Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh
Chương 35:
Đường Hoàn Hoàn
25/07/2024
Lục Dã: "..."
Anh bất lực xoa đầu vật biến dị nhỏ, kết thúc chủ đề này.
Một giờ sau, bộ xương thú dẫn đường dừng lại, lối ra ở ngay phía trước.
"Grừ~~"
Lục Dã nhảy xuống khỏi xương sống.
Lục Dã: "..."
Phong Kỳ Kỳ vịn ngón tay cái của anh nhìn về phía trước.
Khi nhìn thấy, cô kinh ngạc đến mức suýt nữa thì rớt cả đầu.
Hình ảnh quen thuộc ngập tràn trong đôi mắt của cô, lối ra mà bộ xương thú đưa họ đến, rõ ràng là ngôi nhà mà cô vừa rời đi nửa ngày và đã ở đó một tháng!
Sét đánh giữa trời quang.jpg
Hóa ra chạy cả buổi trời mà lại quay về à?
"Đại Hôi, anh chắc chắn đây là lối ra chứ?" Phong Kỳ Kỳ sắp khóc, không phải bộ xương thú hiểu lầm "lên mặt đất" của cô thành "về nhà" chứ?
"Grừ."
Cái xương đuôi chỉ vào vách đá, sau đó nó dựng thẳng lên chỉ lên trên.
Phong Kỳ Kỳ: "... Trèo lên à???"
Bộ xương thú gật đầu.
"Anh… anh… anh thử trèo lên xem!"
Cô oa một tiếng khóc òa lên.
Đã nói là bạn mà, sao có thể hại cô như vậy được?
"Cô nhìn kìa." Lúc này, giọng nói trầm ấm của Lục Dã làm dịu đi cơ thể nhỏ bé lạnh ngắt của Phong Kỳ Kỳ, anh nhìn về phía mặt hồ tĩnh lặng.
Những bông hoa hoa trắng ban đầu đang vui vẻ duỗi người ở ven hồ thì giờ đây run rẩy cúi gập thân hoa. Đầu tiên mặt nước hơi rung lên, nửa phút sau, nó tự tách ra ở giữa, có thứ gì đó từ dưới nước “đi” ra.
Con ngươi của Lục Dã co lại.
Là đám xương trắng dưới đáy hồ.
Phong Kỳ Kỳ:???
Từng bộ xương nối tiếp nhau đi từ dưới đáy hồ lên bờ, xương của chúng hơi ngả vàng, xung quanh có một ánh huỳnh quang xanh lục nhạt. Trên hộp sọ của những bộ xương khi lên khỏi mặt nước có khắc các con số, do Phong Kỳ Kỳ khắc theo thứ tự sau khi ghép xong cơ thể cho chúng.
Bộ xương đầu tiên lên bờ có khắc "271" trên đỉnh đầu, Phong Kỳ Kỳ vô thức hét lên một tiếng.
271 không phản ứng, nó dịch cái đùi đến chân vách đá một cách nhanh chóng. Sau đó nó quay lưng vào vách đá, xương sống cong chín mươi độ, đưa xương sườn trước ngực lên trên, xương tay gập ra sau, cắm phập vào đá, dễ dàng như cắm vào đậu phụ.
Hóa ra xương của chúng cứng như vậy, có thể dễ dàng nâng lên và đập vỡ đá.
Còn xương của cô...
Chỉ có thể làm kim.
Xương so với xương, tức chết xương rồi.
Tôi buồn lắm đấy đồng bọn ơi!
Làm xong tất cả những điều này, ánh huỳnh quang trên người đám đồng bọn xương trắng biến mất, không còn tiếng động gì nữa.
Bộ xương tiếp theo giẫm lên xương sườn của nó cũng với tư thế ấy, nó cắm xương tay của mình vào vách đá, xương chân kẹp vào giữa xương sườn của bộ xương đầu tiên.
???
Cái này, cái này cũng được à?!
Phong Kỳ Kỳ trơ mắt nhìn một "thang xương" do đám đồng bọn dưới đáy hồ tự dựng lên đến tận vách đá, khi hơn tám trăm bộ xương đã chạy ra khỏi đáy hồ, mực nước hạ xuống một khúc lớn.
Bộ xương trắng nhỏ hoang mang.
Cơ thể của đám đồng bọn này có động đậy nhưng không hề sống lại.
Mục đích "động" của chúng dường như chỉ là dựng cho cô một chiếc thang để có thể lên mặt đất.
Có phải là vì cô đã giúp chúng ghép cơ thể nên chúng đang đền đáp cô không?
Thang xương vẫn tiếp tục dựng lên, không biết từ đâu, bộ xương thú khẽ gầm nhẹ với Phong Kỳ Kỳ.
Phong Kỳ Kỳ cảm thấy nó đang nói: Lại đây, lên nào.
"Lục Dã." Cô quyết định quẳng gánh nặng này đi: "Đến lượt anh lên rồi."
Anh bất lực xoa đầu vật biến dị nhỏ, kết thúc chủ đề này.
Một giờ sau, bộ xương thú dẫn đường dừng lại, lối ra ở ngay phía trước.
"Grừ~~"
Lục Dã nhảy xuống khỏi xương sống.
Lục Dã: "..."
Phong Kỳ Kỳ vịn ngón tay cái của anh nhìn về phía trước.
Khi nhìn thấy, cô kinh ngạc đến mức suýt nữa thì rớt cả đầu.
Hình ảnh quen thuộc ngập tràn trong đôi mắt của cô, lối ra mà bộ xương thú đưa họ đến, rõ ràng là ngôi nhà mà cô vừa rời đi nửa ngày và đã ở đó một tháng!
Sét đánh giữa trời quang.jpg
Hóa ra chạy cả buổi trời mà lại quay về à?
"Đại Hôi, anh chắc chắn đây là lối ra chứ?" Phong Kỳ Kỳ sắp khóc, không phải bộ xương thú hiểu lầm "lên mặt đất" của cô thành "về nhà" chứ?
"Grừ."
Cái xương đuôi chỉ vào vách đá, sau đó nó dựng thẳng lên chỉ lên trên.
Phong Kỳ Kỳ: "... Trèo lên à???"
Bộ xương thú gật đầu.
"Anh… anh… anh thử trèo lên xem!"
Cô oa một tiếng khóc òa lên.
Đã nói là bạn mà, sao có thể hại cô như vậy được?
"Cô nhìn kìa." Lúc này, giọng nói trầm ấm của Lục Dã làm dịu đi cơ thể nhỏ bé lạnh ngắt của Phong Kỳ Kỳ, anh nhìn về phía mặt hồ tĩnh lặng.
Những bông hoa hoa trắng ban đầu đang vui vẻ duỗi người ở ven hồ thì giờ đây run rẩy cúi gập thân hoa. Đầu tiên mặt nước hơi rung lên, nửa phút sau, nó tự tách ra ở giữa, có thứ gì đó từ dưới nước “đi” ra.
Con ngươi của Lục Dã co lại.
Là đám xương trắng dưới đáy hồ.
Phong Kỳ Kỳ:???
Từng bộ xương nối tiếp nhau đi từ dưới đáy hồ lên bờ, xương của chúng hơi ngả vàng, xung quanh có một ánh huỳnh quang xanh lục nhạt. Trên hộp sọ của những bộ xương khi lên khỏi mặt nước có khắc các con số, do Phong Kỳ Kỳ khắc theo thứ tự sau khi ghép xong cơ thể cho chúng.
Bộ xương đầu tiên lên bờ có khắc "271" trên đỉnh đầu, Phong Kỳ Kỳ vô thức hét lên một tiếng.
271 không phản ứng, nó dịch cái đùi đến chân vách đá một cách nhanh chóng. Sau đó nó quay lưng vào vách đá, xương sống cong chín mươi độ, đưa xương sườn trước ngực lên trên, xương tay gập ra sau, cắm phập vào đá, dễ dàng như cắm vào đậu phụ.
Hóa ra xương của chúng cứng như vậy, có thể dễ dàng nâng lên và đập vỡ đá.
Còn xương của cô...
Chỉ có thể làm kim.
Xương so với xương, tức chết xương rồi.
Tôi buồn lắm đấy đồng bọn ơi!
Làm xong tất cả những điều này, ánh huỳnh quang trên người đám đồng bọn xương trắng biến mất, không còn tiếng động gì nữa.
Bộ xương tiếp theo giẫm lên xương sườn của nó cũng với tư thế ấy, nó cắm xương tay của mình vào vách đá, xương chân kẹp vào giữa xương sườn của bộ xương đầu tiên.
???
Cái này, cái này cũng được à?!
Phong Kỳ Kỳ trơ mắt nhìn một "thang xương" do đám đồng bọn dưới đáy hồ tự dựng lên đến tận vách đá, khi hơn tám trăm bộ xương đã chạy ra khỏi đáy hồ, mực nước hạ xuống một khúc lớn.
Bộ xương trắng nhỏ hoang mang.
Cơ thể của đám đồng bọn này có động đậy nhưng không hề sống lại.
Mục đích "động" của chúng dường như chỉ là dựng cho cô một chiếc thang để có thể lên mặt đất.
Có phải là vì cô đã giúp chúng ghép cơ thể nên chúng đang đền đáp cô không?
Thang xương vẫn tiếp tục dựng lên, không biết từ đâu, bộ xương thú khẽ gầm nhẹ với Phong Kỳ Kỳ.
Phong Kỳ Kỳ cảm thấy nó đang nói: Lại đây, lên nào.
"Lục Dã." Cô quyết định quẳng gánh nặng này đi: "Đến lượt anh lên rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.