Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 125:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Sinh viên tập trung ở đây thực sự rất nhiều nam sinh chỉ đành kéo tay Ngô Hi Ngạn, chỉ về phía mái nhà.

Tòa nhà dạy học số ba chỉ có ba tầng.

Nhưng vì hội trường có nhiều bậc thang, độ cao một tầng cũng bằng hai tầng bình thường rồi.

Giờ này trời đã tối đen, đèn đường cũng lục tục được bật lên.

Dựa vào ánh đèn tranh sáng tranh tối, có thể lờ mờ thấy được, trên sân thượng của dãy nhà dạy học số ba, đúng là Ôn Diệc Nhiên đang đứng.

Cách một khoảng xa, Tần Tịch không thấy rõ vẻ mặt của cô ta.

Nghĩ mà xem, nếu là người theo đuổi mình lại lấy loa phóng thanh nói hết những chuyện xấu của mình trước mặt bạn học.

Tần Tịch đều 囧 rồi.

“Đàn anh.” Nam sinh nhìn Ngô Hi Ngạn, “Giờ chúng ta nên làm gì giờ?”

Lần này Ôn Diệc Nhiên mất hết mặt mũi, lại còn bị đuổi khỏi phòng thí nghiệm.

Nhìn cô ta như vậy, đừng có mà nghĩ không thông rồi nhảy xuống nhé.

Vẻ mặt Ngô Hi Ngạn nghiêm túc.

“Mấy em ở lại đây.” Anh dặn dò Tần Tịch với nam sinh kia.

Sau đó đi nhanh đến chỗ Lâm Cao.

Đám người chen chúc, khó khăn lắm mới tách bọn họ ra được.

Rất nhanh đã có người nhận ra Ngô Hi Ngạn, nhanh chóng tự giác nhường ra một lối đi cho anh.

Cái tin này một truyền mười, mười truyền trăm.

Không chỉ có người nhận ra anh là thiên tài truyền kỳ của học viện y học Ngô Hi Ngạn còn có người nhận ra anh là người phụ trách phòng thí nghiệm trong miệng Lâm Cao.

Tần Tịch ngoan ngoãn đứng ở đó, bên tai là tiếng Lâm Cao lặp đi lặp lại những câu đó không ngừng.



Bây giờ càng có nhiều lời bàn tán hơn.

Có người nói: “Đây là Ngô Hi Ngạn à? Cái anh chàng đang dùng loa phóng thanh kia không phải đang giúp anh ta đính chính à? Sao bộ dáng hung dữ quá vậy?”

Cũng có người quen biết Lâm Cao nói: “Đến cả Lâm Cao mà còn làm thế với Ôn Diệc Nhiên, xem ra lần này cô ta rất quá đáng. Lâm Cao theo đuổi cô ta sắp nửa năm rồi, đó là nữ thần của anh ta đó.”

Còn có những người không quen biết cả hai, cũng không phải sinh viên học viện y, mặt mày ngơ ngác: “Tình huống gì vậy? Mình phạm sai còn trốn tránh trách nhiệm, đổ tội cho đàn em, bị đuổi phòng thí nghiệm còn tung lời đồn linh tinh nữa? Vòng tròn quý tộc này loạn quá đi!”

……

Cuối cùng Ngô Hi Ngạn cũng chen ra khỏi đám đông nhốn nháo, đi đến chỗ Lâm Cao.

“Lâm Cao.” Anh bước về phía Lâm Cao, “Được rồi, về đi.”

Lâm Cao nhìn anh một cái, vẻ mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ.

Anh ta lắc lắc đầu, tay phải cầm loa phóng thanh không hề có ý định buông xuống, vẫn cứ lặp đi lặp lại những câu nói vừa rồi.

Nội dung chỉ ngắn ngủi hai trăm chữ, anh ta đã nói đi nói lại sắp một tiếng rồi.

Từ sau giờ cơm tối đến giờ, đừng nói là Lâm Cao, những sinh viên vây lại đây cũng sắp thuộc lòng rồi.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này của anh ta, sợ là còn muốn nói tiếp cho xem, phải đến lúc bắt đầu tiết tự học 8h tối mới thôi.

Ngô Hi Ngạn chau mày.

Theo lý mà nói, bảo vệ trong trường rồi nhân viên phụ trách phải sớm tới khuyên bảo Lâm Cao rồi mới đúng.

Nhưng tận đến bay giờ, vẫn không có ai tới.

Bọn họ cho rằng sự việc này không tính là phá vỡ trật tự giảng dạy bình thường của trường, Lâm Cao cũng không ảnh hưởng đến các lớp học bình thường.

Nhân viên an ninh của tòa nhà dạy học số ba đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ cho viên chức ở lầu một, lúc này còn ngó đầu ra xem chuyện vui kìa.

Lâm Cao tiếp tục đọc, cảm giác như sắp chết lặng: “Ôn Diệc Nhiên vì sai lầm của bản thân dẫn đến thí nghiệm thất bại….”



Anh ta đứng trên bồn hoa trước khu dạy học, vóc dáng cũng cao.

Ngô Hi Ngạn đứng trên bồn hoa, phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng Lâm Cao.

“Lâm Cao.” Anh khẽ thở dài: “Cậu đi xuống trước đã.”

Lâm Cao lắc đầu, tiếp tục nói: “Ôn Diệc Nhiên vì sai lầm của bản thân dẫn đến thí nghiệm thất bại….”

Anh ta càng nói càng quen miệng, nội dung hai trăm chữ thuộc làu làu.

Sinh viên vây xem ngày càng nhiều.

Rất nhiều sinh viên buổi tối không có tiết biết tin cũng chạy đến đây.

Bên ngoài tòa nhà dạy học số ba người người đi lại rộn ràng nhốn nháo.

Tần Tịch vốn dĩ đứng sau đám người, còn có thế miễng cưỡng nhìn thấy Ôn Diệc Nhiên đứng trên sân thượng tòa nhà dạy học số ba.

Lúc này lại càng bị đám người đẩy lùi về phía sau cách Lâm Cao ngày càng xa.

“Lâm Cao.” Lúc này, giọng nói sắc bén của Ôn Diệc Nhiên truyền đến từ dãy nhà dạy học: “Đã một tiếng rồi.”

Cô ta thét lên chói tai một cách cuồng loạn.

Giọng nói kia rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở, lại sắc nhọn cắt qua bóng đêm.

Những sinh viên vốn không chú ý tới trên lầu ba còn có người đứng đó, ào ào ngẩng đầu lên nhìn.

“Lâm Cao. Anh câm miệng cho tôi! Câm miệng!!!” Ôn Diệc Nhiên thét chói tai, gào thét lên với Lâm Cao.

“Chị ta muốn nhảy xuống à?” Tần Tịch nghe thấy có sinh viên đứng phía trước hỏi: “Đã thông báo cho nhà trường và thầy cô giáo chưa?”

“Chị ta sẽ không nhảy xuống đâu.” Cái người được hỏi rõ ràng là đến sớm hơn, cũng biết nhiều hơn: “Chị ta chỉ là đứng ở đó…..”

Vẻ mặt cậu chàng có vẻ kỳ kỳ: “Phối hợp với anh chàng đứng dưới kia thể hiện bản thân thôi.”

“Ha….” Sinh viên hỏi chuyện kia phì cười một, “Thể hiện bản thân? Nực cười quá vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook