Nữ Chiến Thần Của Group Hắc Bao
Chương 41: [Quyển 1]: Hiện Trường Nạn Đói Niên Đại Bảy Mươi (41)
Nhị Khiêm
03/05/2022
Bà Lữ có đến nhà gây sự vài lần, Lữ Nhị Căn cũng đi theo.
Nhưng họ đều bị Chu Tiểu Thảo cầm dao dọa chạy mất.
Bây giờ Chu Tiểu Thảo đã trở thành một bà thím đanh đá, mấy người muốn bắt nạt mẹ con bà đều được miễn bước qua xác của bà!
Khương Binh và Lữ Đào kết hôn, Đông Xu thay Khương Binh lấy ba mươi sáu đồng tiền ra làm lễ hỏi, còn mua một cái phích nước nóng, hai cái ca tráng men mới và thêm hai khúc vải.
Nhiều hơn nữa, Đông Xu không cho, Vương Nguyệt Hoa bổ sung thêm vài món.
Tiền này của Đông Xu cũng không phải cho không.
Đây đều là tiền vốn để cô xây dựng sự nghiệp của mình, có thể nói cho không là cho sao?
Đông Xu đưa tiền, không cần Khương Binh trả lại.
Nhưng Khương Binh phải theo cô học nghề mộc ba năm, hơn nữa trong ba năm này, Đông Xu còn giới thiệu cho anh làm việc với một thợ mộc, tiền lương sẽ chia cho cô bảy phần.
Cho dù bây giờ còn chưa học xong, tay nghề của Khương Binh cũng không tồi.
Đông Xu yêu cầu gì cứ tìm anh, Khương Binh lấy nghề mộc kiếm tiền sống.
Khương Binh nghe vậy đương nhiên vui vẻ đồng ý, tuy rằng ban đầu anh đã từ chối.
Để em gái trả tiền lễ hỏi cho anh trai sao được chứ?
Nhưng trong nhà họ quá nghèo, sau khi nghe em gái giải thích một hồi, Khương Binh mới đồng ý.
Lữ Đào sợ nhà họ Lữ nhớ thương ba mươi sáu đồng tiền của mình, nên lập tức đem tiền đến gặp đại đội trưởng, nhờ ông viết giấy sau đó bắt đầu xây nhà cho hai vợ chồng.
Ba mươi sáu đồng tiền này muốn xây mấy phòng đều được, tốt nhất là xây một căn nhà ngói năm phòng khang trang, bản thân cô bỏ thêm vào chút tiền là được.
Đó là chuyện của đôi vợ chồng son, Đông Xu không quan tâm.
Lễ đính hôn không thể sánh bằng kết hôn, hai nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, chuyện này xem như đã định.
Nhưng nhà họ Khương nghèo mạt rệp đột nhiên bỏ ra ba mươi sáu đồng tiền làm lễ hỏi, chuyện này vẫn truyền ra bên ngoài.
Mọi người đều không ngờ rằng nhà lão Khương nhìn nghèo nhưng thật ra lại có tiền như vậy.
Người trong thôn lập tức sôi nổi thay đổi chủ ý.
Nhưng khi nghĩ đến Khương Điềm Điềm làm việc giỏi như vậy, họ đều xem như tự lý giải được lý do.
Ba mươi sáu đồng này thật sự đã khiến nhà họ Lữ thèm thuồng.
Bà Lữ dẫn theo con cháu đến gây sự.
Kết quả bà sao có thể nhanh chân bằng Lữ Đào?
Ngay trong ngày Lữ Đào đã cầm tiền đến chỗ đại đội trưởng để ông phê duỵet rồi chuẩn bị giấy tờ.
Tuy rằng bởi vì trồng cây vụ hè nên không có thời gian để xây nhà.
Nhưng vẫn đưa cho ông trước.
Bây giờ bà Lữ muốn la lối khóc lóc đòi tiền?
Rất xin lỗi, đã tới trễ, nền đất và giấy tờ đều đã xong.
Lữ Nhị Căn còn muốn giở thói ăn hiếp người nhà của mình ra mà mắng chửi Chu Tiểu Thảo và Lữ Đào vài câu.
Ông vẫn như trước, hỏi vợ cũ của mình tại sao không đưa tiền lễ hỏi của con gái cho người trong nhà, sao lại có thể không để mẹ của ông giữ dùm?
Đưa cho con gái để làm gì?
“Cha, thật ngại quá, cha đã ly hôn với mẹ con rồi. Với lại tiền lễ hỏi vốn là tiền của vợ chồng chúng con, có liên quan gì đến nội đâu?” Lời của Lữ Đào lập tức khiến Lữ Nhị Căn cứng họng, tức giận đến mặt đỏ bừng.
Nhà họ Lữ quậy xong, nhà mẹ đẻ của Chu Tiểu Thảo nghe tin cũng tò tò đến kiếm ăn.
Nhưng đến nơi lại bị dáng vẻ cầm dao của Chu Tiểu Thảo dọa sợ bỏ chạy, sau đó cũng gây chuyện nữa.
Đương nhiên, ở giữa, nhà họ Vương cũng không để yên, bà Vương dẫn theo hai đứa con dâu đến nhà Đông Xu gây chuyện, thậm chí còn muốn làm lớn chuyện, tủ trong nhà Đông Xu đều bị họ mở ra.
Bà Vương nheo mắt thèm thuồng nhìn đống thịt trong tủ chén, cũng không lo đám con cháu đang cãi cọ đến sắp đánh nhau.
Mợ hai vừa thấy thịt hai mắt đã sáng như bóng đèn điện.
Thịt! Bao lâu rồi bà chưa được ăn.
Gần đây ăn cơm trắng thôi cũng là vấn đề nan giải.
Nhà họ Khương không còn để họ hút máu, dựa theo cái miệng ăn xả láng của nhà họ, bao nhiêu lương thực cũng không đủ cho họ phá.
Mẹ chồng con dâu đều không biết xấu hổ mà giơ tay chụp lấy chén thịt.
Mợ út gầy yếu nên không chen vào được, hơn nữa cái thân người của mợ hai quá mập, nên mợ út hoàn toàn không có cơ hội đấu lại.
Cuối cùng chỉ có thể liếm cái chén trống không.
Đông Xu nhìn mợ út như vậy, trong lòng chấn động, không ngờ còn có chuyện như vậy.
Ba người ăn thịt xong cũng không biết đủ, họ giống như thổ phỉ không ngừng đòi đánh đòi giết.
Nói giống như ba mươi sáu đồng tiền lễ hỏi nhà họ Khương là do nhà họ bỏ tiền ra vậy.
Trong mắt nhà họ Vương, tiền của nhà Đông Xu, không phải cũng là tiền nhà họ sao?
Nhiều năm được thoải mái hút máu như vậy, nên có cảm giác cái gì của nhà họ Khương cũng đều thuộc về họ.
Vương Nguyệt Hoa vốn dĩ còn không muốn làm lớn chuyện như vậy thì vừa khó coi vừa mất mặt mẹ mình.
Nhưng bản thân bà không muốn, lại không chịu nổi người nhà mẹ không biết xấu hổ!
Cuối cùng Vương Nguyệt Hoa học theo Chu Tiểu Thảo cầm dao ra chém không khí một hồi, quả nhiên khiến họ sợ hãi bỏ chạy.
Ăn thịt cũng chỉ thỏa mãn nhất thời, bị dọa sợ, họ chỉ có thể xám xịt rời đi.
Tuy rằng sau đó người đến gây sự cũng không ít, nhưng trồng cây vụ hè cũng sắp đến, mọi người đều bận bịu còn có mấy ai để ý chuyện khác?
Nhưng Khương Hiểu Ngọc và Khương Hiểu Lan gần đây đều không gây chuyện gì.
Đại khái là vì chuyện chén thịt trước đó.
Mấy người anh của Khương Thiết Sinh quan hệ với nhau đều bình thường, không quá xa cách cũng không quá gần gũi.
Đông Xu dùng một chén thịt kéo gần mối quan hệ này lại một bước.
Bây giờ có chuyện ba mươi sáu đồng tiền lễ hỏi, càng khiến người nhà lão Khương có thêm chút mặt mũi.
Khương Hiểu Ngọc và Khương Hiểu Lan dù có chút ngu ngốc, nhưng cũng biết nên đi ai để có thịt ăn.
Gần nhất cứ thấy Đông Xu lại cứ chị chị em em, cô đều mặc kệ họ.
Trồng cây vụ hè cũng hơn mười ngày.
Cắt tuốt hạt rồi lại còn phơi khô.
Gần như mọi người đều đen đi hai tông.
Dù sao thì mặt trời mùa hè cũng thật gay gắt.
Mặc dù đại đội trưởng đã dời thời gian làm việc từ giữa trưa sang hai, ba giờ chiều mới bắt đầu làm, kéo dài sang đêm một chút vẫn có thể làm xong việc.
Nhưng nắng chiều không gắt không đen da sao?
Đây chính là mặt trời mùa hè.
Hàn Chiêu sợ Đông Xu cũng giống bọn họ bị phơi đen người nên cố tình đến Cung Tiêu Xa mua một chai kem chống nắng cho cô.
Đông Xu đến dầu con sò cũng không cần dùng, còn cần thứ này sao?
Nhưng đây là thành ý của Hàn Chiêu, Đông Xu cũng không từ chối, càng không vứt cho Vương Nguyệt Hoa dùng, mà chia ra mỗi người dùng một nửa.
Vì cái này, Vương Nguyệt Hoa ngày nào cũng khen con rể tương lai khắp nơi.
Biết quan tâm, biết làm việc, còn làm việc giỏi.
Những lời này lại khiến nhà người khác tức giận đến đỏ mắt.
Tuy rằng nhà Lữ Đào loạn, nhưng làm việc cũng nhanh nhẹn, theo sau Khương Điềm Điềm cũng nhặt được không ít lợi.
Đi lại huyện thành, kiến thức cũng tăng không ít.
Hàn Chiêu càng không cần nói, là chàng trai giỏi nhất trong đám thanh niên trí thức, làm việc cũng đứng đầu, người như vậy lại qua lại người nhà họ Khương.
Đám phụ nữ trong thôn đều tức giận và đố kị, sau lưng luôn thầm nói xấu nhà Đông Xu.
Nhưng những thứ này đều không khiến Đông Xu chú ý, lúc mọi người đều đen xuống hai tông, cô vẫn như cũ trắng đến phát sáng.
Quả thực giống như một phong cảnh tuyệt đẹp xuất hiện nơi đồng ruộng, vừa đến đầu ruộng ngó mắt nhìn xuống đã thấy người con gái xinh đẹp trắng trẻo nhất.
Hàn Chiêu cảm thấy đây đều là nhờ vẻ đẹp trời sinh của Đông Xu, kem chống nắng của anh chẳng có tác dụng đặc biệt gì.
Vì thế anh lại vắt óc tìm cách viết thư hỏi chị hai, đồ chăm sóc dành cho con gái, cái gì dùng tốt, nên dùng cái gì.
Tuy rằng Hàn Chiêu cảm thấy cho dù Đông Xu có dáng vẻ thế nào anh cũng sẽ thích.
Nhưng nhìn những cô gái trong đám thanh niên trí thức bọn họ, đều vì chút dầu sò mà nhịn ăn vài miếng cơm, Hàn Chiêu cảm thấy con gái đều thích đẹp, cũng thích chăm sóc cơ thể.
Cho nên hỏi nhiều, học nhiều chút vẫn không tồi.
Sau khi làm tước xong đám cây trồng vụ hè, đại đội trưởng mang theo vài người làm nhiệm vụ mang lương thực vào huyện.
Những chuyện này Đông Xu đều không tham gia, giống như bình thường đều sẽ chọn vài người đàn ông khỏe khoắn là được.
Hàn Chiêu luôn làm việc giỏi mà tính tình cũng tốt, bây giờ lại càng thể hiện mình có trách nhiệm, đương nhiên anh muốn kiếm nhiều hơn.
Nuôi vợ, thương vợ.
Đông Xu: ???
Không biết nên nói gì, vậy thì…
Cố lên, huynh đệ!
Nhưng họ đều bị Chu Tiểu Thảo cầm dao dọa chạy mất.
Bây giờ Chu Tiểu Thảo đã trở thành một bà thím đanh đá, mấy người muốn bắt nạt mẹ con bà đều được miễn bước qua xác của bà!
Khương Binh và Lữ Đào kết hôn, Đông Xu thay Khương Binh lấy ba mươi sáu đồng tiền ra làm lễ hỏi, còn mua một cái phích nước nóng, hai cái ca tráng men mới và thêm hai khúc vải.
Nhiều hơn nữa, Đông Xu không cho, Vương Nguyệt Hoa bổ sung thêm vài món.
Tiền này của Đông Xu cũng không phải cho không.
Đây đều là tiền vốn để cô xây dựng sự nghiệp của mình, có thể nói cho không là cho sao?
Đông Xu đưa tiền, không cần Khương Binh trả lại.
Nhưng Khương Binh phải theo cô học nghề mộc ba năm, hơn nữa trong ba năm này, Đông Xu còn giới thiệu cho anh làm việc với một thợ mộc, tiền lương sẽ chia cho cô bảy phần.
Cho dù bây giờ còn chưa học xong, tay nghề của Khương Binh cũng không tồi.
Đông Xu yêu cầu gì cứ tìm anh, Khương Binh lấy nghề mộc kiếm tiền sống.
Khương Binh nghe vậy đương nhiên vui vẻ đồng ý, tuy rằng ban đầu anh đã từ chối.
Để em gái trả tiền lễ hỏi cho anh trai sao được chứ?
Nhưng trong nhà họ quá nghèo, sau khi nghe em gái giải thích một hồi, Khương Binh mới đồng ý.
Lữ Đào sợ nhà họ Lữ nhớ thương ba mươi sáu đồng tiền của mình, nên lập tức đem tiền đến gặp đại đội trưởng, nhờ ông viết giấy sau đó bắt đầu xây nhà cho hai vợ chồng.
Ba mươi sáu đồng tiền này muốn xây mấy phòng đều được, tốt nhất là xây một căn nhà ngói năm phòng khang trang, bản thân cô bỏ thêm vào chút tiền là được.
Đó là chuyện của đôi vợ chồng son, Đông Xu không quan tâm.
Lễ đính hôn không thể sánh bằng kết hôn, hai nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, chuyện này xem như đã định.
Nhưng nhà họ Khương nghèo mạt rệp đột nhiên bỏ ra ba mươi sáu đồng tiền làm lễ hỏi, chuyện này vẫn truyền ra bên ngoài.
Mọi người đều không ngờ rằng nhà lão Khương nhìn nghèo nhưng thật ra lại có tiền như vậy.
Người trong thôn lập tức sôi nổi thay đổi chủ ý.
Nhưng khi nghĩ đến Khương Điềm Điềm làm việc giỏi như vậy, họ đều xem như tự lý giải được lý do.
Ba mươi sáu đồng này thật sự đã khiến nhà họ Lữ thèm thuồng.
Bà Lữ dẫn theo con cháu đến gây sự.
Kết quả bà sao có thể nhanh chân bằng Lữ Đào?
Ngay trong ngày Lữ Đào đã cầm tiền đến chỗ đại đội trưởng để ông phê duỵet rồi chuẩn bị giấy tờ.
Tuy rằng bởi vì trồng cây vụ hè nên không có thời gian để xây nhà.
Nhưng vẫn đưa cho ông trước.
Bây giờ bà Lữ muốn la lối khóc lóc đòi tiền?
Rất xin lỗi, đã tới trễ, nền đất và giấy tờ đều đã xong.
Lữ Nhị Căn còn muốn giở thói ăn hiếp người nhà của mình ra mà mắng chửi Chu Tiểu Thảo và Lữ Đào vài câu.
Ông vẫn như trước, hỏi vợ cũ của mình tại sao không đưa tiền lễ hỏi của con gái cho người trong nhà, sao lại có thể không để mẹ của ông giữ dùm?
Đưa cho con gái để làm gì?
“Cha, thật ngại quá, cha đã ly hôn với mẹ con rồi. Với lại tiền lễ hỏi vốn là tiền của vợ chồng chúng con, có liên quan gì đến nội đâu?” Lời của Lữ Đào lập tức khiến Lữ Nhị Căn cứng họng, tức giận đến mặt đỏ bừng.
Nhà họ Lữ quậy xong, nhà mẹ đẻ của Chu Tiểu Thảo nghe tin cũng tò tò đến kiếm ăn.
Nhưng đến nơi lại bị dáng vẻ cầm dao của Chu Tiểu Thảo dọa sợ bỏ chạy, sau đó cũng gây chuyện nữa.
Đương nhiên, ở giữa, nhà họ Vương cũng không để yên, bà Vương dẫn theo hai đứa con dâu đến nhà Đông Xu gây chuyện, thậm chí còn muốn làm lớn chuyện, tủ trong nhà Đông Xu đều bị họ mở ra.
Bà Vương nheo mắt thèm thuồng nhìn đống thịt trong tủ chén, cũng không lo đám con cháu đang cãi cọ đến sắp đánh nhau.
Mợ hai vừa thấy thịt hai mắt đã sáng như bóng đèn điện.
Thịt! Bao lâu rồi bà chưa được ăn.
Gần đây ăn cơm trắng thôi cũng là vấn đề nan giải.
Nhà họ Khương không còn để họ hút máu, dựa theo cái miệng ăn xả láng của nhà họ, bao nhiêu lương thực cũng không đủ cho họ phá.
Mẹ chồng con dâu đều không biết xấu hổ mà giơ tay chụp lấy chén thịt.
Mợ út gầy yếu nên không chen vào được, hơn nữa cái thân người của mợ hai quá mập, nên mợ út hoàn toàn không có cơ hội đấu lại.
Cuối cùng chỉ có thể liếm cái chén trống không.
Đông Xu nhìn mợ út như vậy, trong lòng chấn động, không ngờ còn có chuyện như vậy.
Ba người ăn thịt xong cũng không biết đủ, họ giống như thổ phỉ không ngừng đòi đánh đòi giết.
Nói giống như ba mươi sáu đồng tiền lễ hỏi nhà họ Khương là do nhà họ bỏ tiền ra vậy.
Trong mắt nhà họ Vương, tiền của nhà Đông Xu, không phải cũng là tiền nhà họ sao?
Nhiều năm được thoải mái hút máu như vậy, nên có cảm giác cái gì của nhà họ Khương cũng đều thuộc về họ.
Vương Nguyệt Hoa vốn dĩ còn không muốn làm lớn chuyện như vậy thì vừa khó coi vừa mất mặt mẹ mình.
Nhưng bản thân bà không muốn, lại không chịu nổi người nhà mẹ không biết xấu hổ!
Cuối cùng Vương Nguyệt Hoa học theo Chu Tiểu Thảo cầm dao ra chém không khí một hồi, quả nhiên khiến họ sợ hãi bỏ chạy.
Ăn thịt cũng chỉ thỏa mãn nhất thời, bị dọa sợ, họ chỉ có thể xám xịt rời đi.
Tuy rằng sau đó người đến gây sự cũng không ít, nhưng trồng cây vụ hè cũng sắp đến, mọi người đều bận bịu còn có mấy ai để ý chuyện khác?
Nhưng Khương Hiểu Ngọc và Khương Hiểu Lan gần đây đều không gây chuyện gì.
Đại khái là vì chuyện chén thịt trước đó.
Mấy người anh của Khương Thiết Sinh quan hệ với nhau đều bình thường, không quá xa cách cũng không quá gần gũi.
Đông Xu dùng một chén thịt kéo gần mối quan hệ này lại một bước.
Bây giờ có chuyện ba mươi sáu đồng tiền lễ hỏi, càng khiến người nhà lão Khương có thêm chút mặt mũi.
Khương Hiểu Ngọc và Khương Hiểu Lan dù có chút ngu ngốc, nhưng cũng biết nên đi ai để có thịt ăn.
Gần nhất cứ thấy Đông Xu lại cứ chị chị em em, cô đều mặc kệ họ.
Trồng cây vụ hè cũng hơn mười ngày.
Cắt tuốt hạt rồi lại còn phơi khô.
Gần như mọi người đều đen đi hai tông.
Dù sao thì mặt trời mùa hè cũng thật gay gắt.
Mặc dù đại đội trưởng đã dời thời gian làm việc từ giữa trưa sang hai, ba giờ chiều mới bắt đầu làm, kéo dài sang đêm một chút vẫn có thể làm xong việc.
Nhưng nắng chiều không gắt không đen da sao?
Đây chính là mặt trời mùa hè.
Hàn Chiêu sợ Đông Xu cũng giống bọn họ bị phơi đen người nên cố tình đến Cung Tiêu Xa mua một chai kem chống nắng cho cô.
Đông Xu đến dầu con sò cũng không cần dùng, còn cần thứ này sao?
Nhưng đây là thành ý của Hàn Chiêu, Đông Xu cũng không từ chối, càng không vứt cho Vương Nguyệt Hoa dùng, mà chia ra mỗi người dùng một nửa.
Vì cái này, Vương Nguyệt Hoa ngày nào cũng khen con rể tương lai khắp nơi.
Biết quan tâm, biết làm việc, còn làm việc giỏi.
Những lời này lại khiến nhà người khác tức giận đến đỏ mắt.
Tuy rằng nhà Lữ Đào loạn, nhưng làm việc cũng nhanh nhẹn, theo sau Khương Điềm Điềm cũng nhặt được không ít lợi.
Đi lại huyện thành, kiến thức cũng tăng không ít.
Hàn Chiêu càng không cần nói, là chàng trai giỏi nhất trong đám thanh niên trí thức, làm việc cũng đứng đầu, người như vậy lại qua lại người nhà họ Khương.
Đám phụ nữ trong thôn đều tức giận và đố kị, sau lưng luôn thầm nói xấu nhà Đông Xu.
Nhưng những thứ này đều không khiến Đông Xu chú ý, lúc mọi người đều đen xuống hai tông, cô vẫn như cũ trắng đến phát sáng.
Quả thực giống như một phong cảnh tuyệt đẹp xuất hiện nơi đồng ruộng, vừa đến đầu ruộng ngó mắt nhìn xuống đã thấy người con gái xinh đẹp trắng trẻo nhất.
Hàn Chiêu cảm thấy đây đều là nhờ vẻ đẹp trời sinh của Đông Xu, kem chống nắng của anh chẳng có tác dụng đặc biệt gì.
Vì thế anh lại vắt óc tìm cách viết thư hỏi chị hai, đồ chăm sóc dành cho con gái, cái gì dùng tốt, nên dùng cái gì.
Tuy rằng Hàn Chiêu cảm thấy cho dù Đông Xu có dáng vẻ thế nào anh cũng sẽ thích.
Nhưng nhìn những cô gái trong đám thanh niên trí thức bọn họ, đều vì chút dầu sò mà nhịn ăn vài miếng cơm, Hàn Chiêu cảm thấy con gái đều thích đẹp, cũng thích chăm sóc cơ thể.
Cho nên hỏi nhiều, học nhiều chút vẫn không tồi.
Sau khi làm tước xong đám cây trồng vụ hè, đại đội trưởng mang theo vài người làm nhiệm vụ mang lương thực vào huyện.
Những chuyện này Đông Xu đều không tham gia, giống như bình thường đều sẽ chọn vài người đàn ông khỏe khoắn là được.
Hàn Chiêu luôn làm việc giỏi mà tính tình cũng tốt, bây giờ lại càng thể hiện mình có trách nhiệm, đương nhiên anh muốn kiếm nhiều hơn.
Nuôi vợ, thương vợ.
Đông Xu: ???
Không biết nên nói gì, vậy thì…
Cố lên, huynh đệ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.