Chương 12:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Hiển nhiên không chỉ Âu Dương Nguyệt chú ý đến những lời này.
Trong nhà ăn bắt đầu có chút ồn ào vì giải thưởng hạng nhất xa xôi vượt ngoài dự đoán, một lúc sau lại trở nên yên lặng lần nữa.
Mặt giám đốc nhà hàng đầy tươi cười mà tiếp tục tuyên bố: “Giải thưởng hạng hai… Nói thật, tôi cũng vô cùng rung động đấy.”
Ông ấy nói rồi ra hiệu cho hai người phục vụ đứng bên cạnh giúp đỡ, bọn họ thao tác vài phút trên cái laptop.
Qua không trung mà kết nối airdrop với màn ảnh.
Màn ảnh nhấp nháy vài lần rồi rất nhanh ổn định, một hình ảnh lập thể sinh động như thật xuất hiện ở nơi đó.
Đó là hình chiếu của căn biệt thự hai tầng lầu tinh tế.
Xem ra biệt thự không được coi là lớn, trong hoa viên được xây dựng một sân hình chữ “凹”.
Cho dù là hình chiếu, cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp của hoa và cây cảnh tươi tốt trong hoa viên.
Lập tức có vị khách tinh mắt nhận ra: “Đây không phải là biệt thự Ninh viên sao?”
“Thị lực vị tiên sinh này thật tốt.” Giám đốc nhà hàng tươi cười nói: “Đây là khu vườn một biệt thự mới xây trong Ninh viên ở thành phố A của tập đoàn Lạc thị.”
Ông ấy dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: “Cũng là giải thưởng lớn hạng hai của chúng ta ngày hôm nay.”
Lần này, phần lớn khách mời đã không còn bình tĩnh nữa.
Nếu như nói quần áo, giày và túi xách đặt may lúc trước nghe chỉ tương đối tốt đẹp, thì giá trị của căn biệt thự như thế tuyệt đối đủ để khiến đại đa số khách mời bị hấp dẫn.
Hơn nữa, đây còn là Ninh viên dưới trướng Lạc thị.
Mặc dù so với khu dân cư nằm ở trung tâm thành phố và bên cạnh khách sạn này, đoạn đường không được tốt như thế.
Nhưng đoạn đường ở Ninh viên cũng rất không tồi, đều là tấc đất tấc vàng như nhau.
“Không ngờ bé bảo bối Tiểu Tịch…” Âu Dương Nguyệt trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm hình chiếu kia một lúc.
Cuối cùng ánh mắt cô ấy dừng trên người Tần Tịch: “Đoán có chút chuẩn nha, nói tặng căn nhà, người ta còn thật sự tặng căn nhà nữa.”
Vốn trong tưởng tượng của mọi người, xổ số kỉ niệm tròn một năm của nhà hàng như vậy, khả năng nhiều nhất chính là được tặng hai bình rượu ngon có giá trị không nhỏ.
Sau đó lại tặng một vài thẻ khuyến mại giá trị của nhà hàng, cho bạn ăn mấy bữa miễn phí ở nhà hàng.
Không nghĩ tới, vậy mà đối phương sẽ mạnh tay như thế.
“Đột nhiên tớ bắt đầu mong đợi rồi.” Âu Dương Nguyệt nói, cầm tấm thẻ nhỏ của mình cẩn thận xem một cái, sau đó nắm chặt trong tay.
“Ninh viên…” Kiều Sơ Hạ khá nghi ngờ, “Không phải khu biệt thự đó cách trường chúng ta hai mươi phút đi xe à?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Âu Dương Nguyệt cố sức gật gật đầu.
“Tớ nhớ lúc trước khi bắt đầu phiên giao dịch, không phải trong trường còn có thầy cô giáo nói đùa, nói mặc dù cách trường chúng ta vẫn tính là gần, nhưng tiền lương một năm của bọn họ ngay cả một phần ba cái nhà vệ sinh cũng không mua nổi sao?” Kiều Sơ Hạ lại hỏi.
“Phụt…” Âu Dương Nguyệt cười ra tiếng, “Cho nên nhé, vị may mắn ngày hôm nay, cuộc đời này có lẽ cũng chẳng cần phấn đấu nữa rồi.”
“Tớ nói hai cậu, làm sao vẫn còn bình tĩnh như vậy chứ?” Âu Dương Nguyệt duỗi tay quơ quơ trước mặt Tần Tịch và Đường Lăng.
Hai người này, vậy mà còn tâm tình sáp lại nhau thảo luận đề tài.
Chẳng lẽ không bị hấp dẫn chút nào sao?
“Từ nhỏ đến lớn, vé số năm tệ cũng chưa từng trúng được.” Đường Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt.
“Tớ cũng vậy.” Tần Tịch giơ tay.
Cô xui xẻo hơn nữa, xuyên vào sách, còn có hệ thống nữa, nhưng là một cái hố khổng lồ, là loại chuyên môn khiến người ta cố sức làm cu li đồng thời tự tìm đường chết.
“Được thôi!” Âu Dương Nguyệt ngồi xuống lại, “Nếu tớ trúng giải thưởng lớn, tớ sẽ cho các cậu mỗi người ở một căn phòng ở trong biệt thự, các cậu có thể tha hồ ở lại, ở đến già cũng không sao cả!”
Cô ấy cười hì hì nói: “Thế thì miễn tiền thuê nhà cả đời ha.”
“Cảm ơn.” Tần Tịch cười cười với cô ấy.
Cô cúi đầu, tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên vở cùng Đường Lăng, “Chỗ này, còn có bước này…”
Cô nói: “Cuối tuần chúng ta có thể đi thỉnh giáo thầy Chiêm, tớ xem qua cách làm thầy ấy phát rồi, đây là phương hướng nghiên cứu chính của thầy ấy trong đề tài lần trước.”
“Được.” Đường Lăng đồng ý.
Trong tiếng thảo luận thì thầm không coi ai ra gì của hai người.
Giám đốc nhà hàng đã chờ cho mọi người yên lặng lần nữa, tiếp tục cười tủm tỉm mà nói: “Giải thưởng hạng ba.”
Trong nhà ăn bắt đầu có chút ồn ào vì giải thưởng hạng nhất xa xôi vượt ngoài dự đoán, một lúc sau lại trở nên yên lặng lần nữa.
Mặt giám đốc nhà hàng đầy tươi cười mà tiếp tục tuyên bố: “Giải thưởng hạng hai… Nói thật, tôi cũng vô cùng rung động đấy.”
Ông ấy nói rồi ra hiệu cho hai người phục vụ đứng bên cạnh giúp đỡ, bọn họ thao tác vài phút trên cái laptop.
Qua không trung mà kết nối airdrop với màn ảnh.
Màn ảnh nhấp nháy vài lần rồi rất nhanh ổn định, một hình ảnh lập thể sinh động như thật xuất hiện ở nơi đó.
Đó là hình chiếu của căn biệt thự hai tầng lầu tinh tế.
Xem ra biệt thự không được coi là lớn, trong hoa viên được xây dựng một sân hình chữ “凹”.
Cho dù là hình chiếu, cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp của hoa và cây cảnh tươi tốt trong hoa viên.
Lập tức có vị khách tinh mắt nhận ra: “Đây không phải là biệt thự Ninh viên sao?”
“Thị lực vị tiên sinh này thật tốt.” Giám đốc nhà hàng tươi cười nói: “Đây là khu vườn một biệt thự mới xây trong Ninh viên ở thành phố A của tập đoàn Lạc thị.”
Ông ấy dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: “Cũng là giải thưởng lớn hạng hai của chúng ta ngày hôm nay.”
Lần này, phần lớn khách mời đã không còn bình tĩnh nữa.
Nếu như nói quần áo, giày và túi xách đặt may lúc trước nghe chỉ tương đối tốt đẹp, thì giá trị của căn biệt thự như thế tuyệt đối đủ để khiến đại đa số khách mời bị hấp dẫn.
Hơn nữa, đây còn là Ninh viên dưới trướng Lạc thị.
Mặc dù so với khu dân cư nằm ở trung tâm thành phố và bên cạnh khách sạn này, đoạn đường không được tốt như thế.
Nhưng đoạn đường ở Ninh viên cũng rất không tồi, đều là tấc đất tấc vàng như nhau.
“Không ngờ bé bảo bối Tiểu Tịch…” Âu Dương Nguyệt trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm hình chiếu kia một lúc.
Cuối cùng ánh mắt cô ấy dừng trên người Tần Tịch: “Đoán có chút chuẩn nha, nói tặng căn nhà, người ta còn thật sự tặng căn nhà nữa.”
Vốn trong tưởng tượng của mọi người, xổ số kỉ niệm tròn một năm của nhà hàng như vậy, khả năng nhiều nhất chính là được tặng hai bình rượu ngon có giá trị không nhỏ.
Sau đó lại tặng một vài thẻ khuyến mại giá trị của nhà hàng, cho bạn ăn mấy bữa miễn phí ở nhà hàng.
Không nghĩ tới, vậy mà đối phương sẽ mạnh tay như thế.
“Đột nhiên tớ bắt đầu mong đợi rồi.” Âu Dương Nguyệt nói, cầm tấm thẻ nhỏ của mình cẩn thận xem một cái, sau đó nắm chặt trong tay.
“Ninh viên…” Kiều Sơ Hạ khá nghi ngờ, “Không phải khu biệt thự đó cách trường chúng ta hai mươi phút đi xe à?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Âu Dương Nguyệt cố sức gật gật đầu.
“Tớ nhớ lúc trước khi bắt đầu phiên giao dịch, không phải trong trường còn có thầy cô giáo nói đùa, nói mặc dù cách trường chúng ta vẫn tính là gần, nhưng tiền lương một năm của bọn họ ngay cả một phần ba cái nhà vệ sinh cũng không mua nổi sao?” Kiều Sơ Hạ lại hỏi.
“Phụt…” Âu Dương Nguyệt cười ra tiếng, “Cho nên nhé, vị may mắn ngày hôm nay, cuộc đời này có lẽ cũng chẳng cần phấn đấu nữa rồi.”
“Tớ nói hai cậu, làm sao vẫn còn bình tĩnh như vậy chứ?” Âu Dương Nguyệt duỗi tay quơ quơ trước mặt Tần Tịch và Đường Lăng.
Hai người này, vậy mà còn tâm tình sáp lại nhau thảo luận đề tài.
Chẳng lẽ không bị hấp dẫn chút nào sao?
“Từ nhỏ đến lớn, vé số năm tệ cũng chưa từng trúng được.” Đường Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt.
“Tớ cũng vậy.” Tần Tịch giơ tay.
Cô xui xẻo hơn nữa, xuyên vào sách, còn có hệ thống nữa, nhưng là một cái hố khổng lồ, là loại chuyên môn khiến người ta cố sức làm cu li đồng thời tự tìm đường chết.
“Được thôi!” Âu Dương Nguyệt ngồi xuống lại, “Nếu tớ trúng giải thưởng lớn, tớ sẽ cho các cậu mỗi người ở một căn phòng ở trong biệt thự, các cậu có thể tha hồ ở lại, ở đến già cũng không sao cả!”
Cô ấy cười hì hì nói: “Thế thì miễn tiền thuê nhà cả đời ha.”
“Cảm ơn.” Tần Tịch cười cười với cô ấy.
Cô cúi đầu, tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên vở cùng Đường Lăng, “Chỗ này, còn có bước này…”
Cô nói: “Cuối tuần chúng ta có thể đi thỉnh giáo thầy Chiêm, tớ xem qua cách làm thầy ấy phát rồi, đây là phương hướng nghiên cứu chính của thầy ấy trong đề tài lần trước.”
“Được.” Đường Lăng đồng ý.
Trong tiếng thảo luận thì thầm không coi ai ra gì của hai người.
Giám đốc nhà hàng đã chờ cho mọi người yên lặng lần nữa, tiếp tục cười tủm tỉm mà nói: “Giải thưởng hạng ba.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.