Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 128:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Tần Tịch không thích đàn chị này.

Cũng cảm thấy chuyện Ngô Hi Ngạn không cho cô ta ở lại phòng thí nghiệm nữa chẳng có gì sai.

Bởi vì Ôn Diệc Nhiên thực sự không phù hợp làm việc ở phòng thí nghiệm.

Nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đối phó với hai người này như giờ.

Thậm chí ngay cả khi Ôn Diệc Nhiên đi rồi, còn vì chuyện này mà trong lòng bất mãn với cô, nói xấu cô khắp nơi.

Tần Tịch cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đối phó với hai người này.

Cô có chút cáu kỉnh khóa thông báo trên màn hình điện thoại, không muốn thảo luận chuyện này nữa, quay lại nhìn bàn học.

Trên bàn để hẳn là bánh kem của sweet mà Âu Dương Nguyệt nói.

Hộp đựng ngay ngắn tinh xảo, phía trên còn in tên hiệu bánh bằng tiếng anh.

“Là cái này à?” Tần Tịch vừa hỏi vừa mở hộp ra.

Bánh kem hình cầu thủy tinh lọt vào tầm mắt.

Trong lớp phale trong suốt, có những bông tuyết trắng bay xuống phất phơ.

Trung tâm của quả cầu, là vòng quay ngựa gỗ được làm bằng thủ công tinh xảo.

Những viên đường đầy màu sắc nằm rải rác xung quanh chú ngựa gỗ.

Phần đế của bánh được bao phủ hoàn toàn bành chocolate.

Nếu không phải khi mở hộp, mùi kẹo ngọt quyện với hương sô cô la êm dịu xộc thẳng vào mũi.

Tần Tịch gần như cho rằng đây là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, không phải là một chiếc bánh kem có thể ăn được.

“Chính là nó đó!” Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ vây lại.

Đường Lăng cũng xoay người, nhưng vẫn ngồi trên ghế của mình nhìn Tần Tịch.

“Giữa trưa giao đến đây, đây là sản phẩm mới định kỳ theo quý của Sweet.” Âu Dương Nguyệt nói tiếp: “Cái này tốn nhiều tiền lắm mà cũng khó mới mua được. Mỗi quý họ chỉ làm ra một loại, có thể làm theo yêu cầu của người đặt. Đương nhiên, chỉ có thể đưa ra ý tưởng chung chung, cuối cùng vẫn do thợ làm bánh của sweet quyết định hình dáng cuối cùng.”



“Tiểu Tịch.” Kiều Sơ Hạ hơi căng thẳng, “Cậu không nhìn coi là ai tăng à?.”

Cô ấy nhắc nhở Tần Tịch: “Người giao bánh nói với bọn tớ, bên trong có danh thiếp.”

Dưới đáy hộp, đúng là có một tấm danh thiếp nhỏ.

Tần Tịch cầm lên thì thấy, hai mặt đều in tên cửa hàng.

Hai từ tiếng Anh "sweet" chiếm vị trí chính giữa của thẻ.

Trừ cái này ra thì không còn gì nữa.

“Không có viết.” Tần Tịch nói.

Cô lại nhìn nắp hộp, bên trên có số điện thoại liên hệ sweet.

“Tớ gọi điện thoại hỏi thử xem sao.” Cô gọi điện thoại, “Không có đưa nhầm là được rồi.”

Rất nhanh đã có người nhận máy.

Tần Tịch cầm tấm thẻ kia lễ phép hỏi: “Xin chào, xin hỏi đây là cửa hàng sweet ạ? Tôi là sinh viên học viện y học lâm sàng đại học A, Tần Tịch, hôm nay có nhận được bánh kem bên cửa hàng giao tới. Nhân viên giao bánh nói với bạn cùng phòng của tôi là đây là bánh định kỳ hàng quý có hạn của bên mình. Nhưng mà danh thiếp trong hộp không có để lại thông tin.”

Cô hỏi: “Muốn xác nhận lại với bên mình một chút, có phải là giao nhầm không ạ? Vì tôi chưa từng đặt hàng bao giờ?”

“À, à, vâng, cảm ơn.” Tần Tịch buồn bực cúp máy, mờ mịt quay đầu lại nói: “Cô ấy bảo là không có gửi nhầm, là một chị gái đặt. Vì lý do bảo mật thông tin nên không thể nói thông tin của khách hàng cho tớ. nhưng đúng là giao hàng cho Tần Tịch.”

“Là đàn chị Tô Nhiễm à?” Kiều Sơ Hạ giống như thở nhẹ một tiếng, bả vai đang căng cứng cũng thả lỏng đi nhiều.

Cô mỉm cười nhìn về phía Tần Tịch: “Lần trước đàn chị Tô Nhiễm không phải còn tặng cậu một cái bánh kem thiên nga đó thôi.”

“Chắc là vậy.” Tần Tịch nghĩ nghĩ.

Trong những bạn bè là nữ mà cô quen, ngoài mấy bạn cùng phòng ra, chắc là chỉ có Tô Nhiễm mới làm ra chuyện như này.

Tần Tịch chụp một bức ảnh đơn giản, gửi cho Tô Nhiễm.

“Là bánh kem đàn chị đặt à? Đúng là siêu siêu đẹp luôn! Cảm ơn đàn chị!” Cô rất là ngại luôn.

Buổi tối hôm đó, chẳng qua là xuất phát từ tình cảm của bạn bè cùng trường, ở cùng Tô Nhiễm trong chốc lát.

Ai nghĩ đâu bên kia lại khách sáo như vậy.



“Nhưng mà ăn bánh kem mãi của đàn chị em cũng ngại lắm, đợi lúc nào chị về nước em mời chị ăn cơm nha.”

“Nếu mà đã xác nhận không có giao nhầm, bọn mình có thể chia nhau được chưa?” Âu Dương Nguyệt cười hì hì hỏi.

Tần Tịch gật gật đầu, dịch người khỏi bàn.

“Cái này ăn kiểu gì giờ?” Cô ấy hỏi.

Lần đầu tiên cô ấy nhìn bánh kem có hình dạng như này.

Tinh xảo, lại đặc biệt.

Quả cầu pha lê trong suốt kia cũng ăn được hả?

Tần Tịch không chắc lắm.

“Trong hộp chắc là có sách hướng dẫn.” Âu Dương Nguyệt nói.

Bên trong hộp đúng là có sách hướng dẫn cách sử dụng.

Còn rất là chu đáo dán thêm một cái túi nhỏ, trong đó có một cây nên thon dài và một hộp que diêm nhỏ.

“Dùng lửa làm chảy đường thủy tinh.”

Tần Tịch làm theo sách hướng dẫn, bật một que diêm.

Vỏ đường thủy tinh mỏng dính, dưới ánh lửa ấm áp liền tan chảy thành nước đường.

Giống như những giọt nước mưa trong suốt, rơi xuống vòng quay ngựa gỗ.

Những bông tuyết bay phấp phới trong đó cũng đang từ từ rơi xuống, hòa cùng những giọt nước đường mịn màng, phủ lên chiếc ô che trên chiếc đu quay.

Vòng quay ngựa gỗ trong thế giới cổ tích chẳng mấy chốc nhìn như có một lớp tuyết đọng bao trùm.

Trong tuyết vẫn còn đọng lại những giọt nước nhỏ trong vắt lăn tăn.

“A!” Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ cùng kinh ngạc hô lên.

Cho dù là người luôn bình tĩnh như Đường Lăng cũng nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook