Nữ Chiến Thần Của Group Hắc Bao
Chương 7: [Quyển 1]: Hiện Trường Nạn Đói Niên Đại Bảy Mươi (7)
Nhị Khiêm
10/07/2021
“Tôi làm ầm làm ĩ với người nhà tôi thế nào thì có liên quan gì đến anh, Trương Thiết Quân, anh đừng có nói chuyện của người khác thì nói hay lắm. Nếu mỗi ngày cho anh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Ngược lại tôi muốn xem thử anh có làm ầm lên với trong nhà không?” Lữ Đào vừa nghe Trương Thiết Quân nói như vậy thì tức giận đến rớt nước mắt.
Một tên cặn bã như vậy, tại sao kiếp trước cô không nhận ra chứ?
Đại khái là do tâm tình đã thay đổi đi, kiếp trước cô không khóc không cãi, vẫn ngoan ngoãn nghe lời Trương Thiết Quân chịu đựng rồi lại chịu đựng.
Cuối cùng uất ức gả cho anh ta.
Nhưng kết quả thế nào?
Nhớ tới kết cục thảm hại của mình ở kiếp trước, oán khí của Lữ Đào xông đến tận trời xanh, cô hận không thể lập tức dùng tay xé nát Trương Thiết Quân.
Bây giờ nhớ tới những lời ngon tiếng ngọt ở kiếp trước, chúng giống như một lời châm chọc nói cho Lữ Đào biết kiếp trước cô ta là một kẻ thất bại, là một người vợ bị bỏ rơi, là một đống rác bị người ta vứt lại sơn thôn này.
“Vả lại Trương Thiết Quân, tôi với anh có quan hệ gì mà anh muốn quản chuyện nhà của tôi. Tôi khóc tôi cãi lại thì thế nào, Lữ Đào tôi chính là kẻ thích gây rối như vậy đấy, chính là muốn phá cho cả nhà họ Lữ không được bình yên đấy, thì cũng có liên quan gì anh chứ?” Lữ Đào gằn từng chữ một nói, giọng điệu vô cùng kích động.
“Đào! Anh không ngờ em lại nói như vậy, anh quá thất vọng về em rồi, em…” Trương Thiết Quân vừa thấy Lữ Đào đổi ý, hơn nữa gióng điệu như thế này xem ra còn muốn tiếp tục gây chuyện.
Điều này khiến Trương Thiết Quân vừa tức vừa hận.
Anh ta đã xuống nông thôn được năm năm, cơ hội trở về thành phố đã xa vời vợi rồi. Nếu không tìm một cô gái ở đây để kết hôn thì cứ tiếp tục như vậy, e rằng anh ta sẽ không còn dễ tìm được vợ nữa.
Thật ra Trương Thiết Quân cũng không hoàn toàn hài lòng với Lữ Đào.
Nhà họ Lữ quá loạn, hơn nữa còn phân ra riêng, không có cách cải thiện cuộc sống hiện tại của Trương Thiết Quân.
Nhưng Trương Thiết Quân không có sự lựa chọn, vốn dĩ trong nhà anh ta đã không được yêu thương. Bản thân gửi đi năm lá thư, thì thỉnh thoảng trong nhà đáp lại một lá thư, còn là hỏi xem chỗ của anh ta có thừa lương thực có thể gửi về nhà không.
Xuống nông thôn năm năm, anh ta không được người trong nhà giúp đỡ một hào.
Điều này càng làm Trương Thiết Quân cảm thấy càng tuyệt vọng, cho nên chẳng sợ điều kiện của Lữ Đào không tốt nhưng ít nhất nhà họ Lữ sẽ không kén chọn anh ta.
Nói nữa thì Lữ Đào là con gái, một khi gả cho anh ta thì chính là người của nhà họ Trương. Nhà họ Lữ rối loạn cũng không thể quản đến đứa con gái đã gả ra ngoài.
Nhưng không biết vì sao, chỉ mới có một ngày không gặp mà Lữ Đào đã thay đổi hoàn toàn.
Điều này khiến Trương Thiết Quân vô cùng tức giận, anh ta đường đường là nam thanh niên trí thức từ trong thành phố đến, bộ dạng cũng tốt, xuất thân cũng không tệ, sao còn bị Lữ Đào ghét bỏ chứ?
Lòng tự trọng bị đả kích khiến Trương Thiết Quân không nuốt nổi cục tức này.
Thấy sắc trời cũng đã tối, bên cạnh lại không có ai, bọn họ còn đang đứng cạnh một đống rơm.
Điều này làm sắc mặt Trương Thiết Quân trầm xuống vài phần, trong lòng mang theo chút suy nghĩ muốn quyết làm tới cùng.
Thật sự không được thì trực tiếp gạo nấu thành cơm vậy.
Anh ta không tin mình đã ngủ với Lữ Đào rồi, mà cô ta còn có thể không gả cho mình sao?
Không gả cho anh ta thì Lữ Đào cũng đã là một đôi giày rách bị mọi người ghét bỏ, lúc đó muốn gả cũng gả không được.
Bóng đêm đã hơi tối, Lữ Đào không thấy rõ sâu thẳm trong đáy mắt của Trương Thiết Quân đang hiện lên chút tia sáng.
Nhưng Lữ Đào lại cảm nhận được nguy hiểm.
Đối với giọng điệu thất vọng của Trương Thiết Quân, cô ta cũng chỉ khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười còn mang theo chút nước mắt nói: “Phải vậy không? Thất vọng thì sao chứ, tôi với Trương Thiết Quân anh có quan hệ gì đâu, anh thất vọng với cả nhà họ Lữ của tôi và cả Lữ Đào tôi đây thì sao chứ?”
Cảm thấy nơi này quá nguy hiểm, Lữ Đào bắt đầu cảm thấy hối hận và sợ hãi vì hôm nay xúc động mà chạy ra đây.
Nói xong câu đó, cô chợt đẩy Trương Thiết Quân ra định chạy về nhà.
Nhưng kết quả, Trương Thiết Quân đã quyết định gạo nấu thành cơm nên anh ta trở tay kéo Lữ Đào lại.
Tuy rằng anh ta gầy yếu nhưng cũng đã làm việc nhà nông được năm năm, lôi kéo một cô gái khô gầy như Lữ Đào vẫn rất dễ dàng.
Lữ Đào đã bị kéo lại và bị đè lên đống rơm, còn Trương Thiết Quân bắt đầu cởi quần áo.
Mà Đông Xu dựng tai nghe toàn bộ quá trình, lúc này biểu cảm trên mặt cô hơi phức tạp.
Trước đó cô đã nghe mấy cô gái trẻ trong thôn nói Lữ Đào đang quen với Trương Thiết Quân. Bởi vì có cô gái đã nhìn thấy vào lúc chạng vạng hai người cùng nhau đi dạo trong rừng cây nhỏ, tuy rằng họ không nắm tay nhưng đi rất gần nhau.
Nhưng đoạn đối thoại vừa rồi của Lữ Đào và Trương Thiết Quân lại cho thấy bây giờ Lữ Đào không muốn quen Trương Thiết Quân nữa.
Hơn nữa giọng điệu của cô ta cực kỳ thất vọng và còn mang theo oán khí rõ rệt.
Tuy rằng trước đó có tin tức rằng họ quen nhau nhưng cũng chưa chắc đó là thật.
Nếu là thật, vậy thì bây giờ Lữ Đào đã đổi ý.
Nghĩ đến dòng nhắc nhở không phải của trí não có ghi Lữ Đào chính là số liệu dị thường, Đông Xu cẩn thận thầm phân tích một lần nữa về khả năng số liệu dị thường này là gì.
Nhưng tin tức có thể dùng được lại quá ít, kết quả điều tra phân tích cho thấy hoặc là Lữ Đào đã thay lòng đổi dạ thích người khác, hoặc cô ta đột nhiên tỉnh ngộ nhận ra tên Trương Thiết Quân này không phải người tốt.
Đương nhiên còn có một kết quả vớ vẩn khác đó là Lữ Đào đã không còn là Lữ Đào nữa.
Trong xương cốt cô ta đã là người khác.
Vốn dĩ Đông Xu còn đang thầm dùng các loại xác suất và điều tra để kiểm tra một chút những suy đoán của mình cái nào gần với bốn chữ ‘Số liệu dị thường’ hơn.
Lại không ngờ rằng, Trương Thiên Quân vậy mà dám cưỡng hiếp Lữ Đào?
Quả nhiên đây là một đàn ông tản ra hơi thở cặn bã từ trong xương cốt.
Đông Xu không thể xác định được Lữ Đào có chắc chắn là người tốt hay không.
Nhưng trong thế giới này cô ta là một người đặc thù đối với Đông Xu.
Trước khi làm rõ tình hình thì Đông Xu sẽ bảo vệ cô ta.
“Giở trò đồi bại sao?” Đông Xu chầm chậm bước từ phía sau đống rơm ra ngoài, cô cất giọng nặng nề nói.
Bởi vì khí chất của cô quá mạnh mẽ nên khiến đôi tay vốn đang định cởi quần áo Lữ Đào của Trương Thiết Quân đột nhiên run một cái.
Lữ Đào lợi dụng cơ hội này chui ra khỏi dưới người Trương Thiết Quân, vốn cô còn định kéo quần áo lên rồi chạy trốn.
Nhưng nhớ đến giọng nói vừa rồi hình như là của một cô gái, Lữ Đào sợ con gái người ta vì tốt bụng cứu mình mà bị Trương Thiết Quân làm hại.
Cho nên Lữ Đào vừa chạy được hai bước,lại bởi vì chút lương tri này mà quay đầu trở lại.
“Trương Thiết Quân, anh muốn bị tống giam sao?” Lữ Đào mạnh mẽ dùng hết dũng khí mà hung dữ mở miệng nói.
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Thiết Quân làm chuyện xấu, vừa rồi lúc cởi quần áo Lữ Đào tay anh ta còn run lập cập.
Lúc này bị người ta bắt gặp tại trận thì càng bị dọa sợ hơn.
Chân run lẩy bẩy đến mức sắp đứng không vững, giọng nói cũng run rẩy theo: “Cô, cô, cô, các cô…”
“Muốn gặp đại đội trưởng không?” Đông Xu cảm thấy hầu hết mọi lúc bản thân cô vẫn rất văn minh.
Cho nên không có trước tiên dùng vũ lực để giải quyết, mà dùng giọng điệu mang theo chút ý uy hiếp cười hỏi một tiếng.
Trương Thiết Quân không ngờ rằng sẽ có một ngày mình phải sợ một người phụ nữ, sợ đến mức hai chân đều run rẩy không đi nổi.
“Phạm tội giở trò đồi bại trong thôn, đại đội trưởng sẽ xử lý như thế nào nhỉ?” Thấy Trương Thiết Quân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đứng chết trân tại chỗ không nói lời nào.
Đông Xu bước nhanh đến, vừa đi vừa hỏi.
Giọng nói cực kỳ trầm thấp và mang theo một cỗ áp bách không nói nên lời.
Trương Thiết Quân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, rơi cả vào mắt nhưng anh ta không dám lau, giọng run rẩy nói: “Tôi tôi…”
Sau chữ tôi ấy, thì không còn gì tiếp theo.
Giây kế tiếp, trên người anh ta giống như cuối cùng cũng đã có một chút sức lực, nên anh ta không dám nán lại nhìn Đông Xu và Lữ Đào thêm chút nào, mà quay người bỏ chạy, trên đường đi còn té ngã hai lần.
Nhưng anh ta cũng không rảnh bận tâm bản thân chật vật và té ngã lộn nhào mà lại đứng lên tiếp tục bỏ chạy.
Nhìn thấy bóng dáng Trương Thiết Quân đã biến mất trong bóng đêm, lúc này Lữ Đào mới che ngực lại thở dài một hơi.
Một tên cặn bã như vậy, tại sao kiếp trước cô không nhận ra chứ?
Đại khái là do tâm tình đã thay đổi đi, kiếp trước cô không khóc không cãi, vẫn ngoan ngoãn nghe lời Trương Thiết Quân chịu đựng rồi lại chịu đựng.
Cuối cùng uất ức gả cho anh ta.
Nhưng kết quả thế nào?
Nhớ tới kết cục thảm hại của mình ở kiếp trước, oán khí của Lữ Đào xông đến tận trời xanh, cô hận không thể lập tức dùng tay xé nát Trương Thiết Quân.
Bây giờ nhớ tới những lời ngon tiếng ngọt ở kiếp trước, chúng giống như một lời châm chọc nói cho Lữ Đào biết kiếp trước cô ta là một kẻ thất bại, là một người vợ bị bỏ rơi, là một đống rác bị người ta vứt lại sơn thôn này.
“Vả lại Trương Thiết Quân, tôi với anh có quan hệ gì mà anh muốn quản chuyện nhà của tôi. Tôi khóc tôi cãi lại thì thế nào, Lữ Đào tôi chính là kẻ thích gây rối như vậy đấy, chính là muốn phá cho cả nhà họ Lữ không được bình yên đấy, thì cũng có liên quan gì anh chứ?” Lữ Đào gằn từng chữ một nói, giọng điệu vô cùng kích động.
“Đào! Anh không ngờ em lại nói như vậy, anh quá thất vọng về em rồi, em…” Trương Thiết Quân vừa thấy Lữ Đào đổi ý, hơn nữa gióng điệu như thế này xem ra còn muốn tiếp tục gây chuyện.
Điều này khiến Trương Thiết Quân vừa tức vừa hận.
Anh ta đã xuống nông thôn được năm năm, cơ hội trở về thành phố đã xa vời vợi rồi. Nếu không tìm một cô gái ở đây để kết hôn thì cứ tiếp tục như vậy, e rằng anh ta sẽ không còn dễ tìm được vợ nữa.
Thật ra Trương Thiết Quân cũng không hoàn toàn hài lòng với Lữ Đào.
Nhà họ Lữ quá loạn, hơn nữa còn phân ra riêng, không có cách cải thiện cuộc sống hiện tại của Trương Thiết Quân.
Nhưng Trương Thiết Quân không có sự lựa chọn, vốn dĩ trong nhà anh ta đã không được yêu thương. Bản thân gửi đi năm lá thư, thì thỉnh thoảng trong nhà đáp lại một lá thư, còn là hỏi xem chỗ của anh ta có thừa lương thực có thể gửi về nhà không.
Xuống nông thôn năm năm, anh ta không được người trong nhà giúp đỡ một hào.
Điều này càng làm Trương Thiết Quân cảm thấy càng tuyệt vọng, cho nên chẳng sợ điều kiện của Lữ Đào không tốt nhưng ít nhất nhà họ Lữ sẽ không kén chọn anh ta.
Nói nữa thì Lữ Đào là con gái, một khi gả cho anh ta thì chính là người của nhà họ Trương. Nhà họ Lữ rối loạn cũng không thể quản đến đứa con gái đã gả ra ngoài.
Nhưng không biết vì sao, chỉ mới có một ngày không gặp mà Lữ Đào đã thay đổi hoàn toàn.
Điều này khiến Trương Thiết Quân vô cùng tức giận, anh ta đường đường là nam thanh niên trí thức từ trong thành phố đến, bộ dạng cũng tốt, xuất thân cũng không tệ, sao còn bị Lữ Đào ghét bỏ chứ?
Lòng tự trọng bị đả kích khiến Trương Thiết Quân không nuốt nổi cục tức này.
Thấy sắc trời cũng đã tối, bên cạnh lại không có ai, bọn họ còn đang đứng cạnh một đống rơm.
Điều này làm sắc mặt Trương Thiết Quân trầm xuống vài phần, trong lòng mang theo chút suy nghĩ muốn quyết làm tới cùng.
Thật sự không được thì trực tiếp gạo nấu thành cơm vậy.
Anh ta không tin mình đã ngủ với Lữ Đào rồi, mà cô ta còn có thể không gả cho mình sao?
Không gả cho anh ta thì Lữ Đào cũng đã là một đôi giày rách bị mọi người ghét bỏ, lúc đó muốn gả cũng gả không được.
Bóng đêm đã hơi tối, Lữ Đào không thấy rõ sâu thẳm trong đáy mắt của Trương Thiết Quân đang hiện lên chút tia sáng.
Nhưng Lữ Đào lại cảm nhận được nguy hiểm.
Đối với giọng điệu thất vọng của Trương Thiết Quân, cô ta cũng chỉ khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười còn mang theo chút nước mắt nói: “Phải vậy không? Thất vọng thì sao chứ, tôi với Trương Thiết Quân anh có quan hệ gì đâu, anh thất vọng với cả nhà họ Lữ của tôi và cả Lữ Đào tôi đây thì sao chứ?”
Cảm thấy nơi này quá nguy hiểm, Lữ Đào bắt đầu cảm thấy hối hận và sợ hãi vì hôm nay xúc động mà chạy ra đây.
Nói xong câu đó, cô chợt đẩy Trương Thiết Quân ra định chạy về nhà.
Nhưng kết quả, Trương Thiết Quân đã quyết định gạo nấu thành cơm nên anh ta trở tay kéo Lữ Đào lại.
Tuy rằng anh ta gầy yếu nhưng cũng đã làm việc nhà nông được năm năm, lôi kéo một cô gái khô gầy như Lữ Đào vẫn rất dễ dàng.
Lữ Đào đã bị kéo lại và bị đè lên đống rơm, còn Trương Thiết Quân bắt đầu cởi quần áo.
Mà Đông Xu dựng tai nghe toàn bộ quá trình, lúc này biểu cảm trên mặt cô hơi phức tạp.
Trước đó cô đã nghe mấy cô gái trẻ trong thôn nói Lữ Đào đang quen với Trương Thiết Quân. Bởi vì có cô gái đã nhìn thấy vào lúc chạng vạng hai người cùng nhau đi dạo trong rừng cây nhỏ, tuy rằng họ không nắm tay nhưng đi rất gần nhau.
Nhưng đoạn đối thoại vừa rồi của Lữ Đào và Trương Thiết Quân lại cho thấy bây giờ Lữ Đào không muốn quen Trương Thiết Quân nữa.
Hơn nữa giọng điệu của cô ta cực kỳ thất vọng và còn mang theo oán khí rõ rệt.
Tuy rằng trước đó có tin tức rằng họ quen nhau nhưng cũng chưa chắc đó là thật.
Nếu là thật, vậy thì bây giờ Lữ Đào đã đổi ý.
Nghĩ đến dòng nhắc nhở không phải của trí não có ghi Lữ Đào chính là số liệu dị thường, Đông Xu cẩn thận thầm phân tích một lần nữa về khả năng số liệu dị thường này là gì.
Nhưng tin tức có thể dùng được lại quá ít, kết quả điều tra phân tích cho thấy hoặc là Lữ Đào đã thay lòng đổi dạ thích người khác, hoặc cô ta đột nhiên tỉnh ngộ nhận ra tên Trương Thiết Quân này không phải người tốt.
Đương nhiên còn có một kết quả vớ vẩn khác đó là Lữ Đào đã không còn là Lữ Đào nữa.
Trong xương cốt cô ta đã là người khác.
Vốn dĩ Đông Xu còn đang thầm dùng các loại xác suất và điều tra để kiểm tra một chút những suy đoán của mình cái nào gần với bốn chữ ‘Số liệu dị thường’ hơn.
Lại không ngờ rằng, Trương Thiên Quân vậy mà dám cưỡng hiếp Lữ Đào?
Quả nhiên đây là một đàn ông tản ra hơi thở cặn bã từ trong xương cốt.
Đông Xu không thể xác định được Lữ Đào có chắc chắn là người tốt hay không.
Nhưng trong thế giới này cô ta là một người đặc thù đối với Đông Xu.
Trước khi làm rõ tình hình thì Đông Xu sẽ bảo vệ cô ta.
“Giở trò đồi bại sao?” Đông Xu chầm chậm bước từ phía sau đống rơm ra ngoài, cô cất giọng nặng nề nói.
Bởi vì khí chất của cô quá mạnh mẽ nên khiến đôi tay vốn đang định cởi quần áo Lữ Đào của Trương Thiết Quân đột nhiên run một cái.
Lữ Đào lợi dụng cơ hội này chui ra khỏi dưới người Trương Thiết Quân, vốn cô còn định kéo quần áo lên rồi chạy trốn.
Nhưng nhớ đến giọng nói vừa rồi hình như là của một cô gái, Lữ Đào sợ con gái người ta vì tốt bụng cứu mình mà bị Trương Thiết Quân làm hại.
Cho nên Lữ Đào vừa chạy được hai bước,lại bởi vì chút lương tri này mà quay đầu trở lại.
“Trương Thiết Quân, anh muốn bị tống giam sao?” Lữ Đào mạnh mẽ dùng hết dũng khí mà hung dữ mở miệng nói.
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Thiết Quân làm chuyện xấu, vừa rồi lúc cởi quần áo Lữ Đào tay anh ta còn run lập cập.
Lúc này bị người ta bắt gặp tại trận thì càng bị dọa sợ hơn.
Chân run lẩy bẩy đến mức sắp đứng không vững, giọng nói cũng run rẩy theo: “Cô, cô, cô, các cô…”
“Muốn gặp đại đội trưởng không?” Đông Xu cảm thấy hầu hết mọi lúc bản thân cô vẫn rất văn minh.
Cho nên không có trước tiên dùng vũ lực để giải quyết, mà dùng giọng điệu mang theo chút ý uy hiếp cười hỏi một tiếng.
Trương Thiết Quân không ngờ rằng sẽ có một ngày mình phải sợ một người phụ nữ, sợ đến mức hai chân đều run rẩy không đi nổi.
“Phạm tội giở trò đồi bại trong thôn, đại đội trưởng sẽ xử lý như thế nào nhỉ?” Thấy Trương Thiết Quân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đứng chết trân tại chỗ không nói lời nào.
Đông Xu bước nhanh đến, vừa đi vừa hỏi.
Giọng nói cực kỳ trầm thấp và mang theo một cỗ áp bách không nói nên lời.
Trương Thiết Quân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, rơi cả vào mắt nhưng anh ta không dám lau, giọng run rẩy nói: “Tôi tôi…”
Sau chữ tôi ấy, thì không còn gì tiếp theo.
Giây kế tiếp, trên người anh ta giống như cuối cùng cũng đã có một chút sức lực, nên anh ta không dám nán lại nhìn Đông Xu và Lữ Đào thêm chút nào, mà quay người bỏ chạy, trên đường đi còn té ngã hai lần.
Nhưng anh ta cũng không rảnh bận tâm bản thân chật vật và té ngã lộn nhào mà lại đứng lên tiếp tục bỏ chạy.
Nhìn thấy bóng dáng Trương Thiết Quân đã biến mất trong bóng đêm, lúc này Lữ Đào mới che ngực lại thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.