Chương 37
Thu Thủy Tình
07/12/2015
Một nụ hôn có tác động lớn như thế nào?
À, nó không hề quá lớn. Chỉ là thành công khiến cho cô mất ngủ cả đêm. Toàn bộ trong đầu Đường Ninh lúc này chỉ là những lời tán tỉnh đầy ngọt ngào của Lạc Nhất Phàm. Cô và Lạc Nhất Phàm đã chính thức yêu nhau thế nhưng ngày hôm sau anh lại ngay lập tức đi Hồng Kông khiến cô hơi oán giận. Bất quá cô cũng không phải là hạng con gái tầm thường chỉ biết dính chặt vào người yêu, rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần tập trung cho công việc.
Nghỉ đông chưa xong, tết cũng chỉ có thể nghỉ thêm vài ngày, cô suốt ngày phải đi theo học tập anh họ, bận bịu cả ngày, chạy lên chạy xuống mỗi ngày đến nỗi chân không ngừng chạm đất. Hơn nữa, cô nghĩ chuyện hai người yêu nhau cũng hết sức bình thường nên phải thuận theo tự nhiên thôi.
Cô biết chuyện hai người yêu nhau vẫn chưa có người thứ ba biết được thế nhưng cô cũng không rảnh để bận tâm người khác có biết hay không...
Ngày ngày bà Đường đều thấy cô ôm cả đống tài liệu về nhà, lông mày không nhịn được nhăn lại: "Bác thiệt là…sao lại giao cho con nhiều việc thế?"
Đường Ninh thay dép, đi tới đem tài liệu để xuống bàn, cả người mệt mỏi ngã xuống ghế salông. Mặc dù rất mệt nhưng cô vẫn muốn nói giúp cho anh họ vài câu: "Không có liên quan đến anh họ, là con hỏi anh, muốn giúp đỡ anh chút việc thôi. Tối nay anh phải giải quyết ba bảng tài liệu cơ mật về tài chính công ty, con chỉ đem mấy cái đó photo chút thôi. Con định sẽ xử lí thử một chút rồi học hỏi anh ấy."
Bà Đường có chút cau mày, giọng nói không vui nói: "Con nhất định phải làm bản thân mệt mỏi đến mức này sao?"
Đường Ninh nở nụ cười, ngiêng đầu dựa vào vai bà Đường: "Không phải bận bịu gì nhưng con thấy anh họ làm việc chăm chỉ như thế nên chỉ muốn giúp một chút thôi. Không phải mẹ thường dặn con nên cố gắng học hỏi chuyện công ty sao?"
Bà Đường không nói gì, bà biết cô làm vậy là đúng thế nhưng vài ngày nữa thì khai giảng rồi, cô cứ tiếp tục bận rộn như vậy cũng không phải là việc gì hay ho...
"Ninh Ninh, con là con gái không cần thiết phải gánh lấy tất cả sản nghiệp của ba con."
"Mẹ à cũng bởi vì con là con gái nên mới muốn phải nỗ lực hơn nữa, con không muốn thua kém bất cứ ai cho dù người đó có là đàn ông đi chăng nữa." Thời đại này nam nữ bình đẳng, mặc kệ bất kì phương diện nào cô cũng không muốn thua kém đàn ông, cô muốn được người khác công nhận. Cô biết bà Đường xót cô thế nhưng chỗ dựa nào cũng có lúc ngã, dựa núi núi cũng có ngày đổ, chỉ có chính bản thân mình mới có thể tin tưởng cả đời thôi. Cô hiện tại có ba mẹ chống lưng tuy nhiên một ngày nào đó ba mẹ xảy ra chuyện gì không hay cô có thể dựa vào ai đây? Đến lúc đó ba mẹ cô phải thế nào đây?
Đường Ninh ngồi thẳng người, tiện tay ôm lấy cái gối nhỏ xinh bên cạnh vào trong ngực, trên mặt nụ cười sâu không thấy đáy: "Mẹ, con hi vọng bản thân mình sẽ trở thành một người tài giỏi có thể khiến ba và mẹ thấy hãnh diện."
Bà Đường nhìn cô tức giận nói: "Con định xem những lời mẹ nói như gió thoảng bên tai sao?" Bà biết con gái bà rất cố chấp, chuyện cô đã quyết định dù cho mười con ngựa kéo cô, cô cũng không bao giờ chịu quay đầu lại...
"Không có. Tối nay con chỉ làm thêm chút chuyện thôi. Mẹ yên tâm con còn nhớ sắp đến ngày khai giảng rồi mà." Đường Ninh nhẹ nhàng nói. Cô cũng muốn tiếp tục theo anh họ học hỏi thế nhưng cô đã hứa sẽ giúp Phùng Diệp Nam chuyện đấu giá nên phải đi hỗ trợ thôi. Bất quá cô cũng không ngờ Lâm Hạ lại tài giỏi như thế, biểu hiện của cô trong phòng tài vụ rất đáng được tuyên dương. Không sao cả cô sẽ cố gắng tranh thủ thời gian, nếu buổi chiều rãnh rỗi cô sẽ thường xuyên đến công ty học hỏi...
Bà Đường nghe cô nói vậy cũng yên lòng: "Được rồi. Mẹ không phản đối con học hỏi người khác thế nhưng phải biết lo cho bản thân mình một chút. Xem con kìa mắt đã thâm quầng hết trơn!"
Đường Ninh nở nụ cười: "Không phải đâu mẹ, dạo này đang thịnh hành mắt to và đen đó. Mẹ am hiểu thời trang của Pháp chẳng lẽ không nhận ra mấy cô người mẫu của nước này cũng có cặp mắt như con sao?"
"Con nha, nói bậy không. Mẹ vào trong bếp xem sao, tối nay ba con về ăn cơm." Bà Đường nói xong liền đi vào bếp sau đó âm thanh dặn dò vú món này thế nào món kia phải chú ý cái gì vang lên....
Đường Ninh biết bà Đường là người rất kĩ tính, ngày nào cũng căn dặn người làm trong nhà quét tước chỗ này lau chùi chỗ kia đã thế còn tự mình nấu ăn, hầm canh cho chồng và con. Trong cái nhà này sợ rằng sẽ không có người thứ hai lo lắng cho cô và ông Đường hơn bà...
Dù thế bà vẫn rất thông minh, tín nhiệm chồng mình, dành cho con cái một khoảng không gian hợp lí lúc thích hợp sẽ nhắc nhở cô vài câu...Cô có chút suy nghĩ không biết cuộc sống sau này của cô và ba sẽ ra sao nếu thiếu mẹ cô đây.....
Âm thanh ôn nhu từ phòng bếp truyền tới: "Ninh Ninh, con đi tắm đi rồi xuống đây ăn cơm."
Ngay cả những chuyện nhỏ nhặt thế này bà cũng không quên nhắc nhở cô, cô "Dạ" một tiếng ròi ôm đống tài liệu lên lầu về phòng cô. Mới về phòng, điện thoại hiển thị số gọi đang trên đường dây quốc tế truyền đến.
Đường Ninh nằm trên ghế salông, nhấn nút trả lời.
Âm thanh từ đầu bên kia đại dương truyền đến....
"Hình như trong lòng em, công việc quan trọng hơn bạn trai nhiều lắm. Em vội vội vàng vàng ngày nào cũng gặp Đường Bác , giúp anh ta thu thập tài liệu rồi đủ thứ công việc, tiếp đó quên luôn việc kiểm tra bưu kiện của bản thân mình luôn."
Đường Ninh nghe anh nói thế không lên tiếng nhưng khoé miệng không nhịn được vung lên.
"Xem ra anh phải nhắc Bác một chút, sao cứ tuỳ hứng nghe lời em mãi như thế, phải nghĩ cho tương lai của em nữa chứ, con gái mà suốt ngày làm việc cũng không tốt đâu."
"Nói bậy, em biết anh sẽ không làm như vậy đâu." Đường Ninh cười phản bác, cằm tì lên cạnh sô pha, mái tóc đen tuyền xoã ra, cô cười nói: "Hơn nữa nếu em nhớ không lầm bây giờ anh đang ở trụ sở Luân Đôn và giờ đang là lúc anh làm việc, Lạc tiên sinh à vào lúc này anh gọi cho em để nói chuyện phiếm như vậy không tốt lắm a..."
"Tối hôm qua có gửi cho bạn gái anh một bưu kiện giờ chỉ là gọi điện nhắc nhở chút thôi, tại hạ cũng chỉ làm thế thôi!" Lạc Nhất Phàm mỉm cười. Âm thanh này lọt vào tai Đường Ninh khiến cô cũng cười theo, ngữ khí có chút tiếc nuối cô nói: "Anh gọi không đúng lúc rồi, ba sắp về ăn cơm, em phải đi tắm rồi xuống ngay..."
"Người nhà là số 1, công việc là số 2, xem ra anh chỉ có thể xếp thứ 3 hoặc thấp hơn mà thôi..." Lạc Nhất Phàm mỉm cười bất đắc dĩ.
"Ừm, tạm thời là vậy." Đường Ninh mỉm cười. Cô cảm thấy mối quan hệ của hai người rất kì quái. Cô luôn cảm thấy cảm giác yêu đương này không chân thực dù cho họ đã hôn môi rồi. Trước đây cô chưa bao giờ yêu ai nên không biết cảm giác yêu đương là thế nào? Cô chỉ biết khi không gặp anh cô sẽ rất nhớ, gặp được anh rồi vẫn nhớ, rất muốn thân thiết hơn với anh, gần anh thêm nữa...Hiện giờ hai người đã chính thức yêu nhau nhưng cô lại vẫn mông lung cảm thấy như là mơ. Cô vẫn chưa thể tin nổi anh cũng yêu cô, cũng khao khát muốn có cô...
Cô biết điều này cũng không thể hoàn toàn trách cô, ai biểu cái người gọi là bạn trai kia tối thì nói yêu cô sáng đã bay đi Hồng Kông công tác mất tiêu. Thân là bạn gái cô nên thấu tình đạt lí một chút không nên quá bám lấy anh, phải cho anh một chút không gian riêng tư. Hơn nữa anh chủ động gọi cô như thế này khiến cô rất thích. Không giống như lúc trước, đều là cô chủ động chạy đến Red Garlic hoặc là kiếm đủ lí do đến đó nói chuyện với anh...Thì ra khi yêu ai ai cũng không tránh khỏi sẽ mắc bệnh "công chúa"...
Lạc Nhất Phàm bất đắc dĩ nhưng cô cũng không còn cách nào khác...
Đường Ninh nhẹ giọng hỏi anh: "Lạc Nhất Phàm..."
"Nhất Phàm." Người bên kia điện thoại không vui sửa lại cho cô,
Đường Ninh trầm mặc trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nghe lời nói: "Nhất Phàm, anh gọi điện cho em thật sự để nói chuyện phiếm à?"
Đầu bên kia Lạc Nhất Phàm cười nói: "Anh nghĩ nên nói em biết, tám giờ tối nay anh sẽ lên máy bay về thành phố J."
"Thật không?" Tuy rằng rất bất ngờ nhưng cô thất sự rất vui.
"Đương nhiên, anh đã bao giờ lừa em chưa?" Lạc Nhất Phàm cười nói.
Đường Ninh đứng lên, đi đến bên cửa sổ, kéo màn qua hai bên nhìn về phía hoàng hôn dần tắt kia: "Anh thật biết chọn thời gian."
"Hả?"
"Nhất Phàm, ngày mai là ngày cuối cùng em làm thực tập của tập đoàn nhà em, vừa vặn buổi trưa em rãnh, em sẽ đến sân bay đón anh." Vừa mới tha thứ cho anh chuyện anh đột nhiên đi công tác, giờ lại biết anh sẽ lập tức quay về đây khiến tâm tình cô cứ lên rồi xuống nhưng cô thật sự rất vui khi anh muốn về....
Thế nhưng không ngờ đầu bên kia Lạc Nhất Phàm lại cười ra thành tiếng: "Em định để tài xế Vương chở em ra đón anh à? Không sợ mẹ em hỏi sao?"
Vấn đề này cô chưa bao giờ nghĩ đến. Hơn nữa chuyện cô không có hộ chiếu nguyên nhân sâu xa trong đó...Cô vừa nhớ tới đã thấy chua xót thôi không nghĩ đến nữa. Cô nói: "Nếu mẹ em hỏi cũng chẳng có gì phải giấu." Nhưng nếu ba mẹ biết cô đang yêu...liệu có nghĩ là cô yêu hơi sớm? Cô và anh cũng chỉ mới bắt đầu "giao lưu" với nhau thôi mà....
"Thật sự?" Lạc Nhất Phàm có chút muốn cười mà không thể cười...
"...Là giả." Cô biết cô không nên quá tuỳ hứng bằng không hậu quả tự mình gánh lấy... Cô nên ổn định tình cảm với Lạc Nhất Phàm trước rồi mới thưa chuyện với ba mẹ. Cô không sợ ba mẹ phản đối chỉ sợ họ lại lo nghĩ cho cô, sợ cô bị phản bội...cô không muốn họ phải lo lắng chuyện của cô...
Lạc Nhất Phàm thở dài: "Em đó...Anh đã dặn tài xế đưa đón rồi em chờ anh ở quán Red Garlic đi."
Đường Ninh phân vân, đang muốn nói cô có thể bắt taxi đến sân bay...Nhưng đầu bên kia đã quyết định gặp cô ở Red Garlic tiếp đó âm thanh ôn nhu đầy dụ hoặc vang lên: "Ngoan, nghe lời anh."
Đường Ninh cảm thấy rất ngọt, ngọt như được ai rót mật vào lòng. Cô nghĩ cô bây giờ chắc rất thẹn thùng. Cô mím mím môi, nhiệt độ trên mặt bắt đầu tăng lên. Lạc Nhất Phàm chờ thật lâu cũng không thấy cô trả lời nên nhẹ giọng gọi: "Ninh Ninh?"
"...Dạ, em sẽ chờ anh." Cô nhẹ giọng trả lời.
Đường Ninh đứng chờ Lạc Nhất Phàm nhưng không phải ở Red Garlic mà là cô đang đứng ở sân bay.
Lạc Nhất Phàm nhìn thấy cô mặc một chiếc áo màu lam nhạt cổ áo chữ V phối hợp với chiếc váy trắng đến đầu thì hơi ngạc nhiên. Cô nghiêng nghiêng đầu, trong mắt loé lên vài phần nghịch ngợm nhìn anh: "Anh đó, không vui khi nhìn thấy em sao?"
Cô nhanh tay kéo lấy hành lí trên tay anh, mùi thơm thanh nhã từ người cô xộc vào mũi anh khiến trái tim anh nhất thời mềm đi, bối rối một chút. Thả tay cầm hành lí ra trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt anh cúi đầu hôn lên trán cô: "Nói bậy, anh chỉ là bất ngờ quá!."
À, nó không hề quá lớn. Chỉ là thành công khiến cho cô mất ngủ cả đêm. Toàn bộ trong đầu Đường Ninh lúc này chỉ là những lời tán tỉnh đầy ngọt ngào của Lạc Nhất Phàm. Cô và Lạc Nhất Phàm đã chính thức yêu nhau thế nhưng ngày hôm sau anh lại ngay lập tức đi Hồng Kông khiến cô hơi oán giận. Bất quá cô cũng không phải là hạng con gái tầm thường chỉ biết dính chặt vào người yêu, rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần tập trung cho công việc.
Nghỉ đông chưa xong, tết cũng chỉ có thể nghỉ thêm vài ngày, cô suốt ngày phải đi theo học tập anh họ, bận bịu cả ngày, chạy lên chạy xuống mỗi ngày đến nỗi chân không ngừng chạm đất. Hơn nữa, cô nghĩ chuyện hai người yêu nhau cũng hết sức bình thường nên phải thuận theo tự nhiên thôi.
Cô biết chuyện hai người yêu nhau vẫn chưa có người thứ ba biết được thế nhưng cô cũng không rảnh để bận tâm người khác có biết hay không...
Ngày ngày bà Đường đều thấy cô ôm cả đống tài liệu về nhà, lông mày không nhịn được nhăn lại: "Bác thiệt là…sao lại giao cho con nhiều việc thế?"
Đường Ninh thay dép, đi tới đem tài liệu để xuống bàn, cả người mệt mỏi ngã xuống ghế salông. Mặc dù rất mệt nhưng cô vẫn muốn nói giúp cho anh họ vài câu: "Không có liên quan đến anh họ, là con hỏi anh, muốn giúp đỡ anh chút việc thôi. Tối nay anh phải giải quyết ba bảng tài liệu cơ mật về tài chính công ty, con chỉ đem mấy cái đó photo chút thôi. Con định sẽ xử lí thử một chút rồi học hỏi anh ấy."
Bà Đường có chút cau mày, giọng nói không vui nói: "Con nhất định phải làm bản thân mệt mỏi đến mức này sao?"
Đường Ninh nở nụ cười, ngiêng đầu dựa vào vai bà Đường: "Không phải bận bịu gì nhưng con thấy anh họ làm việc chăm chỉ như thế nên chỉ muốn giúp một chút thôi. Không phải mẹ thường dặn con nên cố gắng học hỏi chuyện công ty sao?"
Bà Đường không nói gì, bà biết cô làm vậy là đúng thế nhưng vài ngày nữa thì khai giảng rồi, cô cứ tiếp tục bận rộn như vậy cũng không phải là việc gì hay ho...
"Ninh Ninh, con là con gái không cần thiết phải gánh lấy tất cả sản nghiệp của ba con."
"Mẹ à cũng bởi vì con là con gái nên mới muốn phải nỗ lực hơn nữa, con không muốn thua kém bất cứ ai cho dù người đó có là đàn ông đi chăng nữa." Thời đại này nam nữ bình đẳng, mặc kệ bất kì phương diện nào cô cũng không muốn thua kém đàn ông, cô muốn được người khác công nhận. Cô biết bà Đường xót cô thế nhưng chỗ dựa nào cũng có lúc ngã, dựa núi núi cũng có ngày đổ, chỉ có chính bản thân mình mới có thể tin tưởng cả đời thôi. Cô hiện tại có ba mẹ chống lưng tuy nhiên một ngày nào đó ba mẹ xảy ra chuyện gì không hay cô có thể dựa vào ai đây? Đến lúc đó ba mẹ cô phải thế nào đây?
Đường Ninh ngồi thẳng người, tiện tay ôm lấy cái gối nhỏ xinh bên cạnh vào trong ngực, trên mặt nụ cười sâu không thấy đáy: "Mẹ, con hi vọng bản thân mình sẽ trở thành một người tài giỏi có thể khiến ba và mẹ thấy hãnh diện."
Bà Đường nhìn cô tức giận nói: "Con định xem những lời mẹ nói như gió thoảng bên tai sao?" Bà biết con gái bà rất cố chấp, chuyện cô đã quyết định dù cho mười con ngựa kéo cô, cô cũng không bao giờ chịu quay đầu lại...
"Không có. Tối nay con chỉ làm thêm chút chuyện thôi. Mẹ yên tâm con còn nhớ sắp đến ngày khai giảng rồi mà." Đường Ninh nhẹ nhàng nói. Cô cũng muốn tiếp tục theo anh họ học hỏi thế nhưng cô đã hứa sẽ giúp Phùng Diệp Nam chuyện đấu giá nên phải đi hỗ trợ thôi. Bất quá cô cũng không ngờ Lâm Hạ lại tài giỏi như thế, biểu hiện của cô trong phòng tài vụ rất đáng được tuyên dương. Không sao cả cô sẽ cố gắng tranh thủ thời gian, nếu buổi chiều rãnh rỗi cô sẽ thường xuyên đến công ty học hỏi...
Bà Đường nghe cô nói vậy cũng yên lòng: "Được rồi. Mẹ không phản đối con học hỏi người khác thế nhưng phải biết lo cho bản thân mình một chút. Xem con kìa mắt đã thâm quầng hết trơn!"
Đường Ninh nở nụ cười: "Không phải đâu mẹ, dạo này đang thịnh hành mắt to và đen đó. Mẹ am hiểu thời trang của Pháp chẳng lẽ không nhận ra mấy cô người mẫu của nước này cũng có cặp mắt như con sao?"
"Con nha, nói bậy không. Mẹ vào trong bếp xem sao, tối nay ba con về ăn cơm." Bà Đường nói xong liền đi vào bếp sau đó âm thanh dặn dò vú món này thế nào món kia phải chú ý cái gì vang lên....
Đường Ninh biết bà Đường là người rất kĩ tính, ngày nào cũng căn dặn người làm trong nhà quét tước chỗ này lau chùi chỗ kia đã thế còn tự mình nấu ăn, hầm canh cho chồng và con. Trong cái nhà này sợ rằng sẽ không có người thứ hai lo lắng cho cô và ông Đường hơn bà...
Dù thế bà vẫn rất thông minh, tín nhiệm chồng mình, dành cho con cái một khoảng không gian hợp lí lúc thích hợp sẽ nhắc nhở cô vài câu...Cô có chút suy nghĩ không biết cuộc sống sau này của cô và ba sẽ ra sao nếu thiếu mẹ cô đây.....
Âm thanh ôn nhu từ phòng bếp truyền tới: "Ninh Ninh, con đi tắm đi rồi xuống đây ăn cơm."
Ngay cả những chuyện nhỏ nhặt thế này bà cũng không quên nhắc nhở cô, cô "Dạ" một tiếng ròi ôm đống tài liệu lên lầu về phòng cô. Mới về phòng, điện thoại hiển thị số gọi đang trên đường dây quốc tế truyền đến.
Đường Ninh nằm trên ghế salông, nhấn nút trả lời.
Âm thanh từ đầu bên kia đại dương truyền đến....
"Hình như trong lòng em, công việc quan trọng hơn bạn trai nhiều lắm. Em vội vội vàng vàng ngày nào cũng gặp Đường Bác , giúp anh ta thu thập tài liệu rồi đủ thứ công việc, tiếp đó quên luôn việc kiểm tra bưu kiện của bản thân mình luôn."
Đường Ninh nghe anh nói thế không lên tiếng nhưng khoé miệng không nhịn được vung lên.
"Xem ra anh phải nhắc Bác một chút, sao cứ tuỳ hứng nghe lời em mãi như thế, phải nghĩ cho tương lai của em nữa chứ, con gái mà suốt ngày làm việc cũng không tốt đâu."
"Nói bậy, em biết anh sẽ không làm như vậy đâu." Đường Ninh cười phản bác, cằm tì lên cạnh sô pha, mái tóc đen tuyền xoã ra, cô cười nói: "Hơn nữa nếu em nhớ không lầm bây giờ anh đang ở trụ sở Luân Đôn và giờ đang là lúc anh làm việc, Lạc tiên sinh à vào lúc này anh gọi cho em để nói chuyện phiếm như vậy không tốt lắm a..."
"Tối hôm qua có gửi cho bạn gái anh một bưu kiện giờ chỉ là gọi điện nhắc nhở chút thôi, tại hạ cũng chỉ làm thế thôi!" Lạc Nhất Phàm mỉm cười. Âm thanh này lọt vào tai Đường Ninh khiến cô cũng cười theo, ngữ khí có chút tiếc nuối cô nói: "Anh gọi không đúng lúc rồi, ba sắp về ăn cơm, em phải đi tắm rồi xuống ngay..."
"Người nhà là số 1, công việc là số 2, xem ra anh chỉ có thể xếp thứ 3 hoặc thấp hơn mà thôi..." Lạc Nhất Phàm mỉm cười bất đắc dĩ.
"Ừm, tạm thời là vậy." Đường Ninh mỉm cười. Cô cảm thấy mối quan hệ của hai người rất kì quái. Cô luôn cảm thấy cảm giác yêu đương này không chân thực dù cho họ đã hôn môi rồi. Trước đây cô chưa bao giờ yêu ai nên không biết cảm giác yêu đương là thế nào? Cô chỉ biết khi không gặp anh cô sẽ rất nhớ, gặp được anh rồi vẫn nhớ, rất muốn thân thiết hơn với anh, gần anh thêm nữa...Hiện giờ hai người đã chính thức yêu nhau nhưng cô lại vẫn mông lung cảm thấy như là mơ. Cô vẫn chưa thể tin nổi anh cũng yêu cô, cũng khao khát muốn có cô...
Cô biết điều này cũng không thể hoàn toàn trách cô, ai biểu cái người gọi là bạn trai kia tối thì nói yêu cô sáng đã bay đi Hồng Kông công tác mất tiêu. Thân là bạn gái cô nên thấu tình đạt lí một chút không nên quá bám lấy anh, phải cho anh một chút không gian riêng tư. Hơn nữa anh chủ động gọi cô như thế này khiến cô rất thích. Không giống như lúc trước, đều là cô chủ động chạy đến Red Garlic hoặc là kiếm đủ lí do đến đó nói chuyện với anh...Thì ra khi yêu ai ai cũng không tránh khỏi sẽ mắc bệnh "công chúa"...
Lạc Nhất Phàm bất đắc dĩ nhưng cô cũng không còn cách nào khác...
Đường Ninh nhẹ giọng hỏi anh: "Lạc Nhất Phàm..."
"Nhất Phàm." Người bên kia điện thoại không vui sửa lại cho cô,
Đường Ninh trầm mặc trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nghe lời nói: "Nhất Phàm, anh gọi điện cho em thật sự để nói chuyện phiếm à?"
Đầu bên kia Lạc Nhất Phàm cười nói: "Anh nghĩ nên nói em biết, tám giờ tối nay anh sẽ lên máy bay về thành phố J."
"Thật không?" Tuy rằng rất bất ngờ nhưng cô thất sự rất vui.
"Đương nhiên, anh đã bao giờ lừa em chưa?" Lạc Nhất Phàm cười nói.
Đường Ninh đứng lên, đi đến bên cửa sổ, kéo màn qua hai bên nhìn về phía hoàng hôn dần tắt kia: "Anh thật biết chọn thời gian."
"Hả?"
"Nhất Phàm, ngày mai là ngày cuối cùng em làm thực tập của tập đoàn nhà em, vừa vặn buổi trưa em rãnh, em sẽ đến sân bay đón anh." Vừa mới tha thứ cho anh chuyện anh đột nhiên đi công tác, giờ lại biết anh sẽ lập tức quay về đây khiến tâm tình cô cứ lên rồi xuống nhưng cô thật sự rất vui khi anh muốn về....
Thế nhưng không ngờ đầu bên kia Lạc Nhất Phàm lại cười ra thành tiếng: "Em định để tài xế Vương chở em ra đón anh à? Không sợ mẹ em hỏi sao?"
Vấn đề này cô chưa bao giờ nghĩ đến. Hơn nữa chuyện cô không có hộ chiếu nguyên nhân sâu xa trong đó...Cô vừa nhớ tới đã thấy chua xót thôi không nghĩ đến nữa. Cô nói: "Nếu mẹ em hỏi cũng chẳng có gì phải giấu." Nhưng nếu ba mẹ biết cô đang yêu...liệu có nghĩ là cô yêu hơi sớm? Cô và anh cũng chỉ mới bắt đầu "giao lưu" với nhau thôi mà....
"Thật sự?" Lạc Nhất Phàm có chút muốn cười mà không thể cười...
"...Là giả." Cô biết cô không nên quá tuỳ hứng bằng không hậu quả tự mình gánh lấy... Cô nên ổn định tình cảm với Lạc Nhất Phàm trước rồi mới thưa chuyện với ba mẹ. Cô không sợ ba mẹ phản đối chỉ sợ họ lại lo nghĩ cho cô, sợ cô bị phản bội...cô không muốn họ phải lo lắng chuyện của cô...
Lạc Nhất Phàm thở dài: "Em đó...Anh đã dặn tài xế đưa đón rồi em chờ anh ở quán Red Garlic đi."
Đường Ninh phân vân, đang muốn nói cô có thể bắt taxi đến sân bay...Nhưng đầu bên kia đã quyết định gặp cô ở Red Garlic tiếp đó âm thanh ôn nhu đầy dụ hoặc vang lên: "Ngoan, nghe lời anh."
Đường Ninh cảm thấy rất ngọt, ngọt như được ai rót mật vào lòng. Cô nghĩ cô bây giờ chắc rất thẹn thùng. Cô mím mím môi, nhiệt độ trên mặt bắt đầu tăng lên. Lạc Nhất Phàm chờ thật lâu cũng không thấy cô trả lời nên nhẹ giọng gọi: "Ninh Ninh?"
"...Dạ, em sẽ chờ anh." Cô nhẹ giọng trả lời.
Đường Ninh đứng chờ Lạc Nhất Phàm nhưng không phải ở Red Garlic mà là cô đang đứng ở sân bay.
Lạc Nhất Phàm nhìn thấy cô mặc một chiếc áo màu lam nhạt cổ áo chữ V phối hợp với chiếc váy trắng đến đầu thì hơi ngạc nhiên. Cô nghiêng nghiêng đầu, trong mắt loé lên vài phần nghịch ngợm nhìn anh: "Anh đó, không vui khi nhìn thấy em sao?"
Cô nhanh tay kéo lấy hành lí trên tay anh, mùi thơm thanh nhã từ người cô xộc vào mũi anh khiến trái tim anh nhất thời mềm đi, bối rối một chút. Thả tay cầm hành lí ra trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt anh cúi đầu hôn lên trán cô: "Nói bậy, anh chỉ là bất ngờ quá!."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.