Nữ Chiến Thần Của Group Hắc Bao
Chương 23: [Quyển 1]: Hiện Trường Nạn Đói Niên Đại Bảy Mươi (23)
Nhị Khiêm
25/07/2021
“Tiểu Thảo…”
Lữ Nhị Căn vừa nghe Chu Tiểu Thảo nói như vậy thì trong lòng ông ta có chút luống cuống.
Bà Lữ vốn đang ngất xỉu lại nghe Chu Tiểu Thảo muốn ly hôn, thì lập tức tỉnh lại gia nhập chiến đấu.
“Ly hôn cái gì, gả cho nhà chúng tao, sinh là người nhà tao, chết là quỷ nhà tao, muốn ly hôn, không có cửa đâu.”
Bà Lữ bắt đầu ngang ngược lên, còn rất dọa người.
Tôn đại đội trưởng thấy vậy thì cảm thấy hơi đau đầu.
“Tôn đại đội trưởng, tôi xác định muốn ly hôn, anh xem cứ dựa theo quy trình bình thường làm cho tôi là được. Tôi cũng không cần thứ gì, nhưng ba đứa con của tôi đều mang đi, mấy năm nay công điểm tôi kiếm được cũng không ít, đại đội hẳn có ghi rõ lại, tôi và ba đứa con mấy năm nay sống như thế nào, anh cũng có thể nghe thấy vài điều, tôi kiếm công điểm cũng đủ để chúng tôi có thể ăn được mấy năm.”
Chu Tiểu Thảo lần đầu tiên bình tĩnh nói chuyện như vậy.
Đương nhiên những lời này, kỳ thật cũng không phải tự bà ta nghĩ ra.
Mà là trước đó Lữ Đào đã cố ý giả vờ như vô tình tiết lộ cho bà ta, chậm rãi tẩy não bà ta.
Hiện giờ Chu Tiểu Thảo tự mình sắp xếp lại một chút rồi nói trật tự rõ ràng, nhưng thật ra khiến Tôn đại đội trưởng xem trọng bà hơn.
Bà Lữ vừa nghe Chu Tiểu Thảo muốn mình không rời nhà, còn mang theo ba đứa con gái, trong lòng còn đang cân nhắc một chút.
Không quá vừa lòng, nhưng trong nhà không cần nuôi ba đứa con gái, bà vẫn thực vui vẻ.
Bác hai gái lại đột nhiên nóng nảy.
Bà ta đã thu của Mã Nhị Trụ mười sáu đồng tiền, nếu Lữ Đào theo Chu Tiểu Thảo đi rồi, số tiền này chẳng lẽ còn muốn bà ta trả về?
Bà còn đang trông chờ hai mươi đồng tiền còn lại đâu, sao có thể buông tha cho Lữ Đào.
Cho nên bà ta kéo kéo ống tay áo của bà Lữ, sau đó mới cao giọng nói:
“Cô mình không rời nhà, mang theo Nhị Nha với Tam Nha không thành vấn đề, nhưng hôn sự của Lữ Đào đã định như vậy rồi, sao có thể để con bé rời đi được.”
Bà Lữ cũng bừng tỉnh, tiền lễ hỏi còn chưa lấy hết mà.
Bà ta lập tức chống nạnh ngang ngược gân cổ nói:
“Đúng vậy, Đào vẫn phải ở lại đây, hôn sự đã định rồi, đi theo cô còn ra thể thống gì.”
Lữ Đào bị cái lý luận như bọn trộm cướp của bọn họ khiến cho cô tức giận đến bật cười, nhưng cô lại không nói gì, chỉ đứng ở một bên nhìn.
Mẹ cô nếu thật sự không ứng phó được thì tới lúc đó cô sẽ ra nói.
Mẹ cô dù sao cũng phải tự mình đứng lên, bằng không sau này đi ra ngoài, cũng không tránh được việc còn bị những người này dây dưa mãi.
Hiện tại mẹ cô còn không học được tự mình đứng lên, về sau dù có ly hôn rồi, bà ấy vẫn cứ bị người nhà họ Lữ bắt chẹt mãi thôi.
Lữ Nhị Căn lúc này cũng gật đầu tán đồng lời nói của mẹ và chị dâu ông ta, mà nói:
“Đúng, Đào không thể đi được.”
Trái tim của Chu Tiểu Thảo sau khi nghe được những lời này thì càng thêm lạnh lẽo.
Biết rõ, mẹ và chị dâu ông ta mai mối cho Lữ Đào dạng đàn ông gì, vậy mà Lữ Nhị Căn cái người cha này vẫn cứ một lòng một dạ đẩy con gái mình vào hố lửa.
Chu Tiểu Thảo không hiểu, cho dù Lữ Nhị Căn là hiếu thuận đến tận xương tủy, nhưng mà Lữ Đào là con gái của ông mà, đó cũng là huyết mạch của ông ta, ông ta không thể suy nghĩ nhiều hơn một chút vì con cái của mình sao?
Bà nắm chặt tay lại, nỗ lực dùng móng tay ngắn của mình đâm thật sâu vào lòng bàn tay, để bản thân bình tĩnh lại.
Sau khi Lữ Nhị Căn nói xong, Chu Tiểu Thảo mới nghẹn ngào nói:
“Đào là con gái tôi, hôn sự của con bé đương nhiên vẫn là tôi nói, còn chưa lượt mẹ và chị dâu quản nhiều như vậy đâu, chị dâu thấy hôn sự này tốt như vậy, không có cách nào nói chuyện với nhà trai thì bên nhà mẹ đẻ của chị có hai đứa cháu gái đó, đều sắp hai mươi rồi, thích hợp hơn Đào nhiều.”
Nói đến đây, Chu Tiểu Thảo lại đem chuyện của Mã Nhị Trụ nói cho Tôn đại đội trưởng biết một chút.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tôn đại đội trưởng vô cùng khó coi.
Đây đâu phải gả cháu gái, đây là bán cháu gái mà.
Hơn nữa còn bán đến vô cùng khó coi.
Tôn đại đội trưởng không chút nào thích đại đội mình quản lý lại xảy ra chuyện không tốt, ảnh hưởng đến nhận xét cấp trên đối với ông ta.
Cho nên, vừa nghe xong chuyện này, Tôn đại đội trưởng đã không còn muốn khuyên can đừng ly hôn nữa.
Cuối cùng ông ta hỏi Chu Tiểu Thảo để xác định lần cuối:
“Cô xác định muốn ly hôn sao?”
“Tôi xác định, vì để con của tôi không bị đánh chết, cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải ly hôn.”
Chu Tiểu Thảo vừa nghe Tôn đại đội trưởng nói vậy, thì đã biết chuyện này đã đến lúc kết thúc.
Lúc này, thái độ của bà nhất định phải kiên định.
Như vậy chuyện sau đó cũng trở nên dễ làm hơn.
Lữ Nhị Căn còn ở bên kia nói mãi:
“Tôi không ly hôn.”
Nhưng Tôn đại đội trưởng căn bản đều giả bộ không nghe thấy.
Người nhà bọn họ ghê tởm như vậy, ghê tởm đến trình độ mà Tôn đại đội trưởng trong lòng cũng bất mãn nghiêm trọng.
Tất cả những gì gièm pha có thể ảnh hưởng đến chiến tích của ông ta, ông ta đều không thích.
Đương nhiên, trong lòng dù có nghĩ đến hiệu quả và lợi ích của bản thân, nhưng vẫn còn kèm theo vài phần rất nhỏ là thiện lương.
Mặc kệ thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là tốt.
Bà Lữ đặc biệt đau như bị cắt thịt, khi nghe Chu Tiểu Thảo trật tự rõ ràng nói ra yêu cầu của mình:
“Tôi mình không rời đi, mang theo ba đứa con gái, nhưng hộ khẩu và toàn bộ công điểm của tôi và ba đứa con cũng cùng dời ra ngoài, tự chúng tôi sống.”
Vừa nghe Chu Tiểu Thảo muốn mang theo công điểm của mình, bà Lữ tức khắc không chịu, bà ngồi bệch xuống đất không ngừng vỗ đùi mắng.
Chu Tiểu Thảo rất có sức, mấy năm nay bà làm việc còn giỏi hơn đàn ông, nếu Chu Tiểu Thao muốn đem công điểm đi, trong nhà thu vào lập tức ít hơn phân nửa.
Lữ Nhị Căn tuy rằng cũng làm việc rất được, nhưng mấy mấy năm nay đều làm không bằng Chu Tiểu Thảo.
Trong nhà con trai lớn không làm được việc, con trai út không ở nhà, bà Lữ quả thực không dám tưởng tượng nếu không có Chu Tiểu Thảo kiếm những công điểm đó, về sau làm sao bây giờ?
Đối với hành vi ngang ngược của bà Lữ, Tôn đại đội trưởng chỉ cười lạnh hai tiếng nói:
“Bà Lữ, bà lại muốn gây chuyện, tôi sẽ định cho bà tội quấy rối người thi hành công vụ, nhốt bà vào chuồng bò.”
Vừa nghe sẽ bị nhốt chuồng bò, bà Lữ lập tức ngừng khóc, thay đổi sắc mặt so với diễn viên còn nhanh hơn.
Thấy một màn như vậy, Đông Xu cong môi cười.
Chuyện còn lại, kỳ thật cũng không cần xem nữa.
Đông Xu quyết định trở về nhà.
Trí não hiện lên còn mười hai phút nữa, trời sẽ mưa.
Lúc này bầu trời đã đầy mây, lại không đi sẽ bị mắc mưa.
Kết quả cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Chiêu vừa lúc đứng sau lưng mình, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô.
Ước chừng không nghĩ đến Đông Xu đột nhiên quay đầu lại, Hàn Chiêu cũng hoảng sợ, lúc hoàn hồn lại, anh ấy có chút chán nản.
# Xin hỏi, nhìn lén con gái người ta bị phát hiện, tôi nên làm bộ ưu nhã như thế nào#
Hàn Chiêu chỉ mới tới một chút, trước đó vẫn âm thầm quan sát, vì không gây chú ý cho Đông Xu, cho nên mỗi lần anh ấy đều giả bộ ngắm phong cảnh, thuận tiện nhìn một cái.
Tuy rằng anh ấy cũng không biết tại sao mình không lo đi ngủ lại chạy tới nơi này làm gì?
Nhưng mà đôi chân không nghe lời anh ấy, chờ anh ấy phản ứng lại thì đã chạy đến đây rồi.
Vốn vẫn âm thầm làm bộ quan sát, vừa rồi nhất thời bốc đồng, đầu óc không hoạt động cho nên Hàn Chiêu trực tiếp đứng sau lưng Đông Xu cách cô nửa mét, anh ấy cứ nhìn chằm chằm Đông Xu như vậy.
Trong đám người có người nhìn cô, Đông Xu đương nhiên biết.
Người nhiều như vậy có thể vô tình nhìn cô, Đông Xu cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ là ánh mắt ở phía sau có chút nóng rực, hơn nữa trời cũng sắp mưa rồi, cô cũng phải về nhà.
Cho nên lúc này Đông Xu mới quay đầu lại.
Kết quả, hai người chạm mắt, cho nên việc xấu hổ như vậy mới xảy ra.
Lữ Nhị Căn vừa nghe Chu Tiểu Thảo nói như vậy thì trong lòng ông ta có chút luống cuống.
Bà Lữ vốn đang ngất xỉu lại nghe Chu Tiểu Thảo muốn ly hôn, thì lập tức tỉnh lại gia nhập chiến đấu.
“Ly hôn cái gì, gả cho nhà chúng tao, sinh là người nhà tao, chết là quỷ nhà tao, muốn ly hôn, không có cửa đâu.”
Bà Lữ bắt đầu ngang ngược lên, còn rất dọa người.
Tôn đại đội trưởng thấy vậy thì cảm thấy hơi đau đầu.
“Tôn đại đội trưởng, tôi xác định muốn ly hôn, anh xem cứ dựa theo quy trình bình thường làm cho tôi là được. Tôi cũng không cần thứ gì, nhưng ba đứa con của tôi đều mang đi, mấy năm nay công điểm tôi kiếm được cũng không ít, đại đội hẳn có ghi rõ lại, tôi và ba đứa con mấy năm nay sống như thế nào, anh cũng có thể nghe thấy vài điều, tôi kiếm công điểm cũng đủ để chúng tôi có thể ăn được mấy năm.”
Chu Tiểu Thảo lần đầu tiên bình tĩnh nói chuyện như vậy.
Đương nhiên những lời này, kỳ thật cũng không phải tự bà ta nghĩ ra.
Mà là trước đó Lữ Đào đã cố ý giả vờ như vô tình tiết lộ cho bà ta, chậm rãi tẩy não bà ta.
Hiện giờ Chu Tiểu Thảo tự mình sắp xếp lại một chút rồi nói trật tự rõ ràng, nhưng thật ra khiến Tôn đại đội trưởng xem trọng bà hơn.
Bà Lữ vừa nghe Chu Tiểu Thảo muốn mình không rời nhà, còn mang theo ba đứa con gái, trong lòng còn đang cân nhắc một chút.
Không quá vừa lòng, nhưng trong nhà không cần nuôi ba đứa con gái, bà vẫn thực vui vẻ.
Bác hai gái lại đột nhiên nóng nảy.
Bà ta đã thu của Mã Nhị Trụ mười sáu đồng tiền, nếu Lữ Đào theo Chu Tiểu Thảo đi rồi, số tiền này chẳng lẽ còn muốn bà ta trả về?
Bà còn đang trông chờ hai mươi đồng tiền còn lại đâu, sao có thể buông tha cho Lữ Đào.
Cho nên bà ta kéo kéo ống tay áo của bà Lữ, sau đó mới cao giọng nói:
“Cô mình không rời nhà, mang theo Nhị Nha với Tam Nha không thành vấn đề, nhưng hôn sự của Lữ Đào đã định như vậy rồi, sao có thể để con bé rời đi được.”
Bà Lữ cũng bừng tỉnh, tiền lễ hỏi còn chưa lấy hết mà.
Bà ta lập tức chống nạnh ngang ngược gân cổ nói:
“Đúng vậy, Đào vẫn phải ở lại đây, hôn sự đã định rồi, đi theo cô còn ra thể thống gì.”
Lữ Đào bị cái lý luận như bọn trộm cướp của bọn họ khiến cho cô tức giận đến bật cười, nhưng cô lại không nói gì, chỉ đứng ở một bên nhìn.
Mẹ cô nếu thật sự không ứng phó được thì tới lúc đó cô sẽ ra nói.
Mẹ cô dù sao cũng phải tự mình đứng lên, bằng không sau này đi ra ngoài, cũng không tránh được việc còn bị những người này dây dưa mãi.
Hiện tại mẹ cô còn không học được tự mình đứng lên, về sau dù có ly hôn rồi, bà ấy vẫn cứ bị người nhà họ Lữ bắt chẹt mãi thôi.
Lữ Nhị Căn lúc này cũng gật đầu tán đồng lời nói của mẹ và chị dâu ông ta, mà nói:
“Đúng, Đào không thể đi được.”
Trái tim của Chu Tiểu Thảo sau khi nghe được những lời này thì càng thêm lạnh lẽo.
Biết rõ, mẹ và chị dâu ông ta mai mối cho Lữ Đào dạng đàn ông gì, vậy mà Lữ Nhị Căn cái người cha này vẫn cứ một lòng một dạ đẩy con gái mình vào hố lửa.
Chu Tiểu Thảo không hiểu, cho dù Lữ Nhị Căn là hiếu thuận đến tận xương tủy, nhưng mà Lữ Đào là con gái của ông mà, đó cũng là huyết mạch của ông ta, ông ta không thể suy nghĩ nhiều hơn một chút vì con cái của mình sao?
Bà nắm chặt tay lại, nỗ lực dùng móng tay ngắn của mình đâm thật sâu vào lòng bàn tay, để bản thân bình tĩnh lại.
Sau khi Lữ Nhị Căn nói xong, Chu Tiểu Thảo mới nghẹn ngào nói:
“Đào là con gái tôi, hôn sự của con bé đương nhiên vẫn là tôi nói, còn chưa lượt mẹ và chị dâu quản nhiều như vậy đâu, chị dâu thấy hôn sự này tốt như vậy, không có cách nào nói chuyện với nhà trai thì bên nhà mẹ đẻ của chị có hai đứa cháu gái đó, đều sắp hai mươi rồi, thích hợp hơn Đào nhiều.”
Nói đến đây, Chu Tiểu Thảo lại đem chuyện của Mã Nhị Trụ nói cho Tôn đại đội trưởng biết một chút.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tôn đại đội trưởng vô cùng khó coi.
Đây đâu phải gả cháu gái, đây là bán cháu gái mà.
Hơn nữa còn bán đến vô cùng khó coi.
Tôn đại đội trưởng không chút nào thích đại đội mình quản lý lại xảy ra chuyện không tốt, ảnh hưởng đến nhận xét cấp trên đối với ông ta.
Cho nên, vừa nghe xong chuyện này, Tôn đại đội trưởng đã không còn muốn khuyên can đừng ly hôn nữa.
Cuối cùng ông ta hỏi Chu Tiểu Thảo để xác định lần cuối:
“Cô xác định muốn ly hôn sao?”
“Tôi xác định, vì để con của tôi không bị đánh chết, cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải ly hôn.”
Chu Tiểu Thảo vừa nghe Tôn đại đội trưởng nói vậy, thì đã biết chuyện này đã đến lúc kết thúc.
Lúc này, thái độ của bà nhất định phải kiên định.
Như vậy chuyện sau đó cũng trở nên dễ làm hơn.
Lữ Nhị Căn còn ở bên kia nói mãi:
“Tôi không ly hôn.”
Nhưng Tôn đại đội trưởng căn bản đều giả bộ không nghe thấy.
Người nhà bọn họ ghê tởm như vậy, ghê tởm đến trình độ mà Tôn đại đội trưởng trong lòng cũng bất mãn nghiêm trọng.
Tất cả những gì gièm pha có thể ảnh hưởng đến chiến tích của ông ta, ông ta đều không thích.
Đương nhiên, trong lòng dù có nghĩ đến hiệu quả và lợi ích của bản thân, nhưng vẫn còn kèm theo vài phần rất nhỏ là thiện lương.
Mặc kệ thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là tốt.
Bà Lữ đặc biệt đau như bị cắt thịt, khi nghe Chu Tiểu Thảo trật tự rõ ràng nói ra yêu cầu của mình:
“Tôi mình không rời đi, mang theo ba đứa con gái, nhưng hộ khẩu và toàn bộ công điểm của tôi và ba đứa con cũng cùng dời ra ngoài, tự chúng tôi sống.”
Vừa nghe Chu Tiểu Thảo muốn mang theo công điểm của mình, bà Lữ tức khắc không chịu, bà ngồi bệch xuống đất không ngừng vỗ đùi mắng.
Chu Tiểu Thảo rất có sức, mấy năm nay bà làm việc còn giỏi hơn đàn ông, nếu Chu Tiểu Thao muốn đem công điểm đi, trong nhà thu vào lập tức ít hơn phân nửa.
Lữ Nhị Căn tuy rằng cũng làm việc rất được, nhưng mấy mấy năm nay đều làm không bằng Chu Tiểu Thảo.
Trong nhà con trai lớn không làm được việc, con trai út không ở nhà, bà Lữ quả thực không dám tưởng tượng nếu không có Chu Tiểu Thảo kiếm những công điểm đó, về sau làm sao bây giờ?
Đối với hành vi ngang ngược của bà Lữ, Tôn đại đội trưởng chỉ cười lạnh hai tiếng nói:
“Bà Lữ, bà lại muốn gây chuyện, tôi sẽ định cho bà tội quấy rối người thi hành công vụ, nhốt bà vào chuồng bò.”
Vừa nghe sẽ bị nhốt chuồng bò, bà Lữ lập tức ngừng khóc, thay đổi sắc mặt so với diễn viên còn nhanh hơn.
Thấy một màn như vậy, Đông Xu cong môi cười.
Chuyện còn lại, kỳ thật cũng không cần xem nữa.
Đông Xu quyết định trở về nhà.
Trí não hiện lên còn mười hai phút nữa, trời sẽ mưa.
Lúc này bầu trời đã đầy mây, lại không đi sẽ bị mắc mưa.
Kết quả cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Chiêu vừa lúc đứng sau lưng mình, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô.
Ước chừng không nghĩ đến Đông Xu đột nhiên quay đầu lại, Hàn Chiêu cũng hoảng sợ, lúc hoàn hồn lại, anh ấy có chút chán nản.
# Xin hỏi, nhìn lén con gái người ta bị phát hiện, tôi nên làm bộ ưu nhã như thế nào#
Hàn Chiêu chỉ mới tới một chút, trước đó vẫn âm thầm quan sát, vì không gây chú ý cho Đông Xu, cho nên mỗi lần anh ấy đều giả bộ ngắm phong cảnh, thuận tiện nhìn một cái.
Tuy rằng anh ấy cũng không biết tại sao mình không lo đi ngủ lại chạy tới nơi này làm gì?
Nhưng mà đôi chân không nghe lời anh ấy, chờ anh ấy phản ứng lại thì đã chạy đến đây rồi.
Vốn vẫn âm thầm làm bộ quan sát, vừa rồi nhất thời bốc đồng, đầu óc không hoạt động cho nên Hàn Chiêu trực tiếp đứng sau lưng Đông Xu cách cô nửa mét, anh ấy cứ nhìn chằm chằm Đông Xu như vậy.
Trong đám người có người nhìn cô, Đông Xu đương nhiên biết.
Người nhiều như vậy có thể vô tình nhìn cô, Đông Xu cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ là ánh mắt ở phía sau có chút nóng rực, hơn nữa trời cũng sắp mưa rồi, cô cũng phải về nhà.
Cho nên lúc này Đông Xu mới quay đầu lại.
Kết quả, hai người chạm mắt, cho nên việc xấu hổ như vậy mới xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.