Nữ Chiến Thần Của Group Hắc Bao
Chương 31: [Quyển 1]: Hiện Trường Nạn Đói Niên Đại Bảy Mươi (31)
Nhị Khiêm
29/07/2021
Đông Xu tự mình lấy nước, đơn giản lau mình một chút.
Tuy rằng hiện giờ vẫn là ngày xuân, trời cũng không có quá nóng, nhưng đi một ngày đường, trên người vừa bám bụi lại còn mồ hôi cũng rất khó chịu.
Thấy Đông Xu lau mình bằng nước lạnh Vương Nguyệt Hoa không yên tâm.
Vốn đã về phòng, bà lại không ngồi yên.
Cho gà ăn rồi, trong nhà cũng dọn dẹp xong rồi, rảnh rỗi quá khó chịu, Vương Nguyệt Hoa lại đi gõ của phòng phía tây.
Hiện giờ hai gian phòng phía tây, tất cả đều là địa bàn của Đông Xu, Vương Nguyệt Hoa cũng không dám tùy tiện vào.
“Điềm Điềm à, mẹ nấu nước ấm cho con nha, lấy nước lạnh lau mình, con gái nhà nào chịu được.”
Vương Nguyệt Hoa là thật sự lo lắng.
“Không sao, đã lau xong rồi.”
Đông Xu mở cửa, sau đó cho Vương Nguyệt Hoa xem chiến lợi phẩm hôm nay.
“Con đổi mười cân lương, hai ngày này mẹ đưa đi cho anh hai đi, phỏng chừng anh ấy ăn hết đồ ăn rồi, thịt thì chắc vẫn còn, mẹ lại ướp chút dưa muối mang cho anh ấy đi.”
Đông Xu vừa nói vừa đặt mười cân lương thực lên tay Vương Nguyệt Hoa.
“Ừ.”
Vương Nguyệt Hoa khóe mắt hơi đỏ lên, vốn bà còn nghĩ nên đi đâu mượn lương thực.
Cũng đều phải trách bà cả, từ trước hồ đồ, luôn là trợ cấp cái nhà mẹ đẻ kia, hiện giờ lại là hố chính con cái mình chịu khổ.
“Nuốt nước mắt vào trong đi.”
Đông Xu vừa thấy Vương Nguyệt Hoa muốn khóc, lập tức khẽ quát một tiếng.
Vương Nguyệt Hoa nháy mắt trở lại trạng thái phật hệ hằng ngày, nhưng khóe mắt vẫn hơi đỏ, còn những thứ khác thì có không có gì dị thường.
“Hộp dầu ngao này là Lữ Đào mua cho nhà mình, con không dùng được, mẹ cầm dùng đi, còn có lương thực kia là người ta trả lại, không phải con mua, que diêm còn có gia vị khác là con mua về, tiền cùng phiếu dư lại đều ở chỗ của con, mẹ muốn dùng cứ hỏi con lấy.”
Đông Xu giải thích vài câu, lại đem sọt gia vị đưa cho Vương Nguyệt Hoa xem.
Nhìn một túi lại một túi gia vị, Vương Nguyệt Hoa có chút mờ mịt:
“Đây là gì?”
Vương Nguyệt Hoa chỉ biết có muối, dấm còn có nước tương, cái khác hoa tiêu linh tinh, bởi vì trên núi cũng có, cho nên miễn cưỡng có thể nhận được.
Còn mấy thứ gia vị này bà căn bản chưa thấy qua.
“Gia vị, mẹ đừng lộn xộn, trước bỏ vào tủ chén, lúc sau con cần dùng đến.”
Đông Xu nói xong một câu, sau đó mới giống như vô tình hỏi một câu:
“Anh ba đi sửa nhà cho nhà Lữ Đào sao?”
“Đúng vậy.”
Vương Nguyệt Hoa không nhiều lời, hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy con trai mình nhiệt tình thôi.
Thấy Vương Nguyệt Hoa không nhiều lời, Đông Xu cũng không có lại hỏi nhiều.
Hai người nếm được vị ngọt của tiền lời, đương nhiên không có khả năng chỉ đi thị trấn một lần.
Nhưng Đông Xu đã nói qua, ngày xuân không thích hợp săn nhiều thú, bởi vì một khi quá độ săn giết, mùa thu hoặc là nói vào sang năm, sẽ không có đồ ăn.
Cho nên, không có khả năng vẫn luôn bán món ăn hoang dã.
Hơn nữa vẫn luôn bán món ăn hoang dã, mục tiêu quá lớn.
Hai người tuy rằng vào thành cũng có ngụy trang, dùng nhọ đen ở đáy nồi bôi lên người một chút, bôi đến mặt đen bóng.
Nhưng mục tiêu quá lớn, cũng là vấn đề.
Tuy rằng bắp tươi mới của Lữ Đào càng có vấn đề, nhưng Đông Xu cảm thấy, số lượng hẳn sẽ không quá nhiều.
Rốt cuộc hạt giống của gieo cấy vụ xuân, không chỉ có bắp, lúc sau còn có đậu này đó.
Đông Xu trong lòng có tính toán khác, song cô cũng không vội.
Hai người cũng không phải mỗi ngày đều đến thị trấn, nhà của Lữ Đào không tốt, còn cần từ từ tu sửa, hơn nữa trong nhà ngoài ngõ cũng cần dọn dẹp.
Tuy rằng cái sân đã hơi cũ kỹ, nhưng cẩn thận tu sửa, kỳ thật cũng không tệ lắm.
Ít nhất cái sân còn rất lớn.
Bốn mẹ con họ quá đáng thương, nhà ở vẫn không có,nhưng thật ra Tôn đại đội trưởng không nói bắt bọn họ dọn đi.
Năm ngày sau hai người lại vào thành.
Lữ Đào trong không gian còn có chút bắp, nhưng là số lượng cũng không xem như quá nhiều, nhiều nhất lại bán một đợt, cô ấy sẽ bán hết.
Đông Xu lúc này, món ăn hoang dã chỉ dẫn theo ba con thỏ, dư lại chính là một cái bình.
Lữ Đào không biết trong bình đựng thứ gì, nên nhỏ giọng hỏi một câu:
“Cái bình này đựng cái gì?”
“Thịt.”
Đối với câu hỏi này, Đông Xu chỉ cười nhạt, cũng không có giải thích quá nhiều.
Hai kẻ nghèo hèn, đương nhiên vẫn phải đi bộ.
Lộ trình một tiếng rưỡi, Đông Xu mồ hôi cũng không đổ bao nhiêu.
Lữ Đào gần nhất hoặc là ở nhà làm việc, hoặc là lên núi nhặt cũi, hoặc là hái rau dại, rốt cuộc trong nhà không có gì ăn.
Còn có hai ngày đi theo vào trong rừng làm việc.
Thân thể rèn luyện cũng khá tốt, tuy nhiên một chuyến đi này, cũng khiến cô mệt đến thở hổn hển.
“Điềm Điềm, thể lực cô cũng thật tốt quá đi.”
Lữ Đào thấy Đông Xu đến cả một chút mệt cũng không có, không khỏi có chút hâm mộ.
“Còn bình thường.”
Đông Xu trên mặt ý cười không chút thay đổi, trong lòng lại nghĩ, nếu cô không gọi Điềm Điềm, một lát tôi còn khả năng có thể chia cho cô một miếng thịt.
Hai người đã đi một lần, lúc này đây đã là ngựa quen đường cũ.
Song Đông Xu cũng chỉ là ở chợ trời bán ba con thỏ đi.
Không đổi được bao nhiêu tiền.
Ba đồng tiền thêm mấy tấm phiếu, kỳ thật cũng coi như là thu vào không tồi.
Nhưng thật ra Lữ Đào lại là một sọt bắp, thu vào càng phong phú.
Lữ Đào vốn còn tưởng giữ lại mấy cây bắp cho hai đứa em gái ăn thử, nhưng lại nghĩ mãi cũng không biết giải thích lấy ở đâu ra, nên đổi suy nghĩ.
Cùng với ăn bắp, còn không bằng ở chợ trời mua chút gạo trở về chưng làm cơm cháy cho hai đứa em của mình ăn một miếng.
Cái loại cảm giác này, ngẫm lại liền tuyệt vời không nói nỗi.
“Cùng tôi đi nơi này.”
Sau khi, hai người bán hết đồ, Đông Xu lôi kéo Lữ Đào đi.
Nghe thấy Đông Xu nói như vậy, Lữ Đào có chút mờ mịt, những vẫn nghe lời đi theo.
Nếu không có Đông Xu dẫn theo cô đi ra bước đầu tiên này, Lữ Đào cũng sẽ không có dũng khí, thật sự dám đến thị trấn bán đồ.
Đông Xu dẫn Lữ Đào đi đến cạnh một nhà máy cách đó không xa.
Nơi đó có một xưởng giày nhựa, còn có một xưởng chế tạo máy móc nông nghiệp.
Công nhân nhà xưởng, tiền lương không tính quá nhiều, nhà ăn bán thức ăn cũng bình thường.
Nhưng so sánh với trong thôn trồng trọt, công việc này đã là có đãi ngộ rất không tồi.
“Chúng ta đến nơi này làm gì?”
Lữ Đào không hiểu, Đông Xu tới nơi này là làm cái gì.
Đông Xu không trả lời cô ấy mà chỉ lấy cái bình trong sọt ra, sau đó mở nắp ra...
Lữ Đào chỉ cảm thấy, mùi hương thịt này quả thực có thể chui thẳng vào tim cô luôn.
“Điềm Điềm…”
Lữ Đào theo bản năng nuốt nước miếng, sau đó mới quay qua hỏi:
“Đây là món gì, sao lại thơm như vậy?”
“Thịt kho.”
Đây chính là món thịt kho với rất nhiều gia vị khác nhau hòa trộn vào cũng với hương vị nước canh nồng đậm, là phương pháp mới gần đây Đông Xu nghĩ ra.
Đương nhiên, cái này tiền đề là phải có thịt.
Đông Xu hai ngày trước vận may không tồi, săn được một con mang, hơn bốn mươi cân.
Thịt dư thừa thì để trong nhà hầm ăn, đương nhiên còn vì thực nghiệm, thử xem gia vị nên cho vào như thế nào, mới là tốt nhất.
Dư lại hơn hai mươi cân thịt, bị Đông Xu chế thành thịt kho nồng đậm mùi thơm như hiện giờ.
“Cái món này, này thật sự quá thơm đi.”
Lữ Đào lại nuốt một ngụm nước miếng, vốn dĩ buổi sáng ăn thực no, nhưng đi đường lâu như vậy, bữa sáng cũng tiêu hao, lúc này Lữ Đào cũng đói bụng.
Nhưng cô biết, Đông Xu đem cái này ra bán, cô cũng ngượng hỏi nhiều cái gì.
Hơn nữa đây là thịt.
Hai ngày gần nhất, nhà cô ăn một con gà rừng và một con thỏ, đều là Đông Xu cho.
Lữ Đào rất biết đủ, nên hoàn tàon không dám nhìn cái cái bình kia nhiều, cô sợ khống chế không được miệng mình…
Tuy rằng hiện giờ vẫn là ngày xuân, trời cũng không có quá nóng, nhưng đi một ngày đường, trên người vừa bám bụi lại còn mồ hôi cũng rất khó chịu.
Thấy Đông Xu lau mình bằng nước lạnh Vương Nguyệt Hoa không yên tâm.
Vốn đã về phòng, bà lại không ngồi yên.
Cho gà ăn rồi, trong nhà cũng dọn dẹp xong rồi, rảnh rỗi quá khó chịu, Vương Nguyệt Hoa lại đi gõ của phòng phía tây.
Hiện giờ hai gian phòng phía tây, tất cả đều là địa bàn của Đông Xu, Vương Nguyệt Hoa cũng không dám tùy tiện vào.
“Điềm Điềm à, mẹ nấu nước ấm cho con nha, lấy nước lạnh lau mình, con gái nhà nào chịu được.”
Vương Nguyệt Hoa là thật sự lo lắng.
“Không sao, đã lau xong rồi.”
Đông Xu mở cửa, sau đó cho Vương Nguyệt Hoa xem chiến lợi phẩm hôm nay.
“Con đổi mười cân lương, hai ngày này mẹ đưa đi cho anh hai đi, phỏng chừng anh ấy ăn hết đồ ăn rồi, thịt thì chắc vẫn còn, mẹ lại ướp chút dưa muối mang cho anh ấy đi.”
Đông Xu vừa nói vừa đặt mười cân lương thực lên tay Vương Nguyệt Hoa.
“Ừ.”
Vương Nguyệt Hoa khóe mắt hơi đỏ lên, vốn bà còn nghĩ nên đi đâu mượn lương thực.
Cũng đều phải trách bà cả, từ trước hồ đồ, luôn là trợ cấp cái nhà mẹ đẻ kia, hiện giờ lại là hố chính con cái mình chịu khổ.
“Nuốt nước mắt vào trong đi.”
Đông Xu vừa thấy Vương Nguyệt Hoa muốn khóc, lập tức khẽ quát một tiếng.
Vương Nguyệt Hoa nháy mắt trở lại trạng thái phật hệ hằng ngày, nhưng khóe mắt vẫn hơi đỏ, còn những thứ khác thì có không có gì dị thường.
“Hộp dầu ngao này là Lữ Đào mua cho nhà mình, con không dùng được, mẹ cầm dùng đi, còn có lương thực kia là người ta trả lại, không phải con mua, que diêm còn có gia vị khác là con mua về, tiền cùng phiếu dư lại đều ở chỗ của con, mẹ muốn dùng cứ hỏi con lấy.”
Đông Xu giải thích vài câu, lại đem sọt gia vị đưa cho Vương Nguyệt Hoa xem.
Nhìn một túi lại một túi gia vị, Vương Nguyệt Hoa có chút mờ mịt:
“Đây là gì?”
Vương Nguyệt Hoa chỉ biết có muối, dấm còn có nước tương, cái khác hoa tiêu linh tinh, bởi vì trên núi cũng có, cho nên miễn cưỡng có thể nhận được.
Còn mấy thứ gia vị này bà căn bản chưa thấy qua.
“Gia vị, mẹ đừng lộn xộn, trước bỏ vào tủ chén, lúc sau con cần dùng đến.”
Đông Xu nói xong một câu, sau đó mới giống như vô tình hỏi một câu:
“Anh ba đi sửa nhà cho nhà Lữ Đào sao?”
“Đúng vậy.”
Vương Nguyệt Hoa không nhiều lời, hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy con trai mình nhiệt tình thôi.
Thấy Vương Nguyệt Hoa không nhiều lời, Đông Xu cũng không có lại hỏi nhiều.
Hai người nếm được vị ngọt của tiền lời, đương nhiên không có khả năng chỉ đi thị trấn một lần.
Nhưng Đông Xu đã nói qua, ngày xuân không thích hợp săn nhiều thú, bởi vì một khi quá độ săn giết, mùa thu hoặc là nói vào sang năm, sẽ không có đồ ăn.
Cho nên, không có khả năng vẫn luôn bán món ăn hoang dã.
Hơn nữa vẫn luôn bán món ăn hoang dã, mục tiêu quá lớn.
Hai người tuy rằng vào thành cũng có ngụy trang, dùng nhọ đen ở đáy nồi bôi lên người một chút, bôi đến mặt đen bóng.
Nhưng mục tiêu quá lớn, cũng là vấn đề.
Tuy rằng bắp tươi mới của Lữ Đào càng có vấn đề, nhưng Đông Xu cảm thấy, số lượng hẳn sẽ không quá nhiều.
Rốt cuộc hạt giống của gieo cấy vụ xuân, không chỉ có bắp, lúc sau còn có đậu này đó.
Đông Xu trong lòng có tính toán khác, song cô cũng không vội.
Hai người cũng không phải mỗi ngày đều đến thị trấn, nhà của Lữ Đào không tốt, còn cần từ từ tu sửa, hơn nữa trong nhà ngoài ngõ cũng cần dọn dẹp.
Tuy rằng cái sân đã hơi cũ kỹ, nhưng cẩn thận tu sửa, kỳ thật cũng không tệ lắm.
Ít nhất cái sân còn rất lớn.
Bốn mẹ con họ quá đáng thương, nhà ở vẫn không có,nhưng thật ra Tôn đại đội trưởng không nói bắt bọn họ dọn đi.
Năm ngày sau hai người lại vào thành.
Lữ Đào trong không gian còn có chút bắp, nhưng là số lượng cũng không xem như quá nhiều, nhiều nhất lại bán một đợt, cô ấy sẽ bán hết.
Đông Xu lúc này, món ăn hoang dã chỉ dẫn theo ba con thỏ, dư lại chính là một cái bình.
Lữ Đào không biết trong bình đựng thứ gì, nên nhỏ giọng hỏi một câu:
“Cái bình này đựng cái gì?”
“Thịt.”
Đối với câu hỏi này, Đông Xu chỉ cười nhạt, cũng không có giải thích quá nhiều.
Hai kẻ nghèo hèn, đương nhiên vẫn phải đi bộ.
Lộ trình một tiếng rưỡi, Đông Xu mồ hôi cũng không đổ bao nhiêu.
Lữ Đào gần nhất hoặc là ở nhà làm việc, hoặc là lên núi nhặt cũi, hoặc là hái rau dại, rốt cuộc trong nhà không có gì ăn.
Còn có hai ngày đi theo vào trong rừng làm việc.
Thân thể rèn luyện cũng khá tốt, tuy nhiên một chuyến đi này, cũng khiến cô mệt đến thở hổn hển.
“Điềm Điềm, thể lực cô cũng thật tốt quá đi.”
Lữ Đào thấy Đông Xu đến cả một chút mệt cũng không có, không khỏi có chút hâm mộ.
“Còn bình thường.”
Đông Xu trên mặt ý cười không chút thay đổi, trong lòng lại nghĩ, nếu cô không gọi Điềm Điềm, một lát tôi còn khả năng có thể chia cho cô một miếng thịt.
Hai người đã đi một lần, lúc này đây đã là ngựa quen đường cũ.
Song Đông Xu cũng chỉ là ở chợ trời bán ba con thỏ đi.
Không đổi được bao nhiêu tiền.
Ba đồng tiền thêm mấy tấm phiếu, kỳ thật cũng coi như là thu vào không tồi.
Nhưng thật ra Lữ Đào lại là một sọt bắp, thu vào càng phong phú.
Lữ Đào vốn còn tưởng giữ lại mấy cây bắp cho hai đứa em gái ăn thử, nhưng lại nghĩ mãi cũng không biết giải thích lấy ở đâu ra, nên đổi suy nghĩ.
Cùng với ăn bắp, còn không bằng ở chợ trời mua chút gạo trở về chưng làm cơm cháy cho hai đứa em của mình ăn một miếng.
Cái loại cảm giác này, ngẫm lại liền tuyệt vời không nói nỗi.
“Cùng tôi đi nơi này.”
Sau khi, hai người bán hết đồ, Đông Xu lôi kéo Lữ Đào đi.
Nghe thấy Đông Xu nói như vậy, Lữ Đào có chút mờ mịt, những vẫn nghe lời đi theo.
Nếu không có Đông Xu dẫn theo cô đi ra bước đầu tiên này, Lữ Đào cũng sẽ không có dũng khí, thật sự dám đến thị trấn bán đồ.
Đông Xu dẫn Lữ Đào đi đến cạnh một nhà máy cách đó không xa.
Nơi đó có một xưởng giày nhựa, còn có một xưởng chế tạo máy móc nông nghiệp.
Công nhân nhà xưởng, tiền lương không tính quá nhiều, nhà ăn bán thức ăn cũng bình thường.
Nhưng so sánh với trong thôn trồng trọt, công việc này đã là có đãi ngộ rất không tồi.
“Chúng ta đến nơi này làm gì?”
Lữ Đào không hiểu, Đông Xu tới nơi này là làm cái gì.
Đông Xu không trả lời cô ấy mà chỉ lấy cái bình trong sọt ra, sau đó mở nắp ra...
Lữ Đào chỉ cảm thấy, mùi hương thịt này quả thực có thể chui thẳng vào tim cô luôn.
“Điềm Điềm…”
Lữ Đào theo bản năng nuốt nước miếng, sau đó mới quay qua hỏi:
“Đây là món gì, sao lại thơm như vậy?”
“Thịt kho.”
Đây chính là món thịt kho với rất nhiều gia vị khác nhau hòa trộn vào cũng với hương vị nước canh nồng đậm, là phương pháp mới gần đây Đông Xu nghĩ ra.
Đương nhiên, cái này tiền đề là phải có thịt.
Đông Xu hai ngày trước vận may không tồi, săn được một con mang, hơn bốn mươi cân.
Thịt dư thừa thì để trong nhà hầm ăn, đương nhiên còn vì thực nghiệm, thử xem gia vị nên cho vào như thế nào, mới là tốt nhất.
Dư lại hơn hai mươi cân thịt, bị Đông Xu chế thành thịt kho nồng đậm mùi thơm như hiện giờ.
“Cái món này, này thật sự quá thơm đi.”
Lữ Đào lại nuốt một ngụm nước miếng, vốn dĩ buổi sáng ăn thực no, nhưng đi đường lâu như vậy, bữa sáng cũng tiêu hao, lúc này Lữ Đào cũng đói bụng.
Nhưng cô biết, Đông Xu đem cái này ra bán, cô cũng ngượng hỏi nhiều cái gì.
Hơn nữa đây là thịt.
Hai ngày gần nhất, nhà cô ăn một con gà rừng và một con thỏ, đều là Đông Xu cho.
Lữ Đào rất biết đủ, nên hoàn tàon không dám nhìn cái cái bình kia nhiều, cô sợ khống chế không được miệng mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.