Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta

Chương 21: Chương 14.2

Huỳnh Thắm

26/04/2016

Lạc Thanh Linh nhìn một xấp ngân phiếu bị đẩy tới trước mặt Thất hoàng tử, cắn chặt răng, thần tình không cam lòng nói: “Lần đổ này ta muốn đổ lớn.”

“Hảo, Trúc cơ công tử đã nói như vậy thì ta cũng theo..” Thất hoàng tử nhìn Lạc Thanh Linh hành xử như dân cờ bạc tầm thường, thua đến đỏ mắt, nhất thời cười ha ha, rất nhanh đáp lại một câu.

Lời vừa nói xong, Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử nhất tề nhíu mày, liếc mắt trách cứ Thất hoàng tử một cái, nhưng cũng không nói lời nào.

Dục Vương cười lạnh: Ngu ngốc, chết đến nơi mà còn không biết.

“Hảo, lời Thất hoàng tử vừa nói, Dục Vương,ngàii cũng nghe thấy chứ.” Lạc Thanh Linh nghe vậy, nhìn Mộ Dung Tuyên chậm rãi nở nụ cười.

Trong phòng khách, trừ Thất hoàng tử lỗ mãng ra, ai mặt cũng có điểm hơi biến sắc.

“Đương nhiên rồi.” Mộ Dung Tuyên nhìn Lạc Thanh Linh, cười gật gật đầu.

“Hảo, Ngạn Hổ, mang tiền đặt cược lên đây.” Lạc Thanh Linh liếc mắt ra hiệu cho hắn.

Ngạn Hổ nãy giờ vẫn đứng phía sau Thi Sách, nghe nói vậy, lập tức tiến lên từng bước, trong lòng lấy ra một đống đồ vật này nọ, đặt trên mặt bàn.

“Kinh thành phủ trạch bảy chỗ, trị giá 50 vạn lượng hoàng kim, hai gian ngọc khí điếm, trị giá 70 vạn lượng hoàng kim, trầm phong phủ rộng ba mươi vạn khoảng, nô bộc bên trong, trị giá 310 vạn lượng hoàng kim, phủ trạch nghỉ hè tại Lạng Châu, Hải Dương, trị giá 20 vạn lượng, tổng cộng 450 vạn lượng.”

Thanh âm lãnh liệt của Ngạn Hổ vang lên mỗi câu nói ra đều tác động mạnh vào Thất hoàng tử hai mắt trợn trắng miệng liền mở to, gương mặt kia vừa rồi con tràn đầy đắc ý, càn rỡ cực kỳ, hiện tại trở thành một mảnh rung động.

Đây chính là toàn bộ gia sản của người này sao? Nhiều như vậy.

Mà bốn trăm bốn mươi bảy vạn lượng này đem tài sản của ba người đi cũng không được chừng ấy.

Ngay đến đám hoa nương đang ở xung quanh xem náo nhiệt đều bị kích động đến đồng loạt há to miệng, có người còn biểu hiện rõ ràng nhất bằng cách ngất ngay tại chỗ.

Trời ạ, bốn trăm bốn mươi bảy vạn lượng, này. . . . . . Người thường làm cả mười đời sợ rằng cũng không kiếm được số tiền như vậy.

Ở tình huống này, trong nháy mắt nhiệt độn không khí đột nhiên tăng lên .

Thi Sách lướt qua sắc mặt khó lường của mọi người xung quanh Tuy rằng sớm biết Lạc Thanh Linh nhất định sẽ giở thủ đoạn nhưng quả thực cũng không muốn nàng đem cả gia tài của bản thân mà đặt cược, lúc này, nếu là thắng, ba vị hoàng tử chắc chắn vì trả nợ cho cô mà táng gia bại sản.

“Trúc cơ công tử, đây có phải là hơi quá tay không?” Nhị hoàng tử tính tình khá trầm ổn, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói.



“Quá tay? Ta không cho là như vậy.” Lạc Thanh Linh quay đầu nhìn Nhị hoàng tử, cười cười nói: “Nếu dám vào đến sòng bạc, sao còn sợ tiền cược quá lớn?.”

Lạc Thanh Linh vừa dứt lời liền quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Thất hoàng tử.

“Ta, ta không có nhiều như vậy. . . . . . cũng không có mang nhiều khế đất.” Thất hoàng tử hít sâu một hơi, có điểm cà lăm.

“Tiểu Ngô.” Lạc Thanh Linh lập tức thản nhiên gọi một tiếng.

Đang canh giữ ngoài cửa, Tiểu Ngô nghe gọi liền đẩy cửa bước vào, trong tay bưng theo giấy cùng bút.

Thi Sách vừa nhìn thấy trên mặt vẫn như trước tà mị, nhưng trong mắt lại cơ hồ lóe lên ý cười, Lạc Thanh Linh quả thật sớm có chuẩn bị.

“Để lại giấy ghi nợ cũng được.” Lạc Thanh Linh cười khẽ nhìn sắc mặt trắng bệch của Thất hoàng tử, chậm rãi khuynh thân về phía trước nhìn Thất hoàng tử nói: “Nếu như lần này ngươi thắng, phải chăng trong chốc lát trở thành bạo phú, có được nhiều như vậy tiền tài, còn có ai dám cùng Thất hoàng tử ngươi kiêu ngạo.”

Con ngươi đen láy thản nhiên nhìn thẳng vào Thất hoàng tử, đôi mắt sáng rọi tựa ngọc lưu ly nhưng cũng thăm thẳm như hồ sâu không đáy, tất cả đều như hấp dẫn mị hoặc người ta trầm mình vào đó.

Lời nói mềm nhẹ mang theo phần dụ hoặc người nghe dẫn dụ người ta phạm tội.

Thất hoàng tử đang do dự, mắt bỗng thấy ánh mắt Lưu Nguyệt , trong tai nghe được thanh âm mị hoặc của Lạc Thanh Linh , đột nhiên cắn răng một cái, cầm lấy bút, thoáng chốc trên giấy xuất hiện mấy dòng chữ.

“Thất đệ.” Tứ hoàng tử thấy vậy liền nhăn măt, cúi đầu kinh hô một tiếng.

“Ngũ hoàng tử nếu là chờ sốt ruột vậy thì chũng ta sẽ chơi ván kế tiếp.” Lạc Thanh Linh quay đầu đạm cười nhìn Ngũ hoàng tử.

Trong mắt lóe lên một tia cảnh cáo

.

Ngũ hoàng tử, nhất thời chỉ biết ngậm miệng ngồi im.

Vài nét bút viết ra, ấn chỉ tay hồng hồng, bản khế ước, hoàn thành.

Tiểu Ngô đưa cho Lạc Thanh Linh, cô nhìn thoáng qua, lạnh lùng cười, đặt ở trên bàn.

“Mời.” Nhìn hoa nương bên cạnh đã sớm bị tiền đặt cược lớn như vậy doạ, ngây ngốc ngẩn cả người, Lạc Thanh Linh không khỏi cười một tiếng, tay hướng nam tử dâm loạn kia ra một cái dấu mời.

“Thắng, ngươi nhất định phải thắng cho ta.” Thất hoàng tử lúc này sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn nam tử dâm loạn, phen này không được thua, không thể thua.



Bên cạnh, Ngũ hoàng tử, Nhị hoàng tử cũng nhất tề ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm mặt bàn.

Bọn họ thua thì phải tán gia bại sản.

Chỉ có Mộ Dung Tuyên vẫn như trước, tựa lưng vào ghế, nhìn bóng dáng Lạc Thanh Linh, thắng thua đã sớm định. Còn Thi Sách phẩy quạt che miệng hứng thú xem cuộc vui.

Cầm chung trên tay, ngón tay xoay nhanh, Lạc Thanh Linh nãy giờ đổ chỉ lắc lắc, giờ tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp xí ngầu bên trong va chạm phát ra âm thanh va chạm thanh thuý, như một giai điệu ngân vang không dứt.

Gần như không thể nghe ra bên trong có bao nhiêu viên xí ngầu nữa, chỉ có thể nghe một mảnh âm thanh va chạm liên tục, Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử thấy một màn vậy trong mắt đều hiện lên một tia khiếp sợ.

Dâm loạn nam tử ngồi đối diện mồ hôi trên trán từ giọt từng giọt tiếp nhau rơi xuống, sắc mặt đã muốn trắng bệch.

Thủ pháp của Lạc thanh Linh, cao hơn hắn nhiều lắm.

“Phanh.” Lạc Thanh Linh đảo tay một cái, cái chung vững vàng úp ở trên mặt bàn.

Cùng với một tiếng này của Lạc Thanh Linh, Thất hoàng tử cũng bừng tỉnh lại từ trong sợ hãi.

Trong phòng khách tĩnh lặng không một tiếng động, một tiếng nói cũng không có, chỉ có tiếng ồ ồ thở gấp.

Thất hoàng tử mắt cơ hồ đỏ bừng, hai tay nắm chặt, Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử vốn trầm tĩnh lúc này cũng tay để dưới bàn cũng nắm chặt.

“4-5-5”. Không thèm nhìn tới cái chung trong tay, Lạc Thanh Linh cười nhìn người đối diện.

Nghe Lạc thanh Linh đoán chung như vậy, đám người Thất hoàng tử cũng nhết tề nhẹ nhõm thở dài một hơi, 4-5-5, cũng khó có khả năng thắng.

Thất hoàng tử nhìn chằm chằm Lạc Thanh Linh, tay cầm đến cái chung, trên mặt hiện một chút ý cười cực kỳ hưng phấn, nhẹ nhàng nhấc lên, mở chung.

Lạc Thanh Linh thấy vậy, bàn tay đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng ép xuống, một cỗ kình lực truyền theo mặt gỗ đi, khiến xí ngầu nhẹ nhàng chuyển động.

“5-5-6, thắng!” Thất hoàng tử mở chung, điên cuồng hét lên.

Nhị hoàng tử, tứ hoàng tử nghe nói vậy, toàn bộ đều bật dậy, trong mắt bắn ra sắc thái mừng như điên.

Khoé miệng chậm rãi cười nhạt, Mộp Dung Tuyên hai tay khoanh trước ngực nói : “ Các ngươi nhìn cho rõ rồi hãy nói.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook