Chương 118:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Ôn Diệc Nhiên ngẩn người ra.
Miệng cô ta há ra, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Tịch.
“Buổi sáng em và Lâm Cao phát hiện ống nghiệm không có dán nhãn, không có cách nào xác định thời gian của thuốc thử, cho nên chúng em có gọi đàn em Tần Tịch qua đó, hỏi em ấy xem tình huống như thế nào.”
Cô ta ấp úng nói, giọng nói cũng tự nhiên nhỏ đi, “Sau khi đàn em đến cũng phát hiện một số ống nghiệm không có dán nhãn, không biết là em ấy dán bị sót hay sao nữa. Em ấy bảo bọn em nói với đàn anh là thí nghiệm thất bại, sau đó làm lại từ đầu.”
Ôn Diệc Nhiên nói tới đây, quay đầu nhanh chóng liếc nhìn Tần Tịch một cái, lại nhìn Ngô Hi Ngạn một cái.
Hai người, vẻ mặt đều không có cảm xúc gì.
Vẻ mặt đó của Ngô Hi Ngạn cô ta đã thấy nhiều.
Vẻ mặt Tần Tịch cũng thế, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn banh ra.
Hai mắt vừa sáng vừa sâu, giống như sao sáng im lặng nhìn lại cô ta.
Như thế khiến cho Ôn Diệc Nhiên rất khó chịu, cô ta khẽ cắn môi, nói một hơi dài: “Nhưng mà em cảm thấy không thể nói dối như vậy được. Cho dù thí nghiệm có thất bại đi chăng nữa cũng là vì quá trình thao tác của con người không đúng cách. Những điều này sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta, cũng sẽ ảnh hưởng tới kết quả thí nghiệm.”
“Cho nên…..” Ôn Diệc Nhiên nói: “Em không muốn nói dối.”
Tần Tịch chớp chớp mắt, không nói gì.
Cô bảo Ôn Diệc Nhiên không cần nói dối Ngô Hi Ngạn, nhưng không hề có những chuyện như này.
Cô cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra đen trắng cũng có thể được đảo lộn như này.
“Đàn em Tần Tịch.” Ôn Diệc Nhiên thở sâu, quay đầu nhìn về phía cô, “Chúng ta, thật sự không cần nói dối đàn anh Ngô, làm thế là không đúng.”
“Thật ra, chỉ cần thành thực xin lỗi, thừa nhận sai lầm sau đó cố gắng sửa đổi, đàn anh sẽ không nói gì đâu.”
Tần Tịch nhắm mắt lại, vẻ mặt còn lạnh hơn vừa rồi.
Camera trong phòng thí nghiệm đều ở ngoài hành lang, vì tránh để lộ bí mật, trong phòng thí nghiệm không có gắn camera.
Nói cách khác, những gì mà sáng nay cô nói với Ôn Diệc Nhiên, chỉ có ba người bọn họ biết.
Còn về tối qua, hầu như chỉ có mình Tần Tịch làm.
Thí nghiệm thử đó chưa đến mức quá phức tạp, cũng không cần ai hỗ trợ, không ai có thể chứng mình thật sự cô có dán nhãn.
Ngoại trừ Lâm Cao.
Ánh mắt Tần Tịch vẫn luôn dừng trên người đàn anh Lâm Cao không hề nói chuyện này.
“Đàn anh Lâm Cao.” Cô gọi anh ta, “Bây giờ em với Ôn Diệc Nhiên ai cũng cho mình là đúng, chỉ có anh có thể chứng minh, ai đúng ai sai.”
“Anh….” Lâm Cao nhìn nhìn Tần Tịch, cũng nhìn Ôn Diệc Nhiên.
Vài giây sau, anh ta hơi cúi đầu, trầm giọng nói: “Đàn em Tần Tịch. Thật ra đàn anh Ngô cũng không có đáng sợ lắm đâu, em cũng tới phòng thí nghiệm hơn một tháng rồi, làm việc chung với anh ấy, anh ấy là người như thế nào em cũng biết mà. Chỉ cần thành thật nhận sai, anh ấy sẽ không tính toán đâu.”
“Đúng vậy đàn em Tần Tịch.” Ôn Diệc Nhiên vội vàng nói: “Em cũng đừng ngoan cố.”
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch không để ý đến hai người, “Em còn mấy vấn đề muốn hỏi.”
Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Từ đầu đến cuối anh không nói ra cái nhìn của mình, giống như một trọng tài công chính chờ đợi kết quả cuối cùng mới đưa ra phán quyết.
Thái độ anh như vậy cũng khiến cho Ôn Diệc Nhiên hy vọng hơn nhiều.
Tần Tịch xoay người nhìn về phía đàn chị, cằm đối phương hơi giường lên, sự căng thẳng ban đầu đã biến mất hoàn toàn.
“Đàn chị Ôn Diệc Nhiên.” Tần Tịch hỏi, “Xin hỏi chị phát hiện ống nghiệm không dán nhãn khi nào?”
Ôn Diệc Nhiên chần chờ một chút.
Tần Tịch nhẹ giọng nói, vị đàn em này xưa nay vẫn luôn có bộ dáng cười tủm tỉm như này.
Nói chuyện với ai cũng rất nhỏ nhẹ, khiến người ta cảm thấy vừa mềm lại vừa ngọt.
Giờ lại dùng giọng điệu lạnh lùng gọi tên mình như vậy, đúng là làm người khác căng thẳng theo.
Hơn nữa câu hỏi này của em ấy, mình phải trả lời thế nào đây?
Ôn Diệc Nhiên khẽ cắn môi, quyết tâm nói: “Là 4 giờ sáng.”
Cô ta nhìn Ngô Hi Ngạn. “Là em sai, hôm qua lúc em tới phòng thí nghiệm nhận ca, em chỉ nhìn sổ ghi chép, không có đi kiểm tra từng ống nghiệm xem có được dán nhãn không. Bởi vì bình thường đàn em Tần Tịch làm việc rất nghiêm túc tỉ mỉ, cho nên tối hôm qua em đã vụng trộm lười một chút.”
Ôn Diệc Nhiên biết Tần Tịch hỏi câu này có mục đích gì, còn không phải là muốn nói nếu phát hiện ống nghiệm không có dán nhãn tại sao tối qua đến phòng thí nghiệm nhận ca lại không liên lạc với cô kiểm tra đối chiếu lại sao?
Miệng cô ta há ra, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Tịch.
“Buổi sáng em và Lâm Cao phát hiện ống nghiệm không có dán nhãn, không có cách nào xác định thời gian của thuốc thử, cho nên chúng em có gọi đàn em Tần Tịch qua đó, hỏi em ấy xem tình huống như thế nào.”
Cô ta ấp úng nói, giọng nói cũng tự nhiên nhỏ đi, “Sau khi đàn em đến cũng phát hiện một số ống nghiệm không có dán nhãn, không biết là em ấy dán bị sót hay sao nữa. Em ấy bảo bọn em nói với đàn anh là thí nghiệm thất bại, sau đó làm lại từ đầu.”
Ôn Diệc Nhiên nói tới đây, quay đầu nhanh chóng liếc nhìn Tần Tịch một cái, lại nhìn Ngô Hi Ngạn một cái.
Hai người, vẻ mặt đều không có cảm xúc gì.
Vẻ mặt đó của Ngô Hi Ngạn cô ta đã thấy nhiều.
Vẻ mặt Tần Tịch cũng thế, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn banh ra.
Hai mắt vừa sáng vừa sâu, giống như sao sáng im lặng nhìn lại cô ta.
Như thế khiến cho Ôn Diệc Nhiên rất khó chịu, cô ta khẽ cắn môi, nói một hơi dài: “Nhưng mà em cảm thấy không thể nói dối như vậy được. Cho dù thí nghiệm có thất bại đi chăng nữa cũng là vì quá trình thao tác của con người không đúng cách. Những điều này sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta, cũng sẽ ảnh hưởng tới kết quả thí nghiệm.”
“Cho nên…..” Ôn Diệc Nhiên nói: “Em không muốn nói dối.”
Tần Tịch chớp chớp mắt, không nói gì.
Cô bảo Ôn Diệc Nhiên không cần nói dối Ngô Hi Ngạn, nhưng không hề có những chuyện như này.
Cô cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra đen trắng cũng có thể được đảo lộn như này.
“Đàn em Tần Tịch.” Ôn Diệc Nhiên thở sâu, quay đầu nhìn về phía cô, “Chúng ta, thật sự không cần nói dối đàn anh Ngô, làm thế là không đúng.”
“Thật ra, chỉ cần thành thực xin lỗi, thừa nhận sai lầm sau đó cố gắng sửa đổi, đàn anh sẽ không nói gì đâu.”
Tần Tịch nhắm mắt lại, vẻ mặt còn lạnh hơn vừa rồi.
Camera trong phòng thí nghiệm đều ở ngoài hành lang, vì tránh để lộ bí mật, trong phòng thí nghiệm không có gắn camera.
Nói cách khác, những gì mà sáng nay cô nói với Ôn Diệc Nhiên, chỉ có ba người bọn họ biết.
Còn về tối qua, hầu như chỉ có mình Tần Tịch làm.
Thí nghiệm thử đó chưa đến mức quá phức tạp, cũng không cần ai hỗ trợ, không ai có thể chứng mình thật sự cô có dán nhãn.
Ngoại trừ Lâm Cao.
Ánh mắt Tần Tịch vẫn luôn dừng trên người đàn anh Lâm Cao không hề nói chuyện này.
“Đàn anh Lâm Cao.” Cô gọi anh ta, “Bây giờ em với Ôn Diệc Nhiên ai cũng cho mình là đúng, chỉ có anh có thể chứng minh, ai đúng ai sai.”
“Anh….” Lâm Cao nhìn nhìn Tần Tịch, cũng nhìn Ôn Diệc Nhiên.
Vài giây sau, anh ta hơi cúi đầu, trầm giọng nói: “Đàn em Tần Tịch. Thật ra đàn anh Ngô cũng không có đáng sợ lắm đâu, em cũng tới phòng thí nghiệm hơn một tháng rồi, làm việc chung với anh ấy, anh ấy là người như thế nào em cũng biết mà. Chỉ cần thành thật nhận sai, anh ấy sẽ không tính toán đâu.”
“Đúng vậy đàn em Tần Tịch.” Ôn Diệc Nhiên vội vàng nói: “Em cũng đừng ngoan cố.”
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch không để ý đến hai người, “Em còn mấy vấn đề muốn hỏi.”
Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Từ đầu đến cuối anh không nói ra cái nhìn của mình, giống như một trọng tài công chính chờ đợi kết quả cuối cùng mới đưa ra phán quyết.
Thái độ anh như vậy cũng khiến cho Ôn Diệc Nhiên hy vọng hơn nhiều.
Tần Tịch xoay người nhìn về phía đàn chị, cằm đối phương hơi giường lên, sự căng thẳng ban đầu đã biến mất hoàn toàn.
“Đàn chị Ôn Diệc Nhiên.” Tần Tịch hỏi, “Xin hỏi chị phát hiện ống nghiệm không dán nhãn khi nào?”
Ôn Diệc Nhiên chần chờ một chút.
Tần Tịch nhẹ giọng nói, vị đàn em này xưa nay vẫn luôn có bộ dáng cười tủm tỉm như này.
Nói chuyện với ai cũng rất nhỏ nhẹ, khiến người ta cảm thấy vừa mềm lại vừa ngọt.
Giờ lại dùng giọng điệu lạnh lùng gọi tên mình như vậy, đúng là làm người khác căng thẳng theo.
Hơn nữa câu hỏi này của em ấy, mình phải trả lời thế nào đây?
Ôn Diệc Nhiên khẽ cắn môi, quyết tâm nói: “Là 4 giờ sáng.”
Cô ta nhìn Ngô Hi Ngạn. “Là em sai, hôm qua lúc em tới phòng thí nghiệm nhận ca, em chỉ nhìn sổ ghi chép, không có đi kiểm tra từng ống nghiệm xem có được dán nhãn không. Bởi vì bình thường đàn em Tần Tịch làm việc rất nghiêm túc tỉ mỉ, cho nên tối hôm qua em đã vụng trộm lười một chút.”
Ôn Diệc Nhiên biết Tần Tịch hỏi câu này có mục đích gì, còn không phải là muốn nói nếu phát hiện ống nghiệm không có dán nhãn tại sao tối qua đến phòng thí nghiệm nhận ca lại không liên lạc với cô kiểm tra đối chiếu lại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.