Chương 50: Đao khách sẽ không béo
Phù Hoa
08/08/2019
“Nhất định là có hạng người xấu xa đang cố ý hãm hại Cầm Nhi chúng ta! Huyền
Ngự không cần đa tâm, ngươi cũng biết, Cầm Nhi và ngươi tình cảm thâm
hậu, không có khả năng làm ra loại việc này……” Nam Cung Hiền có ý đồ
giải thích, bị Hạ Hầu Huyền Ngự cao lãnh chặn lại.
Hắn cũng không nhìn Nam Cung Hiền, cầm một cái ly ngọc nhàn nhạt nói: “Đến tột cùng là chuyện thế nào, đi xem liền biết rõ.”
Nam Cung Hiền trở lại xe ngựa của mình, mặt lập tức kéo xuống, trong miệng mắng ra tiếng. Hạ Hầu Huyền Ngự thiên tư hơn người, sớm kế thừa Bắc Thành, được nâng đến quá cao, thật sự quá mức cao ngạo, thái độ như vậy, nếu không phải Nam Cung Hiền có chuyện mưu đồ, đã sớm không thể nhịn hắn ta.
Lúc Nam Cung Hiền đi rồi, Hạ Hầu Huyền Ngự tức giận rốt cuộc không thể che lấp, ly ngọc trong tay hóa thành một dúm bụi.
“Tốn, lại là người này!” Hắn đương nhiên không hoài nghi Nam Cung Cầm, ở trong trí nhớ của hắn, Nam Cung Cầm yêu mình yêu đến nguyện ý từ bỏ sinh mệnh, sao có thể phản bội hắn, truyền ra loại đồn đãi này, khẳng định chính là Tốn khiêu khích. Hắn không nên mặc kệ nam nhân chướng mắt này sống lâu như vậy, không đến trước mắt hắn lắc lư cũng thôi, nếu mà dám xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn nhất định phải hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc.
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Huyền Ngự bỗng nhiên cảm thấy trong đầu một mảnh thanh minh, trước mắt dần dần hiện ra một tấm bảng, hắn cảm giác mình đột nhiên tiến vào một trạng thái kỳ quái, giống như lập tức hiểu ra rất nhiều việc, nhưng mà tình huống như vậy không thể duy trì lâu, một lát sau, hắn cảm giác đau đầu sắp nứt, những thứ xuất hiện ở trong đầu lúc trước đó, toàn bộ đều hóa thành một đám hồ nhão, không chỉ cái gì cũng không nhớ rõ, còn đau suýt nữa ngất xỉu đi.
—— “Liên tiếp không ổn định, khôi phục thất bại, nhân cách thức tỉnh thất bại.”
Giao diện thành hình hơn phân nửa lại tán loạn.
Hạ Hầu Huyền Ngự chậm rãi hồi lại, hồi phục rồi, hắn không biết từ đâu tới một trận lửa giận, chỉ cảm thấy mình càng thêm chán ghét Tốn kia, hận không thể giết nhanh hơn.
Mà lúc này Đông Thành, một mình Tốn đứng ở dưới hành lang, chờ đợi Đường Lê kết thúc trị liệu đôi mắt ở trong phòng. Cửa phòng không đóng, chỉ có một cái bình phong che chắn, làm hắn có thể nhìn thấy thân ảnh Đường Lê.
Bắt đầu từ đêm hôm đó, Tốn cơ hồ không để Đường Lê rời khỏi mình quáthời gian một chén trà nhỏ, đồng dạng, trừ phi tất yếu cũng cực ít cho phép người khác tới gần Đường Lê, mọi chuyện hắn đều tự tay làm lấy, tới một loại trình độ cơ hồ có chút choáng váng.
Hắn nhìn qua rất dễ tiếp nhận sự thật Đường Lê chết rồi sống lại trở về bên mình, nhưng mà dưới phần bình đạm này, thậm chí thái độ có chút lạnh nhạt, lại là một loại áp lực cùng với bất an.
Đám người Vũ Văn Kim thấy Tốn phi thường bình tĩnh, chỉ có Đường Lê nhận ra cảm xúc của hắn không đúng. Chướng ngại kích ứng sau khi bị tổn thương, các phản ứng cùng rất nhiều hành vi của hắn đều làm Đường Lê nghĩ đến cái này.
Đã nhiều ngày cùng nói chuyện với hắn, Đường Lê thường xuyên thử trấn an, nhưng mà hiệu quả cũng không lý tưởng. Ban đêm Tốn ở bên nàng, cũng không nghỉ ngơi, chỉ trông giữ nàng, khả năng hắn sẽ lâm vào giấc ngủ ngắn ngủi, nhưng giấc ngủ thực nông, đặc biệt dễ bừng tỉnh. Đường Lê không nhìn thấy, ban đêm vì biết rõ ràng Tốn có nghỉ ngơi hay không, nàng kiên nhẫn chờ, kết quả phát hiện dù khi nào mình có bất kì động tác gì, Tốn đều sẽ lập tức có phản ứng, nhìn ra hắn không chỉ không ngủ, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào nàng chưa từng dời đi.
Ngoài ra, hắn đều có bản năng bài xích đối với hết thảy người tới gần Đường Lê, cho dù là thị nữ chiếu cố Đường Lê, chỉ cần tới gần Đường Lê, hắn đều sẽ hoài nghi đối phương có thể thương tổn Đường Lê hay không.
Hai thị nữ hầu hạ Đường Lê tắm rửa, có một thị nữ phải sửa móng tay cho Đường Lê, nhưng mà nàng mới vừa lấy ra cái kéo nhỏ căn bản không thể giết người, Tốn chờ đợi sau bình phong liền nhịn không được rút Tốn Đao ra khỏi vỏ một tấc, dọa sợ thị nữ kia hoa dung thất sắc. Đường Lê không có cách nào, chỉ phải ôn thanh an ủi thị nữ, cho nàng đi ra ngoài.
Bởi vì phản ứng quá độ dọa thị nữ đi rồi, Đường Lê liền ghé vào thau tắm nói đùa với hắn, gọi hắn: “Tốn Nô, ta không nhìn thấy, huynh tới tắm cho ta được không?”
Tốn: “……” Hắn trầm mặc một lát, thật sự rửa sạch tay, đi giúp Đường Lê tắm rửa. Trong lòng hắn sớm đã coi Đường Lê là thê tử của mình, nhưng dưới tình cảnh như vậy, hắn vẫn có chút ngượng ngùng, trong quá trình cũng không có một tiếng phát ra khỏi cổ họng.
Đường Lê không nhìn thấy thần sắc hắn, cố ý đùa hắn, “Có phải huynh cố ý hù dọa người chạy đi, để tới tự tắm rửa cho ta không?”
Tốn nhìn ra nàng đùa giỡn, không trả lời nàng, chỉ cẩn thận búi mái tóc dài rũ ở một bên lên, lại chà lưng cho nàng, lực độ mềm nhẹ. Đường Lê phát hiện hắn chỉ xoa một khối sau lưng nàng, không có ý tứ xoa chỗ khác, phụt cười rộ lên.
Nàng ghé vào trên thau tắm cười, “Tốn Nô, sức lực của huynh càng ngày càng nhỏ, huynh yên tâm, sẽ không bị huynh bóc ra một lớp da.”
Nàng đoán Tốn Nô hiện giờ biểu tình khẳng định rất thú vị, chỉ tiếc nàng không nhìn thấy.
Về sau, Đường Lê rửa mặt cũng không dùng thị nữ, đều là Tốn giúp nàng. Dưới tình huống đôi mắt nhìn không thấy, Đường Lê tìm được lạc thú ở chung cùng Tốn, xem khi nào hắn ngượng ngùng, liền chỉ đùa hắn, thế nào cũng phải đùa đến hắn có chút thất thố mới cảm thấy mỹ mãn.
Đao khách lãnh đạm trầm mặc vô tình đối với tất cả mọi người, chỉ có ở trước mặt nàng sẽ biến thành một loại bộ dáng khác, hắn sẽ không nề phiền hà trả lời vấn đề của nàng, nói chuyện phiếm cùng nàng, cam tâm tình nguyện vì nàng làm những việc nhỏ nhặt vụn vặt, đem toàn bộ bao dung cùng ôn nhu đều cho nàng. Hắn tựa như một mảnh sông băng bởi vì nhập vào hải lưu ấm áp mà dần dần hòa tan, hết thảy đưa tình ôn nhu đều ở dưới băng tuyết.
Đại phu gỡ xuống vải trắng quấn trên đôi mắt cho Đường Lê, Mật Đà Sinh dán trên đôi mắt nàng đã từ màu vàng nhạt trong sáng biến thành màu bụi.
“Dư độc rút đi gần hết, chỉ cần một lần trị liệu nữa, đôi mắt có thể hoàn toàn hồi phục thị lực.” Đại phu vui mừng nói.
Đường Lê khách khí nói lời cảm tạ: “Đa tạ ngài, ngày mai còn phải phiền toái ngài.”
Thấy Tốn đi vào, đại phu thực nhanh cáo từ rời đi,Tốn quỳ một gối ở trước mặt Đường Lê, vạt áo trải trên mặt đất. Hắn giơ tay đỡ gương mặt Đường Lê, nhìn kỹ đôi mắt nàng, hai mắt vốn vô thần xác thật dần dần có chút thần thái.
“Cảm giác tốt hơn sao?” Tốn hỏi.
“Ừ, ta có thể thấy một ít bóng dáng mơ hồ, nhưng còn không rõ lắm.” Đường Lê nhìn về phía trước, “Thật hy vọng có thể nhanh tốt lên, ta muốn nhìn rõ ràng bộ dáng hiện tại của huynh.”
Tốn: “Không vội, cho dù lúc nào nàng tốt lên, đều có thể lập tức nhìn thấy ta.”
Mật Đà Sinh không hổ là bí bảo đệ nhất của Đông Thành, Đường Lê lấy Mật Đà Sinh làm thuốc bảy ngày, rốt cuộc có thể thấy rõ đồ vật. Nàng gấp không chờ nổi nhìn về phía Tốn bên cạnh chờ đợi đã lâu.
Nhìn ánh mắt đầu tiên của Tốn, Đường Lê hoảng hốt một chút, đến giờ phút này, nàng mới có một loại cảm giác chân thật là thời gian xác thật đã qua 5 năm. Thanh niên đĩnh bạt trong trí nhớ của nàng kia đã hoàn toàn trở thành một nam nhân thành thục, ở trên người hắn, đã không còn nhìn thấy một tia ngây ngô năm đó, thay thế là cảm giác tang thương.
Nhìn thật lâu, đôi mắt Đường Lê còn không quá thích ứng, có chút nhức mỏi. Nàng chớp chớp mắt, chớp đi ý lệ, giơ tay vén lên một sợi tóc của Tốn, “Huynh…… sao lại có tóc bạc.”
Tay nàng đi xuống vuốt ve tóc của Tốn, chạm đến dây cột tóc sau đầu hắn, dây cột tóc kia đã bị tẩy trắng, ban đầu nàng không nhận ra, nhìn đến phía dưới có một hình vẽ lá cây nho nhỏ, nàng mới phát hiện, đó là sợi dây buộc tóc mình đưa cho Tốn Nô. Sợi dây này đã thực cũ, thậm chí đứt một đoạn, nhìn qua có chút keo kiệt, nhưng Tốn còn đang dùng nó.
Đường Lê cúi đầu, lau một chút nước mắt, bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo Tốn đi ra ngoài.
Vũ Văn Kim cùng Đoạn Minh hai người vốn dĩ cũng ở một bên xem náo nhiệt, thấy hai người này bỗng nhiên đứng dậy rời đi, vì tò mò cũng đi theo. “A Minh, ngươi nói Tốn huynh bọn họ muốn đi đâu?”
“Nói không chừng là chuẩn bị tìm nơi thanh tịnh bày tỏ tâm sự với nhau.” Đoạn Minh nói.
Vũ Văn Kim: “Vậy chúng ta theo sau chẳng phải là người xấu gây chuyện?”
Hai người nói chuyện, hứng thú bừng bừng theo sau một đường, kết quả theo tới phòng bếp.
Vũ Văn Kim mờ mịt: “Phòng bếp? Vì sao là phòng bếp, đi lầm đường?”
Đường Lê quay đầu nói với hắn: “Thành chủ, ta muốn mượn dùng phòng bếp làm một ít đồ ăn, chẳng biết có được không?”
Vũ Văn Kim áo mũ chỉnh tề, phong lưu tiêu sái cười, “Đương nhiên có thể, Nam Cung tiểu thư mời tự tiện. Bất quá Nam Cung tiểu thư thế nhưng muốn đích thân xuống bếp sao, không biết chúng ta có thể có lộc ăn cùng nếm thử tay nghề của Nam Cung tiểu thư hay không?”
Tốn đột nhiên nhìn hắn một cái, Vũ Văn Kim mày nhảy dựng, theo bản năng liền thu liễm dáng vẻ một chút, cọ cọ Đoạn Minh bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Đường Lê cười cười, ấn Tốn ngồi ở một bên, tiếp theo nàng xoa xoa tay mình, vén tay áo lên, bắt đầu chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.
Bởi vì không phải giờ cơm, trong phòng bếp bọn người hầu đều tương đối thanh nhàn, lúc này thấy vài vị quý nhân tiến đến, đều chờ ở một bên, đồng dạng tò mò nhìn động tác của Đường Lê.
Đường Lê lúc nấu ăn thực chuyên tâm, động tác thành thạo, xử lý từng nguyên liệu, lại cho từng thứ vào nồi. Nàng không làm món ăn thực phức tạp, chỉ làm một nồi mì —— giống lúc trước hai người đi ra Quỷ Khốc Nguyên, ở hắc điếm kia nấu mì.
Nàng nấu xong mì, đảo đều, bưng đến trước mặt Tốn.
Tốn nhìn chén mì kia, không tiếng động cầm lấy đũa bắt đầu ăn, hắn ăn vài miệng, buông đũa xuống, một lần nữa nhìn về phía Đường Lê, trong ánh mắt mang theo tơ máu.
Đường Lê ôn nhu nhìn hắn, “Bây giờ huynh có thể tin tưởng, có thể khẳng định, là ta đã trở về sao?”
Tốn nắm tay nàng đặt lên hai mắt của mình, hút một hơi thật mạnh bảo trì bình tĩnh, thanh âm như cũ có chút không rõ, “Phải, nàng đã trở lại.”
“Thật sự, một chút cũng không thay đổi.” Hắn buông tay Đường Lê ra, bỗng nhiên lộ ra một cái cười tựa như băng tiêu tuyết tan.
Cây quạt của Vũ Văn Kim và Đoạn Minh đồng thời lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Vũ Văn Kim: “……” Tốn huynh cười? Cái gì, người này thế nhưng sẽ cười sao?
Đoạn Minh: “……” Nam Cung Cầm thật là thần nhân, có thể hóa hủ bại thành thần kỳ, phục.
Đường Lê thỏa mãn nhìn hắn cười, có chút mê muội sờ sờ gương mặt hắn. Thật tốt, vẫn là Tốn Nô của nàng, trung trinh, chấp nhất, lại đáng thương đáng yêu như vậy.
“Huynh muốn ăn cái gì, ta đều làm cho huynh, mấy năm nay khẳng định huynh không tử tế ăn cơm, nhìn xem, mặt đều gầy thành như vậy, lúc trước ta vuốt lên cảm thấy gương mặt này đều có thể cắt rách tay, vậy sao được.” Đường Lê tâm tình tốt, đặc biệt muốn làm đồ ăn.
Cái phòng bếp lớn này có các loại nguyên liệu nấu ăn, là phong phú nhất so với Đường Lê từng thấy, nàng thi thố tài năng làm một bữa cơm trưa phong phú, còn làm mấy thứ điểm tâm nhỏ, chưng hai loại, nướng hai loại, còn có chè ngọt.
Vũ Văn Kim và Đoạn Minh tự giác ngồi xuống cùng ăn, Vũ Văn Kim yêu sâu sắc mấy thứ khai vị điểm tâm Đường Lê làm, ăn mấy ngụm xong chưa đã thèm nói: “Hương vị này thật mới mẻ, sao trước nay ta chưa ăn qua loại này?”
Tốn chỉ nhìn bộ dáng Đường Lê tâm tình tốt hát nhỏ nấu ăn lái xuất thần một lát, liền phát hiện mấy thứ đồ ăn trên bàn Đường Lê bưng ra đã sắp bị hai người khác ăn sạch.
“Aiz, Tốn huynh, tẩu phu nhân tay nghề thực không tồi a.” Vũ Văn Kim thần thái tự nhiên tiếp đón hắn, “Tốn huynh cũng ăn a, tẩu phu nhân chuyên làm cho huynh.”
Tốn một lời khó nói hết mà nhìn hắn ta một cái, hiển nhiên đối với cái tính cách này của hắn ta cũng rất không còn lời gì để nói, hắn cầm lấy chiếc đũa cũng cùng ăn.
Đường Lê nhìn hắn ăn, ánh mắt từ ái lại vui mừng, còn không quên bưng ra một chén canh lớn, “Quá gầy rồi, về sau mỗi ngày ta hầm canh cho huynh uống, nhất định phải bù về, đem mấy năm nay đều bù trở về.”
Tốn đột nhiên cảm nhận một loại yêu sâu sắc, hắn thấp giọng đáp ứng, yên lặng uống xong canh, loại cảm giác ăn đến no căng là quen thuộc đã lâu, là vào thời gian trước sinh sống ở Bạch Lộc thành cùng Đường Lê, cơ hồ mỗi ngày đều có thể có, khiến người ta hoài niệm lại…… bất đắc dĩ. Hắn mới vừa buông chén, trước mặt liền xuất hiện một đôi tay ngọc nhỏ dài, trong tay bưng vài đĩa điểm tâm xinh đẹp lại mới lạ.
Tốn không tự giác sờ soạng một chút cây đao bên cạnh mình.
Đường Lê mỉm cười vỗ vỗ tay hắn, “Không có việc gì, đây là điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, ta biết hiện huynh ăn không vào, qua chốc lát lại ăn, điểm tâm này lạnh mới ngon, chờ lát nữa còn phải tưới một tầng nước đường, nước đường còn đang đun, sẽ không quá ngọt, khẳng định huynh sẽ thích.”
Vũ Văn Kim ợ no một cái đi đến bên Tốn, nhìn bóng dáng Đường Lê đầy mặt tươi cười đi đun nước đường, thiệt tình thực lòng nói với Tốn: “Tốn huynh, về sau nếu mỗi bữa đều ăn như vậy, khẳng định huynh sẽ béo lên.”
Hắn nói xong câu này, lại sờ soạng giống như ăn trộm, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận lúc huynh béo lên rồi, tẩu phu nhân cảm thấy huynh thay đổi lại không thích nữa.” Vũ Văn Kim thật lo lắng.
Tốn hất văng tay Vũ Văn Kim đặt trên vai mình.
“Đao khách sẽ không béo.” Hắn lạnh lùng nói.
Hắn cũng không nhìn Nam Cung Hiền, cầm một cái ly ngọc nhàn nhạt nói: “Đến tột cùng là chuyện thế nào, đi xem liền biết rõ.”
Nam Cung Hiền trở lại xe ngựa của mình, mặt lập tức kéo xuống, trong miệng mắng ra tiếng. Hạ Hầu Huyền Ngự thiên tư hơn người, sớm kế thừa Bắc Thành, được nâng đến quá cao, thật sự quá mức cao ngạo, thái độ như vậy, nếu không phải Nam Cung Hiền có chuyện mưu đồ, đã sớm không thể nhịn hắn ta.
Lúc Nam Cung Hiền đi rồi, Hạ Hầu Huyền Ngự tức giận rốt cuộc không thể che lấp, ly ngọc trong tay hóa thành một dúm bụi.
“Tốn, lại là người này!” Hắn đương nhiên không hoài nghi Nam Cung Cầm, ở trong trí nhớ của hắn, Nam Cung Cầm yêu mình yêu đến nguyện ý từ bỏ sinh mệnh, sao có thể phản bội hắn, truyền ra loại đồn đãi này, khẳng định chính là Tốn khiêu khích. Hắn không nên mặc kệ nam nhân chướng mắt này sống lâu như vậy, không đến trước mắt hắn lắc lư cũng thôi, nếu mà dám xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn nhất định phải hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc.
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Huyền Ngự bỗng nhiên cảm thấy trong đầu một mảnh thanh minh, trước mắt dần dần hiện ra một tấm bảng, hắn cảm giác mình đột nhiên tiến vào một trạng thái kỳ quái, giống như lập tức hiểu ra rất nhiều việc, nhưng mà tình huống như vậy không thể duy trì lâu, một lát sau, hắn cảm giác đau đầu sắp nứt, những thứ xuất hiện ở trong đầu lúc trước đó, toàn bộ đều hóa thành một đám hồ nhão, không chỉ cái gì cũng không nhớ rõ, còn đau suýt nữa ngất xỉu đi.
—— “Liên tiếp không ổn định, khôi phục thất bại, nhân cách thức tỉnh thất bại.”
Giao diện thành hình hơn phân nửa lại tán loạn.
Hạ Hầu Huyền Ngự chậm rãi hồi lại, hồi phục rồi, hắn không biết từ đâu tới một trận lửa giận, chỉ cảm thấy mình càng thêm chán ghét Tốn kia, hận không thể giết nhanh hơn.
Mà lúc này Đông Thành, một mình Tốn đứng ở dưới hành lang, chờ đợi Đường Lê kết thúc trị liệu đôi mắt ở trong phòng. Cửa phòng không đóng, chỉ có một cái bình phong che chắn, làm hắn có thể nhìn thấy thân ảnh Đường Lê.
Bắt đầu từ đêm hôm đó, Tốn cơ hồ không để Đường Lê rời khỏi mình quáthời gian một chén trà nhỏ, đồng dạng, trừ phi tất yếu cũng cực ít cho phép người khác tới gần Đường Lê, mọi chuyện hắn đều tự tay làm lấy, tới một loại trình độ cơ hồ có chút choáng váng.
Hắn nhìn qua rất dễ tiếp nhận sự thật Đường Lê chết rồi sống lại trở về bên mình, nhưng mà dưới phần bình đạm này, thậm chí thái độ có chút lạnh nhạt, lại là một loại áp lực cùng với bất an.
Đám người Vũ Văn Kim thấy Tốn phi thường bình tĩnh, chỉ có Đường Lê nhận ra cảm xúc của hắn không đúng. Chướng ngại kích ứng sau khi bị tổn thương, các phản ứng cùng rất nhiều hành vi của hắn đều làm Đường Lê nghĩ đến cái này.
Đã nhiều ngày cùng nói chuyện với hắn, Đường Lê thường xuyên thử trấn an, nhưng mà hiệu quả cũng không lý tưởng. Ban đêm Tốn ở bên nàng, cũng không nghỉ ngơi, chỉ trông giữ nàng, khả năng hắn sẽ lâm vào giấc ngủ ngắn ngủi, nhưng giấc ngủ thực nông, đặc biệt dễ bừng tỉnh. Đường Lê không nhìn thấy, ban đêm vì biết rõ ràng Tốn có nghỉ ngơi hay không, nàng kiên nhẫn chờ, kết quả phát hiện dù khi nào mình có bất kì động tác gì, Tốn đều sẽ lập tức có phản ứng, nhìn ra hắn không chỉ không ngủ, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào nàng chưa từng dời đi.
Ngoài ra, hắn đều có bản năng bài xích đối với hết thảy người tới gần Đường Lê, cho dù là thị nữ chiếu cố Đường Lê, chỉ cần tới gần Đường Lê, hắn đều sẽ hoài nghi đối phương có thể thương tổn Đường Lê hay không.
Hai thị nữ hầu hạ Đường Lê tắm rửa, có một thị nữ phải sửa móng tay cho Đường Lê, nhưng mà nàng mới vừa lấy ra cái kéo nhỏ căn bản không thể giết người, Tốn chờ đợi sau bình phong liền nhịn không được rút Tốn Đao ra khỏi vỏ một tấc, dọa sợ thị nữ kia hoa dung thất sắc. Đường Lê không có cách nào, chỉ phải ôn thanh an ủi thị nữ, cho nàng đi ra ngoài.
Bởi vì phản ứng quá độ dọa thị nữ đi rồi, Đường Lê liền ghé vào thau tắm nói đùa với hắn, gọi hắn: “Tốn Nô, ta không nhìn thấy, huynh tới tắm cho ta được không?”
Tốn: “……” Hắn trầm mặc một lát, thật sự rửa sạch tay, đi giúp Đường Lê tắm rửa. Trong lòng hắn sớm đã coi Đường Lê là thê tử của mình, nhưng dưới tình cảnh như vậy, hắn vẫn có chút ngượng ngùng, trong quá trình cũng không có một tiếng phát ra khỏi cổ họng.
Đường Lê không nhìn thấy thần sắc hắn, cố ý đùa hắn, “Có phải huynh cố ý hù dọa người chạy đi, để tới tự tắm rửa cho ta không?”
Tốn nhìn ra nàng đùa giỡn, không trả lời nàng, chỉ cẩn thận búi mái tóc dài rũ ở một bên lên, lại chà lưng cho nàng, lực độ mềm nhẹ. Đường Lê phát hiện hắn chỉ xoa một khối sau lưng nàng, không có ý tứ xoa chỗ khác, phụt cười rộ lên.
Nàng ghé vào trên thau tắm cười, “Tốn Nô, sức lực của huynh càng ngày càng nhỏ, huynh yên tâm, sẽ không bị huynh bóc ra một lớp da.”
Nàng đoán Tốn Nô hiện giờ biểu tình khẳng định rất thú vị, chỉ tiếc nàng không nhìn thấy.
Về sau, Đường Lê rửa mặt cũng không dùng thị nữ, đều là Tốn giúp nàng. Dưới tình huống đôi mắt nhìn không thấy, Đường Lê tìm được lạc thú ở chung cùng Tốn, xem khi nào hắn ngượng ngùng, liền chỉ đùa hắn, thế nào cũng phải đùa đến hắn có chút thất thố mới cảm thấy mỹ mãn.
Đao khách lãnh đạm trầm mặc vô tình đối với tất cả mọi người, chỉ có ở trước mặt nàng sẽ biến thành một loại bộ dáng khác, hắn sẽ không nề phiền hà trả lời vấn đề của nàng, nói chuyện phiếm cùng nàng, cam tâm tình nguyện vì nàng làm những việc nhỏ nhặt vụn vặt, đem toàn bộ bao dung cùng ôn nhu đều cho nàng. Hắn tựa như một mảnh sông băng bởi vì nhập vào hải lưu ấm áp mà dần dần hòa tan, hết thảy đưa tình ôn nhu đều ở dưới băng tuyết.
Đại phu gỡ xuống vải trắng quấn trên đôi mắt cho Đường Lê, Mật Đà Sinh dán trên đôi mắt nàng đã từ màu vàng nhạt trong sáng biến thành màu bụi.
“Dư độc rút đi gần hết, chỉ cần một lần trị liệu nữa, đôi mắt có thể hoàn toàn hồi phục thị lực.” Đại phu vui mừng nói.
Đường Lê khách khí nói lời cảm tạ: “Đa tạ ngài, ngày mai còn phải phiền toái ngài.”
Thấy Tốn đi vào, đại phu thực nhanh cáo từ rời đi,Tốn quỳ một gối ở trước mặt Đường Lê, vạt áo trải trên mặt đất. Hắn giơ tay đỡ gương mặt Đường Lê, nhìn kỹ đôi mắt nàng, hai mắt vốn vô thần xác thật dần dần có chút thần thái.
“Cảm giác tốt hơn sao?” Tốn hỏi.
“Ừ, ta có thể thấy một ít bóng dáng mơ hồ, nhưng còn không rõ lắm.” Đường Lê nhìn về phía trước, “Thật hy vọng có thể nhanh tốt lên, ta muốn nhìn rõ ràng bộ dáng hiện tại của huynh.”
Tốn: “Không vội, cho dù lúc nào nàng tốt lên, đều có thể lập tức nhìn thấy ta.”
Mật Đà Sinh không hổ là bí bảo đệ nhất của Đông Thành, Đường Lê lấy Mật Đà Sinh làm thuốc bảy ngày, rốt cuộc có thể thấy rõ đồ vật. Nàng gấp không chờ nổi nhìn về phía Tốn bên cạnh chờ đợi đã lâu.
Nhìn ánh mắt đầu tiên của Tốn, Đường Lê hoảng hốt một chút, đến giờ phút này, nàng mới có một loại cảm giác chân thật là thời gian xác thật đã qua 5 năm. Thanh niên đĩnh bạt trong trí nhớ của nàng kia đã hoàn toàn trở thành một nam nhân thành thục, ở trên người hắn, đã không còn nhìn thấy một tia ngây ngô năm đó, thay thế là cảm giác tang thương.
Nhìn thật lâu, đôi mắt Đường Lê còn không quá thích ứng, có chút nhức mỏi. Nàng chớp chớp mắt, chớp đi ý lệ, giơ tay vén lên một sợi tóc của Tốn, “Huynh…… sao lại có tóc bạc.”
Tay nàng đi xuống vuốt ve tóc của Tốn, chạm đến dây cột tóc sau đầu hắn, dây cột tóc kia đã bị tẩy trắng, ban đầu nàng không nhận ra, nhìn đến phía dưới có một hình vẽ lá cây nho nhỏ, nàng mới phát hiện, đó là sợi dây buộc tóc mình đưa cho Tốn Nô. Sợi dây này đã thực cũ, thậm chí đứt một đoạn, nhìn qua có chút keo kiệt, nhưng Tốn còn đang dùng nó.
Đường Lê cúi đầu, lau một chút nước mắt, bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo Tốn đi ra ngoài.
Vũ Văn Kim cùng Đoạn Minh hai người vốn dĩ cũng ở một bên xem náo nhiệt, thấy hai người này bỗng nhiên đứng dậy rời đi, vì tò mò cũng đi theo. “A Minh, ngươi nói Tốn huynh bọn họ muốn đi đâu?”
“Nói không chừng là chuẩn bị tìm nơi thanh tịnh bày tỏ tâm sự với nhau.” Đoạn Minh nói.
Vũ Văn Kim: “Vậy chúng ta theo sau chẳng phải là người xấu gây chuyện?”
Hai người nói chuyện, hứng thú bừng bừng theo sau một đường, kết quả theo tới phòng bếp.
Vũ Văn Kim mờ mịt: “Phòng bếp? Vì sao là phòng bếp, đi lầm đường?”
Đường Lê quay đầu nói với hắn: “Thành chủ, ta muốn mượn dùng phòng bếp làm một ít đồ ăn, chẳng biết có được không?”
Vũ Văn Kim áo mũ chỉnh tề, phong lưu tiêu sái cười, “Đương nhiên có thể, Nam Cung tiểu thư mời tự tiện. Bất quá Nam Cung tiểu thư thế nhưng muốn đích thân xuống bếp sao, không biết chúng ta có thể có lộc ăn cùng nếm thử tay nghề của Nam Cung tiểu thư hay không?”
Tốn đột nhiên nhìn hắn một cái, Vũ Văn Kim mày nhảy dựng, theo bản năng liền thu liễm dáng vẻ một chút, cọ cọ Đoạn Minh bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Đường Lê cười cười, ấn Tốn ngồi ở một bên, tiếp theo nàng xoa xoa tay mình, vén tay áo lên, bắt đầu chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.
Bởi vì không phải giờ cơm, trong phòng bếp bọn người hầu đều tương đối thanh nhàn, lúc này thấy vài vị quý nhân tiến đến, đều chờ ở một bên, đồng dạng tò mò nhìn động tác của Đường Lê.
Đường Lê lúc nấu ăn thực chuyên tâm, động tác thành thạo, xử lý từng nguyên liệu, lại cho từng thứ vào nồi. Nàng không làm món ăn thực phức tạp, chỉ làm một nồi mì —— giống lúc trước hai người đi ra Quỷ Khốc Nguyên, ở hắc điếm kia nấu mì.
Nàng nấu xong mì, đảo đều, bưng đến trước mặt Tốn.
Tốn nhìn chén mì kia, không tiếng động cầm lấy đũa bắt đầu ăn, hắn ăn vài miệng, buông đũa xuống, một lần nữa nhìn về phía Đường Lê, trong ánh mắt mang theo tơ máu.
Đường Lê ôn nhu nhìn hắn, “Bây giờ huynh có thể tin tưởng, có thể khẳng định, là ta đã trở về sao?”
Tốn nắm tay nàng đặt lên hai mắt của mình, hút một hơi thật mạnh bảo trì bình tĩnh, thanh âm như cũ có chút không rõ, “Phải, nàng đã trở lại.”
“Thật sự, một chút cũng không thay đổi.” Hắn buông tay Đường Lê ra, bỗng nhiên lộ ra một cái cười tựa như băng tiêu tuyết tan.
Cây quạt của Vũ Văn Kim và Đoạn Minh đồng thời lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Vũ Văn Kim: “……” Tốn huynh cười? Cái gì, người này thế nhưng sẽ cười sao?
Đoạn Minh: “……” Nam Cung Cầm thật là thần nhân, có thể hóa hủ bại thành thần kỳ, phục.
Đường Lê thỏa mãn nhìn hắn cười, có chút mê muội sờ sờ gương mặt hắn. Thật tốt, vẫn là Tốn Nô của nàng, trung trinh, chấp nhất, lại đáng thương đáng yêu như vậy.
“Huynh muốn ăn cái gì, ta đều làm cho huynh, mấy năm nay khẳng định huynh không tử tế ăn cơm, nhìn xem, mặt đều gầy thành như vậy, lúc trước ta vuốt lên cảm thấy gương mặt này đều có thể cắt rách tay, vậy sao được.” Đường Lê tâm tình tốt, đặc biệt muốn làm đồ ăn.
Cái phòng bếp lớn này có các loại nguyên liệu nấu ăn, là phong phú nhất so với Đường Lê từng thấy, nàng thi thố tài năng làm một bữa cơm trưa phong phú, còn làm mấy thứ điểm tâm nhỏ, chưng hai loại, nướng hai loại, còn có chè ngọt.
Vũ Văn Kim và Đoạn Minh tự giác ngồi xuống cùng ăn, Vũ Văn Kim yêu sâu sắc mấy thứ khai vị điểm tâm Đường Lê làm, ăn mấy ngụm xong chưa đã thèm nói: “Hương vị này thật mới mẻ, sao trước nay ta chưa ăn qua loại này?”
Tốn chỉ nhìn bộ dáng Đường Lê tâm tình tốt hát nhỏ nấu ăn lái xuất thần một lát, liền phát hiện mấy thứ đồ ăn trên bàn Đường Lê bưng ra đã sắp bị hai người khác ăn sạch.
“Aiz, Tốn huynh, tẩu phu nhân tay nghề thực không tồi a.” Vũ Văn Kim thần thái tự nhiên tiếp đón hắn, “Tốn huynh cũng ăn a, tẩu phu nhân chuyên làm cho huynh.”
Tốn một lời khó nói hết mà nhìn hắn ta một cái, hiển nhiên đối với cái tính cách này của hắn ta cũng rất không còn lời gì để nói, hắn cầm lấy chiếc đũa cũng cùng ăn.
Đường Lê nhìn hắn ăn, ánh mắt từ ái lại vui mừng, còn không quên bưng ra một chén canh lớn, “Quá gầy rồi, về sau mỗi ngày ta hầm canh cho huynh uống, nhất định phải bù về, đem mấy năm nay đều bù trở về.”
Tốn đột nhiên cảm nhận một loại yêu sâu sắc, hắn thấp giọng đáp ứng, yên lặng uống xong canh, loại cảm giác ăn đến no căng là quen thuộc đã lâu, là vào thời gian trước sinh sống ở Bạch Lộc thành cùng Đường Lê, cơ hồ mỗi ngày đều có thể có, khiến người ta hoài niệm lại…… bất đắc dĩ. Hắn mới vừa buông chén, trước mặt liền xuất hiện một đôi tay ngọc nhỏ dài, trong tay bưng vài đĩa điểm tâm xinh đẹp lại mới lạ.
Tốn không tự giác sờ soạng một chút cây đao bên cạnh mình.
Đường Lê mỉm cười vỗ vỗ tay hắn, “Không có việc gì, đây là điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, ta biết hiện huynh ăn không vào, qua chốc lát lại ăn, điểm tâm này lạnh mới ngon, chờ lát nữa còn phải tưới một tầng nước đường, nước đường còn đang đun, sẽ không quá ngọt, khẳng định huynh sẽ thích.”
Vũ Văn Kim ợ no một cái đi đến bên Tốn, nhìn bóng dáng Đường Lê đầy mặt tươi cười đi đun nước đường, thiệt tình thực lòng nói với Tốn: “Tốn huynh, về sau nếu mỗi bữa đều ăn như vậy, khẳng định huynh sẽ béo lên.”
Hắn nói xong câu này, lại sờ soạng giống như ăn trộm, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận lúc huynh béo lên rồi, tẩu phu nhân cảm thấy huynh thay đổi lại không thích nữa.” Vũ Văn Kim thật lo lắng.
Tốn hất văng tay Vũ Văn Kim đặt trên vai mình.
“Đao khách sẽ không béo.” Hắn lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.