Chương 121:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Chẳng mấy chốc Ôn Diệc Nhiên nước mắt nước mũi chảy tèm lem: “Em thực sự không có muốn nói dối, chỉ là lần trước…. em…..”
Cô ta nghẹn ngào khóc không thành tiếng, dùng vẻ mặt đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mặt chảy dọc theo khuôn mặt trắng nõn, cuối cùng dọc theo chiếc cằm nhỏ tinh xảo biến mất dưới lớp áo blouse trắng.
Từng giọt từng giọt, thấm ướt một khoảng nhỏ vạt áo phía trước.
Tần Tịch đứng một bên, lẳng lặng nhìn một màn này.
Cô tin nước mắt của Ôn Diệc Nhiên là thật.
Cũng tin vị đàn chị này tâm tư không đến mức hư hỏng đến tận cùng.
Cô vẫn nhớ kỹ Ôn Diệc Nhiên không trực tiếp nói dối kết quả thí nghiệm thất bại, khiến cho bọn họ phán đoán sai kết quả thí nghiệm mà đi sai đường.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa cô vui vẻ chấp nhận Ôn Diệc Nhiên vu oan cho mình.
“Đàn anh Ngô.” Ôn Diệc Nhiên khóc lóc gọi Ngô Hi Ngạn một tiếng: “Anh tha thứ cho em một lần nữa đi, sau này…. Em đảm bảo sẽ không bất cẩn cẩu thả, phạm sai thêm lần nữa đâu ạ.”
“Thật ạ.” Ôn Diệc Nhiên khóc lóc thảm thiết, quay đầu nhìn về phía Tần Tịch, “Đàn em Tần Tịch, xin lỗi em, chị…. Chị không nên làm như vậy với em.”
“Cho nên đàn chị.” Tần Tịch bình tĩnh nói: “Mọi chuyện cuối cùng là như thế nào?”
Ôn Diệc Nhiên chậm chạp cúi đầu.
Cô ta im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Chị đặt báo thức, nhưng mà cũng không dậy được, bỏ lỡ thời gian đặt lại nhiệt độ cho ống nghiệm.”
Tần Tịch làm thí nghiệm thử, yêu cầu về nhiệt độ đối với thuốc thử rất nghiêm khắc.
Thời gian và nhiệt độ ổn định, nhất định phải nghiêm khắc thực hiện theo yêu cầu.
Vào lúc 0h, 2h và 4h sáng, Ôn Diệc Nhiên phải dậy điều chỉnh lại nhiệt độ cho các ống nghiệm theo dán nhãn của Tần Tịch ở những mức nhiệt độ khác nhau.
Nhưng mà cô ta buổi tối xem phim đến tận khuya, đi ngủ cũng trễ.
Vào lúc 0h thì không sao, 2h cũng gắng gượng dậy được.
4h thì cứ thế ngủ quên luôn.
Chờ đến lúc 6h sáng Lâm Cao đánh thức cô ta dậy, Ôn Diệc Nhiên bị dọa đến tỉnh táo lại luôn.
Lúc cô chạy tới thì thấy, 4h sáng quên thay nhiệt độ, lúc 2h sáng thì cũng làm sai hai ống nghiệm.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên vì sai lầm của cô ta mà khiến cho thí nghiệm thất bại.
Lần trước mấy người Tần Tịch phải thức nguyên đêm để làm bù lại, một lần nữa xử lý hết lại toàn bộ chuột bạch cũng là vì nguyên nhân này.
Cô ta quên thời gian cho thêm thuốc, cũng không để người khác thay mình làm, dẫn đến một đám chuột bạch làm thí nghiệm lần đó đều không dùng được.
Lần trước Ôn Diệc Nhiên cũng bị Ngô Hi Ngạn nghiêm khắc phê bình một trận.
Chuyện đó trôi qua còn chưa được bao lâu lại xảy ra sai lầm y chang lần nữa.
Ôn Diệc Nhiên hoảng đến thần hồn điên đảo, sau khi bình tĩnh lại cô ta nghĩ ra cách như vậy.
Vốn dĩ ban đầu cô ta định lừa gạt Tần Tịch, để cho cô nghĩ là bản thân mình quên dán nhãn thật, sau đó cô ta, Tần Tịch và một người khác phụ trách ca trực là Lâm Cao nữa cũng nhau nghe mắng.
Ôn Diệc Nhiên suy nghĩ, Ngô Hi Ngạn rất tốt với Tần Tịch, cả phòng thí nghiệm ai cũng biết điều này.
Hơn nữa Tần Tịch mới chỉ năm hai, là đàn em nhỏ nhất của mọi người.
Có mắc sai thật, đàn anh chắc là cũng không nói gì quá đáng quá đâu.
Không ngờ đâu cô ta ép buộc Lâm Cao, người vẫn luôn đang theo đuổi cô ta, cùng nhau nói dối, sau đó gọi Tần Tịch tới phòng thí nghiệm.
Nhưng mà đối phương không có nghe theo những gì cô ta nói.
Thái độ còn rất kiên định.
Sau đó còn nói với cô ta những lời kia, khuyên cô ta không nên nói dối Ngô Hi Ngạn.
Trong lòng Ôn Diệc Nhiên nhảy dựng, dứt khoát đi tố cáo với Ngô Hi Ngạn, còn nói Tần Tịch làm sai, bắt cô phải nói dối.
Cô ta nghĩ như vậy, dù rằng mình cũng có sai.
Chỉ là lúc giao ca, không có kiểm tra đối chiếu cẩn thận thôi.
Nhưng trách nhiệm chủ yếu vẫn nằm trên người Tần Tịch, lúc Ngô Hi Ngạn răn dạy người ta cô ta chủ động nhận sai, thế thì hỏa lực chủ yếu sẽ không nhắm đến chính mình.
Hơn nữa đàn em thì sao, cũng chỉ là lần đầu phạm sai.
Ở phương diện này kinh nghiệm của Ôn Diệc Nhiên rất phong phú, chỉ cần Tần Tịch thành thực nhận sai, vị đàn anh nhìn qua có vẻ rất dữ Ngô Hi Ngạn kia, sẽ cho cô cơ hội sửa sai.
Cô ta đã tính hết cả rồi.
Bên chỗ Lâm Cao cũng vừa đấm vừa xoa, bắt ép anh ta cùng nhau nói dối với mình.
Nhìn thấy nước mắt của người mình thích, Lâm Cao không có cách nào chỉ đành nghe theo thôi.
Cô ta nghẹn ngào khóc không thành tiếng, dùng vẻ mặt đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mặt chảy dọc theo khuôn mặt trắng nõn, cuối cùng dọc theo chiếc cằm nhỏ tinh xảo biến mất dưới lớp áo blouse trắng.
Từng giọt từng giọt, thấm ướt một khoảng nhỏ vạt áo phía trước.
Tần Tịch đứng một bên, lẳng lặng nhìn một màn này.
Cô tin nước mắt của Ôn Diệc Nhiên là thật.
Cũng tin vị đàn chị này tâm tư không đến mức hư hỏng đến tận cùng.
Cô vẫn nhớ kỹ Ôn Diệc Nhiên không trực tiếp nói dối kết quả thí nghiệm thất bại, khiến cho bọn họ phán đoán sai kết quả thí nghiệm mà đi sai đường.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa cô vui vẻ chấp nhận Ôn Diệc Nhiên vu oan cho mình.
“Đàn anh Ngô.” Ôn Diệc Nhiên khóc lóc gọi Ngô Hi Ngạn một tiếng: “Anh tha thứ cho em một lần nữa đi, sau này…. Em đảm bảo sẽ không bất cẩn cẩu thả, phạm sai thêm lần nữa đâu ạ.”
“Thật ạ.” Ôn Diệc Nhiên khóc lóc thảm thiết, quay đầu nhìn về phía Tần Tịch, “Đàn em Tần Tịch, xin lỗi em, chị…. Chị không nên làm như vậy với em.”
“Cho nên đàn chị.” Tần Tịch bình tĩnh nói: “Mọi chuyện cuối cùng là như thế nào?”
Ôn Diệc Nhiên chậm chạp cúi đầu.
Cô ta im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Chị đặt báo thức, nhưng mà cũng không dậy được, bỏ lỡ thời gian đặt lại nhiệt độ cho ống nghiệm.”
Tần Tịch làm thí nghiệm thử, yêu cầu về nhiệt độ đối với thuốc thử rất nghiêm khắc.
Thời gian và nhiệt độ ổn định, nhất định phải nghiêm khắc thực hiện theo yêu cầu.
Vào lúc 0h, 2h và 4h sáng, Ôn Diệc Nhiên phải dậy điều chỉnh lại nhiệt độ cho các ống nghiệm theo dán nhãn của Tần Tịch ở những mức nhiệt độ khác nhau.
Nhưng mà cô ta buổi tối xem phim đến tận khuya, đi ngủ cũng trễ.
Vào lúc 0h thì không sao, 2h cũng gắng gượng dậy được.
4h thì cứ thế ngủ quên luôn.
Chờ đến lúc 6h sáng Lâm Cao đánh thức cô ta dậy, Ôn Diệc Nhiên bị dọa đến tỉnh táo lại luôn.
Lúc cô chạy tới thì thấy, 4h sáng quên thay nhiệt độ, lúc 2h sáng thì cũng làm sai hai ống nghiệm.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên vì sai lầm của cô ta mà khiến cho thí nghiệm thất bại.
Lần trước mấy người Tần Tịch phải thức nguyên đêm để làm bù lại, một lần nữa xử lý hết lại toàn bộ chuột bạch cũng là vì nguyên nhân này.
Cô ta quên thời gian cho thêm thuốc, cũng không để người khác thay mình làm, dẫn đến một đám chuột bạch làm thí nghiệm lần đó đều không dùng được.
Lần trước Ôn Diệc Nhiên cũng bị Ngô Hi Ngạn nghiêm khắc phê bình một trận.
Chuyện đó trôi qua còn chưa được bao lâu lại xảy ra sai lầm y chang lần nữa.
Ôn Diệc Nhiên hoảng đến thần hồn điên đảo, sau khi bình tĩnh lại cô ta nghĩ ra cách như vậy.
Vốn dĩ ban đầu cô ta định lừa gạt Tần Tịch, để cho cô nghĩ là bản thân mình quên dán nhãn thật, sau đó cô ta, Tần Tịch và một người khác phụ trách ca trực là Lâm Cao nữa cũng nhau nghe mắng.
Ôn Diệc Nhiên suy nghĩ, Ngô Hi Ngạn rất tốt với Tần Tịch, cả phòng thí nghiệm ai cũng biết điều này.
Hơn nữa Tần Tịch mới chỉ năm hai, là đàn em nhỏ nhất của mọi người.
Có mắc sai thật, đàn anh chắc là cũng không nói gì quá đáng quá đâu.
Không ngờ đâu cô ta ép buộc Lâm Cao, người vẫn luôn đang theo đuổi cô ta, cùng nhau nói dối, sau đó gọi Tần Tịch tới phòng thí nghiệm.
Nhưng mà đối phương không có nghe theo những gì cô ta nói.
Thái độ còn rất kiên định.
Sau đó còn nói với cô ta những lời kia, khuyên cô ta không nên nói dối Ngô Hi Ngạn.
Trong lòng Ôn Diệc Nhiên nhảy dựng, dứt khoát đi tố cáo với Ngô Hi Ngạn, còn nói Tần Tịch làm sai, bắt cô phải nói dối.
Cô ta nghĩ như vậy, dù rằng mình cũng có sai.
Chỉ là lúc giao ca, không có kiểm tra đối chiếu cẩn thận thôi.
Nhưng trách nhiệm chủ yếu vẫn nằm trên người Tần Tịch, lúc Ngô Hi Ngạn răn dạy người ta cô ta chủ động nhận sai, thế thì hỏa lực chủ yếu sẽ không nhắm đến chính mình.
Hơn nữa đàn em thì sao, cũng chỉ là lần đầu phạm sai.
Ở phương diện này kinh nghiệm của Ôn Diệc Nhiên rất phong phú, chỉ cần Tần Tịch thành thực nhận sai, vị đàn anh nhìn qua có vẻ rất dữ Ngô Hi Ngạn kia, sẽ cho cô cơ hội sửa sai.
Cô ta đã tính hết cả rồi.
Bên chỗ Lâm Cao cũng vừa đấm vừa xoa, bắt ép anh ta cùng nhau nói dối với mình.
Nhìn thấy nước mắt của người mình thích, Lâm Cao không có cách nào chỉ đành nghe theo thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.