Chương 14: Ức hiếp Lương Thanh Từ
Hàn Tê
01/06/2023
Tác giả: Hàn Tê | Dịch: Hạ Chí
"Trần Yến Yến!"
"Trần Yến Yến!"
"Trần Yến Yến!"
Ai vậy, ồn ào chết đi được, hỏng cả giấc mơ đẹp của người ta!
Tôi mơ màng mở mắt thì thấy người gọi mình là một cậu bé trắng trẻo, đáng yêu.
Gương mặt non nớt nhăn lông mày như ông cụ, nhân lúc cung nhân không để ý liền duỗi cặp chân ngắn chạy đến thì thầm với tường thành: "Trần Yến Yến, em có ở đây không?"
Kề gần mặt đến mức cái miệng đáng yêu sắp chạm vào bức tường.
"Điện hạ!" Cung nhân nhìn thấy liền hét lên rồi ôm hắn ra chỗ khác.
Điện hạ? Đây là... Lương Thanh Từ?
Ngày nhỏ hắn đáng yêu thế này ư?
Trắng trẻo, má phúng phính, cứ như cái bánh mochi.
Cung nữ vô cùng sợ hãi. Lương Thanh Từ bị ôm ra chỗ khác tức giận đạp đôi chân ngắn, "Bỏ cô xuống!"
Tôi phì cười.
Tôi chưa kịp trả lời mà hắn đã bị bế đi mất.
Tôi không thể làm gì hơn ngoài hì hục mở mang bờ cõi vào trong hoàng cung.
Công việc lặp lại khiến con người mệt mỏi còn rắn thèm ăn thì không!
Lớn hơn! To hơn! Mạnh mẽ hơn!
Lương Thanh Từ còn nhỏ rất khó xuất cung, nửa năm sau tôi mới gặp lại hắn.
Tôi vội vàng tiếp cận hắn, cố biến ra cái mặt, gọi: "Này! Lương Thanh Từ!"
Lương Thanh Từ vững tâm lắm, bị gọi tên bất thình lình cũng chỉ chớp mắt một cái, hắn mừng rỡ, "Trần Yến Yến."
Sợ người khác nghe thấy nên hắn gọi rất nhỏ, nét rạng rỡ trong đôi mắt cũng nhỏ, người cũng nhỏ nốt.
Đáng yêu quá!
Tôi thề, tôi phải giày xéo hắn trước khi cái sự bầu bĩnh đáng yêu này biến mất.
Xung quanh Thái tử có rất nhiều người hầu, tôi không tiện nói nhiều, chỉ bảo: "Huynh đợi ta ở trong cung, ta sẽ trở lại sớm thôi."
Giọng tôi tràn đầy hào hứng, không có một bà chị nào nỡ từ chối bé con đáng yêu! Không một ai!
Cái má phúng phính của hắn phiếm hồng, gật khẽ một cái thay cho câu trả lời.
100% động lực + Kinh nghiệm đầy mình = Bội thu.
Chưa đến một năm, tôi đã "gặm" đến giường của Thái tử.
Đừng hiểu lầm, hắn vẫn là em bé. Tôi chỉ cật lực giày xéo hai cái má của hắn thôi.
Ngày đại ma vương trưởng thành sẽ không còn cơ hội như thế này nữa. Nhân lúc hắn yếu, tôi phải ức hiếp ngay và luôn.
Lương Thanh Từ ngây người ngã ra giường, hai má bị tôi nựng đỏ bừng. Hắn không tài nào tin nổi, ngón tay nhỏ bé chỉ vào tôi, một lúc lâu sau mới buông lời tức giận: "Trần Yến Yến!"
"Điện hạ?" Cung nhân gác đêm bên ngoài vén màn vào xem.
Ta cười trộm, "Người khác không nghe thấy ta nói gì đâu."
Lương Thanh Từ lườm tôi, bấm bụng chịu đựng nói với cung nhân: "Không có gì, lui ra đi."
Hắn quấn chăn, lạnh lùng quay đi mặc kệ tôi.
Tôi đẩy hắn.
Hắn vẫn im lìm, quấn chặt chăn, nhất quyết từ chối nói chuyện.
Đúng là sông có khúc người có lúc. Kiếp trước hắn luôn ra vẻ mạnh mẽ, lý trí trước mặt tôi, luôn kiên quyết một là một, hai là hai. Vậy mà hôm nay...
Tôi thò bàn tay đầy tội lỗi, đẩy cả hắn lẫn chăn sang bên trái rồi lại đẩy sang bên phải.
Lăn đi lăn đi, quấn cái cơm cuộn!
Kiếp trước hay kiếp trước trước tôi có thể ức hiếp Lương Thanh Từ ấy nhỉ? Thật là hả dạ!
Lương Thanh Từ quấn chăn bị lăn đi lăn lại ngây người:???
Hắn không nhịn được nữa, lập tức hất chăn ra, nhưng do phải để ý tai mắt bên ngoài nên chỉ biết nghiến răng nghiến lợi thì thầm: "Em đừng quá đáng."
Điện hạ ơi, quát gì chẳng sợ chút nào cả.
Tôi lấy làm tiếc nuối, thở dài nói: "Huynh mà còn bơ ta nữa, ta sẽ tét đít huynh."
???
Lương Thanh Từ ngồi bật dậy, một sợi tóc ngốc nghếch cũng vểnh lên theo.
Hắn sắp phát điên.
Tôi đổi giọng: "Ta đùa ấy mà, huynh đừng để ý. Huynh biết đấy, con người ta không thiếu gì ngoài thiếu đạo đức."
Lương Thanh Từ hít sâu.
Mặc dù đã cố nhỏ tiếng, nhưng tiếng động trong phòng đêm nay vẫn bị nghe thấy. Hôm sau, Chiêu Minh Đế đổi cho con trai chiếc giường rộng hơn.
Thái giám đến truyền chỉ cười như Phật Di Lặc. Tôi nghe thấy ông ta dặn dò cung nhân phải sát sao, đừng để Thái tử lăn lộn bị ngã xuống dưới đất.
Tôi bắt chước động tác tay tạo hình hoa lan dẹo dẹo của thái giám, mô phỏng cho Lương Thanh Từ xem, "Thái tử mà bị thương ở đâu, cẩn thận ta lột da các ngươi."
Hắn sầm mặt, ngoảnh đi nơi khác.
Cơ hội đến, tôi lập tức xoa đầu hắn. Cất tiếng ngay trước khi hắn tức giận: "Đừng bực, tại vì chúng ta thân nhau thôi mà."
Cơn giận đang lên bị dập tắt, đợi mãi hắn mới nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Tôi liền hỏi: "Tình hình huynh ở trong cung thế nào? Nếu được, ta muốn..."
Lương Thanh Từ liếc xéo tôi một cái, "Bạch Thị lang hạ sinh quý tử."
Tôi sững sờ, "Ý của huynh là?"
Kiếp này không có Bạch Nhược Hoan ư? Tại sao chứ?
*
Chuyện kiếp này không có Bạch Nhược Hoan làm tôi ngẩn ngơ mất mấy ngày. Vài ngày sau, trong lúc trò chuyện với Lương Thanh Từ, tôi chợt nói một câu bâng quơ: "Biết vậy lần trước đã lên chùa Bạch Mã ngắm hoa dạ hợp với nàng ấy."
Lương Thanh Từ không trả lời, chần chừ mãi mới xoa đầu tôi bằng bàn tay nhỏ bé, "Đừng buồn."
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Lương Thanh Từ mà lại có cử chỉ thân mật thế này ư?
Hắn ngại ngùng quay mặt đi, chỉ để lại cho tôi vành tai đỏ rực.
Tôi thôi buồn bã, tự động viên mình: "Chúng ta sẽ làm rõ tất cả mọi chuyện."
"Ừ." Hắn khẳng định.
"Trần Yến Yến!"
"Trần Yến Yến!"
"Trần Yến Yến!"
Ai vậy, ồn ào chết đi được, hỏng cả giấc mơ đẹp của người ta!
Tôi mơ màng mở mắt thì thấy người gọi mình là một cậu bé trắng trẻo, đáng yêu.
Gương mặt non nớt nhăn lông mày như ông cụ, nhân lúc cung nhân không để ý liền duỗi cặp chân ngắn chạy đến thì thầm với tường thành: "Trần Yến Yến, em có ở đây không?"
Kề gần mặt đến mức cái miệng đáng yêu sắp chạm vào bức tường.
"Điện hạ!" Cung nhân nhìn thấy liền hét lên rồi ôm hắn ra chỗ khác.
Điện hạ? Đây là... Lương Thanh Từ?
Ngày nhỏ hắn đáng yêu thế này ư?
Trắng trẻo, má phúng phính, cứ như cái bánh mochi.
Cung nữ vô cùng sợ hãi. Lương Thanh Từ bị ôm ra chỗ khác tức giận đạp đôi chân ngắn, "Bỏ cô xuống!"
Tôi phì cười.
Tôi chưa kịp trả lời mà hắn đã bị bế đi mất.
Tôi không thể làm gì hơn ngoài hì hục mở mang bờ cõi vào trong hoàng cung.
Công việc lặp lại khiến con người mệt mỏi còn rắn thèm ăn thì không!
Lớn hơn! To hơn! Mạnh mẽ hơn!
Lương Thanh Từ còn nhỏ rất khó xuất cung, nửa năm sau tôi mới gặp lại hắn.
Tôi vội vàng tiếp cận hắn, cố biến ra cái mặt, gọi: "Này! Lương Thanh Từ!"
Lương Thanh Từ vững tâm lắm, bị gọi tên bất thình lình cũng chỉ chớp mắt một cái, hắn mừng rỡ, "Trần Yến Yến."
Sợ người khác nghe thấy nên hắn gọi rất nhỏ, nét rạng rỡ trong đôi mắt cũng nhỏ, người cũng nhỏ nốt.
Đáng yêu quá!
Tôi thề, tôi phải giày xéo hắn trước khi cái sự bầu bĩnh đáng yêu này biến mất.
Xung quanh Thái tử có rất nhiều người hầu, tôi không tiện nói nhiều, chỉ bảo: "Huynh đợi ta ở trong cung, ta sẽ trở lại sớm thôi."
Giọng tôi tràn đầy hào hứng, không có một bà chị nào nỡ từ chối bé con đáng yêu! Không một ai!
Cái má phúng phính của hắn phiếm hồng, gật khẽ một cái thay cho câu trả lời.
100% động lực + Kinh nghiệm đầy mình = Bội thu.
Chưa đến một năm, tôi đã "gặm" đến giường của Thái tử.
Đừng hiểu lầm, hắn vẫn là em bé. Tôi chỉ cật lực giày xéo hai cái má của hắn thôi.
Ngày đại ma vương trưởng thành sẽ không còn cơ hội như thế này nữa. Nhân lúc hắn yếu, tôi phải ức hiếp ngay và luôn.
Lương Thanh Từ ngây người ngã ra giường, hai má bị tôi nựng đỏ bừng. Hắn không tài nào tin nổi, ngón tay nhỏ bé chỉ vào tôi, một lúc lâu sau mới buông lời tức giận: "Trần Yến Yến!"
"Điện hạ?" Cung nhân gác đêm bên ngoài vén màn vào xem.
Ta cười trộm, "Người khác không nghe thấy ta nói gì đâu."
Lương Thanh Từ lườm tôi, bấm bụng chịu đựng nói với cung nhân: "Không có gì, lui ra đi."
Hắn quấn chăn, lạnh lùng quay đi mặc kệ tôi.
Tôi đẩy hắn.
Hắn vẫn im lìm, quấn chặt chăn, nhất quyết từ chối nói chuyện.
Đúng là sông có khúc người có lúc. Kiếp trước hắn luôn ra vẻ mạnh mẽ, lý trí trước mặt tôi, luôn kiên quyết một là một, hai là hai. Vậy mà hôm nay...
Tôi thò bàn tay đầy tội lỗi, đẩy cả hắn lẫn chăn sang bên trái rồi lại đẩy sang bên phải.
Lăn đi lăn đi, quấn cái cơm cuộn!
Kiếp trước hay kiếp trước trước tôi có thể ức hiếp Lương Thanh Từ ấy nhỉ? Thật là hả dạ!
Lương Thanh Từ quấn chăn bị lăn đi lăn lại ngây người:???
Hắn không nhịn được nữa, lập tức hất chăn ra, nhưng do phải để ý tai mắt bên ngoài nên chỉ biết nghiến răng nghiến lợi thì thầm: "Em đừng quá đáng."
Điện hạ ơi, quát gì chẳng sợ chút nào cả.
Tôi lấy làm tiếc nuối, thở dài nói: "Huynh mà còn bơ ta nữa, ta sẽ tét đít huynh."
???
Lương Thanh Từ ngồi bật dậy, một sợi tóc ngốc nghếch cũng vểnh lên theo.
Hắn sắp phát điên.
Tôi đổi giọng: "Ta đùa ấy mà, huynh đừng để ý. Huynh biết đấy, con người ta không thiếu gì ngoài thiếu đạo đức."
Lương Thanh Từ hít sâu.
Mặc dù đã cố nhỏ tiếng, nhưng tiếng động trong phòng đêm nay vẫn bị nghe thấy. Hôm sau, Chiêu Minh Đế đổi cho con trai chiếc giường rộng hơn.
Thái giám đến truyền chỉ cười như Phật Di Lặc. Tôi nghe thấy ông ta dặn dò cung nhân phải sát sao, đừng để Thái tử lăn lộn bị ngã xuống dưới đất.
Tôi bắt chước động tác tay tạo hình hoa lan dẹo dẹo của thái giám, mô phỏng cho Lương Thanh Từ xem, "Thái tử mà bị thương ở đâu, cẩn thận ta lột da các ngươi."
Hắn sầm mặt, ngoảnh đi nơi khác.
Cơ hội đến, tôi lập tức xoa đầu hắn. Cất tiếng ngay trước khi hắn tức giận: "Đừng bực, tại vì chúng ta thân nhau thôi mà."
Cơn giận đang lên bị dập tắt, đợi mãi hắn mới nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Tôi liền hỏi: "Tình hình huynh ở trong cung thế nào? Nếu được, ta muốn..."
Lương Thanh Từ liếc xéo tôi một cái, "Bạch Thị lang hạ sinh quý tử."
Tôi sững sờ, "Ý của huynh là?"
Kiếp này không có Bạch Nhược Hoan ư? Tại sao chứ?
*
Chuyện kiếp này không có Bạch Nhược Hoan làm tôi ngẩn ngơ mất mấy ngày. Vài ngày sau, trong lúc trò chuyện với Lương Thanh Từ, tôi chợt nói một câu bâng quơ: "Biết vậy lần trước đã lên chùa Bạch Mã ngắm hoa dạ hợp với nàng ấy."
Lương Thanh Từ không trả lời, chần chừ mãi mới xoa đầu tôi bằng bàn tay nhỏ bé, "Đừng buồn."
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Lương Thanh Từ mà lại có cử chỉ thân mật thế này ư?
Hắn ngại ngùng quay mặt đi, chỉ để lại cho tôi vành tai đỏ rực.
Tôi thôi buồn bã, tự động viên mình: "Chúng ta sẽ làm rõ tất cả mọi chuyện."
"Ừ." Hắn khẳng định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.