Chương 134:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Có lẽ phải nói là, ngoài người mẹ đã mất sớm của hắn và Tô Nhiễm.
Người đàn ông này, đối xử với người khác, thật sự không có tim.
Ánh đèn đường mờ nhạt kéo dài cái bóng của Lạc Phỉ.
Hắn mặc tây trang, ngoài cặp mắt thâm thúy khiến người ta nhìn không thấu kia, thật ra nhìn qua rất vô hại.
Nhưng cô biết, người này một khi đã tức giận lên, sẽ đáng sợ và vô tình đến mức độ nào.
Lúc này trong thùng rác bên cạnh hắn, là bánh kem hắn cho người đưa đến cho Tần Tịch.
Ban đêm hắn lại xuất hiện ở đây.
Lại dùng ánh mắt khó lường nhìn chằm chằm mình.
Tần Tịch nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Sau đó cô bình tĩnh lại, trong đầu suy nghĩ càng mau.
Lạc Phỉ cho người đưa bánh kem vòng quay ngựa gỗ, chắc chắn hắn còn nhớ rõ chuyện trước đây.
Biên Sweet nói, bánh kem có tên là nước mắt thiếu nữ.
Nước mắt….. là vì cô khóc.
Tần Tịch nhịn không được tự cười nhạo trong lòng.
Không biết lúc Lạc Phỉ nghe người khác báo cáo lại chuyện lúc đó, có phải rất đắc ý hay không?
Người đã từng bị hắn bỏ rơi, bị hắn ta phản bội, tổn thương, còn là người đã chết vì hắn.
Cho dù sống lại một đời, vẫn còn nhớ rõ quá khứ của bọn họ.
Đều sẽ lặng lẽ khóc trong đêm tối vì hắn.
Mí mắt cô hơi rũ xuống, che đi sự chán ghét và bực bội lướt nhanh trong mắt.
Lúc mà bị Lâm Oánh Oánh vu oan đạo văn, Lạc Phỉ đồng ý giúp mình.
Hắn lựa chọn quyên góp tòa nhà cho học viện y học bọn họ, còn lập quỹ học bổng chuyên môn, còn có khen thưởng cho nghiên cứu khoa học cho sinh viên y.
Đây là hắn đang bù đắp.
Bù đắp cái gì đây?
Tần Tịch yên lặng phân tích.
Cô đã từng cầu xin hắn như thế, cuối cùng hắn vẫn có thể tuyệt tình từ bỏ cô.
Những thứ đó nhất định không phải vì cô yêu, lại bị hắn lừa gạt, cho nên mới đến bù đắp cho cô.
Không biết có phải là gió đêm quá lạnh không.
Hay là bởi vì cô sợ hãi Lạc Phỉ, mà khiến cho toàn thân Tần Tịch đều đề phòng hắn.
Cô nghĩ càng nhiều, trong đầu càng tỉnh táo.
Cô thực sự rất hiểu Lạc Phỉ.
Trừ sai lầm khi luôn cho rằng đối phương là chân ái của mình ra, cô ở cạnh hắn ta 5 năm, cùng hắn ta yêu đương sớm chiều ở chung hơn 3 năm.
Lạc Phỉ không hề che dấu một mặt đen tối của mình trước mặt cô.
Ngoại trừ tình yêu của hắn, hắn sẵn sàng phô bày mọi thứ của mình không hề kiêng nể gì trước mặt Tần Tịch.
Hoặc là nói, bởi vì không yêu.
Hắn không thèm suy nghĩ đến chuyện Tần Tịch có bị hắn dọa sợ không.
Nghĩ xấu xa hơn, có khi hắn còn đang mang tâm trạng hài hước nhìn Tần Tịch bị một mặt đen tối của mình dọa sợ tới run bần bật, nhưng lại không nỡ rời đi.
Cho nên, sau khi Lạc Phỉ trùng sinh, vì tình yêu say đắm của cô dành cho hắn, nên hắn mới bù đắp cho cô.
Khả năng duy nhất là, ở kiếp trước, sau khi cô chết.
Cuối cùng Lạc Phỉ cũng phát hiện, cô bị viên đạn bắn chết, một mình nằm lẻ loi trên mặt đất lạnh băng, là vì cứu hắn.
Ơn cứu mạng, cho dù Lạc Phỉ máu lạnh, cũng không thể nào hoàn toàn không để ý.
Hắn tuy rằng bạc tình, nhưng với những người từng đối xử tốt với hắn những người đã giúp đỡ hắn, hắn đối xử lại rất tốt.
Lòng Tần Tịch, lại trở nên càng bình tĩnh hơn.
Cô ngước mắt, lẳng lặng nhìn về Lạc Phỉ vẫn còn đứng im tại chỗ.
Sau đó ánh mắt cô lướt qua đối phương, nhìn về cái thùng rác kia.
Cô biết bộ dạng cô lúc này có chút buồn cười.
Tay trái nắm một đống lá vụn, tay phải còn cầm hai cục đá.
Chuẩn bị mang mấy thứ này đi hủy thi diệt tích cái bánh kem kia.
Trên người còn đang mặc áo hoodie hình con thỏ, quần jiean, giày trắng chơi bóng.
Lại là sinh viên bình thường không có trang điểm.
Lại ấu trĩ, lại quê mùa.
Chắc là mỗi cộng lông trên người Lạc Phỉ đều đang cười đến run rẩy.
Nhưng cô không sao cả!
Tần Tịch nhẹ nhàng chớp mắt, áp xuống bực bội và sợ hãi đang cuồn cuộn trong lồng ngực, nhẹ giọng mở miệng: “Bánh kem Sweet, là anh đưa tới à?”
Giọng nói của cô rất nhẹ, rất nhẹ.
Cô gái 18 tuổi, giọng nói vốn mềm mại ngọt ngào, giờ còn hơi run rẩy, nghe có vẻ nhu nhược đáng thương.
Lạc Phỉ đứng thẳng thân mình, sau khi nhìn thấy Tần Tịch thì xoay người lại.
Nương theo ánh đèn đường, hắn có thể thấy rõ mỗi mét mặt trên người cô gái nhỏ trước mắt.
Từ lúc nhìn thấy mình thì không dám tin.
Đến ánh mắt lập lòe, lặng lẽ lui một bước.
Sau đó hình như thấy còn chưa đủ, lại lặng lẽ lùi thêm một bước.
Thần sắc trên mặt biến ảo, hai mắt vừa đen vừa to, thường cẩn thận liếc nhìn mình một cái.
Giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách, khiến người ta yêu mến vô cùng.
Sau đó hắn nghe thấy Tần Tịch hỏi mình, bánh kem có phải mình đưa tới hay không.
Lạc Phỉ không trả lời.
Người đàn ông này, đối xử với người khác, thật sự không có tim.
Ánh đèn đường mờ nhạt kéo dài cái bóng của Lạc Phỉ.
Hắn mặc tây trang, ngoài cặp mắt thâm thúy khiến người ta nhìn không thấu kia, thật ra nhìn qua rất vô hại.
Nhưng cô biết, người này một khi đã tức giận lên, sẽ đáng sợ và vô tình đến mức độ nào.
Lúc này trong thùng rác bên cạnh hắn, là bánh kem hắn cho người đưa đến cho Tần Tịch.
Ban đêm hắn lại xuất hiện ở đây.
Lại dùng ánh mắt khó lường nhìn chằm chằm mình.
Tần Tịch nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Sau đó cô bình tĩnh lại, trong đầu suy nghĩ càng mau.
Lạc Phỉ cho người đưa bánh kem vòng quay ngựa gỗ, chắc chắn hắn còn nhớ rõ chuyện trước đây.
Biên Sweet nói, bánh kem có tên là nước mắt thiếu nữ.
Nước mắt….. là vì cô khóc.
Tần Tịch nhịn không được tự cười nhạo trong lòng.
Không biết lúc Lạc Phỉ nghe người khác báo cáo lại chuyện lúc đó, có phải rất đắc ý hay không?
Người đã từng bị hắn bỏ rơi, bị hắn ta phản bội, tổn thương, còn là người đã chết vì hắn.
Cho dù sống lại một đời, vẫn còn nhớ rõ quá khứ của bọn họ.
Đều sẽ lặng lẽ khóc trong đêm tối vì hắn.
Mí mắt cô hơi rũ xuống, che đi sự chán ghét và bực bội lướt nhanh trong mắt.
Lúc mà bị Lâm Oánh Oánh vu oan đạo văn, Lạc Phỉ đồng ý giúp mình.
Hắn lựa chọn quyên góp tòa nhà cho học viện y học bọn họ, còn lập quỹ học bổng chuyên môn, còn có khen thưởng cho nghiên cứu khoa học cho sinh viên y.
Đây là hắn đang bù đắp.
Bù đắp cái gì đây?
Tần Tịch yên lặng phân tích.
Cô đã từng cầu xin hắn như thế, cuối cùng hắn vẫn có thể tuyệt tình từ bỏ cô.
Những thứ đó nhất định không phải vì cô yêu, lại bị hắn lừa gạt, cho nên mới đến bù đắp cho cô.
Không biết có phải là gió đêm quá lạnh không.
Hay là bởi vì cô sợ hãi Lạc Phỉ, mà khiến cho toàn thân Tần Tịch đều đề phòng hắn.
Cô nghĩ càng nhiều, trong đầu càng tỉnh táo.
Cô thực sự rất hiểu Lạc Phỉ.
Trừ sai lầm khi luôn cho rằng đối phương là chân ái của mình ra, cô ở cạnh hắn ta 5 năm, cùng hắn ta yêu đương sớm chiều ở chung hơn 3 năm.
Lạc Phỉ không hề che dấu một mặt đen tối của mình trước mặt cô.
Ngoại trừ tình yêu của hắn, hắn sẵn sàng phô bày mọi thứ của mình không hề kiêng nể gì trước mặt Tần Tịch.
Hoặc là nói, bởi vì không yêu.
Hắn không thèm suy nghĩ đến chuyện Tần Tịch có bị hắn dọa sợ không.
Nghĩ xấu xa hơn, có khi hắn còn đang mang tâm trạng hài hước nhìn Tần Tịch bị một mặt đen tối của mình dọa sợ tới run bần bật, nhưng lại không nỡ rời đi.
Cho nên, sau khi Lạc Phỉ trùng sinh, vì tình yêu say đắm của cô dành cho hắn, nên hắn mới bù đắp cho cô.
Khả năng duy nhất là, ở kiếp trước, sau khi cô chết.
Cuối cùng Lạc Phỉ cũng phát hiện, cô bị viên đạn bắn chết, một mình nằm lẻ loi trên mặt đất lạnh băng, là vì cứu hắn.
Ơn cứu mạng, cho dù Lạc Phỉ máu lạnh, cũng không thể nào hoàn toàn không để ý.
Hắn tuy rằng bạc tình, nhưng với những người từng đối xử tốt với hắn những người đã giúp đỡ hắn, hắn đối xử lại rất tốt.
Lòng Tần Tịch, lại trở nên càng bình tĩnh hơn.
Cô ngước mắt, lẳng lặng nhìn về Lạc Phỉ vẫn còn đứng im tại chỗ.
Sau đó ánh mắt cô lướt qua đối phương, nhìn về cái thùng rác kia.
Cô biết bộ dạng cô lúc này có chút buồn cười.
Tay trái nắm một đống lá vụn, tay phải còn cầm hai cục đá.
Chuẩn bị mang mấy thứ này đi hủy thi diệt tích cái bánh kem kia.
Trên người còn đang mặc áo hoodie hình con thỏ, quần jiean, giày trắng chơi bóng.
Lại là sinh viên bình thường không có trang điểm.
Lại ấu trĩ, lại quê mùa.
Chắc là mỗi cộng lông trên người Lạc Phỉ đều đang cười đến run rẩy.
Nhưng cô không sao cả!
Tần Tịch nhẹ nhàng chớp mắt, áp xuống bực bội và sợ hãi đang cuồn cuộn trong lồng ngực, nhẹ giọng mở miệng: “Bánh kem Sweet, là anh đưa tới à?”
Giọng nói của cô rất nhẹ, rất nhẹ.
Cô gái 18 tuổi, giọng nói vốn mềm mại ngọt ngào, giờ còn hơi run rẩy, nghe có vẻ nhu nhược đáng thương.
Lạc Phỉ đứng thẳng thân mình, sau khi nhìn thấy Tần Tịch thì xoay người lại.
Nương theo ánh đèn đường, hắn có thể thấy rõ mỗi mét mặt trên người cô gái nhỏ trước mắt.
Từ lúc nhìn thấy mình thì không dám tin.
Đến ánh mắt lập lòe, lặng lẽ lui một bước.
Sau đó hình như thấy còn chưa đủ, lại lặng lẽ lùi thêm một bước.
Thần sắc trên mặt biến ảo, hai mắt vừa đen vừa to, thường cẩn thận liếc nhìn mình một cái.
Giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách, khiến người ta yêu mến vô cùng.
Sau đó hắn nghe thấy Tần Tịch hỏi mình, bánh kem có phải mình đưa tới hay không.
Lạc Phỉ không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.