Chương 5: Đối mặt
Bí Ngô
14/10/2022
Tiểu Đào bưng bát canh lại gần chỗ cô nói:
“ Đại thiếu gia xem, đại thiếu phu nhân quan tâm người chưa này”.
“Để ta kể người nghe, ta về đến nhà mang theo quà của người tặng bọn trẻ (những đứa em của Tiểu Đào). Bọn trẻ thực sự rất thích, bọn trẻ nói chúng chưa từng ăn món bánh nào ngon như vậy”. Nói đến đây giọng của Tiểu Đào bắt đầu nghẹn lại
“Nếu bọn trẻ thích thì để lần sau khi ngươi được về thăm nhà thì ta sẽ tặng cho bọn trẻ thật nhiều bánh quế hoa hơn nữa, có được không? Trong năm nay, ngươi còn được cho phép đi về thăm nhà một lần nữa mà”.Cô cất giọng an ủi vì cô hiểu thấu được cảnh xa nhà sẽ khiến Tiểu Đào cảm thấy nhớ nhung và tủi thân thế nào.
Ở kiếp trước, cô chỉ chăm chăm theo đuổi sự nghiệp của mình đến mức tận 3 năm cô chưa về thăm nhà được 1 lần. Cô muốn kiếm thật nhiều tiền để đón cha mẹ về phụng dưỡng nhưng nào ngờ điều ước một chút nữa là sắp thành hiện thực thì cô đã không còn nữa rồi. Vì vậy, kiếp này cô quyết định sẽ trân trọng từng giây phút ở bên cạnh những người thân yêu của mình. Không để mình phải hối hận thêm lần nào nữa.
Sau đó, Tiểu Đào kể cho cô nghe về những chuyện của mình vui vẻ thế nào trong suốt 1 tháng được trở về nhà, Tiểu Đào vừa kể vừa hầu cô ăn hết bát canh. Thoáng cái thời gian trôi qua rất nhanh, Tiểu Đào rời đi nhưng vẫn không quên chúc cô ngủ ngon. Cô nhớ lại bát canh mình vừa ăn xong trong lòng cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ. Không biết do nhiệt độ của bát canh kia hay là do sự quan tâm của thê tử cô nữa. Vừa vu vơ nghĩ ngợi, đôi mắt cô vô thức khép lại, thϊếp đi trong sự ấm áp.
*Cốc cốc* Tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô tỉnh giấc, thì ra là Tiểu Đào đến hầu cô rửa mặt. Sau một đêm, cô đã khỏe lại rất nhiều, cơ thể cô tràn đầy năng lượng trở lại khiến cô trở nên ngạc nhiên về cơ thể của mình. Cô không ngờ cô lại nhanh khỏe lại đến thế. Nếu là kiếp trước của cô thì ít nhất khoảng 1 tuần cô mới có thể hồi phục được như bây giờ. Ngẫm lại, trong tiểu thuyết có nhắc đến việc Lâm Chi đã từng học qua võ thuật nhưng vì lý do nào đó mà Lâm Chi đã không học nữa. Chả trách tại sao cơ thể này lại nhanh hồi phục đến như vậy.
Việc của cô ngày hôm nay là đến gặp Hạ Minh Nguyệt để nói rõ mọi chuyện. Không hiểu sao trong lòng cô cứ có cảm giác hồi hộp đến lạ thường.
Đến trước phòng của Hạ Minh Nguyệt, cô đắn đo một hồi rồi quyết định gõ cửa phòng nàng. Nhưng mãi mà chẳng thấy ai ra mở cửa, biết nàng không có trong phòng. Trong lòng cô thầm vui sướng nghĩ chắc hôm nay không phải là lúc gặp nàng rồi, ông trời đã giúp cô. Cô bèn khẩn trương quay về để tránh bắt gặp nàng. Khi cô vừa xoay người bỏ đi thì nàng cùng với Uyên Nhi – nha hoàn thân cận của nàng, không biết từ lúc nào đã đứng ở phía đằng sau cô. Cô hoảng hốt nhìn nàng:
“Ối, sao…sao nàng lại ở đây?”
Nàng nhìn cô với ánh mắt vui mừng cất giọng hờn dỗi:
“Đây là phòng của thϊếp, chẳng lẽ thϊếp không được ở đây sao. Chàng sao lại đến tìm thϊếp. Từ ngày thành hôn đến nay cũng đã được một tháng chàng còn chẳng thèm đến gặp thϊếp lấy một làn nữa cơ mà”.
“ Ta… ta”. Cô ấp úng nhìn nàng
“Chàng vào trong đi, ta muốn nghe lời giải thích đàng hoàng từ chàng”. Nàng ra hiệu cho Uyên Nhi và Tiểu Đào đứng bên ngoài đợi còn nàng và cô thì đi vào trong.
Nàng đi trước, cô thì lủi thủi đi theo sau cố mở miệng nhưng không tài nào làm được. Lúc này hai người ngồi đối diện nhau, nàng vừa rót trà vừa trông đợi lời giải thích từ cô. Mãi một lúc sau cô mới cất được tiếng nói:
“Ta có điều muốn nói với nàng. Thật ra…”
“Hửm? Thật ra?” Nàng đáp lại cô với ánh mắt nghi hoặc
Mãi không thấy cô nói tiếng trong lòng nàng bỗng dâng lên một ngọn lửa: “Hay là chàng đã có nữ nhân khác bên ngoài nên mới không thèm đếm xỉa gì tới ta đúng không?”.
Cô hốt hoảng vội xua tay trả lời
“Ta làm gì có nữ nhân khác bên ngoài. Nàng hiểu lầm rồi. Điều ta muốn nói là một điều khác cơ. Thật ra…”.
Một âm thanh cắt ngang lời nói của cô:
“Thưa đại thiếu gia, lão gia gọi người và đại thiếu phu nhân đến ăn cơm ạ”.
Nghe những lời đó thì cô cũng biết chuyện gì đang diễn ra rồi. Phụ thân là đang có ý thông qua bữa cơm này giới thiệu Lâm Phong với tất cả mọi người trong phủ. Cô cũng không có ác cảm gì với Lâm Phong vì căn bản cô không phải là Lâm Chi thật còn mẫu thân cô thì….
Bất chợt cô cảm thấy có điều gì đó sai sai. Phải rồi, trong tiểu thuyết ghi là Hạ Minh Nguyệt gặp Lâm Phong sau khi bị Lâm Chi đuổi khỏi Lâm gia cùng với bức hưu thư mà. Thời điểm đó, trong tiểu thuyết Hạ Minh Nguyệt được phép về thăm nhà. Sở dĩ bây giờ nàng ta vẫn còn ở lại là do cô. Cô bị bệnh nên nàng ta tạm gác chuyện về thăm nhà sang một bên mà chăm sóc cô nhưng sự kiện cô bị bệnh không được nhắc tới trong tiểu thuyết. Cô nghi đây là một sự kiện cốt yếu tạo ra mọi sự thay đổi trong chuyện. Cốt truyện lại một lần nữa thay đổi khiến cô cảm thấy bất an không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây.
“ Đại thiếu gia xem, đại thiếu phu nhân quan tâm người chưa này”.
“Để ta kể người nghe, ta về đến nhà mang theo quà của người tặng bọn trẻ (những đứa em của Tiểu Đào). Bọn trẻ thực sự rất thích, bọn trẻ nói chúng chưa từng ăn món bánh nào ngon như vậy”. Nói đến đây giọng của Tiểu Đào bắt đầu nghẹn lại
“Nếu bọn trẻ thích thì để lần sau khi ngươi được về thăm nhà thì ta sẽ tặng cho bọn trẻ thật nhiều bánh quế hoa hơn nữa, có được không? Trong năm nay, ngươi còn được cho phép đi về thăm nhà một lần nữa mà”.Cô cất giọng an ủi vì cô hiểu thấu được cảnh xa nhà sẽ khiến Tiểu Đào cảm thấy nhớ nhung và tủi thân thế nào.
Ở kiếp trước, cô chỉ chăm chăm theo đuổi sự nghiệp của mình đến mức tận 3 năm cô chưa về thăm nhà được 1 lần. Cô muốn kiếm thật nhiều tiền để đón cha mẹ về phụng dưỡng nhưng nào ngờ điều ước một chút nữa là sắp thành hiện thực thì cô đã không còn nữa rồi. Vì vậy, kiếp này cô quyết định sẽ trân trọng từng giây phút ở bên cạnh những người thân yêu của mình. Không để mình phải hối hận thêm lần nào nữa.
Sau đó, Tiểu Đào kể cho cô nghe về những chuyện của mình vui vẻ thế nào trong suốt 1 tháng được trở về nhà, Tiểu Đào vừa kể vừa hầu cô ăn hết bát canh. Thoáng cái thời gian trôi qua rất nhanh, Tiểu Đào rời đi nhưng vẫn không quên chúc cô ngủ ngon. Cô nhớ lại bát canh mình vừa ăn xong trong lòng cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ. Không biết do nhiệt độ của bát canh kia hay là do sự quan tâm của thê tử cô nữa. Vừa vu vơ nghĩ ngợi, đôi mắt cô vô thức khép lại, thϊếp đi trong sự ấm áp.
*Cốc cốc* Tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô tỉnh giấc, thì ra là Tiểu Đào đến hầu cô rửa mặt. Sau một đêm, cô đã khỏe lại rất nhiều, cơ thể cô tràn đầy năng lượng trở lại khiến cô trở nên ngạc nhiên về cơ thể của mình. Cô không ngờ cô lại nhanh khỏe lại đến thế. Nếu là kiếp trước của cô thì ít nhất khoảng 1 tuần cô mới có thể hồi phục được như bây giờ. Ngẫm lại, trong tiểu thuyết có nhắc đến việc Lâm Chi đã từng học qua võ thuật nhưng vì lý do nào đó mà Lâm Chi đã không học nữa. Chả trách tại sao cơ thể này lại nhanh hồi phục đến như vậy.
Việc của cô ngày hôm nay là đến gặp Hạ Minh Nguyệt để nói rõ mọi chuyện. Không hiểu sao trong lòng cô cứ có cảm giác hồi hộp đến lạ thường.
Đến trước phòng của Hạ Minh Nguyệt, cô đắn đo một hồi rồi quyết định gõ cửa phòng nàng. Nhưng mãi mà chẳng thấy ai ra mở cửa, biết nàng không có trong phòng. Trong lòng cô thầm vui sướng nghĩ chắc hôm nay không phải là lúc gặp nàng rồi, ông trời đã giúp cô. Cô bèn khẩn trương quay về để tránh bắt gặp nàng. Khi cô vừa xoay người bỏ đi thì nàng cùng với Uyên Nhi – nha hoàn thân cận của nàng, không biết từ lúc nào đã đứng ở phía đằng sau cô. Cô hoảng hốt nhìn nàng:
“Ối, sao…sao nàng lại ở đây?”
Nàng nhìn cô với ánh mắt vui mừng cất giọng hờn dỗi:
“Đây là phòng của thϊếp, chẳng lẽ thϊếp không được ở đây sao. Chàng sao lại đến tìm thϊếp. Từ ngày thành hôn đến nay cũng đã được một tháng chàng còn chẳng thèm đến gặp thϊếp lấy một làn nữa cơ mà”.
“ Ta… ta”. Cô ấp úng nhìn nàng
“Chàng vào trong đi, ta muốn nghe lời giải thích đàng hoàng từ chàng”. Nàng ra hiệu cho Uyên Nhi và Tiểu Đào đứng bên ngoài đợi còn nàng và cô thì đi vào trong.
Nàng đi trước, cô thì lủi thủi đi theo sau cố mở miệng nhưng không tài nào làm được. Lúc này hai người ngồi đối diện nhau, nàng vừa rót trà vừa trông đợi lời giải thích từ cô. Mãi một lúc sau cô mới cất được tiếng nói:
“Ta có điều muốn nói với nàng. Thật ra…”
“Hửm? Thật ra?” Nàng đáp lại cô với ánh mắt nghi hoặc
Mãi không thấy cô nói tiếng trong lòng nàng bỗng dâng lên một ngọn lửa: “Hay là chàng đã có nữ nhân khác bên ngoài nên mới không thèm đếm xỉa gì tới ta đúng không?”.
Cô hốt hoảng vội xua tay trả lời
“Ta làm gì có nữ nhân khác bên ngoài. Nàng hiểu lầm rồi. Điều ta muốn nói là một điều khác cơ. Thật ra…”.
Một âm thanh cắt ngang lời nói của cô:
“Thưa đại thiếu gia, lão gia gọi người và đại thiếu phu nhân đến ăn cơm ạ”.
Nghe những lời đó thì cô cũng biết chuyện gì đang diễn ra rồi. Phụ thân là đang có ý thông qua bữa cơm này giới thiệu Lâm Phong với tất cả mọi người trong phủ. Cô cũng không có ác cảm gì với Lâm Phong vì căn bản cô không phải là Lâm Chi thật còn mẫu thân cô thì….
Bất chợt cô cảm thấy có điều gì đó sai sai. Phải rồi, trong tiểu thuyết ghi là Hạ Minh Nguyệt gặp Lâm Phong sau khi bị Lâm Chi đuổi khỏi Lâm gia cùng với bức hưu thư mà. Thời điểm đó, trong tiểu thuyết Hạ Minh Nguyệt được phép về thăm nhà. Sở dĩ bây giờ nàng ta vẫn còn ở lại là do cô. Cô bị bệnh nên nàng ta tạm gác chuyện về thăm nhà sang một bên mà chăm sóc cô nhưng sự kiện cô bị bệnh không được nhắc tới trong tiểu thuyết. Cô nghi đây là một sự kiện cốt yếu tạo ra mọi sự thay đổi trong chuyện. Cốt truyện lại một lần nữa thay đổi khiến cô cảm thấy bất an không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.