Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh
Chương 27:
Đường Hoàn Hoàn
24/07/2024
Cô đã từng nhìn thấy loại biến dị này từ xa, nó có hình dạng giống bọ cánh cứng nhưng lại có đuôi thép, lưng có đôi cánh, hai cái miệng một dài một ngắn, xấu đến mức long trời lở đất. Lúc Phong Kỳ Kỳ nhìn thấy nó thì lông tơ dựng ngược hết lên, nổi da gà liên tục. Đúng là nó quá xấu! Tiên nữ nhỏ nhìn thấy sẽ gặp ác mộng!
Lúc đó nhìn từ xa, cô không cảm nhận được kích thước cơ thể của chúng như thế nào. Bây giờ đứng gần, lấy Lục Dã làm vật tham chiếu thì chúng dài khoảng hai đến ba mét.
Con mà Lục Dã đánh cho nổ tung là lớn nhất, khoảng sáu bảy mét.
Ngoài con này ra, có thể thấy những con còn lại đã bị Lục Dã xử lý bằng dao găm, khớp nối đầu và thân của chúng bị chặt đứt.
Cô bỗng dưng cảm thấy Lục Dã còn hung dữ hơn đám biến dị.
Không xấu xí, giá trị vũ lực còn cao, cũng rất tôn trọng người có ơn cứu mạng là cô. Khi cô bị con nấm xấu xí đen hồng đã chết rồi còn hung dữ muốn nuốt chửng cô, anh không bỏ cô lại một mình mà rời đi.
Nghĩ đến đây, Phong Kỳ Kỳ hài lòng gật đầu, vỗ nhẹ vào tai người đàn ông: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Tiên nữ nhỏ nhắn tuyệt đẹp sẽ không thừa nhận mình ngất xỉu!
"..." Người đàn ông vô cảm gỡ móng vuốt của cô ra: "Sáu tiếng."
Phong Kỳ Kỳ: "Ồ."
Không hiểu sao giọng điệu có vẻ mất mát.
Lục Dã nhìn cô rồi nghĩ một lúc: "Không sao, cô ngủ cũng là đang giúp tôi."
Phong Kỳ Kỳ: "?"
Lục Dã: "?"
Phong Kỳ Kỳ: "???"
Lục Dã: "..."
Có lẽ anh hiểu lầm rồi, tưởng rằng vật biến dị nhỏ tự trách mình không giúp được gì.
Lục Dã không tiếp tục đi về phía trước. Phong Kỳ Kỳ ngủ mấy tiếng thì anh chiến đấu mấy tiếng, gần như không được nghỉ ngơi, đến giờ đã dùng hết ba viên trong tổng số năm viên đạn chế tạo lại, may mắn là anh chỉ bị thương nhẹ.
Điều khiến anh nghi ngờ là, dù liên tục chiến đấu suốt dọc đường đi tới đây, trong số đám biến dị anh gặp phải thì có loại đã từng thấy, có loại đã nhìn thấy trong bản ghi chép của căn cứ, cũng có loại biến dị mới chưa biết. Thế nhưng đám biến dị này đều có chung một đặc điểm, số lượng không nhiều và chỉ sau khi anh đến gần thì chúng mới chủ động tấn công.
Khả năng cảm nhận của loài biến dị rất mạnh, đặc biệt là động vật biến dị , không giống với thực vật biến dị, chúng cách xa mười mấy mét đã có thể ngửi thấy mùi máu thịt của loài người rồi tập trung lại từ bốn phương tám hướng.
Chúng vốn không chờ con người đến gần.
Dường như đám biến dị này cho hắn cảm giác... chúng hơi lười biếng.
Tuy nhiên khi chúng đến gần thì độ hung dữ của chúng không hề giảm sút.
Tuy nhiên loài người không hiểu nhiều về hẻm núi tử thần, thông tin có hạn nên có lẽ hành vi kỳ lạ của đám biến dị này do môi trường gây ra.
Lục Dã chọn nơi nghỉ ngơi là trên xác con biến dị lớn nhất.
Cái lưng đen bóng của nó rộng khoảng hai mét, nằm xuống vẫn còn thừa chỗ.
"Tại sao không nghỉ trên mặt đất?"
Phong Kỳ Kỳ nhìn Lục Dã khoanh chân ngồi xuống thì bắt đầu thắc mắc.
Dù sao thì mặt đất vẫn tốt hơn xác chết cứng ngắc xấu xí.
Lục Dã lặng lẽ ấn bụng rồi giải đáp cho vật biến dị nhỏ bé: "Có lẽ đất trên mặt đất cũng có hoạt tính, có lẽ xác chết không động đậy sẽ an toàn hơn."
Phong Kỳ Kỳ phản bác: "Xác chết cũng chưa chắc an toàn, trước đó chẳng phải tôi bị cây nấm xấu xí đó nuốt rồi sao."
Lúc đó nhìn từ xa, cô không cảm nhận được kích thước cơ thể của chúng như thế nào. Bây giờ đứng gần, lấy Lục Dã làm vật tham chiếu thì chúng dài khoảng hai đến ba mét.
Con mà Lục Dã đánh cho nổ tung là lớn nhất, khoảng sáu bảy mét.
Ngoài con này ra, có thể thấy những con còn lại đã bị Lục Dã xử lý bằng dao găm, khớp nối đầu và thân của chúng bị chặt đứt.
Cô bỗng dưng cảm thấy Lục Dã còn hung dữ hơn đám biến dị.
Không xấu xí, giá trị vũ lực còn cao, cũng rất tôn trọng người có ơn cứu mạng là cô. Khi cô bị con nấm xấu xí đen hồng đã chết rồi còn hung dữ muốn nuốt chửng cô, anh không bỏ cô lại một mình mà rời đi.
Nghĩ đến đây, Phong Kỳ Kỳ hài lòng gật đầu, vỗ nhẹ vào tai người đàn ông: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Tiên nữ nhỏ nhắn tuyệt đẹp sẽ không thừa nhận mình ngất xỉu!
"..." Người đàn ông vô cảm gỡ móng vuốt của cô ra: "Sáu tiếng."
Phong Kỳ Kỳ: "Ồ."
Không hiểu sao giọng điệu có vẻ mất mát.
Lục Dã nhìn cô rồi nghĩ một lúc: "Không sao, cô ngủ cũng là đang giúp tôi."
Phong Kỳ Kỳ: "?"
Lục Dã: "?"
Phong Kỳ Kỳ: "???"
Lục Dã: "..."
Có lẽ anh hiểu lầm rồi, tưởng rằng vật biến dị nhỏ tự trách mình không giúp được gì.
Lục Dã không tiếp tục đi về phía trước. Phong Kỳ Kỳ ngủ mấy tiếng thì anh chiến đấu mấy tiếng, gần như không được nghỉ ngơi, đến giờ đã dùng hết ba viên trong tổng số năm viên đạn chế tạo lại, may mắn là anh chỉ bị thương nhẹ.
Điều khiến anh nghi ngờ là, dù liên tục chiến đấu suốt dọc đường đi tới đây, trong số đám biến dị anh gặp phải thì có loại đã từng thấy, có loại đã nhìn thấy trong bản ghi chép của căn cứ, cũng có loại biến dị mới chưa biết. Thế nhưng đám biến dị này đều có chung một đặc điểm, số lượng không nhiều và chỉ sau khi anh đến gần thì chúng mới chủ động tấn công.
Khả năng cảm nhận của loài biến dị rất mạnh, đặc biệt là động vật biến dị , không giống với thực vật biến dị, chúng cách xa mười mấy mét đã có thể ngửi thấy mùi máu thịt của loài người rồi tập trung lại từ bốn phương tám hướng.
Chúng vốn không chờ con người đến gần.
Dường như đám biến dị này cho hắn cảm giác... chúng hơi lười biếng.
Tuy nhiên khi chúng đến gần thì độ hung dữ của chúng không hề giảm sút.
Tuy nhiên loài người không hiểu nhiều về hẻm núi tử thần, thông tin có hạn nên có lẽ hành vi kỳ lạ của đám biến dị này do môi trường gây ra.
Lục Dã chọn nơi nghỉ ngơi là trên xác con biến dị lớn nhất.
Cái lưng đen bóng của nó rộng khoảng hai mét, nằm xuống vẫn còn thừa chỗ.
"Tại sao không nghỉ trên mặt đất?"
Phong Kỳ Kỳ nhìn Lục Dã khoanh chân ngồi xuống thì bắt đầu thắc mắc.
Dù sao thì mặt đất vẫn tốt hơn xác chết cứng ngắc xấu xí.
Lục Dã lặng lẽ ấn bụng rồi giải đáp cho vật biến dị nhỏ bé: "Có lẽ đất trên mặt đất cũng có hoạt tính, có lẽ xác chết không động đậy sẽ an toàn hơn."
Phong Kỳ Kỳ phản bác: "Xác chết cũng chưa chắc an toàn, trước đó chẳng phải tôi bị cây nấm xấu xí đó nuốt rồi sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.