Chương 25
Thu Thủy Tình
07/12/2015
Buổi đấu giá từ thiện do Đường Ninh chủ trì đã kết thúc nhưng dư âm về nó vẫn còn lan truyền khắp nơi ở trường đại học Z, nhờ đó quỹ ngôi sao của cô danh tiếng cũng lên theo. Cái tên Đường Ninh trở thành chủ đề chính để bàn luận của toàn trường. La Tinh Tinh đã trở nên an phận hơn. Cô ta biết điểm yếu của bản thân đã nằm trong tay Đường Ninh nên cô ta càng cẩn thận hơn.
Gần đây Đường Ninh rất hài lòng về cuộc sống của cô, chuyện học hành vô cùng thuận lợi. Ở nhà cô lại càng nhàn rỗi nên thường bắt bà Đường làm người mẫu cho cô vẽ vời cả ngày. Đôi lúc cô lại cùng ông Đường vào thư phòng phụ giúp chuyện công ty...
An nhàn suốt mấy tháng trời bỗng nhiên Lâm Hạ gọi điện tới khiến cô hơi ngạc nhiên.
Lâm Hạ lúc này đã thay đổi rất nhiều. Trước đây cô luôn nhu mì, tóc tết gọn gàng duyên dáng sang một bên, cả người lúc nào cũng u sầu, cô hầu như không mở miệng nói chuyện cùng bạn, lúc nào cũng một bộ thâm trầm. Chỉ mới vài tháng không gặp cô đã hoàn toàn thay đổi, điển hình nhất là lần gặp mặt này, Lâm Hạ hẹn Đường Ninh ở sân golf.
Đây là sân golf nổi tiếng nhất của thành phố J, trong sân ánh đèn sáng toả, không khí nhẹ nhàng khoan khoái. Ông chủ nơi này là một người rất có tiền, không ngại đầu tư rất nhiều vốn liếng vào đây. Cả sân nơi nào cũng được trang bị những máy móc, phương tiện tối tân nhất, dùng kính trong suốt kết hợp pha lê bạc làm vách ngăn khoảng cách của các bình phong tạo ra không gian vô cùng rộng rãi nhưng thanh nhã, vừa bí ẩn lại không ngột ngạt khiến các khách hàng đến đây ai cũng thích thú, tò mò.
Đường Ninh một tay cầm gậy đánh golf, bước tới trước "vút" một tiếng quả golf bay xa. Cô giơ tay lấy khăn lau mồ hôi trên trán, tiến về phía Lâm Hạ cười nói: "Hạ Hạ, cậu rõ ràng biết tớ không biết chơi golf, còn dẫn tớ đến đây có phải muốn đánh cho tớ tơi bời hoa lá hôm nay không?"
Lâm Hạ khom lưng, giương mắt mỉm cười nhìn Đường Ninh một chút, sau đó qua quay sang tập trung vào quả bóng trước mặt, dùng một tư thế rất chuyên nghiệp đánh bóng đi xa. Bỏ gậy đánh golf vào trong túi, quay sang Đường Ninh mỉm cười: "Đến lượt cậu!"
Đường Ninh nghiên cứu cách đánh golf cả một ngày cũng vẫn không thành công...Sau đó cô chán nản ngồi xuống ghế bên cạnh thở dài: "Xem ra đánh golf không phải là hoạt động phù hợp với tớ."
Lâm Hạ khoé miệng mỉm cười, khom lưng, ánh mắt tập trung vào quả bóng, âm thanh mang theo vài phần than thở nói: "Bởi vì mẹ tớ rất thích đánh golf nên tớ cũng thích nó."
Đường Ninh nhìn Lâm Hạ tập trung phía trước, gật đầu: "Thì ra là vậy." Mạc Cách, Ngạn Tĩnh mấy người này ai cũng đều thích chơi golf cũng không biết nếu Lâm Hạ đấu với họ ai sẽ thắng đây? Đường Ninh chuyển đề tài, "Cậu gọi tớ ra đây cũng không phải cùng tớ bồi dưỡng hứng thú chơi golf chứ?"
Đem gậy bỏ vào trong túi, Lâm Hạ thẳng người nhìn về phía Đường Ninh, "Không phải, tớ chỉ muốn cám ơn cậu thôi."
Đường Ninh bật cười, "Cậu không cần phải cảm tạ tớ, mà hậu tạ kiểu này của cậu cũng quá đặc biệt đi." Nếu như cô muốn cám ơn ai đó cô sẽ tìm thứ mà họ thích rồi tặng cho họ.
Lâm Hạ hơi ngại nói tiếp: "Tớ chỉ muốn hỏi cậu một chuyện, cậu thấy tớ có xứng trở thành một người bạn của cậu không?"
Đường Ninh sửng sốt.
"Cậu đã từng nói sẽ không giúp đỡ người không biết quý trọng mạng sống của mình. Tớ nghĩ bây giờ tớ đã thay đổi có thể hay không..." Cô không chỉ muốn cũng Đường Ninh kết thân, cô còn muốn Đường Ninh giúp đỡ cô.
Lâm Hạ đem trái banh trong tay thả xuống, cô cùng Đường Ninh đi đến khu vực nghỉ ngơi dành cho khách VIP. "Tớ đã dọn ra khỏi nhà họ Lâm, hiện giờ tớ sống ở biệt thự trước đây của mẹ, tớ cũng nuôi dưỡng Đại Mao."
Đường Ninh không ngờ Lâm Hạ đã làm nhiều chuyện như vậy, cô rất bất ngờ cũng thật sự vui mừng thay cho cô ấy. Lâm Hạ đáng lẽ ra nên làm chuyện này từ rất lâu rồi.
Lâm Hạ nói tiếp: "Ba tớ mượn việc đứng tên kế thừa phần tài sản đó, muốn tớ rút lui không tiếp nhận. Nhưng tớ không đồng ý, cũng không muốn chúng về tay kẻ khác."
Đường Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hạ: "Có ý gì?"
Lâm Hạ nhìn thẳng Đường Ninh nói: "Ba tớ vốn chẳng có gì nhưng từ sau khi kết hôn với mẹ tớ, ông tiếp nhận sự nghiệp của ông ngoại tớ thành công phát triển công ty. Nhưng trên danh nghĩa mọi tài sản đều đứng tên mẹ tớ, mẹ tớ lại mất sớm, ông liền mang tài sản chuyển sang tên ông, hiện tại ông đã có tất cả. Trước đây trước khi đi mẹ tớ đã dặn tớ phải ở chung với ông cho đến khi tốt nghiệp đại học mới có thể danh chính ngôn thuận kế thừa 50% cổ phần công ty bao gồm tất cả các bất động sản khác. Ngày đó tớ rời đi, tớ đã bỏ lại tất cả mọi thứ cho ông." Dừng một chút, cô cắn môi dưới, vẻ mặt bình tĩnh đã được thay thế bằng lòng thù hận, "Là tớ không cần nhưng đừng mong họ có thể hưởng được chúng!"
Lâm Hạ muốn phá huỷ mọi thứ của ông Lâm, muốn cả nhà mấy người bọn họ phải trắng tay không còn bất cứ thứ gì.
Đường Ninh hiểu rõ ý đồ của Lâm Hạ nhưng cho dù Lâm Hạ muốn trả thù cô cũng không thể giúp được gì và cô cũng chả có cái năng lực đó.
"Tớ không có cách nào giúp cậu." Đường Ninh nói thẳng.
Lâm Hạ mỉm cười nói: "Cậu không có cách nào giúp tớ nhưng tập toàn nhà họ Đường lại có khả năng đó." Đường Ninh chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính nhà họ Đường.
Đường Ninh rất thích những người có mục tiêu, vừa vặn bây giờ cô đã có nên cô nghĩ Đường Ninh chắc chắn sẽ giúp cô. "Trên thương trường, không có kẻ địch vĩnh viễn cũng không có bạn bè lâu dài. Nhà họ Đường cũng không có lí do gì vẫn tiếp tục coi công ty nhà họ Lâm là kẻ thù."
Lâm Hạ nói tiếp: "Tớ cũng biết rất rõ quy luật của thương trường. Tớ cũng chưa hề nghĩ có một ngày tập đoàn nhà họ Đường sẽ giúp tớ, chỉ mong một ngày nào đó tớ có cơ hội mượn sức mạnh của tập đoàn nhà họ Đường." Mẹ của cô không có chị em họ nào cả nên cô cũng chẳng còn người thân nữa rồi. Trong tay cô có tài sản của mẹ nên cô không cần lo cơm áo gạo tiền thế nhưng những thứ này vẫn không đủ sức phá huỷ ông ta. Hơn nữa cô bây giờ có cố gắng nỗ lực lập sự nghiệp sau đó chiến đấu cũng ông ta cũng quá muộn mà cô cũng không thể đợi nổi nữa rồi.
Đường Ninh bật cười: "Nếu cậu muốn làm như vậy trước hết phải coi năng lực của cậu rồi, hi vọng cậu có khả năng tiến vào tập đoàn nhà tớ." Sau đó chậm rãi bò lên vị trí tối thượng rồi dùng công ty nhà cô tiêu diệt công ty nhà họ Lâm. Cho dù Lâm Hạ có thành công thì bọn họ cũng đã hưởng vinh hoa phú quý đủ rồi, cô ấy có trả thù cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
"Tớ có tự tin sẽ vào được công ty nhà cậu nhưng tớ muốn thỉnh cầu cậu, nếu ngày nào đó tớ thật sự có năng lực đó mong cậu hãy giúp tớ một tay được không?"Lâm Hạ lại van nài.
Lâm Hạ đã suy nghĩ rất nhiều rồi, cô không thể bỏ cuộc.
Đường Ninh trừng mắt nhìn cô, cô biết Lâm Hạ có thể vào công ty cô đó là điều không hề nghi ngờ. Lâm Hạ tuy nhu nhược yếu đuối nhưng rất có năng lực quản lí.
"Cậu nghĩ tớ sẽ thật sự giúp cậu?" Đường Ninh hỏi ngược lại.
Lâm Hạ cười lắc đầu, "Tớ biết không dễ như vậy nhưng nếu cậu chấp nhận tớ là bạn bè của cậu, chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác nhiều hạng mục quan trọng." Chỉ cần là hạng mục lớn, có tính khả thi như vậy cô có cớ hội rồi.
Đường Ninh nhìn Lâm Hạ, khẽ mỉm cười. Cô rất thích người có hoài bão có bản lĩnh. Mặc kệ trước đây Lâm Hạ như thế nào nhưng Lâm Hạ bây giờ cô rất thích.
"Lâm Hạ, tớ chấp nhận thỉnh cầu của cậu, cùng cậu kết giao nhưng tớ không dám đảm bảo có một ngày khi cậu bước vào tập đoàn nhà tớ, cậu đưa ra hạng múc nào tớ sẽ không bác bỏ." Điều cô có thể làm chỉ có như vậy thôi.
Lâm Hạ nghe được câu nói này của Đường Ninh, trên mặt rút cuộc cũng xuất hiện nụ cười thật sự, cô kích động nắm tay Đường Ninh: "Cám ơn cậu chỉ cần cậu cho tớ cơ hội này là đủ rồi." Cơ hội chỉ có thể tự tay mình đi dành lấy. Lâm Hạ sẽ không uổng phí cơ hội này. Ngày đó những lời La Tinh Tinh nói khiến cô rất thương tâm. Rút kinh nghiệm xương máu từ quá khứ, cô sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa. Cô phải báo thù, phải cho họ trả giá, thứ cô không lấy được cô sẽ huỷ hoại nó, ai cũng đừng hòng mong sẽ chiếm được nó.
Đường Ninh về nhà, chưa tới giờ cơm nhưng bà Đường đã chuẩn bị xong đồ ăn, ông Đường ở trong phòng ăn lật lật tờ báo. Nhìn thấy Đường Ninh về, ông đem tờ báo bỏ sang một bên, hướng cô vẫy vẫy tay.
Đường Ninh thay đôi dép bước đến, mỉm cười ngọt ngào với ông: "Ba, sao hôm nay ba về sớm thế?"
Ông Đường nhìn cô hỏi: "Sao hôm nay đi ra ngoài sáng sớm thế con?"
"Con cùng bạn đi đánh golf."
Ông Đường nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười cợt: "Chơi thì chơi nhưng cũng nên chú ý an toàn một chút. Đúng rồi ba nghe nói trong buổi đấu giá từ thiện vừa rồi có một cô bé đến tìm con gây sự." Chuyện buổi đấu giá ngày ấy ở trường đại học tài chính Z, ông đều nghe cả rồi. Nhưng Đường Ninh không nói với ông, ông chờ không nổi nữa rồi.
Đường Ninh gật đầu: "Ừm."
"Con có định truy cứu trách nhiệm pháp lí?"
Đường Ninh mím môi lắc đầu, cười nói: "Con rất muốn làm thế nhưng cô ta vi phạm nội quy của trường bị nhà trường phạt mất tiêu rồi."Kỳ thật hôm đó cô không hề ghi âm được cái gì hết, cô chỉ hù doạ La Tinh Tinh một chút thôi.
Ông Đường nghe vậy thở dài một tiếng rồi trầm giọng nói: "Đã là người thì ai cũng sẽ mắc sai lầm, khoan dung đúng lúc đôi khi cũng tốt."
Cô biết, ông đang khuyên cô không nên dồn người khác vào đường cùng nên chừa cho họ một lối thoát. "Ba, cô ta thật sự tự mình vi phạm nội quy nhà trường, gây trở ngại cho trường nên mới bị phạt." Cô còn chưa ra tay trừng trị cô ta đâu.
Ông Đường nhìn cô một cái, sau đó ý vị khuyên: "Chỉ cần đối phương không làm chuyện gì đụng đến giới hạn của con, con nên tha thứ đi. Làm người nên biết khoan dung độ lượng một chút, trong việc quản lí nhân viên cũng vậy, không nên quá nghiêm khắc, con phải biết điều hoà trong cách đối nhân xử thế hằng này mới khiến họ cam tâm tình nguyện làm việc cho con. Ninh Ninh con phải nhớ kĩ điều này."
Gần đây Đường Ninh rất hài lòng về cuộc sống của cô, chuyện học hành vô cùng thuận lợi. Ở nhà cô lại càng nhàn rỗi nên thường bắt bà Đường làm người mẫu cho cô vẽ vời cả ngày. Đôi lúc cô lại cùng ông Đường vào thư phòng phụ giúp chuyện công ty...
An nhàn suốt mấy tháng trời bỗng nhiên Lâm Hạ gọi điện tới khiến cô hơi ngạc nhiên.
Lâm Hạ lúc này đã thay đổi rất nhiều. Trước đây cô luôn nhu mì, tóc tết gọn gàng duyên dáng sang một bên, cả người lúc nào cũng u sầu, cô hầu như không mở miệng nói chuyện cùng bạn, lúc nào cũng một bộ thâm trầm. Chỉ mới vài tháng không gặp cô đã hoàn toàn thay đổi, điển hình nhất là lần gặp mặt này, Lâm Hạ hẹn Đường Ninh ở sân golf.
Đây là sân golf nổi tiếng nhất của thành phố J, trong sân ánh đèn sáng toả, không khí nhẹ nhàng khoan khoái. Ông chủ nơi này là một người rất có tiền, không ngại đầu tư rất nhiều vốn liếng vào đây. Cả sân nơi nào cũng được trang bị những máy móc, phương tiện tối tân nhất, dùng kính trong suốt kết hợp pha lê bạc làm vách ngăn khoảng cách của các bình phong tạo ra không gian vô cùng rộng rãi nhưng thanh nhã, vừa bí ẩn lại không ngột ngạt khiến các khách hàng đến đây ai cũng thích thú, tò mò.
Đường Ninh một tay cầm gậy đánh golf, bước tới trước "vút" một tiếng quả golf bay xa. Cô giơ tay lấy khăn lau mồ hôi trên trán, tiến về phía Lâm Hạ cười nói: "Hạ Hạ, cậu rõ ràng biết tớ không biết chơi golf, còn dẫn tớ đến đây có phải muốn đánh cho tớ tơi bời hoa lá hôm nay không?"
Lâm Hạ khom lưng, giương mắt mỉm cười nhìn Đường Ninh một chút, sau đó qua quay sang tập trung vào quả bóng trước mặt, dùng một tư thế rất chuyên nghiệp đánh bóng đi xa. Bỏ gậy đánh golf vào trong túi, quay sang Đường Ninh mỉm cười: "Đến lượt cậu!"
Đường Ninh nghiên cứu cách đánh golf cả một ngày cũng vẫn không thành công...Sau đó cô chán nản ngồi xuống ghế bên cạnh thở dài: "Xem ra đánh golf không phải là hoạt động phù hợp với tớ."
Lâm Hạ khoé miệng mỉm cười, khom lưng, ánh mắt tập trung vào quả bóng, âm thanh mang theo vài phần than thở nói: "Bởi vì mẹ tớ rất thích đánh golf nên tớ cũng thích nó."
Đường Ninh nhìn Lâm Hạ tập trung phía trước, gật đầu: "Thì ra là vậy." Mạc Cách, Ngạn Tĩnh mấy người này ai cũng đều thích chơi golf cũng không biết nếu Lâm Hạ đấu với họ ai sẽ thắng đây? Đường Ninh chuyển đề tài, "Cậu gọi tớ ra đây cũng không phải cùng tớ bồi dưỡng hứng thú chơi golf chứ?"
Đem gậy bỏ vào trong túi, Lâm Hạ thẳng người nhìn về phía Đường Ninh, "Không phải, tớ chỉ muốn cám ơn cậu thôi."
Đường Ninh bật cười, "Cậu không cần phải cảm tạ tớ, mà hậu tạ kiểu này của cậu cũng quá đặc biệt đi." Nếu như cô muốn cám ơn ai đó cô sẽ tìm thứ mà họ thích rồi tặng cho họ.
Lâm Hạ hơi ngại nói tiếp: "Tớ chỉ muốn hỏi cậu một chuyện, cậu thấy tớ có xứng trở thành một người bạn của cậu không?"
Đường Ninh sửng sốt.
"Cậu đã từng nói sẽ không giúp đỡ người không biết quý trọng mạng sống của mình. Tớ nghĩ bây giờ tớ đã thay đổi có thể hay không..." Cô không chỉ muốn cũng Đường Ninh kết thân, cô còn muốn Đường Ninh giúp đỡ cô.
Lâm Hạ đem trái banh trong tay thả xuống, cô cùng Đường Ninh đi đến khu vực nghỉ ngơi dành cho khách VIP. "Tớ đã dọn ra khỏi nhà họ Lâm, hiện giờ tớ sống ở biệt thự trước đây của mẹ, tớ cũng nuôi dưỡng Đại Mao."
Đường Ninh không ngờ Lâm Hạ đã làm nhiều chuyện như vậy, cô rất bất ngờ cũng thật sự vui mừng thay cho cô ấy. Lâm Hạ đáng lẽ ra nên làm chuyện này từ rất lâu rồi.
Lâm Hạ nói tiếp: "Ba tớ mượn việc đứng tên kế thừa phần tài sản đó, muốn tớ rút lui không tiếp nhận. Nhưng tớ không đồng ý, cũng không muốn chúng về tay kẻ khác."
Đường Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hạ: "Có ý gì?"
Lâm Hạ nhìn thẳng Đường Ninh nói: "Ba tớ vốn chẳng có gì nhưng từ sau khi kết hôn với mẹ tớ, ông tiếp nhận sự nghiệp của ông ngoại tớ thành công phát triển công ty. Nhưng trên danh nghĩa mọi tài sản đều đứng tên mẹ tớ, mẹ tớ lại mất sớm, ông liền mang tài sản chuyển sang tên ông, hiện tại ông đã có tất cả. Trước đây trước khi đi mẹ tớ đã dặn tớ phải ở chung với ông cho đến khi tốt nghiệp đại học mới có thể danh chính ngôn thuận kế thừa 50% cổ phần công ty bao gồm tất cả các bất động sản khác. Ngày đó tớ rời đi, tớ đã bỏ lại tất cả mọi thứ cho ông." Dừng một chút, cô cắn môi dưới, vẻ mặt bình tĩnh đã được thay thế bằng lòng thù hận, "Là tớ không cần nhưng đừng mong họ có thể hưởng được chúng!"
Lâm Hạ muốn phá huỷ mọi thứ của ông Lâm, muốn cả nhà mấy người bọn họ phải trắng tay không còn bất cứ thứ gì.
Đường Ninh hiểu rõ ý đồ của Lâm Hạ nhưng cho dù Lâm Hạ muốn trả thù cô cũng không thể giúp được gì và cô cũng chả có cái năng lực đó.
"Tớ không có cách nào giúp cậu." Đường Ninh nói thẳng.
Lâm Hạ mỉm cười nói: "Cậu không có cách nào giúp tớ nhưng tập toàn nhà họ Đường lại có khả năng đó." Đường Ninh chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính nhà họ Đường.
Đường Ninh rất thích những người có mục tiêu, vừa vặn bây giờ cô đã có nên cô nghĩ Đường Ninh chắc chắn sẽ giúp cô. "Trên thương trường, không có kẻ địch vĩnh viễn cũng không có bạn bè lâu dài. Nhà họ Đường cũng không có lí do gì vẫn tiếp tục coi công ty nhà họ Lâm là kẻ thù."
Lâm Hạ nói tiếp: "Tớ cũng biết rất rõ quy luật của thương trường. Tớ cũng chưa hề nghĩ có một ngày tập đoàn nhà họ Đường sẽ giúp tớ, chỉ mong một ngày nào đó tớ có cơ hội mượn sức mạnh của tập đoàn nhà họ Đường." Mẹ của cô không có chị em họ nào cả nên cô cũng chẳng còn người thân nữa rồi. Trong tay cô có tài sản của mẹ nên cô không cần lo cơm áo gạo tiền thế nhưng những thứ này vẫn không đủ sức phá huỷ ông ta. Hơn nữa cô bây giờ có cố gắng nỗ lực lập sự nghiệp sau đó chiến đấu cũng ông ta cũng quá muộn mà cô cũng không thể đợi nổi nữa rồi.
Đường Ninh bật cười: "Nếu cậu muốn làm như vậy trước hết phải coi năng lực của cậu rồi, hi vọng cậu có khả năng tiến vào tập đoàn nhà tớ." Sau đó chậm rãi bò lên vị trí tối thượng rồi dùng công ty nhà cô tiêu diệt công ty nhà họ Lâm. Cho dù Lâm Hạ có thành công thì bọn họ cũng đã hưởng vinh hoa phú quý đủ rồi, cô ấy có trả thù cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
"Tớ có tự tin sẽ vào được công ty nhà cậu nhưng tớ muốn thỉnh cầu cậu, nếu ngày nào đó tớ thật sự có năng lực đó mong cậu hãy giúp tớ một tay được không?"Lâm Hạ lại van nài.
Lâm Hạ đã suy nghĩ rất nhiều rồi, cô không thể bỏ cuộc.
Đường Ninh trừng mắt nhìn cô, cô biết Lâm Hạ có thể vào công ty cô đó là điều không hề nghi ngờ. Lâm Hạ tuy nhu nhược yếu đuối nhưng rất có năng lực quản lí.
"Cậu nghĩ tớ sẽ thật sự giúp cậu?" Đường Ninh hỏi ngược lại.
Lâm Hạ cười lắc đầu, "Tớ biết không dễ như vậy nhưng nếu cậu chấp nhận tớ là bạn bè của cậu, chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác nhiều hạng mục quan trọng." Chỉ cần là hạng mục lớn, có tính khả thi như vậy cô có cớ hội rồi.
Đường Ninh nhìn Lâm Hạ, khẽ mỉm cười. Cô rất thích người có hoài bão có bản lĩnh. Mặc kệ trước đây Lâm Hạ như thế nào nhưng Lâm Hạ bây giờ cô rất thích.
"Lâm Hạ, tớ chấp nhận thỉnh cầu của cậu, cùng cậu kết giao nhưng tớ không dám đảm bảo có một ngày khi cậu bước vào tập đoàn nhà tớ, cậu đưa ra hạng múc nào tớ sẽ không bác bỏ." Điều cô có thể làm chỉ có như vậy thôi.
Lâm Hạ nghe được câu nói này của Đường Ninh, trên mặt rút cuộc cũng xuất hiện nụ cười thật sự, cô kích động nắm tay Đường Ninh: "Cám ơn cậu chỉ cần cậu cho tớ cơ hội này là đủ rồi." Cơ hội chỉ có thể tự tay mình đi dành lấy. Lâm Hạ sẽ không uổng phí cơ hội này. Ngày đó những lời La Tinh Tinh nói khiến cô rất thương tâm. Rút kinh nghiệm xương máu từ quá khứ, cô sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa. Cô phải báo thù, phải cho họ trả giá, thứ cô không lấy được cô sẽ huỷ hoại nó, ai cũng đừng hòng mong sẽ chiếm được nó.
Đường Ninh về nhà, chưa tới giờ cơm nhưng bà Đường đã chuẩn bị xong đồ ăn, ông Đường ở trong phòng ăn lật lật tờ báo. Nhìn thấy Đường Ninh về, ông đem tờ báo bỏ sang một bên, hướng cô vẫy vẫy tay.
Đường Ninh thay đôi dép bước đến, mỉm cười ngọt ngào với ông: "Ba, sao hôm nay ba về sớm thế?"
Ông Đường nhìn cô hỏi: "Sao hôm nay đi ra ngoài sáng sớm thế con?"
"Con cùng bạn đi đánh golf."
Ông Đường nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười cợt: "Chơi thì chơi nhưng cũng nên chú ý an toàn một chút. Đúng rồi ba nghe nói trong buổi đấu giá từ thiện vừa rồi có một cô bé đến tìm con gây sự." Chuyện buổi đấu giá ngày ấy ở trường đại học tài chính Z, ông đều nghe cả rồi. Nhưng Đường Ninh không nói với ông, ông chờ không nổi nữa rồi.
Đường Ninh gật đầu: "Ừm."
"Con có định truy cứu trách nhiệm pháp lí?"
Đường Ninh mím môi lắc đầu, cười nói: "Con rất muốn làm thế nhưng cô ta vi phạm nội quy của trường bị nhà trường phạt mất tiêu rồi."Kỳ thật hôm đó cô không hề ghi âm được cái gì hết, cô chỉ hù doạ La Tinh Tinh một chút thôi.
Ông Đường nghe vậy thở dài một tiếng rồi trầm giọng nói: "Đã là người thì ai cũng sẽ mắc sai lầm, khoan dung đúng lúc đôi khi cũng tốt."
Cô biết, ông đang khuyên cô không nên dồn người khác vào đường cùng nên chừa cho họ một lối thoát. "Ba, cô ta thật sự tự mình vi phạm nội quy nhà trường, gây trở ngại cho trường nên mới bị phạt." Cô còn chưa ra tay trừng trị cô ta đâu.
Ông Đường nhìn cô một cái, sau đó ý vị khuyên: "Chỉ cần đối phương không làm chuyện gì đụng đến giới hạn của con, con nên tha thứ đi. Làm người nên biết khoan dung độ lượng một chút, trong việc quản lí nhân viên cũng vậy, không nên quá nghiêm khắc, con phải biết điều hoà trong cách đối nhân xử thế hằng này mới khiến họ cam tâm tình nguyện làm việc cho con. Ninh Ninh con phải nhớ kĩ điều này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.