Chương 100: Tiểu khả ái của lão đại (28)
Mộ Như Tửu
02/06/2021
Trước khi Trà Trà đi ra.
Chu Kình Hoán đã đem Ninh Phong đuổi đi.
Thời gian kế tiếp, anh và Trà Trà ở cùng nhau là được.
Anh không muốn một cái bóng đèn lớn như Ninh Phong.
Sau khi Trà Trà mua một vòng đồ ăn vặt, cô ấy bước ra khỏi cửa hàng trên mặt nang một nụ cười hạnh phúc.
"Thật sự rất dễ dàng thỏa mãn." Chu Kình Hoán nhìn đôi mắt sáng ngời của cô gái nhỏ đầy cảm khái.
"Hả? Anh nói cái gì?"
Cô vừa nhìn thấy môi mỏng của Chu Kình Hoán mấp máy, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại nghe không rõ.
"Nói em thật đáng yêu."
Chu giáo bá hiếm khi nói một câu như vậy để hống cô gái nhỏ.
Ai ngờ, Trà Trà cũng không phản ứng gì nhiều.
Cô ấy lấy trong túi ra một cây kẹo mút vừa mở nó ra vừa nói.
" Nga, em biết em đáng yêu, anh không cần nói em cũng biết, nếu muốn khen em, anh có thể học hỏi một chút tiểu phong tử cách nịnh hót!"
Nghe tới thật là tâm hoa nộ phóng!
Chu Kình Hoán giật giật khóe miệng, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Ninh Phong???
Tiểu điên tử? Tại sao không gọi Ninh Phong là tiểu ngốc tử?
Anh thật sự rất tức giận.
Mặc dù biết rõ cô đối với Ninh Phong không phải loại tình cảm đó, nhưng anh vẫn rất tức giận.
Nhắc tới Ninh Phong, Trà Trà mới nhớ tới, xoay người mơ hồ nói: "Tiểu Phong Tử đâu?"
"Tiểu ngốc tử có việc gì, đã đi trước."
Chu giáo bá sắc mặt rất khó coi.
Lại cứ, Trà Trà chỉ nhìn anh ta một cách kỳ quái và không nói bất cứ điều gì khác.
"Thất Thất, hóa ra Chu ca ca gọi Ninh Phong là tiểu ngốc tử a?"
Thất Thất, [ Hình như là vậy.]
"Có vẻ như ngay cả Chu ca cũng biết hắn thật ngu ngốc, nếu đã như vậy, còn để tiểu phong tử đứng vị trí nhị ca, Chu ca thực sự là một người tốt!"
Trà Trà vẻ mặt cảm khái nói, và khi cô nhìn Chu Kình Hoán, ngoài ánh mắt trong suốt, còn có thêm vài phần kính nể.
Thật sự không có nhiều người tốt như Chu ca!
Tại thời điểm đó.
Chu • người tốt • ca, đang chạm vào cây kẹo mút trong túi với vẻ mặt buồn bực.
Anh ta có thể nói cái gì?
Tiểu khả ái nhà anh vừa chạy đến cửa hàng bán đồ ăn vặt, ngoài những món ăn vặt khác, còn mua một đống kẹo mút???
Này mẹ nó...........
Ai có thể nói cho hắn biết kẹo mút trong túi nên làm thế nào bây giờ?
Mộng bức.
Anh ta đã đuổi Ninh Phong đi quá nhanh rồi sao?
"Chu ca ca? Anh bị sao vậy?"
Cô gái nhỏ nhận thấy có người dừng lại, cô quay đầu lại, cắn một cây kẹo mút, khó hiểu nhìn anh.
Chu giáo bá lấy trong túi ra một mớ kẹo mút, không nói lời nào, sau đó nhét vào trong tay cô gái nhỏ.
Cô theo bản năng ôm vào lòng.
Trà Trà sững sờ nhìn hành động của Chu Kình Hoán, "!!!" Anh đang làm gì vậy!
Cô gấp đến mức theo bản năng mở miệng nói "Anh..........."
Lời còn chưa nói, đã nghe thấy tiếng lách cách, cây kẹo mút trong miệng Trà Trà rơi xuống đất.
Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm kẹo của mình một lúc rồi nâng mắt lên nhìn Chu Kình Hoán, đôi mắt ngấn nước nhìn anh đầy ủy khuất.
" Anh, anh bồi thường kẹo cho em!"
Chu Kình Hoán đắc ý chỉ vào đống kẹo mút trong tay cô, "Cái này đều bồi cho em."
Trà Trà, "............"
Tôi nghĩ anh có bệnh!
Cô tức giận nhìn kẹo trong tay mình, rồi lại bỏ vào túi Chu Kình Hoán.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, hình như có chuyện không ổn, cô lấy trong túi ra một cái khác, nói nhỏ: " Nga, một cây kẹo mút là đủ rồi, bồi nhiều kẹo như vậy sao? Không phải ngốc sao?"
Chu ca, người có chút ngốc nghếch, cảm thấy mình đã bị đánh một kích rất nặng.
Cái gì bụng đen, Cái gì tâm đen, mẹ nó gặp một người không thông suốt, kiệt sức thì cũng không được như ý.
Đột nhiên anh cảm thấy con đường truy thê này của mình đặc biệt gian nan........
Chu Kình Hoán đã đem Ninh Phong đuổi đi.
Thời gian kế tiếp, anh và Trà Trà ở cùng nhau là được.
Anh không muốn một cái bóng đèn lớn như Ninh Phong.
Sau khi Trà Trà mua một vòng đồ ăn vặt, cô ấy bước ra khỏi cửa hàng trên mặt nang một nụ cười hạnh phúc.
"Thật sự rất dễ dàng thỏa mãn." Chu Kình Hoán nhìn đôi mắt sáng ngời của cô gái nhỏ đầy cảm khái.
"Hả? Anh nói cái gì?"
Cô vừa nhìn thấy môi mỏng của Chu Kình Hoán mấp máy, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại nghe không rõ.
"Nói em thật đáng yêu."
Chu giáo bá hiếm khi nói một câu như vậy để hống cô gái nhỏ.
Ai ngờ, Trà Trà cũng không phản ứng gì nhiều.
Cô ấy lấy trong túi ra một cây kẹo mút vừa mở nó ra vừa nói.
" Nga, em biết em đáng yêu, anh không cần nói em cũng biết, nếu muốn khen em, anh có thể học hỏi một chút tiểu phong tử cách nịnh hót!"
Nghe tới thật là tâm hoa nộ phóng!
Chu Kình Hoán giật giật khóe miệng, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Ninh Phong???
Tiểu điên tử? Tại sao không gọi Ninh Phong là tiểu ngốc tử?
Anh thật sự rất tức giận.
Mặc dù biết rõ cô đối với Ninh Phong không phải loại tình cảm đó, nhưng anh vẫn rất tức giận.
Nhắc tới Ninh Phong, Trà Trà mới nhớ tới, xoay người mơ hồ nói: "Tiểu Phong Tử đâu?"
"Tiểu ngốc tử có việc gì, đã đi trước."
Chu giáo bá sắc mặt rất khó coi.
Lại cứ, Trà Trà chỉ nhìn anh ta một cách kỳ quái và không nói bất cứ điều gì khác.
"Thất Thất, hóa ra Chu ca ca gọi Ninh Phong là tiểu ngốc tử a?"
Thất Thất, [ Hình như là vậy.]
"Có vẻ như ngay cả Chu ca cũng biết hắn thật ngu ngốc, nếu đã như vậy, còn để tiểu phong tử đứng vị trí nhị ca, Chu ca thực sự là một người tốt!"
Trà Trà vẻ mặt cảm khái nói, và khi cô nhìn Chu Kình Hoán, ngoài ánh mắt trong suốt, còn có thêm vài phần kính nể.
Thật sự không có nhiều người tốt như Chu ca!
Tại thời điểm đó.
Chu • người tốt • ca, đang chạm vào cây kẹo mút trong túi với vẻ mặt buồn bực.
Anh ta có thể nói cái gì?
Tiểu khả ái nhà anh vừa chạy đến cửa hàng bán đồ ăn vặt, ngoài những món ăn vặt khác, còn mua một đống kẹo mút???
Này mẹ nó...........
Ai có thể nói cho hắn biết kẹo mút trong túi nên làm thế nào bây giờ?
Mộng bức.
Anh ta đã đuổi Ninh Phong đi quá nhanh rồi sao?
"Chu ca ca? Anh bị sao vậy?"
Cô gái nhỏ nhận thấy có người dừng lại, cô quay đầu lại, cắn một cây kẹo mút, khó hiểu nhìn anh.
Chu giáo bá lấy trong túi ra một mớ kẹo mút, không nói lời nào, sau đó nhét vào trong tay cô gái nhỏ.
Cô theo bản năng ôm vào lòng.
Trà Trà sững sờ nhìn hành động của Chu Kình Hoán, "!!!" Anh đang làm gì vậy!
Cô gấp đến mức theo bản năng mở miệng nói "Anh..........."
Lời còn chưa nói, đã nghe thấy tiếng lách cách, cây kẹo mút trong miệng Trà Trà rơi xuống đất.
Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm kẹo của mình một lúc rồi nâng mắt lên nhìn Chu Kình Hoán, đôi mắt ngấn nước nhìn anh đầy ủy khuất.
" Anh, anh bồi thường kẹo cho em!"
Chu Kình Hoán đắc ý chỉ vào đống kẹo mút trong tay cô, "Cái này đều bồi cho em."
Trà Trà, "............"
Tôi nghĩ anh có bệnh!
Cô tức giận nhìn kẹo trong tay mình, rồi lại bỏ vào túi Chu Kình Hoán.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, hình như có chuyện không ổn, cô lấy trong túi ra một cái khác, nói nhỏ: " Nga, một cây kẹo mút là đủ rồi, bồi nhiều kẹo như vậy sao? Không phải ngốc sao?"
Chu ca, người có chút ngốc nghếch, cảm thấy mình đã bị đánh một kích rất nặng.
Cái gì bụng đen, Cái gì tâm đen, mẹ nó gặp một người không thông suốt, kiệt sức thì cũng không được như ý.
Đột nhiên anh cảm thấy con đường truy thê này của mình đặc biệt gian nan........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.