Chương 348: Thanh Mai Ngọt Ngào (1)
Mộ Như Tửu
27/08/2021
"Trà Trà, về sau, đây là nhà của cháu."
Giọng nói trầm ấm vang lên, tràn đầy năm tháng tang thương.
Lão gia tử ngồi trên sô pha, thở dài vài tiếng, đáy mắt tràn ngập một mảnh thương tâm.
Trà Trà đứng ở tại chỗ, đôi mắt ướt át lặng lẽ nhìn thoáng qua lão gia tử, chờ Thất Thất truyền cốt truyện cho cô.
Lời này của Lão gia tử, thật ra có thể biết được một cái tin tức.
Ông đại khái không phải người thân của nguyên chủ.
Ngay sau đó.
Cô được quản gia đưa tới phòng trên lầu.
Quản gia thực ôn hòa, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.
Chỉ là, sau khi cửa phòng đóng lại, cách một cánh cửa quản gia thở dài một tiếng.
Trong phòng khách.
Quản gia cùng lão gia tử cảm thán, "Cô gái nhỏ quá thảm, lần đả kích này, đối với tuổi của con bé tới nói, thực sự quá lớn."
Nghe vậy, lão gia tử cũng là một trận thở dài.
【 Trà Trà, tiếp thu một chút tin tức ngao. 】
"Được."
Nguyên chủ tên là Thu Trà, 18 tuổi.
Nhưng mà ở cái tuổi đẹp nhất, lại trải qua một đả kích rất lớn.
Vào ngày sinh nhật thứ 18, cha mẹ mang theo nguyên chủ đi ăn sinh nhật, trên đường đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Cha mẹ của nguyên chủ tử vong ngay tại chỗ, chỉ còn lại có một mình cô, may mắn được người khác đưa đến bệnh viện cứu sống.
Trà Trà chớp chớp mắt, có chút ngốc.
"Sau đó đâu???"
Thất Thất, 【......Không có. 】
"Vậy nhiệm vụ đâu?" Trà Trà vẻ mặt mờ mịt.
【 Nhiệm vụ: Sống tốt. 】
Trà Trà, "............"
Một người một hệ thống lâm vào trầm mặc.
Trà Trà suy nghĩ một chút, tìm một cách nói tương đối uyển chuyển.
"Thất Thất, kỳ thật không phải ta nghi ngờ năng lực của ngươi, ta chỉ là cảm thấy, ngươi có thể quay đầu lại đi xác định một chút, có phải hay không xuất hiện vấn đề nhỏ gì đó."
Thất Thất, 【......】 Kỳ thật cô chính là đang nghi ngờ năng lực của tôi.
Tuy rằng, tôi chính mình cũng đang nghi ngờ.
【 Tôi có thể xác định, tin tức không có lầm. 】 bởi vì tôi vừa mới lặng lẽ xác nhận lại ba lần......
"Được rồi, vậy ngươi đem tư liệu của vị lão gia tử vừa rồi cho ta đi."
Dù sao cũng phải để ta biết lão gia tử cùng nguyên chủ có quan hệ gì.
【 Cái này tôi biết, lão gia tử có hai người con, người con lớn đã mất cách đây 5 năm, lưu lại một người cháu trai tên là Giang Ly Hoán so với tuổi của nguyên chủ không sai biệt lắm, con trai thứ hai kế thừa gia nghiệp, ở trong vòng rất có danh tiếng.
Ông ấy đem nguyên chủ mang về Giang gia, là bởi vì ông nội đã qua đời của nguyên chủ có quan hệ không tồi.
Gia đình nguyên chủ gặp đại nạn, chỉ còn lại một cô gái nhỏ lẻ loi một mình, đại khái không đành lòng nhìn nguyên chủ một mình đi. 】
*
Buổi tối.
Quản gia gọi Trà Trà xuống phòng bếp ăn cơm chiều.
Trên bàn cơm, cô gái nhỏ an tĩnh ngồi ở chỗ đó, con ngươi ướt át lặng lẽ dạo qua một vòng.
"Trà Trà, cháu nhìn xem đồ ăn có khẩu vị hay không." Giang lão gia tử bộ dáng hòa ái, giọng nói cũng thực nhẹ nhàng, như là sợ dọa đến cô.
Trà Trà trong lòng ấm áp, gật gật đầu, "Cảm ơn gia gia."
Giọng nói vừa mềm vừa ngoan.
Giang lão gia tử nháy mắt lộ ra gương mặt tươi cười.
Ông đem cô gái nhỏ này từ bệnh viện về đây, đến bây giờ, cũng chỉ mở miệng nói bốn chữ như vậy.
Ông còn tưởng rằng......Cô gái nhỏ đã chịu đả kích quá lớn, liền nói chuyện cũng sẽ không muốn nói.
Còn tốt......Còn tốt.
Suốt bữa cơm.
Trà Trà đều thực ngoan ngoãn.
Ô, đừng hỏi cô là vì cái gì, bởi vì không thân.
Hơn nữa, vị Giang lão gia tử này và cô không có quan hệ huyết thống, cô không thể không duyên cớ tiếp thu ông ấy được.
Quá hai ngày, chờ cô quen thuộc với hoàn cảnh ở đây, cô lại một mình đi ra ngoài tìm phòng ở vậy.
Cô gái nhỏ đem chính mình an bài rõ ràng, lại không ý thức được, giữa đường, có một nhân tố không chịu khống chế —— Giang Ly Hoán.
Giọng nói trầm ấm vang lên, tràn đầy năm tháng tang thương.
Lão gia tử ngồi trên sô pha, thở dài vài tiếng, đáy mắt tràn ngập một mảnh thương tâm.
Trà Trà đứng ở tại chỗ, đôi mắt ướt át lặng lẽ nhìn thoáng qua lão gia tử, chờ Thất Thất truyền cốt truyện cho cô.
Lời này của Lão gia tử, thật ra có thể biết được một cái tin tức.
Ông đại khái không phải người thân của nguyên chủ.
Ngay sau đó.
Cô được quản gia đưa tới phòng trên lầu.
Quản gia thực ôn hòa, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.
Chỉ là, sau khi cửa phòng đóng lại, cách một cánh cửa quản gia thở dài một tiếng.
Trong phòng khách.
Quản gia cùng lão gia tử cảm thán, "Cô gái nhỏ quá thảm, lần đả kích này, đối với tuổi của con bé tới nói, thực sự quá lớn."
Nghe vậy, lão gia tử cũng là một trận thở dài.
【 Trà Trà, tiếp thu một chút tin tức ngao. 】
"Được."
Nguyên chủ tên là Thu Trà, 18 tuổi.
Nhưng mà ở cái tuổi đẹp nhất, lại trải qua một đả kích rất lớn.
Vào ngày sinh nhật thứ 18, cha mẹ mang theo nguyên chủ đi ăn sinh nhật, trên đường đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Cha mẹ của nguyên chủ tử vong ngay tại chỗ, chỉ còn lại có một mình cô, may mắn được người khác đưa đến bệnh viện cứu sống.
Trà Trà chớp chớp mắt, có chút ngốc.
"Sau đó đâu???"
Thất Thất, 【......Không có. 】
"Vậy nhiệm vụ đâu?" Trà Trà vẻ mặt mờ mịt.
【 Nhiệm vụ: Sống tốt. 】
Trà Trà, "............"
Một người một hệ thống lâm vào trầm mặc.
Trà Trà suy nghĩ một chút, tìm một cách nói tương đối uyển chuyển.
"Thất Thất, kỳ thật không phải ta nghi ngờ năng lực của ngươi, ta chỉ là cảm thấy, ngươi có thể quay đầu lại đi xác định một chút, có phải hay không xuất hiện vấn đề nhỏ gì đó."
Thất Thất, 【......】 Kỳ thật cô chính là đang nghi ngờ năng lực của tôi.
Tuy rằng, tôi chính mình cũng đang nghi ngờ.
【 Tôi có thể xác định, tin tức không có lầm. 】 bởi vì tôi vừa mới lặng lẽ xác nhận lại ba lần......
"Được rồi, vậy ngươi đem tư liệu của vị lão gia tử vừa rồi cho ta đi."
Dù sao cũng phải để ta biết lão gia tử cùng nguyên chủ có quan hệ gì.
【 Cái này tôi biết, lão gia tử có hai người con, người con lớn đã mất cách đây 5 năm, lưu lại một người cháu trai tên là Giang Ly Hoán so với tuổi của nguyên chủ không sai biệt lắm, con trai thứ hai kế thừa gia nghiệp, ở trong vòng rất có danh tiếng.
Ông ấy đem nguyên chủ mang về Giang gia, là bởi vì ông nội đã qua đời của nguyên chủ có quan hệ không tồi.
Gia đình nguyên chủ gặp đại nạn, chỉ còn lại một cô gái nhỏ lẻ loi một mình, đại khái không đành lòng nhìn nguyên chủ một mình đi. 】
*
Buổi tối.
Quản gia gọi Trà Trà xuống phòng bếp ăn cơm chiều.
Trên bàn cơm, cô gái nhỏ an tĩnh ngồi ở chỗ đó, con ngươi ướt át lặng lẽ dạo qua một vòng.
"Trà Trà, cháu nhìn xem đồ ăn có khẩu vị hay không." Giang lão gia tử bộ dáng hòa ái, giọng nói cũng thực nhẹ nhàng, như là sợ dọa đến cô.
Trà Trà trong lòng ấm áp, gật gật đầu, "Cảm ơn gia gia."
Giọng nói vừa mềm vừa ngoan.
Giang lão gia tử nháy mắt lộ ra gương mặt tươi cười.
Ông đem cô gái nhỏ này từ bệnh viện về đây, đến bây giờ, cũng chỉ mở miệng nói bốn chữ như vậy.
Ông còn tưởng rằng......Cô gái nhỏ đã chịu đả kích quá lớn, liền nói chuyện cũng sẽ không muốn nói.
Còn tốt......Còn tốt.
Suốt bữa cơm.
Trà Trà đều thực ngoan ngoãn.
Ô, đừng hỏi cô là vì cái gì, bởi vì không thân.
Hơn nữa, vị Giang lão gia tử này và cô không có quan hệ huyết thống, cô không thể không duyên cớ tiếp thu ông ấy được.
Quá hai ngày, chờ cô quen thuộc với hoàn cảnh ở đây, cô lại một mình đi ra ngoài tìm phòng ở vậy.
Cô gái nhỏ đem chính mình an bài rõ ràng, lại không ý thức được, giữa đường, có một nhân tố không chịu khống chế —— Giang Ly Hoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.