lâm Vô Du làm cho tâm tư bị xáo trộn, khiến nàng buồn bực bất an, người này tại sao đối với nàng tốt như vậy, mình cường đã bạo hắn, hắn cư nhiên lại có loại phản ứng đó? Hắn thật con mẹ có bệnh!
Nghe tiếng Lâm Vô Du đi đến, bước chân rõ ràng dừng trước cửa phòng nàng, Xảo Nhi lập tức dùng chăn che kín đầu, nàng thừa nhận nàng có điểm sợ hắn.
Nhưng Lâm Vô Du không có gõ cửa, mà lại trở về phòng mình, khiến cho Xảo Nhi nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Vô Du về phòng đốt đèn, nhìn quần áo trên người không đủ che thân thể, chỉ cười khổ lắc đầu, rửa mặt chải tóc một chút, nằm ở trên giường nhớ lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt không khỏi đỏ lên, sách thánh hiền đọc không ít, cũng biết rõ việc sinh hoạt vợ chồng, nhưng cảm giác mới mẽ, mỹ diệu này là lần đầu tiên trải qua, nghĩ đến thân thể mềm mại, tiếng ngâm khẽ mê người của Xảo Nhi, lồng ngực Lâm Vô Du nóng lên, phát hiện mình căn bản ngủ không được, không biết Xảo Nhi sau khi phát tiết xong rồi, có thể ngủ được không?
Ngày thứ hai, Lâm Vô Du sớm đã đi vào trong phòng Xảo Nhi, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ tươi cười, khiến khóe miệng Xảo Nhi co quắp.
“Xảo Nhi, tối hôm qua ngủ có ngon không? Việc ta nói ngươi có nguyện ý không?”
“Việc gì?” Xảo Nhi lạnh lẽo rét buốt nhìn hắn một cái hỏi.
“Chính là việc phu xướng phụ tuỳ a? Xảo Nhi thế nào có thể thờ ơ, chúng ta đã là vợ chồng.” Lâm Vô Du trách nàng lãnh mạc.
“Ngươi ngậm miệng! Ai vợ chồng với ngươi? Ta đã nói qua là ta phát tiết! Sẽ không phụ trách, ngươi thật giảo hoạt, ta chỉ đáp ứng làm bộ khoái! Việc khác đừng tới phiền ta, hơn nữa ta có thể nói rõ với ngươi, ta sẽ không chỉ có một nam nhân, cho nên xin ngươi đừng nhắc tới việc này nữa!” Xảo Nhi tức giận nói.
“Xảo Nhi!” Lâm Vô Du cả kinh, lập tức đi đến trước giữ chặt đôi tay nàng, đau xót nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quạnh quẽ lại tức giận của nàng nói: “Xảo Nhi, ngươi tại sao có thể như vậy, ta biết rõ ngươi có rất nhiều tâm sự, nhưng ngươi không thể buông tha cho mình sao, ngươi là cô nương nha, không thể như vậy! Ta sẽ đau lòng.”
“Buông ra! Bệnh thần kinh! Việc của ta không cần ngươi để ý! Còn có đừng ở trước mặt ta làm bộ thánh nhân, vọng tưởng ta sẽ thay đổi!” Xảo Nhi nhíu hai mắt lại, mắt phượng hiện lên tia hận ý.
“Xảo Nhi, ngươi, ngươi vì cái gì lại nghĩ như vậy, ta rất thương yêu ngươi a.” Lâm Vô Du nội tâm bị đau đớn, hắn biết rõ Xảo Nhi không phải là nữ nhân xấu, không biết tại sao nàng lại lãng phí chính mình như thế, nhưng hắn tuyệt không cho phép nàng làm như vậy!
“Lâm đại nhân! ! Ngươi cho rằng ngươi là ai! ! Ngươi đừng bức ta nữa, bằng không ta lập tức rời đi, liền bộ khoái đều sẽ không làm!” Xảo Nhi hung tợn nói.
Lâm Vô Du sửng sốt , đột nhiên kéo Xảo Nhi vào trong ngực, bi thống nói: “Xảo Nhi, ngươi tới cùng là có nổi khổ gì a, ta đau lòng quá.” Lâm Vô Du tin Xảo Nhi nhất định là bị tổn thương rất sâu, mới khiến cho tâm tính nàng vặn vẹo, mình càng phải dung nạp nàng, bảo vệ nàng, để nàng thoát khỏi nhà giam của bản thân.
Xảo Nhi ở hắn trong ngực không có giãy dụa, chỉ trợn trắng mắt, mình có nói gì với vị thánh nhân này cũng đều lãng phí nước miếng, hắn đã muốn cứu nàng như vậy, thế liền kéo theo hắn xuống Địa ngục luôn!
Đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng dán trên bờ môi mỏng của hắn, đầu lưỡi cường thế chui thẳng vào trong khoang miệng hắn, bên trong có vị bạc hà nhàn nhạt, hơi thở tươi mát thơm tho.
Lâm Vô Du tuy rằng bị giật mình, nhưng mà lập tức mặt đỏ tai hồng đáp trả lại, ôm chặt nàng, linh lưỡi vụng về theo sát cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa cùng một chỗ, nước miếng giao hòa, khiến nhiệt độ cơ thể hai người nhanh chóng tăng vọt, hắn không để ý việc mình bị Xảo Nhi coi là công cụ phát tiết, mà chỉ muốn Xảo Nhi trở lại bình thường.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, “Xảo Nhi, đại nhân ở trong phòng ngươi sao?” Giọng của Chu Vô Ý.
Hai người rời khỏi nụ hôn nóng bỏng, Xảo Nhi cũng không thèm nhìn Lâm Vô Du, đi đến ngưỡng cửa mạnh mẽ kéo cửa ra, cặp mắt rét lạnh nhìn Chu Vô Ý, phẫn nộ đi ra ngoài.
“Xảo Nhi, ngươi đừng quên hôm nay phải hộ tống Đông Phương công tử a.” Chu Vô Ý vội vàng hô, sau đó thấy Lâm Vô Du mặt đỏ ửng đang lúng túng đứng trong phòng.
“Đại nhân, xảy ra việc gì? Tiểu nha đầu này mới sáng sớm mà hỏa khí đã lớn như vậy a?” Chu Vô Ý kỳ quái nói.
“Nàng đáp ứng làm nữ bộ khoái.” Lâm Vô Du cưỡng chế chính mình bình tĩnh trở lại, lấy ra cây quạt, mỉm cười nói.
Chu Vô Ý cả kinh nói: “Sao? Đại nhân làm thế nào để nàng đáp ứng?” Chu Vô Ý vừa nói vừa nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du, phát hiện làn môi hắn sưng đỏ, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng lập tức nắm chặt tay nói: “Đại nhân, chẳng lẽ ngươi thật sự hy sinh chính mình?”
“Phật viết: ta không xuống địa ngục, thì ai xuống địa ngục! Chỉ cần có thể khiến nàng không đi đường rẽ, hy sinh thì có làm sao?” Lâm Vô Du phe phẩy cây quạt, lúc Chu Vô Ý vẫn đang biểu tình hoảng sợ thì cất bước đi ra Tiểu Lâu.
“Đại, đại, đại nhân!” Chu Vô Ý đứng ngây ngốc một hồi mới vội vàng đuổi theo.
Lâm Vô Du đứng lại xoay người sắc mặt nghiêm túc nói: “Ngươi muốn cười thì cười đi.” Sau đó khóe miệng giật giật.
“Không phải! Đại nhân, ngươi thật vĩ đại, hắc hắc, nhưng mà đại nhân, ngươi là tự mình nguyện ý?” Chu Vô Ý hiếu kỳ hỏi.
“Phải thì sao, không phải thì sao, đã gạo nấu thành cơm rôi, ngươi còn quản là ai nấu cơm sao.” Lâm Vô Du liếc xéo Chu Vô Ý.
“Ta biết, ha ha, Xảo Nhi là nha hoàn nhóm lửa, cơm này đương nhiên là do nàng tới nấu, đại nhân, ngươi hy sinh lần này có thể đổi lấy việc tốt chon ha môn chúng ta sau này.” Khóe miệng Chu Vô Ý lộ ra tia cười gian.
“Không được hồ ngôn loạn ngữ, Xảo Nhi là nội tâm ứ đọng, cần phải phát tiết, ta chuẩn bị lấy nàng, sau đó từ từ khai đạo cho nàng.”
Chu Vô Ý lại cả kinh nói: “Đại nhân, ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn lấy Xảo Nhi?”
“Nàng là hoa cúc khuê nữ, ta đương nhiên muốn phụ trách nàng, nhưng mà nha đầu này không nguyện ý, ngươi giúp ta từ từ khuyên nhủ.” Lâm Vô Du lộ ra thần sắc lo lắng.
“Cái gì! Nàng còn không nguyện ý?” Khóe miệng Chu Vô Ý rút gân, Xảo Nhi này cũng không khỏi tự cho mình quá cao đi, đại nhân dầu gì cũng là Huyện thái gia, lại tuấn mỹ, tài trí hơn người, các thiên kim tiểu thư đều mong còn không được, nàng lại còn không nguyện ý, thực là thân ở trong phúc còn không biết phúc.
“Sư gia, để bảo toàn danh dự cho Xảo Nhi, ngươi có thể ngàn vạn lần không được nói lung tung! Ngươi với ta là người một nhà, ta mới nói cho ngươi biết.” Lâm Vô Du nghiêm khắc nhìn Chu Vô Ý, tinh mâu sắc bén khiến Chu Vô Ý trong lòng cả kinh, đại nhân đối với hắn rất ít khi thể hiện loại biểu tình này, xem ra hắn đối với Xảo Nhi đã động tâm.
“Về sau lúc ta phá án, Xảo Nhi phu xướng phụ tuỳ, không phải rất tốt sao?” Giọng nói của Lâm Vô Du khàn khàn mang theo dục cảm, cơ thể lại trần truồng, thế nào cũng cảm thấy có điểm đang làm nũng.
“Ngươi điên sao!” Xảo Nhi hoàn toàn không coi ai ra gì, đẩy hắn ra, xoay người rời đi, để lại một mình Lâm Vô Du ngu ngơ trong phòng, mình thế nào lại điên, không phải nàng mới điên sao?
Xảo Nhi về đến phòng mình nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, tuy rằng thân thể đã được thỏa mãn, nhưng bị lời nói của Lâm Vô Du làm cho tâm tư bị xáo trộn, khiến nàng buồn bực bất an, người này tại sao đối với nàng tốt như vậy, mình cường đã bạo hắn, hắn cư nhiên lại có loại phản ứng đó? Hắn thật con mẹ có bệnh!
Nghe tiếng Lâm Vô Du đi đến, bước chân rõ ràng dừng trước cửa phòng nàng, Xảo Nhi lập tức dùng chăn che kín đầu, nàng thừa nhận nàng có điểm sợ hắn.
Nhưng Lâm Vô Du không có gõ cửa, mà lại trở về phòng mình, khiến cho Xảo Nhi nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Vô Du về phòng đốt đèn, nhìn quần áo trên người không đủ che thân thể, chỉ cười khổ lắc đầu, rửa mặt chải tóc một chút, nằm ở trên giường nhớ lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt không khỏi đỏ lên, sách thánh hiền đọc không ít, cũng biết rõ việc sinh hoạt vợ chồng, nhưng cảm giác mới mẽ, mỹ diệu này là lần đầu tiên trải qua, nghĩ đến thân thể mềm mại, tiếng ngâm khẽ mê người của Xảo Nhi, lồng ngực Lâm Vô Du nóng lên, phát hiện mình căn bản ngủ không được, không biết Xảo Nhi sau khi phát tiết xong rồi, có thể ngủ được không?
Ngày thứ hai, Lâm Vô Du sớm đã đi vào trong phòng Xảo Nhi, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ tươi cười, khiến khóe miệng Xảo Nhi co quắp.
“Xảo Nhi, tối hôm qua ngủ có ngon không? Việc ta nói ngươi có nguyện ý không?”
“Việc gì?” Xảo Nhi lạnh lẽo rét buốt nhìn hắn một cái hỏi.
“Chính là việc phu xướng phụ tuỳ a? Xảo Nhi thế nào có thể thờ ơ, chúng ta đã là vợ chồng.” Lâm Vô Du trách nàng lãnh mạc.
“Ngươi ngậm miệng! Ai vợ chồng với ngươi? Ta đã nói qua là ta phát tiết! Sẽ không phụ trách, ngươi thật giảo hoạt, ta chỉ đáp ứng làm bộ khoái! Việc khác đừng tới phiền ta, hơn nữa ta có thể nói rõ với ngươi, ta sẽ không chỉ có một nam nhân, cho nên xin ngươi đừng nhắc tới việc này nữa!” Xảo Nhi tức giận nói.
“Xảo Nhi!” Lâm Vô Du cả kinh, lập tức đi đến trước giữ chặt đôi tay nàng, đau xót nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quạnh quẽ lại tức giận của nàng nói: “Xảo Nhi, ngươi tại sao có thể như vậy, ta biết rõ ngươi có rất nhiều tâm sự, nhưng ngươi không thể buông tha cho mình sao, ngươi là cô nương nha, không thể như vậy! Ta sẽ đau lòng.”
“Buông ra! Bệnh thần kinh! Việc của ta không cần ngươi để ý! Còn có đừng ở trước mặt ta làm bộ thánh nhân, vọng tưởng ta sẽ thay đổi!” Xảo Nhi nhíu hai mắt lại, mắt phượng hiện lên tia hận ý.
“Xảo Nhi, ngươi, ngươi vì cái gì lại nghĩ như vậy, ta rất thương yêu ngươi a.” Lâm Vô Du nội tâm bị đau đớn, hắn biết rõ Xảo Nhi không phải là nữ nhân xấu, không biết tại sao nàng lại lãng phí chính mình như thế, nhưng hắn tuyệt không cho phép nàng làm như vậy!
“Lâm đại nhân! ! Ngươi cho rằng ngươi là ai! ! Ngươi đừng bức ta nữa, bằng không ta lập tức rời đi, liền bộ khoái đều sẽ không làm!” Xảo Nhi hung tợn nói.
Lâm Vô Du sửng sốt , đột nhiên kéo Xảo Nhi vào trong ngực, bi thống nói: “Xảo Nhi, ngươi tới cùng là có nổi khổ gì a, ta đau lòng quá.” Lâm Vô Du tin Xảo Nhi nhất định là bị tổn thương rất sâu, mới khiến cho tâm tính nàng vặn vẹo, mình càng phải dung nạp nàng, bảo vệ nàng, để nàng thoát khỏi nhà giam của bản thân.
Xảo Nhi ở hắn trong ngực không có giãy dụa, chỉ trợn trắng mắt, mình có nói gì với vị thánh nhân này cũng đều lãng phí nước miếng, hắn đã muốn cứu nàng như vậy, thế liền kéo theo hắn xuống Địa ngục luôn!
Đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng dán trên bờ môi mỏng của hắn, đầu lưỡi cường thế chui thẳng vào trong khoang miệng hắn, bên trong có vị bạc hà nhàn nhạt, hơi thở tươi mát thơm tho.
Lâm Vô Du tuy rằng bị giật mình, nhưng mà lập tức mặt đỏ tai hồng đáp trả lại, ôm chặt nàng, linh lưỡi vụng về theo sát cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa cùng một chỗ, nước miếng giao hòa, khiến nhiệt độ cơ thể hai người nhanh chóng tăng vọt, hắn không để ý việc mình bị Xảo Nhi coi là công cụ phát tiết, mà chỉ muốn Xảo Nhi trở lại bình thường.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, “Xảo Nhi, đại nhân ở trong phòng ngươi sao?” Giọng của Chu Vô Ý.
Hai người rời khỏi nụ hôn nóng bỏng, Xảo Nhi cũng không thèm nhìn Lâm Vô Du, đi đến ngưỡng cửa mạnh mẽ kéo cửa ra, cặp mắt rét lạnh nhìn Chu Vô Ý, phẫn nộ đi ra ngoài.
“Xảo Nhi, ngươi đừng quên hôm nay phải hộ tống Đông Phương công tử a.” Chu Vô Ý vội vàng hô, sau đó thấy Lâm Vô Du mặt đỏ ửng đang lúng túng đứng trong phòng.
“Đại nhân, xảy ra việc gì? Tiểu nha đầu này mới sáng sớm mà hỏa khí đã lớn như vậy a?” Chu Vô Ý kỳ quái nói.
“Nàng đáp ứng làm nữ bộ khoái.” Lâm Vô Du cưỡng chế chính mình bình tĩnh trở lại, lấy ra cây quạt, mỉm cười nói.
Chu Vô Ý cả kinh nói: “Sao? Đại nhân làm thế nào để nàng đáp ứng?” Chu Vô Ý vừa nói vừa nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du, phát hiện làn môi hắn sưng đỏ, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng lập tức nắm chặt tay nói: “Đại nhân, chẳng lẽ ngươi thật sự hy sinh chính mình?”
“Phật viết: ta không xuống địa ngục, thì ai xuống địa ngục! Chỉ cần có thể khiến nàng không đi đường rẽ, hy sinh thì có làm sao?” Lâm Vô Du phe phẩy cây quạt, lúc Chu Vô Ý vẫn đang biểu tình hoảng sợ thì cất bước đi ra Tiểu Lâu.
“Đại, đại, đại nhân!” Chu Vô Ý đứng ngây ngốc một hồi mới vội vàng đuổi theo.
Lâm Vô Du đứng lại xoay người sắc mặt nghiêm túc nói: “Ngươi muốn cười thì cười đi.” Sau đó khóe miệng giật giật.
“Không phải! Đại nhân, ngươi thật vĩ đại, hắc hắc, nhưng mà đại nhân, ngươi là tự mình nguyện ý?” Chu Vô Ý hiếu kỳ hỏi.
“Phải thì sao, không phải thì sao, đã gạo nấu thành cơm rôi, ngươi còn quản là ai nấu cơm sao.” Lâm Vô Du liếc xéo Chu Vô Ý.
“Ta biết, ha ha, Xảo Nhi là nha hoàn nhóm lửa, cơm này đương nhiên là do nàng tới nấu, đại nhân, ngươi hy sinh lần này có thể đổi lấy việc tốt chon ha môn chúng ta sau này.” Khóe miệng Chu Vô Ý lộ ra tia cười gian.
“Không được hồ ngôn loạn ngữ, Xảo Nhi là nội tâm ứ đọng, cần phải phát tiết, ta chuẩn bị lấy nàng, sau đó từ từ khai đạo cho nàng.”
Chu Vô Ý lại cả kinh nói: “Đại nhân, ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn lấy Xảo Nhi?”
“Nàng là hoa cúc khuê nữ, ta đương nhiên muốn phụ trách nàng, nhưng mà nha đầu này không nguyện ý, ngươi giúp ta từ từ khuyên nhủ.” Lâm Vô Du lộ ra thần sắc lo lắng.
“Cái gì! Nàng còn không nguyện ý?” Khóe miệng Chu Vô Ý rút gân, Xảo Nhi này cũng không khỏi tự cho mình quá cao đi, đại nhân dầu gì cũng là Huyện thái gia, lại tuấn mỹ, tài trí hơn người, các thiên kim tiểu thư đều mong còn không được, nàng lại còn không nguyện ý, thực là thân ở trong phúc còn không biết phúc.
“Sư gia, để bảo toàn danh dự cho Xảo Nhi, ngươi có thể ngàn vạn lần không được nói lung tung! Ngươi với ta là người một nhà, ta mới nói cho ngươi biết.” Lâm Vô Du nghiêm khắc nhìn Chu Vô Ý, tinh mâu sắc bén khiến Chu Vô Ý trong lòng cả kinh, đại nhân đối với hắn rất ít khi thể hiện loại biểu tình này, xem ra hắn đối với Xảo Nhi đã động tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.