Chương 149: Từ bây giờ gọi là Tân Tiểu Lộ
Phù Hoa
20/04/2020
Nửa đêm qua 12 giờ, dưới hàng hiên tòa nhà cao tầng cũ kĩ sát đường, có
hai bàn mạt chược đang đánh đến lửa nóng, một đám người nghiện thuốc hít mây nhả khói, vừa đánh bài vừa nói chuyện phiếm.
Có người nói đến bà vợ nhà mình một tháng mua đồ trang điểm cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền, trong giọng nói tràn đầy oán giận. Một người đàn ông trung niên ngậm thuốc lá nghe xong liền cười: “Vợ ông thật kỳ cục, phải quản lý cẩn thận, nhìn bà vợ tôi ở nhà kia, rắm cũng không dám phóng một cái, còn dám mua đồ trang điểm.”
Mấy người khác có người trợn trắng mắt, cũng có người cười nói vui với hắn: “Lão Dư, ai dám giống ông như vậy mỗi ngày đánh vợ a, vạn nhất đánh cho chạy mất thì làm sao bây giờ.”
Lão Dư đắc ý dào dạt phun ra một vòng khói, “Lợn đánh thì đẻ, chó đánh thì quen, vợ càng đánh càng phục, các người biết cái gì, phụ nữ chính là phải đánh cho sợ mới có thể ngoan.”
Lão Dư tên là Dư Phú, nhà ở trên lầu ba của tòa nhà cũ này, mười năm trước cưới một người vợ xinh đẹp, lúc ấy mọi người đều hâm mộ, nhưng mà bụng của vợ hắn lại không biết cố gắng, kết hôn mười năm cũng chỉ sinh một đứa con gái. Lão Dư càng ngày càng không hài lòng, không hài lòng vợ không sinh nổi con trai, còn mãi hoài nghi vợ mình xinh đẹp như thế sẽ ngoại tình, con người hắn là miệng cọp gan thỏ, bên ngoài đối với người khác rắm cũng không dám phóng nhiều một cái, về đến nhà đánh vợ thật ra lại thực hung, vốn đã có tiếng ở chung quanh đây.
Hắn chơi mạt chược tới rạng sáng hơn hai giờ, thắng chút tiền trinh, tâm tình cũng không tệ lắm, tới lui lên lầu về nhà, nhìn thấy phòng con gái còn sáng đèn, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng vợ mình khóc nức nở. Hắn lập tức bốc hỏa, đi tới đạp cửa nách mắng: “Hơn nửa đêm còn khóc tang a, khóc khóc khóc!”
Trong cửa tiếng khóc lập tức ngừng lại, Dư Phú lại đá một cước: “Còn không mau cút ra đây, trở về ngủ.”
Cửa lập tức mở, Hà Như Mộng đỏ con mắt đi ra, lại đóng cửa vào, thật cẩn thận nói: “Ông đã trở lại, Tiểu Lộ ngủ rồi.”
Dư Phú không kiên nhẫn, “Chính là không cẩn thận cọ vào ngăn tủ một cái thôi, đến da cũng chưa rách, không chết được, cô khóc thành bộ dáng này làm gì? Hả?”
Buổi tối hôm nay, Dư Phú bởi vì tâm tình không tốt, lại nhìn thấy vợ mình cùng với gã hàng xóm dưới lầu nói nhiều hai câu, trở về liền ấn vợ lên mặt đất đánh. Dư Tiểu Lộ con gái bọn họ mới chín tuổi nhìn thấy, nhào lên muốn che, bị Dư Phú vung tay đẩy, đụng vào ngăn tủ bên cạnh, trên đầu sưng lên một cái u thật lớn.
Dư Phú cảm thấy không có việc gì, mắng một trận liền ra cửa đi chơi mạt chược, Hà Như Mộng ôm con gái khóc cả ngày, ôm con bé về giường dỗ ngủ, lại nghĩ tới mấy năm nay mình chịu khổ, nhịn không được ngồi ở đuôi giường khóc, ai ngờ bị Dư Phú phát hiện.
“Tôi xem cô chính là không muốn sống cùng tôi, đàn bà đê tiện, không sống cùng tôi, cô coi trọng đứa nào?” Dư Phú một tay đẩy Hà Như Mộng ngã trên mặt đất, tùy tay cầm lấy cái cán chổi đánh lên người vợ.
“Bang!”
Cách một cánh cửa, bé gái ‘Dư Tiểu Lộ’ chín tuổi nằm ở trên giường nhỏ hẹp đột nhiên mở to mắt, ngồi dậy, che lại đầu mình có chút choáng, đánh giá bài trí chung quanh. Không phải nơi nàng quen thuộc địa phương…… Nàng đã biến thành một đứa bé.
Ôm đầu cau mày ngồi ở mép giường một hồi lâu, ‘Dư Tiểu Lộ’ nghe thấy ngoài cửa có tiếng phụ nữ khóc và đàn ông quát mắng, còn có tiếng động gì đập lên mặt đất.
Nàng mở đôi mắt đên trầm trầm, đi chân trần xuống giường, an tĩnh mà vặn cửa ra. Bên ngoài là một người đàn ông đang đánh một người phụ nữ, chính là dùng cái cán chổi bằng gỗ, vừa kéo xuống trên đùi nữ nhân đã có một vệt đỏ. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu ‘Dư Tiểu Lộ’ hiện ra một ít hình ảnh.
Hai người kia là cha mẹ thân thể này của nàng, bất quá gã đàn ông này thật sự không phải cái thứ tốt gì.
‘Dư Tiểu Lộ nhìn thấy trên ngăn tủ trong tầm tay có một cái vại đựng tiền, giơ tay cầm lên, lặng yên không một tiếng động đi đến sau lưng người nam nhân đang đánh kia, đập thật mạnh lên đầu gối hắn.
Dư Phú căn bản không phát hiện Dư Tiểu Lộ ở phía sau, đột nhiên không kịp phòng ngừa, cả người liền ngã quỳ xuống phía trước, rồi sau đó cảm giác cái gáy đau xót, trong óc ong một tiếng, ngã xuống mặt đất.
Vại đựng tiền phân lượng không nhẹ bị ‘Dư Tiểu Lộ’ đánh thật mạnh vào đầu Dư Phú, đập cho đầu hắn chảy máu, bởi vì quá dùng sức, vại sứ đựng tiền hoàn toàn vỡ tan, bên trong đống lớn tiền xu cũng đổ ập xuống đầu Dư Phú, lại leng keng leng keng lăn xuống đầy đất.
Ngay cả là Dư Phú ngã trên mặt đất còn chưa mất đi ý thức, hay là Hà Như Mộng lúc trước bị đánh đến kêu thảm thiết đều bị biến cố đột nhiên này làm cho sợ đến ngây người, ngạc nhiên nhìn Dư Tiểu Lộ.
Đứa bé nhỏ gầy này bình thường luôn rộng rãi lạc quan, cho dù toàn bị cha nó mắng mỏ cũng vẫn là một cô gái nhỏ thích cười, còn có chút ngây ngốc đáng yêu. Nhưng hiện tại nàng mặc váy ngủ thỏ con thường mặc kia, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Dư Phú lại làm hai người đồng thời cảm thấy một trận sởn tóc gáy.
Dư Phú đầu tiên phản ứng lại, hắn lau trên đầu một phen, phát hiện sờ thấy một tay đầy máu, bàn tay chống ở trên mặt đất định bò dậy, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “A…… Tiểu súc sinh, mày dám đánh lão tử mày? Xem lão tử có đánh chết mày hay không!”
‘Dư Tiểu Lộ’ phản ứng ngay vào lúc hắn còn chưa kịp bò dậy, lại đá vào đầu hắn thật mạnh, một cước đá cho đầu Dư Phú dưới chân đập vào ngăn tủ bên cạnh, phát ra một tiếng vang thật lớn. Dư Phú rốt cuộc nhịn không được phát ra một trận rên rỉ thống khổ, đến lời cũng nói không hoàn chỉnh, ‘Dư Tiểu Lộ’ lại căn bản không có ý tứ muốn ngừng, tiếp tục đá hai cái nữa, càng đá càng nặng hơn.
Cho dù hiện tại sức lực của nàng không so được với người lớn, nhưng tàn nhẫn như vậy, nếu lại đá vài cái nói không chừng Dư Phú sẽ chết mất, Hà Như Mộng rốt cuộc hoàn hồn, nhào lên kéo ‘Dư Tiểu Lộ’ ra, vội đi thử hơi thở của Dư Phú.
“Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, Tiểu Lộ, Tiểu Lộ, sao con có thể như vậy, vạn nhất ba con chết thì làm sao bây giờ? A?” Hà Như Mộng nhìn như sắp hỏng mất.
Trên chân ‘Dư Tiểu Lộ’ đều là máu, dùng loại thái độ chuyện này không liên quan đến mình cùng với ngữ khí nhàn nhạt hỏi Hà Như Mộng, “Hắn chết thì không tốt? Hắn chết thì sẽ không có ai đánh bà nữa.”
Hà Như Mộng lắc đầu, khóc không ngừng, “Vậy cũng không thể giết người a, con còn nhỏ như vậy ……”
“Nhỏ mới tốt, hiện giờ tôi mới chín tuổi, giết hắn cũng sẽ không bị bắt đi ngồi tù, bà lo lắng cái gì.” ‘Dư Tiểu Lộ’ xoa xoa vết máu trên chân mình lên thảm trên mặt đất.
Hà Như Mộng quả thực muốn điên rồi, “Tiểu Lộ con làm sao vậy? Sao con lại nói loại lời nói thế này?” Nói rồi tìm di động khắp nơi, muốn gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
‘Dư Tiểu Lộ’ đứng ở đó nhìn bà ấy hoảng loạn, bỗng nhiên nói: “Hắn đánh chết con gái bà, bà còn muốn hắn sống? Không nên để hắn bồi mệnh cho đứa bé đó sao.”
Hà Như Mộng động tác cứng đờ ở đó, di động bang một cái rơi trên mặt đất, “Con nói cái gì?”
‘Dư Tiểu Lộ’ lặp lại một lần nữa: “Tôi nói con gái bà bị hắn đánh chết, bà ngồi ở đuôi giường khóc lâu như vậy, còn không phát hiện con gái mình đã không thở nữa?”
Hà Như Mộng ngơ ngác nhìn nàng.
Làm một người mẹ, bà rất rõ ràng ‘con gái’ trước mặt này thật quái dị, trực giác của người làm mẹ khiến bà lập tức tin lời này, nhưng đồng thời chuyện không thể tưởng tượng được như vậy làm cho bà khó có thể tiếp thu, rõ ràng con gái sống sờ sờ đứng ở đây, vì sao lại nói chính mình đã chết?
“Con gạt mẹ! Vì sao con lại nói như thế? Tiểu Lộ, Tiểu Lộ con đừng dọa mụ mụ!” Bà tan vỡ mà hoảng sợ khóc lớn lên, đầy mặt đều là nước mắt.
Lại khóc lại kêu nữa đã làm hàng xóm tỉnh dậy, hàng xóm vốn dĩ không muốn quản, rốt cuộc việc này cũng không phải một lần hai lần, nhưng thật sự là động tĩnh quá lớn, vẫn có người tới cửa khuyên giải, kết quả kinh ngạc phát hiện Dư Phú nằm trên mặt đất máu đầy đầu, vội vàng hoang mang rối loạn đưa hắn vào bệnh viện.
Dư Phú không chết, trên đầu khâu mấy mũi, tỉnh lại liền nổi giận đùng đùng tuyên bố muốn đánh chết đứa con gái tiểu súc sinh dám cha ruột. Nhưng não hắn bị chấn động, chỉ có thể nằm ở trên giường, không có cách nào động thủ, mà ‘Dư Tiểu Lộ’ thật sự đi vào bệnh viện xong, Dư Phú lại hận không thể chưa từng gặp nàng. Bởi vì ‘Dư Tiểu Lộ’ không biết từ chỗ nào lấy được một cái ống tiêm, nàng ghé vào mép giường hắn, nói với hắn: “Nghe nói tiêm vào tĩnh mạch một lượng không khí nhất định thì sẽ chết người, ông có tin không?”
Giọng nói còn tính là trẻ con, lại mang theo một cỗ ác ý làm người ta dựng thẳng lông tơ, Dư Phú rốt cuộc phát giác đứa con gái vẫn luôn bị mình mắng chửi này không thích hợp, nếu không phải bác sĩ vừa lúc tiến vào, hắn thật sự cảm thấy đồ nhãi ranh này sẽ làm như thế. Hắn dường như gặp quỷ bảo Hà Như Mộng mang theo bình giữ ấm vừa đi vào đưa ‘Dư Tiểu Lộ’ đi ra ngoài. Chính là không bao lâu, hắn tỉnh lại từ trong mộng, phát hiện Dư Tiểu Lộ cầm ống tiêm kia, châm chọc nhìn đôi mắt hắn, dường như tùy thời sẽ đâm xuống.
Hắn cảm thấy mí mắt đau đớn, sợ đến tè ra quần ngã lăn xuống giường. Loại đàn ông như hắn, trừ đánh vợ, cái gì cũng không dám làm, lúc này đối với con gái kỳ kỳ quái quái đã cảm thấy sợ hãi, hắn thậm chí lập tức báo nguy, yêu cầu cảnh sát bắt con bé lại.
“Là nó đánh tôi thành như vậy, nó còn muốn giết tôi! Các người bắt lấy nó, phán án tử hình a!” Dư Phú ở trên giường bệnh la to, một mực chắc chắn những việc này chính là con gái làm, khiến cho cảnh sát tới ghi chép rất là đau đầu. Bọn họ nhìn bé gái ngồi bên cạnh mới vài tuổi, bán tín bán nghi với việc Dư Phú nói, cuối cùng việc này không giải quyết được gì, ít nhất trước mắt là không có cách nào.
“Việc nhà chúng tôi không thể quản, đứa bé nhỏ như vậy chúng tôi cũng không có biện pháp xử phạt, nếu thật là cô bé làm, để giáo viên trong trường giáo dục thêm một chút.” Trước khi rời đi, cảnh sát nói một phen như vậy.
Từ trước Dư Phú đánh vợ rất nghiêm trọng, có người nhìn không nổi báo nguy, lúc đó Dư Phú cũng nghe những lời này rất nhiều lần, mỗi lần nghe xong hắn đều dào dạt đắc ý, lúc này đây hắn rốt cuộc biến thành kẻ bị sợ hãi kia.
Ba tháng sau, Dư Phú và Hà Như Mộng ly hôn. Hắn thật sự không chịu đựng được loại cuộc sống thế này, mỗi ngày tỉnh lại đều có khả năng nhìn thấy bé gái kia giống như lệ quỷ lấy mạng, cầm đao hoặc là đồ vật nguy hiểm khác đứng ở bên cạnh hắn, chĩa về cổ hoặc mắt hắn. Hắn có mấy lần nhịn không được muốn động thủ, nhưng ‘Dư Tiểu Lộ’ vẫn luôn cầm theo dao, hắn còn đau đầu, thật không có lá gan xông tới đánh, thậm chí nửa đêm hắn muốn đi trộm bóp chết tiểu súc sinh kia, lúc mở cửa lại phát hiện con bé an vị ở trong bóng tối, không ngủ, cầm theo dao, đôi mắt cũng không nháy mà nhìn hắn chằm chằm.
Dư Phú không chịu nổi, muốn xả giận lên trên người Hà Như Mộng, ngay lập tức trong cơm ăn có kim, bị đâm xuyên vào đầu lưỡi và miệng, đây cũng là đứa con gái trở nên cổ cổ quái quái kia làm ra.
Hắn rốt cuộc thấy sợ.
Hà Như Mộng chịu gia bạo nhiều năm, tuy rằng thống khổ, nhưng cũng đã quen, so với ly hôn rồi không biết nên đi con đường nào, bà ấy tình nguyện chịu đựng bị chồng đánh chửi, nhưng bà không nghĩ tới, chính mình nhường nhịn lại hại chết con gái.
Trải qua một thời gian ở chung, mà xác định con gái hiện tại đã không phải con gái mình. Đối với đứa con gái hiện tại này, Hà Như Mộng giống như Dư Phú đều cảm thấy sợ hãi, đồng thời còn có một ít oán hận. Bà cảm thấy là đồ vật bẩn thỉu gì đó chiếm cứ thân thể con bé, nhưng bà lại không có cách nào bỏ mặc khối thân thể này của con mình, chỉ có thể miễn cưỡng mang theo con bé cùng nhau sinh sống.
Như vậy qua nửa năm sau, Hà Như Mộng làm thuê ở một hội quán suối nước nóng đã quen biết một người đàn ông, hai người lâm vào bể tình, nhanh chóng kết hôn.
Người cha kế này của Dư Tiểu Lộ họ Tân, là một thương nhân trong thanh phố, trong nhà có chút tài sản, vợ trước mất sớm, còn có một con trai so với Dư Tiểu Lộ nhỏ hơn ba tuổi. Dư Tiểu Lộ cùng với mẹ mình dọn vào ở trong khu biệt thự của người giàu có, hơn nữa sau đó sửa lại theo họ Tân của cha dượng, từ đây gọi là Tân Tiểu Lộ.
Có người nói đến bà vợ nhà mình một tháng mua đồ trang điểm cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền, trong giọng nói tràn đầy oán giận. Một người đàn ông trung niên ngậm thuốc lá nghe xong liền cười: “Vợ ông thật kỳ cục, phải quản lý cẩn thận, nhìn bà vợ tôi ở nhà kia, rắm cũng không dám phóng một cái, còn dám mua đồ trang điểm.”
Mấy người khác có người trợn trắng mắt, cũng có người cười nói vui với hắn: “Lão Dư, ai dám giống ông như vậy mỗi ngày đánh vợ a, vạn nhất đánh cho chạy mất thì làm sao bây giờ.”
Lão Dư đắc ý dào dạt phun ra một vòng khói, “Lợn đánh thì đẻ, chó đánh thì quen, vợ càng đánh càng phục, các người biết cái gì, phụ nữ chính là phải đánh cho sợ mới có thể ngoan.”
Lão Dư tên là Dư Phú, nhà ở trên lầu ba của tòa nhà cũ này, mười năm trước cưới một người vợ xinh đẹp, lúc ấy mọi người đều hâm mộ, nhưng mà bụng của vợ hắn lại không biết cố gắng, kết hôn mười năm cũng chỉ sinh một đứa con gái. Lão Dư càng ngày càng không hài lòng, không hài lòng vợ không sinh nổi con trai, còn mãi hoài nghi vợ mình xinh đẹp như thế sẽ ngoại tình, con người hắn là miệng cọp gan thỏ, bên ngoài đối với người khác rắm cũng không dám phóng nhiều một cái, về đến nhà đánh vợ thật ra lại thực hung, vốn đã có tiếng ở chung quanh đây.
Hắn chơi mạt chược tới rạng sáng hơn hai giờ, thắng chút tiền trinh, tâm tình cũng không tệ lắm, tới lui lên lầu về nhà, nhìn thấy phòng con gái còn sáng đèn, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng vợ mình khóc nức nở. Hắn lập tức bốc hỏa, đi tới đạp cửa nách mắng: “Hơn nửa đêm còn khóc tang a, khóc khóc khóc!”
Trong cửa tiếng khóc lập tức ngừng lại, Dư Phú lại đá một cước: “Còn không mau cút ra đây, trở về ngủ.”
Cửa lập tức mở, Hà Như Mộng đỏ con mắt đi ra, lại đóng cửa vào, thật cẩn thận nói: “Ông đã trở lại, Tiểu Lộ ngủ rồi.”
Dư Phú không kiên nhẫn, “Chính là không cẩn thận cọ vào ngăn tủ một cái thôi, đến da cũng chưa rách, không chết được, cô khóc thành bộ dáng này làm gì? Hả?”
Buổi tối hôm nay, Dư Phú bởi vì tâm tình không tốt, lại nhìn thấy vợ mình cùng với gã hàng xóm dưới lầu nói nhiều hai câu, trở về liền ấn vợ lên mặt đất đánh. Dư Tiểu Lộ con gái bọn họ mới chín tuổi nhìn thấy, nhào lên muốn che, bị Dư Phú vung tay đẩy, đụng vào ngăn tủ bên cạnh, trên đầu sưng lên một cái u thật lớn.
Dư Phú cảm thấy không có việc gì, mắng một trận liền ra cửa đi chơi mạt chược, Hà Như Mộng ôm con gái khóc cả ngày, ôm con bé về giường dỗ ngủ, lại nghĩ tới mấy năm nay mình chịu khổ, nhịn không được ngồi ở đuôi giường khóc, ai ngờ bị Dư Phú phát hiện.
“Tôi xem cô chính là không muốn sống cùng tôi, đàn bà đê tiện, không sống cùng tôi, cô coi trọng đứa nào?” Dư Phú một tay đẩy Hà Như Mộng ngã trên mặt đất, tùy tay cầm lấy cái cán chổi đánh lên người vợ.
“Bang!”
Cách một cánh cửa, bé gái ‘Dư Tiểu Lộ’ chín tuổi nằm ở trên giường nhỏ hẹp đột nhiên mở to mắt, ngồi dậy, che lại đầu mình có chút choáng, đánh giá bài trí chung quanh. Không phải nơi nàng quen thuộc địa phương…… Nàng đã biến thành một đứa bé.
Ôm đầu cau mày ngồi ở mép giường một hồi lâu, ‘Dư Tiểu Lộ’ nghe thấy ngoài cửa có tiếng phụ nữ khóc và đàn ông quát mắng, còn có tiếng động gì đập lên mặt đất.
Nàng mở đôi mắt đên trầm trầm, đi chân trần xuống giường, an tĩnh mà vặn cửa ra. Bên ngoài là một người đàn ông đang đánh một người phụ nữ, chính là dùng cái cán chổi bằng gỗ, vừa kéo xuống trên đùi nữ nhân đã có một vệt đỏ. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu ‘Dư Tiểu Lộ’ hiện ra một ít hình ảnh.
Hai người kia là cha mẹ thân thể này của nàng, bất quá gã đàn ông này thật sự không phải cái thứ tốt gì.
‘Dư Tiểu Lộ nhìn thấy trên ngăn tủ trong tầm tay có một cái vại đựng tiền, giơ tay cầm lên, lặng yên không một tiếng động đi đến sau lưng người nam nhân đang đánh kia, đập thật mạnh lên đầu gối hắn.
Dư Phú căn bản không phát hiện Dư Tiểu Lộ ở phía sau, đột nhiên không kịp phòng ngừa, cả người liền ngã quỳ xuống phía trước, rồi sau đó cảm giác cái gáy đau xót, trong óc ong một tiếng, ngã xuống mặt đất.
Vại đựng tiền phân lượng không nhẹ bị ‘Dư Tiểu Lộ’ đánh thật mạnh vào đầu Dư Phú, đập cho đầu hắn chảy máu, bởi vì quá dùng sức, vại sứ đựng tiền hoàn toàn vỡ tan, bên trong đống lớn tiền xu cũng đổ ập xuống đầu Dư Phú, lại leng keng leng keng lăn xuống đầy đất.
Ngay cả là Dư Phú ngã trên mặt đất còn chưa mất đi ý thức, hay là Hà Như Mộng lúc trước bị đánh đến kêu thảm thiết đều bị biến cố đột nhiên này làm cho sợ đến ngây người, ngạc nhiên nhìn Dư Tiểu Lộ.
Đứa bé nhỏ gầy này bình thường luôn rộng rãi lạc quan, cho dù toàn bị cha nó mắng mỏ cũng vẫn là một cô gái nhỏ thích cười, còn có chút ngây ngốc đáng yêu. Nhưng hiện tại nàng mặc váy ngủ thỏ con thường mặc kia, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Dư Phú lại làm hai người đồng thời cảm thấy một trận sởn tóc gáy.
Dư Phú đầu tiên phản ứng lại, hắn lau trên đầu một phen, phát hiện sờ thấy một tay đầy máu, bàn tay chống ở trên mặt đất định bò dậy, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “A…… Tiểu súc sinh, mày dám đánh lão tử mày? Xem lão tử có đánh chết mày hay không!”
‘Dư Tiểu Lộ’ phản ứng ngay vào lúc hắn còn chưa kịp bò dậy, lại đá vào đầu hắn thật mạnh, một cước đá cho đầu Dư Phú dưới chân đập vào ngăn tủ bên cạnh, phát ra một tiếng vang thật lớn. Dư Phú rốt cuộc nhịn không được phát ra một trận rên rỉ thống khổ, đến lời cũng nói không hoàn chỉnh, ‘Dư Tiểu Lộ’ lại căn bản không có ý tứ muốn ngừng, tiếp tục đá hai cái nữa, càng đá càng nặng hơn.
Cho dù hiện tại sức lực của nàng không so được với người lớn, nhưng tàn nhẫn như vậy, nếu lại đá vài cái nói không chừng Dư Phú sẽ chết mất, Hà Như Mộng rốt cuộc hoàn hồn, nhào lên kéo ‘Dư Tiểu Lộ’ ra, vội đi thử hơi thở của Dư Phú.
“Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, Tiểu Lộ, Tiểu Lộ, sao con có thể như vậy, vạn nhất ba con chết thì làm sao bây giờ? A?” Hà Như Mộng nhìn như sắp hỏng mất.
Trên chân ‘Dư Tiểu Lộ’ đều là máu, dùng loại thái độ chuyện này không liên quan đến mình cùng với ngữ khí nhàn nhạt hỏi Hà Như Mộng, “Hắn chết thì không tốt? Hắn chết thì sẽ không có ai đánh bà nữa.”
Hà Như Mộng lắc đầu, khóc không ngừng, “Vậy cũng không thể giết người a, con còn nhỏ như vậy ……”
“Nhỏ mới tốt, hiện giờ tôi mới chín tuổi, giết hắn cũng sẽ không bị bắt đi ngồi tù, bà lo lắng cái gì.” ‘Dư Tiểu Lộ’ xoa xoa vết máu trên chân mình lên thảm trên mặt đất.
Hà Như Mộng quả thực muốn điên rồi, “Tiểu Lộ con làm sao vậy? Sao con lại nói loại lời nói thế này?” Nói rồi tìm di động khắp nơi, muốn gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
‘Dư Tiểu Lộ’ đứng ở đó nhìn bà ấy hoảng loạn, bỗng nhiên nói: “Hắn đánh chết con gái bà, bà còn muốn hắn sống? Không nên để hắn bồi mệnh cho đứa bé đó sao.”
Hà Như Mộng động tác cứng đờ ở đó, di động bang một cái rơi trên mặt đất, “Con nói cái gì?”
‘Dư Tiểu Lộ’ lặp lại một lần nữa: “Tôi nói con gái bà bị hắn đánh chết, bà ngồi ở đuôi giường khóc lâu như vậy, còn không phát hiện con gái mình đã không thở nữa?”
Hà Như Mộng ngơ ngác nhìn nàng.
Làm một người mẹ, bà rất rõ ràng ‘con gái’ trước mặt này thật quái dị, trực giác của người làm mẹ khiến bà lập tức tin lời này, nhưng đồng thời chuyện không thể tưởng tượng được như vậy làm cho bà khó có thể tiếp thu, rõ ràng con gái sống sờ sờ đứng ở đây, vì sao lại nói chính mình đã chết?
“Con gạt mẹ! Vì sao con lại nói như thế? Tiểu Lộ, Tiểu Lộ con đừng dọa mụ mụ!” Bà tan vỡ mà hoảng sợ khóc lớn lên, đầy mặt đều là nước mắt.
Lại khóc lại kêu nữa đã làm hàng xóm tỉnh dậy, hàng xóm vốn dĩ không muốn quản, rốt cuộc việc này cũng không phải một lần hai lần, nhưng thật sự là động tĩnh quá lớn, vẫn có người tới cửa khuyên giải, kết quả kinh ngạc phát hiện Dư Phú nằm trên mặt đất máu đầy đầu, vội vàng hoang mang rối loạn đưa hắn vào bệnh viện.
Dư Phú không chết, trên đầu khâu mấy mũi, tỉnh lại liền nổi giận đùng đùng tuyên bố muốn đánh chết đứa con gái tiểu súc sinh dám cha ruột. Nhưng não hắn bị chấn động, chỉ có thể nằm ở trên giường, không có cách nào động thủ, mà ‘Dư Tiểu Lộ’ thật sự đi vào bệnh viện xong, Dư Phú lại hận không thể chưa từng gặp nàng. Bởi vì ‘Dư Tiểu Lộ’ không biết từ chỗ nào lấy được một cái ống tiêm, nàng ghé vào mép giường hắn, nói với hắn: “Nghe nói tiêm vào tĩnh mạch một lượng không khí nhất định thì sẽ chết người, ông có tin không?”
Giọng nói còn tính là trẻ con, lại mang theo một cỗ ác ý làm người ta dựng thẳng lông tơ, Dư Phú rốt cuộc phát giác đứa con gái vẫn luôn bị mình mắng chửi này không thích hợp, nếu không phải bác sĩ vừa lúc tiến vào, hắn thật sự cảm thấy đồ nhãi ranh này sẽ làm như thế. Hắn dường như gặp quỷ bảo Hà Như Mộng mang theo bình giữ ấm vừa đi vào đưa ‘Dư Tiểu Lộ’ đi ra ngoài. Chính là không bao lâu, hắn tỉnh lại từ trong mộng, phát hiện Dư Tiểu Lộ cầm ống tiêm kia, châm chọc nhìn đôi mắt hắn, dường như tùy thời sẽ đâm xuống.
Hắn cảm thấy mí mắt đau đớn, sợ đến tè ra quần ngã lăn xuống giường. Loại đàn ông như hắn, trừ đánh vợ, cái gì cũng không dám làm, lúc này đối với con gái kỳ kỳ quái quái đã cảm thấy sợ hãi, hắn thậm chí lập tức báo nguy, yêu cầu cảnh sát bắt con bé lại.
“Là nó đánh tôi thành như vậy, nó còn muốn giết tôi! Các người bắt lấy nó, phán án tử hình a!” Dư Phú ở trên giường bệnh la to, một mực chắc chắn những việc này chính là con gái làm, khiến cho cảnh sát tới ghi chép rất là đau đầu. Bọn họ nhìn bé gái ngồi bên cạnh mới vài tuổi, bán tín bán nghi với việc Dư Phú nói, cuối cùng việc này không giải quyết được gì, ít nhất trước mắt là không có cách nào.
“Việc nhà chúng tôi không thể quản, đứa bé nhỏ như vậy chúng tôi cũng không có biện pháp xử phạt, nếu thật là cô bé làm, để giáo viên trong trường giáo dục thêm một chút.” Trước khi rời đi, cảnh sát nói một phen như vậy.
Từ trước Dư Phú đánh vợ rất nghiêm trọng, có người nhìn không nổi báo nguy, lúc đó Dư Phú cũng nghe những lời này rất nhiều lần, mỗi lần nghe xong hắn đều dào dạt đắc ý, lúc này đây hắn rốt cuộc biến thành kẻ bị sợ hãi kia.
Ba tháng sau, Dư Phú và Hà Như Mộng ly hôn. Hắn thật sự không chịu đựng được loại cuộc sống thế này, mỗi ngày tỉnh lại đều có khả năng nhìn thấy bé gái kia giống như lệ quỷ lấy mạng, cầm đao hoặc là đồ vật nguy hiểm khác đứng ở bên cạnh hắn, chĩa về cổ hoặc mắt hắn. Hắn có mấy lần nhịn không được muốn động thủ, nhưng ‘Dư Tiểu Lộ’ vẫn luôn cầm theo dao, hắn còn đau đầu, thật không có lá gan xông tới đánh, thậm chí nửa đêm hắn muốn đi trộm bóp chết tiểu súc sinh kia, lúc mở cửa lại phát hiện con bé an vị ở trong bóng tối, không ngủ, cầm theo dao, đôi mắt cũng không nháy mà nhìn hắn chằm chằm.
Dư Phú không chịu nổi, muốn xả giận lên trên người Hà Như Mộng, ngay lập tức trong cơm ăn có kim, bị đâm xuyên vào đầu lưỡi và miệng, đây cũng là đứa con gái trở nên cổ cổ quái quái kia làm ra.
Hắn rốt cuộc thấy sợ.
Hà Như Mộng chịu gia bạo nhiều năm, tuy rằng thống khổ, nhưng cũng đã quen, so với ly hôn rồi không biết nên đi con đường nào, bà ấy tình nguyện chịu đựng bị chồng đánh chửi, nhưng bà không nghĩ tới, chính mình nhường nhịn lại hại chết con gái.
Trải qua một thời gian ở chung, mà xác định con gái hiện tại đã không phải con gái mình. Đối với đứa con gái hiện tại này, Hà Như Mộng giống như Dư Phú đều cảm thấy sợ hãi, đồng thời còn có một ít oán hận. Bà cảm thấy là đồ vật bẩn thỉu gì đó chiếm cứ thân thể con bé, nhưng bà lại không có cách nào bỏ mặc khối thân thể này của con mình, chỉ có thể miễn cưỡng mang theo con bé cùng nhau sinh sống.
Như vậy qua nửa năm sau, Hà Như Mộng làm thuê ở một hội quán suối nước nóng đã quen biết một người đàn ông, hai người lâm vào bể tình, nhanh chóng kết hôn.
Người cha kế này của Dư Tiểu Lộ họ Tân, là một thương nhân trong thanh phố, trong nhà có chút tài sản, vợ trước mất sớm, còn có một con trai so với Dư Tiểu Lộ nhỏ hơn ba tuổi. Dư Tiểu Lộ cùng với mẹ mình dọn vào ở trong khu biệt thự của người giàu có, hơn nữa sau đó sửa lại theo họ Tân của cha dượng, từ đây gọi là Tân Tiểu Lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.