Nữ Chiến Thần Của Group Hắc Bao
Chương 3: [Quyển 1]: Hiện Trường Nạn Đói Niên Đại Bảy Mươi (3)
Nhị Khiêm
09/07/2021
Bởi vì buổi sáng đại đội còn chưa thổi còi chính thức khởi công, mọi người cũng chỉ mới đi lãnh hạt giống.
Cho nên có náo nhiệt sẽ muốn đi xem thử.
Người đến lãnh hạt giống đều đặc biệt cẩn thận mà tự mang theo sọt của mình.
Vốn dĩ Đông Xu cũng không muốn đi xem.
Đại khái là bởi vì cuộc sống ở tinh tế khiến lòng dạ của nữ chiến thần khá lãnh đạm, thậm chí có hơi máu lạnh.
Bây giờ cô chỉ muốn tìm hiểu tâm nguyện của cô gái nhỏ Khương Điềm Điềm là gì thôi còn những thứ khác cô đều không hứng thú.
Nhưng mà sau khi cả đám người đều bỏ đi thì nơi này cũng chẳng còn lại mấy người.
Một tên đàn ông có diện mạo cực kỳ đáng khinh đang xoa xoa tay bước đến trước mặt Đông Xu, anh ta cười hì hì lộ ra hàm răng vàng khè của mình.
Người đàn ông này cũng không lớn tuổi, nếu dùng phương pháp tính toán của thời đại này thì anh ta cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Trong trí ức của cô gái nhỏ cũng có nhân vật này, nhũ danh là Lương Cẩu Xuyên, còn tên khi lớn lại không có, anh ta là một tên du côn nổi tiếng trong thôn.
Đã hai mươi mốt tuổi rồi mà không có cô gái nào nguyện ý gả cho anh ta, nhà của anh ta lại quá nghèo muốn đi lừa gạt cô gái trong thôn khác gả đến cũng không dễ lừa.
Nhưng bản thân anh ta cũng người không có tiền đồ, không chịu chăm chỉ xuống ruộng làm việc, cứ rảnh rỗi là lại chạy đến lên giường của quả phụ.
Còn từng vào nửa đêm đánh nhau với nhân tình của một quả phụ, trận chiến này đã khiến anh ta nổi tiếng khắp thôn xóm.
Lúc này, Lương Cẩu Xuyên thấy mọi người đều đi nhiều chuyện rồi chỉ còn lại mỗi Khương Điềm Điềm còn đứng đây, nên anh ta vội chạy đến muốn nhân dịp này sàm sỡ cô gái nhỏ.
"Tiểu Điềm Điềm tới đây cho anh nhìn em có trắng hay không nào?" Lương Cẩu Xuyên ăn nói không chừng mực, lúc này ánh mắt của anh ta cũng phát sáng lên.
Ở thời đại này, có bộ dạng xinh đẹp cũng là một loại sai.
Có điều nữ chiến thần chưa bao giờ cho rằng người xinh đẹp lại là sai cả, ví dụ như cô.
Ở tinh tế không có mấy người có diện mạo xinh đẹp có thể so sánh với cô nhưng không ai dám đến trêu ghẹo cô cả.
Nắm tay lớn chính là đạo lý!
Người khác dám bởi vì dung mạo xinh đẹp của cô mà nói ra nói vào thì nữ chiến thần có thể đánh anh ta đến câm miệng.
Còn nữa cái tên Tiểu Điềm Điềm này.
Cũng là do ở chỗ này thôi nếu mà ở tinh tế.
Đông Xu có khả năng đã vứt thẳng anh ta vào Trùng Tộc rồi, để cho Trùng Tộc khiến anh ta cảm thấy ghê tởm không thôi sau đó lại kéo về dạy dỗ tiếp!
Lương Cẩu Xuyên còn đang nghĩ rằng mình có thể nắm lấy đôi tay nhỏ của cô gái nhỏ, nói không chừng còn được sờ ngực hay gì đó.
Những cô gái trẻ khác trong thôn có thể ra tay anh ta đều đã ra tay.
Mà cô gái nhỏ Tiểu Điềm Điềm này vừa xinh đẹp vừa yêu kiều, làn da còn trắng trẻo. Anh ta vẫn luôn muốn ra tay với cô gái nhỏ này nhưng lại không tìm được cơ hội.
Cuối cùng bây giờ đã có thể nhân dịp này sờ thử một lần.
Nghĩ đến cảm giác mất hồn đó khiến Lương Cẩu Xuyên cảm thấy cả người đều cứng lên.
Mà cố tình cô gái nhỏ này còn không biết gì mà cười ngọt ngào với anh ta.
Lương Cẩu Xuyên cảm thấy bản thân sắp chiếm được mộng đẹp thì kết quả giây kế tiếp nữ chiến thần đã tặng anh ta một vé máy bay miễn phí.
Ngoài ruộng mỗi luống dài khoảng mười lăm mét, Đông Xu giơ một chân đá Lương Cẩu Xuyên từ đầu luống đá đến...
Chính giữa hai luống ruộng.
Ít nhất cũng ba mươi mét.
Lương Cẩu Xuyên giống như cái pháo hoa rơi thẳng xuống đất, ngã lăn quay xuống mảnh đất mới vừa được làm tơi xốp, ngoại trừ việc lúc rơi xuống đất thì đau đớn ra, trên người anh ta lại không hề có vết thương khác.
Nữ chiến thần khống chế lực đạo rất giỏi, biết ở cái niên đại này mà giết người không phải chuyện tốt.
Cho nên chỉ dùng một chút trừng phạt nhỏ mà thôi.
Nếu không nghe lời thì phá hư các người là được!
Để tránh phiền toái, Đông Xu chỉ có thể chạy đi xem náo nhiệt với mọi người.
Chỉ là cô vừa mới đến nơi đã thấy một màn kỳ quái.
Một cô gái trẻ đang ở trên đất vừa khóc vừa la, mà trên đầu của cô ta lại có một dòng chữ đỏ tươi.
【Số liệu dị thường】
Trên đầu những người khác đều bình thường, không hề có cái gì.
Cố tình trên đầu cô gái nằm trên đất kia lại xuất hiện mấy chữ đó.
Đông Xu khẽ nhíu mày cũng không vội suy nghĩ gì mà trước tiên cẩn thận quan sát một chút.
Cô gái nằm trên mặt đất tên là Lữ Đào, là con gái lớn của Lữ Nhị Căn, năm nay chỉ mới mười bảy tuổi.
Làn da cũng xem như trắng trẻo, nhưng do khí hậu của Đại Tây Bắc khiến cho gương mặt cô ta có vài nốt tàn nhang màu hồng nhưng lại không hề ảnh hưởng đến dung mạo của cô ta.
Nhà họ Lữ rất nổi tiếng ở đại đội Bàn Thạch.
Không phải bởi vì nhà họ có người tài ba hay quyền thế gì mà là bởi vì gia đình bọn họ lộn xộn như cái nồi cám heo.
Ông Lữ và bà Lữ nắm giữ quyền lực trong nhà ngang ngược không chịu cho các con tách ra ở riêng.
Trong nhà có ba đứa con trai, anh hai thì gian trá biết giở thủ đoạn, anh ba thì thành thật chỉ biết bù đầu làm việc, anh tư thì đã sớm cưới một cô gái trên thành phố rồi chạy vào thành phố làm công nhân cho một xưởng giày nhựa, sống cuộc sống ăn cơm rồi nộp thuế.
Nhưng dù đã là người thành phố nhưng anh ta vẫn thường xuyên về nhà mẹ đòi tiền.
Mà bà Lữ lại rất yêu thương đứa con trai út cho nên cứ đòi là cho.
Con gái út của nhà họ Lữ được gả cho một người đàn ông cùng thôn, còn ở ngay cách vách của nhà họ Lữ. Đứa con gái út này cũng là cái phá nhà, cứ rảnh rỗi là chạy sang nhà mẹ mình đòi tiền.
Cô ta với anh tư của mình phối hợp tấn công khiến bà Lữ không thể chống cự lại được.
Ông Lữ thì thiên vị nhà con trai lớn mà bà Lữ thì thiên vị nhà con trai và con gái út.
Còn lại đứa con trai thứ hai làm việc quần quật như con bò và đứa con dâu nhu nhược dễ bắt nạt lại còn biết làm việc, thì không ai yêu thương.
Cho nên vì sao phải tách ra ở riêng chứ.
Cứ để đứa con trai thứ hai nuôi cả nhà là được rồi.
Nhà họ Lữ không cho tách ra riêng, trước đó cũng không gây ra chuyện gì.
Nhiều nhất là hai vợ chồng anh ba mệt mỏi rồi cãi vã gì đó thôi.
Nhưng hôm nay lúc Lữ Đào vừa đến đầu bờ ruộng còn chưa đi lãnh hạt giống thì đột nhiên bị Lữ Tráng con trai lớn của Lữ Đại Căn đẩy ngã.
Cô nói anh ta muốn giở trò lưu manh với mình!
Những năm gần đây tội lưu manh cũng không phải tội nhỏ.
Ông Lữ là người ít nói, cũng không biết nói chuyện mà cũng chẳng biết suy nghĩ gì nhiều.
Bà Lữ thì bận đi chăm sóc cháu trai Lữ Thụ rồi.
Trước nay Lữ Đào không hay nói chuyện, cả người cứ âm u nhưng hôm nay lại ăn nói rất nhanh nhẹn.
Nói từ việc Lữ Tráng động tay động chân với cô ta, nói đến việc nhà họ Lữ đã nhiều năm rồi vẫn không chịu cho họ tách ra ở riêng khiến họ trở thành trò cười trong thôn.
Lữ Đào vừa khóc vừa la, trông cô ta rất đáng thương quỳ rạp trên mặt đất.
Mọi người luôn có thói quen đồng cảm với kẻ yếu cho nên lúc này người trong thôn bắt đầu chỉ trích nhà Lữ Đại Căn, còn có Lữ Tráng bị Lữ Đào cào nát mặt nữa.
Lữ Đại Căn luôn giở thủ đoạn nhưng ăn nói lại không giỏi, đa phần lực chiến đấu chính trong nhà vẫn là bà vợ của mình.
Nhưng hôm nay bà vợ của ông ta đã về nhà mẹ đẻ đòi tiền rồi, không có ở nhà!
Ở nhà chỉ còn lại mấy người già không biết ăn nói lúc này bị Lữ Đào chèn ép đến mức không nói nên lời.
"Đủ rồi, mày cái con nhỏ bất hiếu này, đây là thái độ của mày đối với ông nội mày sao?" Cuối cùng vẫn là Lữ Nhị Căn lên tiếng cũng chính là ba của Lữ Đào, ông ta không nhìn được nữa mà lấy một đòn gánh bên cạnh chuẩn bị đánh Lữ Đào.
"Nhị Căn đừng đánh mà, ông làm vậy là đánh chết Lữ Đào đó." Mẹ Lữ Đào là Chu Tiểu Thảo là một người mềm yếu.
Bởi vì bà ta sinh ra ba đứa con gái mà không hề có địa vị gì trong nhà họ Lữ, chỉ có thể mặc cho ba mẹ chồng bắt chẹt, bác hai chú út còn có cô em chồng đều có thể khi dễ bà ta, mà bà ta lại không dám cãi lại.
Trong nhà Chu Tiểu Thảo là người làm việc nhiều nhất, mà chịu khi dễ cũng không ít.
Tuy rằng buổi sáng Lữ Đào gây ra náo loạn lớn như vậy khiến bà ta rất hoảng sợ.
Nhưng vào lúc mấu chốt, bà ta vẫn biết che chở cho con của mình.
Chu Tiểu Thảo bước đến giơ một tay ra ôm lấy Lữ Đào vào lòng, bà ta cứ không ngừng rơi nước mắt nhưng miệng lưỡi lại không nhanh lẹ nên hết cả ngày mà bà ta cũng chỉ la lên được một câu như vậy.
Cho nên có náo nhiệt sẽ muốn đi xem thử.
Người đến lãnh hạt giống đều đặc biệt cẩn thận mà tự mang theo sọt của mình.
Vốn dĩ Đông Xu cũng không muốn đi xem.
Đại khái là bởi vì cuộc sống ở tinh tế khiến lòng dạ của nữ chiến thần khá lãnh đạm, thậm chí có hơi máu lạnh.
Bây giờ cô chỉ muốn tìm hiểu tâm nguyện của cô gái nhỏ Khương Điềm Điềm là gì thôi còn những thứ khác cô đều không hứng thú.
Nhưng mà sau khi cả đám người đều bỏ đi thì nơi này cũng chẳng còn lại mấy người.
Một tên đàn ông có diện mạo cực kỳ đáng khinh đang xoa xoa tay bước đến trước mặt Đông Xu, anh ta cười hì hì lộ ra hàm răng vàng khè của mình.
Người đàn ông này cũng không lớn tuổi, nếu dùng phương pháp tính toán của thời đại này thì anh ta cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Trong trí ức của cô gái nhỏ cũng có nhân vật này, nhũ danh là Lương Cẩu Xuyên, còn tên khi lớn lại không có, anh ta là một tên du côn nổi tiếng trong thôn.
Đã hai mươi mốt tuổi rồi mà không có cô gái nào nguyện ý gả cho anh ta, nhà của anh ta lại quá nghèo muốn đi lừa gạt cô gái trong thôn khác gả đến cũng không dễ lừa.
Nhưng bản thân anh ta cũng người không có tiền đồ, không chịu chăm chỉ xuống ruộng làm việc, cứ rảnh rỗi là lại chạy đến lên giường của quả phụ.
Còn từng vào nửa đêm đánh nhau với nhân tình của một quả phụ, trận chiến này đã khiến anh ta nổi tiếng khắp thôn xóm.
Lúc này, Lương Cẩu Xuyên thấy mọi người đều đi nhiều chuyện rồi chỉ còn lại mỗi Khương Điềm Điềm còn đứng đây, nên anh ta vội chạy đến muốn nhân dịp này sàm sỡ cô gái nhỏ.
"Tiểu Điềm Điềm tới đây cho anh nhìn em có trắng hay không nào?" Lương Cẩu Xuyên ăn nói không chừng mực, lúc này ánh mắt của anh ta cũng phát sáng lên.
Ở thời đại này, có bộ dạng xinh đẹp cũng là một loại sai.
Có điều nữ chiến thần chưa bao giờ cho rằng người xinh đẹp lại là sai cả, ví dụ như cô.
Ở tinh tế không có mấy người có diện mạo xinh đẹp có thể so sánh với cô nhưng không ai dám đến trêu ghẹo cô cả.
Nắm tay lớn chính là đạo lý!
Người khác dám bởi vì dung mạo xinh đẹp của cô mà nói ra nói vào thì nữ chiến thần có thể đánh anh ta đến câm miệng.
Còn nữa cái tên Tiểu Điềm Điềm này.
Cũng là do ở chỗ này thôi nếu mà ở tinh tế.
Đông Xu có khả năng đã vứt thẳng anh ta vào Trùng Tộc rồi, để cho Trùng Tộc khiến anh ta cảm thấy ghê tởm không thôi sau đó lại kéo về dạy dỗ tiếp!
Lương Cẩu Xuyên còn đang nghĩ rằng mình có thể nắm lấy đôi tay nhỏ của cô gái nhỏ, nói không chừng còn được sờ ngực hay gì đó.
Những cô gái trẻ khác trong thôn có thể ra tay anh ta đều đã ra tay.
Mà cô gái nhỏ Tiểu Điềm Điềm này vừa xinh đẹp vừa yêu kiều, làn da còn trắng trẻo. Anh ta vẫn luôn muốn ra tay với cô gái nhỏ này nhưng lại không tìm được cơ hội.
Cuối cùng bây giờ đã có thể nhân dịp này sờ thử một lần.
Nghĩ đến cảm giác mất hồn đó khiến Lương Cẩu Xuyên cảm thấy cả người đều cứng lên.
Mà cố tình cô gái nhỏ này còn không biết gì mà cười ngọt ngào với anh ta.
Lương Cẩu Xuyên cảm thấy bản thân sắp chiếm được mộng đẹp thì kết quả giây kế tiếp nữ chiến thần đã tặng anh ta một vé máy bay miễn phí.
Ngoài ruộng mỗi luống dài khoảng mười lăm mét, Đông Xu giơ một chân đá Lương Cẩu Xuyên từ đầu luống đá đến...
Chính giữa hai luống ruộng.
Ít nhất cũng ba mươi mét.
Lương Cẩu Xuyên giống như cái pháo hoa rơi thẳng xuống đất, ngã lăn quay xuống mảnh đất mới vừa được làm tơi xốp, ngoại trừ việc lúc rơi xuống đất thì đau đớn ra, trên người anh ta lại không hề có vết thương khác.
Nữ chiến thần khống chế lực đạo rất giỏi, biết ở cái niên đại này mà giết người không phải chuyện tốt.
Cho nên chỉ dùng một chút trừng phạt nhỏ mà thôi.
Nếu không nghe lời thì phá hư các người là được!
Để tránh phiền toái, Đông Xu chỉ có thể chạy đi xem náo nhiệt với mọi người.
Chỉ là cô vừa mới đến nơi đã thấy một màn kỳ quái.
Một cô gái trẻ đang ở trên đất vừa khóc vừa la, mà trên đầu của cô ta lại có một dòng chữ đỏ tươi.
【Số liệu dị thường】
Trên đầu những người khác đều bình thường, không hề có cái gì.
Cố tình trên đầu cô gái nằm trên đất kia lại xuất hiện mấy chữ đó.
Đông Xu khẽ nhíu mày cũng không vội suy nghĩ gì mà trước tiên cẩn thận quan sát một chút.
Cô gái nằm trên mặt đất tên là Lữ Đào, là con gái lớn của Lữ Nhị Căn, năm nay chỉ mới mười bảy tuổi.
Làn da cũng xem như trắng trẻo, nhưng do khí hậu của Đại Tây Bắc khiến cho gương mặt cô ta có vài nốt tàn nhang màu hồng nhưng lại không hề ảnh hưởng đến dung mạo của cô ta.
Nhà họ Lữ rất nổi tiếng ở đại đội Bàn Thạch.
Không phải bởi vì nhà họ có người tài ba hay quyền thế gì mà là bởi vì gia đình bọn họ lộn xộn như cái nồi cám heo.
Ông Lữ và bà Lữ nắm giữ quyền lực trong nhà ngang ngược không chịu cho các con tách ra ở riêng.
Trong nhà có ba đứa con trai, anh hai thì gian trá biết giở thủ đoạn, anh ba thì thành thật chỉ biết bù đầu làm việc, anh tư thì đã sớm cưới một cô gái trên thành phố rồi chạy vào thành phố làm công nhân cho một xưởng giày nhựa, sống cuộc sống ăn cơm rồi nộp thuế.
Nhưng dù đã là người thành phố nhưng anh ta vẫn thường xuyên về nhà mẹ đòi tiền.
Mà bà Lữ lại rất yêu thương đứa con trai út cho nên cứ đòi là cho.
Con gái út của nhà họ Lữ được gả cho một người đàn ông cùng thôn, còn ở ngay cách vách của nhà họ Lữ. Đứa con gái út này cũng là cái phá nhà, cứ rảnh rỗi là chạy sang nhà mẹ mình đòi tiền.
Cô ta với anh tư của mình phối hợp tấn công khiến bà Lữ không thể chống cự lại được.
Ông Lữ thì thiên vị nhà con trai lớn mà bà Lữ thì thiên vị nhà con trai và con gái út.
Còn lại đứa con trai thứ hai làm việc quần quật như con bò và đứa con dâu nhu nhược dễ bắt nạt lại còn biết làm việc, thì không ai yêu thương.
Cho nên vì sao phải tách ra ở riêng chứ.
Cứ để đứa con trai thứ hai nuôi cả nhà là được rồi.
Nhà họ Lữ không cho tách ra riêng, trước đó cũng không gây ra chuyện gì.
Nhiều nhất là hai vợ chồng anh ba mệt mỏi rồi cãi vã gì đó thôi.
Nhưng hôm nay lúc Lữ Đào vừa đến đầu bờ ruộng còn chưa đi lãnh hạt giống thì đột nhiên bị Lữ Tráng con trai lớn của Lữ Đại Căn đẩy ngã.
Cô nói anh ta muốn giở trò lưu manh với mình!
Những năm gần đây tội lưu manh cũng không phải tội nhỏ.
Ông Lữ là người ít nói, cũng không biết nói chuyện mà cũng chẳng biết suy nghĩ gì nhiều.
Bà Lữ thì bận đi chăm sóc cháu trai Lữ Thụ rồi.
Trước nay Lữ Đào không hay nói chuyện, cả người cứ âm u nhưng hôm nay lại ăn nói rất nhanh nhẹn.
Nói từ việc Lữ Tráng động tay động chân với cô ta, nói đến việc nhà họ Lữ đã nhiều năm rồi vẫn không chịu cho họ tách ra ở riêng khiến họ trở thành trò cười trong thôn.
Lữ Đào vừa khóc vừa la, trông cô ta rất đáng thương quỳ rạp trên mặt đất.
Mọi người luôn có thói quen đồng cảm với kẻ yếu cho nên lúc này người trong thôn bắt đầu chỉ trích nhà Lữ Đại Căn, còn có Lữ Tráng bị Lữ Đào cào nát mặt nữa.
Lữ Đại Căn luôn giở thủ đoạn nhưng ăn nói lại không giỏi, đa phần lực chiến đấu chính trong nhà vẫn là bà vợ của mình.
Nhưng hôm nay bà vợ của ông ta đã về nhà mẹ đẻ đòi tiền rồi, không có ở nhà!
Ở nhà chỉ còn lại mấy người già không biết ăn nói lúc này bị Lữ Đào chèn ép đến mức không nói nên lời.
"Đủ rồi, mày cái con nhỏ bất hiếu này, đây là thái độ của mày đối với ông nội mày sao?" Cuối cùng vẫn là Lữ Nhị Căn lên tiếng cũng chính là ba của Lữ Đào, ông ta không nhìn được nữa mà lấy một đòn gánh bên cạnh chuẩn bị đánh Lữ Đào.
"Nhị Căn đừng đánh mà, ông làm vậy là đánh chết Lữ Đào đó." Mẹ Lữ Đào là Chu Tiểu Thảo là một người mềm yếu.
Bởi vì bà ta sinh ra ba đứa con gái mà không hề có địa vị gì trong nhà họ Lữ, chỉ có thể mặc cho ba mẹ chồng bắt chẹt, bác hai chú út còn có cô em chồng đều có thể khi dễ bà ta, mà bà ta lại không dám cãi lại.
Trong nhà Chu Tiểu Thảo là người làm việc nhiều nhất, mà chịu khi dễ cũng không ít.
Tuy rằng buổi sáng Lữ Đào gây ra náo loạn lớn như vậy khiến bà ta rất hoảng sợ.
Nhưng vào lúc mấu chốt, bà ta vẫn biết che chở cho con của mình.
Chu Tiểu Thảo bước đến giơ một tay ra ôm lấy Lữ Đào vào lòng, bà ta cứ không ngừng rơi nước mắt nhưng miệng lưỡi lại không nhanh lẹ nên hết cả ngày mà bà ta cũng chỉ la lên được một câu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.