Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 150:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

“Tiểu Trịnh, mọi người đang nói chuyện gì thế?”

Mấy người Tần Tịch còn chưa kịp nói chuyện thì thầy giáo đứng lớp đã đi tới.

Thầy ấy cười tủm tỉm nhìn bốn người, ánh mắt cuối cùng dừng trên mặt của vị thầy giáo họ Trịnh, giọng nói rất đắc ý: “Thế nào? Có phải sinh viên bây giờ đều rất giỏi?”

“Đúng vậy.” Thầy Trịnh cũng cười, “Tôi mới vừa còn khen các em ấy, bọn trẻ bây giờ khác với chúng ta thời đi học, dám nghĩ dám làm, tài nguyên đa dạng, nguồn thông tin đa dạng. Nếu thực sự bỏ tâm tìm hiểu thì sẽ ngày càng tiến bộ, tương lai chắc chắn đạt được thành tựu gấp chúng ta năm đó vài lần.”

Thầy ấy vừa nói chuyện vừa cố ý kéo thầy đứng lớp của Tần Tịch sang một bên mà đi.

Lúc xoay người, thầy Trịnh còn liếc mắt nhìn Tần Tịch đầy ẩn ý, gật đầu cười cười với cô.

“Thầy Trịnh này, là ai vậy?” Chờ bọn họ đi xa rồi, Âu Dương Nguyệt chủ động mở miệng.

“Thầy giáo dạy sinh học phân tử.” Đường Lăng nói.

“Ối ối.” Âu Dương Nguyệt giống như suy tư cái gì, gật gật đầu. Bỗng nhiên nghĩ ra, “Oa đó không phải là người mà mấy đàn anh, đàn chị nói mấy năm ngày dùng năng lực của bản thân huyết tẩy học viện y học, tung hoành ngang dọc, chiếm chọn một trong 4 vị trí tứ đại danh bổ sinh học phân tử sao?”

“AWSL!” Cô ấy bụm lấy mặt: “Lúc mới rồi tớ chào hỏi với thầy Trịnh, có phải không lễ phép lắm không?”

“Đâu có khoa trương vậy đâu á.” Tần Tịch vỗ vai cô ấy.

Ngược lại cô lại thấy kỳ kỳ thế nào ấy.

Cảm giác giống như mới rồi thầy Trịnh không muốn để cho giáo viên đứng lớp biết chuyện mà các cô nói với thầy ấy.

Là cô nghĩ nhiều sao?

Tần Tịch lắc đầu.

Chắc là mình nghĩ nhiều rồi.

Tần Tịch nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu.

Thời gian nghỉ giữa giờ trôi qua rất nhanh, lớp học lại tiếp tục.

Lớp học đảo ngược cũng không phải là lần đầu tiên các cô học, nhưng bởi vì năm hai đã có cơ sở là năm nhất rồi, không còn ngây thơ như ngày mới đầu, ngay cả đến mép biên của y học cũng chưa sờ tới.

Lần này so với màn chuẩn bị vụng về của năm nhất, rõ ràng các bạn học đã chuẩn bị kỹ càng hơn rất nhiều.

Tần Tịch nghe đến nội dung thú vị hợp ý, thường ghi chú nghiêm túc trên vở ghi chép.

Lớp học dự giờ thành công rực rỡ.

Thầy giáo đứng lớp vốn dĩ rất thân thiện, sinh viên đều rất thích thầy ấy.



Biết thầy lên lớp làm lớp dự giờ, sinh viên đều rất hăng hái tham gia.

Cuối cùng lúc chương trình học kết thúc, trên mặt thầy đứng lớp tràn đầy ý cười.

Tần Tịch đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

Thầy Trịnh mới rồi tìm các cô nói chuyện lại đang cầm cặp sách đi tới.

“Tần Tịch.” Anh ta nói với Tần Tịch: “Đừng quên lời thầy mới nói vừa nãy.”

Âu Dương Nguyệt đã biết thân phận của đối phương, ngọt ngào chào hỏi: “Em chào thầy Trịnh ạ!”

“Chào em.” Thầy trình không để ý lắm liếc nhìn Âu Dương Nguyệt một cái gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Tần Tịch: “Lúc nào rảnh có thế tới tìm thầy.”

Anh ta nói, nhanh chóng lấy ra một tờ giấy, thuận tay viết một dãy số lên đố.

“Đây là số điện thoại của thầy.” Thầy Trịnh cất bút đi: “Nhớ giữ liên lạc.”

“Vâng ạ, em nhớ rồi.” Tần Tịch cất tờ giấy cẩn thận, “Cảm ơn thầy Trịnh.”

Trì hoãn trong chốc lát, lúc mấy người Tần Tịch ra khỏi phòng học thì đã là những người cuối cùng rồi.

Lúc tan lớp buổi chiều thì cũng gần đến giờ cơm rồi.

Sinh viên chân bước vội vàng, nhanh hơn với lúc đi bình thường không ít.

“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch, thầy Trịnh này, hình như rất thích cậu.”

Các cô cũng đi về phía nhà ăn.

Âu Dương Nguyệt đơn giản xoay người lại, đi giật lùi: “Aiz, đây là sự khác biệt giữa học bá và học sinh bình thường. Tớ hiểu, tớ phục mà.”

Đường Lăng giống như suy tư cái gì đó, nhìn Tần Tịch: “Cậu thấy không tốt à?”

Trước giờ cô ấy thường lời ít ý nhiều, không thích nói nhảm, cũng là một trong những người hiểu Tần Tịch nhất.

“Cũng được.” Tần Tịch lắc đầu: “Dù sao cũng là thầy giáo, có lẽ là tớ nghĩ nhiều.”

Chắc là bởi vì trước kia trải qua quá nhiều chuyện.

Hơn nữa từng sống qua hai đời, Tần Tịch không thể nào đơn thuần như sinh viên năm hai thực thụ được.

Cô luôn cảm thấy ánh mắt của thầy Trịnh cứ lạ lạ thế nào ấy.

Chờ ăn cơm chiều xong về lại ký túc xá, Tần Tịch lên trang web trường, tìm tên của thầy Trịnh.

Trịnh Thiên Lỗi, trên thông tin của khoa sinh học phân tử có phần giới thiệu của anh ta.



Thấy thông tin mà cô tìm được, Đường Lăng cũng đứng phía sau cùng cô xem.

“Rất giỏi nhỉ.” Cô ấy nói.

Tần Tịch gật gật đầu.

Thầy Trịnh Thiên Lỗi này, đúng là thực lực rất mạnh.

Tốt nghiệp trường danh tiếng, tiến sĩ du học về nước giảng dạy.

Trong quá trình học tiến sĩ, lấy thân phận tác giả chính xuất bản bốn bài báo SCI, hệ số tác động cao nhất tới 9.72 điểm.

Trong lúc giảng dạy 5 năm ở đại học A, đã chỉ đạo một đề tài cấp quốc gia, hai đề tài cấp tỉnh, còn dùng thân phận tác giả chính xuất bản 10 bài luận học thuật, trong đó có ba bài trên SCI, hai bài trung tâm.

Sau đó còn kèm theo một chuỗi danh hiệu, giám đốc của Hiệp hội Sinh học Phân tử trong nước, vân vân và mây mây.

“34 tuổi.” Đường Lăng nhìn tuổi của anh ta, “Độ tuổi này, thành tích này, đúng là rất đỉnh.”

Lý lịch xem qua, đúng là đỉnh thật.

Tần Tịch gật gật đầu.

“Cho nên đúng là tớ nghĩ nhiều rồi.” Cô cười hì hì: “Chắc là gần đây áp lực lớn quá, cũng nên nghỉ ngơi tử tế thôi.”

“Vậy đi ngủ sớm một chút!”

Tối nay các cô không cần đến phòng thí nghiệm, ngày chủ nhật cũng được nghỉ.

Đường Lăng giục Tần Tịch đi đánh răng rửa mặt, bốn chị em trong ký túc xá vất vả suốt một tháng nay đều lên giường nằm sớm.

Ánh đèn tắt, trong phòng rất nhanh an tĩnh lại.

Đầu giường Tần Tịch sát với đầu giường Kiều Sơ Hạ.

Cô nằm xuống mấy phút, chưa được bao lâu đã thấy bên kia lật người không dưới mười lần.

Thỉnh thoảng, còn có tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên.

“Hạ Hạ?” Tần Tịch thấy hơi lo lắng.

Cô dịch lại, nhỏ giọng gọi Kiều Sơ Hạ: “Không thoải mái à?”

“Tần Tịch.” Kiều Sơ Hạ cũng nhỏ giọng đáp lại.

“Sao thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook