Chương 156:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Mấy chữ từ từ mờ đi, tiếng đàn cổ du dương vang lên.
Giọng nam trầm thấp, du dương dễ nghe vang lên, bài hát kết phim vang lên khắp rạp chiếu.
Phụ đề từ từ chạy lên, toàn bộ rạp phim đều an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe được mấy tiếng nức nở thổn thức, cùng với mấy tiếng thở dài tiếc nuối.
Đèn trên trần rạp chiếu cuối cùng cũng sáng lên, đoàn phim cũng đã đi khỏi từ lúc nào.
Vẻ mặt Tần Tịch bình tĩnh ngồi trên ghế, lễ phép chờ cho nhạc phim kết thúc mới chuẩn bị đi ra.
“Tiểu Tịch….” Âu Dương Nguyệt ngồi cạnh cô, đôi mắt vẫn còn hồng hồng.
Chóp mũi cũng vậy.
Lông mi dài còn thấm chút nước.
Cô ấy vừa ngại ngùng gọi Tần Tịch, vừa hít hít mũi.
Lúc Âu Dương Nguyệt mở miệng nói chuyện lần nữa, giọng mũi dày đặc, nghe ồm ồm, có chút đáng yêu lạ: “Cậu không thấy rất cảm động hả? Tớ khóc đến mù mắt rồi này.”
Kiều Sơ Hạ ngồi bên tay phải Âu Dương Nguyệt, gật đầu liên tục.
Ánh mắt cô ấy cũng hồng hồng.
Trên thực tế, những cô gái vẫn còn trong rạp chiếu phim, nhất là những cô gái trẻ, đôi mắt ai cũng hồng hồng, nhìn qua là biết vừa mới khóc.
Đoạn phụ đề cuối cùng cũng chạy hết màn hình, chỉ còn lại âm nhạc vang vọng.
Tần Tịch quay đầu, nhỏ giọng hỏi Âu Dương Nguyệt: “Chúng ta đi nhé?”
“Ừ……” Đối phương gật gật đầu.
Bốn người bước nhanh ra khỏi rạp chiếu.
Bên ngoài rạp chiếu phim, tháng 11 buổi tối gió thổi tới, Âu Dương Nguyệt run lập cập ngay.
“Tiểu Tịch…” Cô ấy đi lại bãi đỗ xe lái xe qua đây, ngồi trên ghế lái vẻ mặt như thường nhìn Tần Tịch: “Cậu xem phim rồi nhỉ?”
Cô nhớ rõ Tần Tịch xem phim rất chăm chú, điện thoại cũng không hề chạm qua dù chỉ một lần.
“Ừ?” Tần Tịch gật đầu: “Hay lắm á.”
Cô dừng một chút, lại nói: “Kỹ thuật diễn xuất của ảnh đế Lê đúng là rất đỉnh, nhạc phim cũng hay, hình ảnh đẹp, mỗi một cảnh đều có thể in ra làm tranh dán tường được luôn.”
“Hết rồi?” Âu Dương Nguyệt nổ máy, vừa khởi động xe vừa hỏi.
“Nữ chính rất đẹp, cô ấy cười lên làm tớ đơ mất mấy giây. Nhất là cặp mắt kia, vừa ngọt vừa ấm, tớ rất thích nụ cười đó.” Tần Tịch chân thành khen ngợi, “Ngoài ra diễn viên cũng rất đẹp, kỹ thuật diễn của nhóm diễn viên gạo cội đúng là đỉnh.”
Thấy Âu Dương Nguyệt lại tiếp tục liếc mắt nhìn mình cái nữa, Tần Tịch nói thêm: “Ưm…. Khung cảnh hoành tráng, cảnh chiến tranh rất thực luôn. Cảnh quay đúng là đặc tả xuất sắc sự nhiệt huyết, tớ đúng là phải khen một câu, kỹ thuật diễn xuất của nam thần nhà cậu đúng là đỉnh của chóp. Tương lai anh ta chắc chắn nổi như cồn.”
“Đương nhiên rồi!” Âu Dương Nguyệt kiêu ngạo nói.
Sau đó cô ấy phản ứng lại: “Sao cậu lại đổi chủ đề vậy hả?”
Cô ấy trừng mắt nhìn Tần Tịch, giọng nói sang sảng: “Tớ thấy cảm động chết đi được, lúc nữ chính chết, tớ còn khóc hu hu!”
“Đúng đúng.” Kiều Sơ Hạ ngồi ở hàng ghế sau nói: “Tớ cũng thế, nước mắt không khống chế được, cứ thế tuôn rơi!”
Tần Tịch: “……”
Cô quay đầu nhìn Kiều Sơ Hạ: “Hạ Hạ, hôm nay có phải không thoải mái không?”
“Tớ không sao.” Kiều Sơ Hạ lắc đầu liên tục, “Cảm ơn Tiểu Tịch quan tâm tớ, chẳng qua đã không sao rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Tần tịch cười cười với cô ấy.
“Tiểu Tịch.” Giọng nói Âu Dương Nguyệt hơi nâng cao: “Cậu thật sự không cảm động tí xíu nào à?”
“Cảm động?” Tần Tịch nghĩ nghĩ, “Có đi, nữ chính quá xinh đẹp ngọt ngào, aiz…. Chết đi đúng là quá đáng tiếc. Nửa bộ phim sau cơ bản là tớ không xem. Nửa sau chủ yếu là hồi ức của nam chính, chỉ có hai màu đen trắng. Tớ thích hình ảnh cô ấy mặc hồng y hơn, nhìn ấm áp.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
“Nhưng mà nàng vì cứu nam chính nên mới chết đó. Đúng là làm người khác đau lòng mà. Hơn nữa vừa mới biết, có lẽ nam chính chưa từng thực sự thích nàng, trước giờ cũng không tin tưởng nàng, vẫn luôn lợi dụng nàng ấy thôi. Tớ thấy rất khó chịu luôn đó, rất khó chịu.” Cô nói.
“Đúng vậy.” Tần Tịch cảm khái, “Hơi ngu ngốc.”
“…… Ngốc?” Âu Dương Nguyệt đánh một dấu chấm hỏi.
“Thật ra tớ không thích những tình tiết hiểu lầm như vậy trong phim ảnh đâu.” Tần Tịch nhàn nhạt nói: “Cứ nhất định phải dùng sinh tử mới có thể đánh thức áy náy gì đó, cảm thấy không tôn trọng mạng sống tý nào.”
Cô dừng một chút: “Không thích xem hiểu lầm như vậy.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
“Bọn mình học y, biết bao người đi trước dành cả đời trong phòng thí nghiệm, thậm chí có những bác sĩ hoặc những nhà khoa học còn nguyện hiến cơ thể để nghiên cứu chữa bệnh, nghiên cứu sao để nhân loại có thể sống khỏe mạnh.”
Tần Tịch nói: “Cậu phải biết là, tuổi thọ trung bình của nhân loại được kéo dài hơn, đều là kết quả nghiên cứu khoa học của ngành y mang lại.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
“Quý giá như vậy, lại chỉ được sống có một lần nên sống thế nào……”
“Dừng dừng dừng.” Âu Dương Nguyệt kêu dừng lại: “Tiểu Tịch, cậu muốn diễn lời kịch kinh điển của tác phẩm “Thép đã tôi thế đấy” đấy à?”
“Ặc.” Tần Tịch lắc đầu: “Không phải á.”
Cô ngoảnh đầu về phía trước, nhìn con đường trước mắt: “Tớ cũng đang tự hỏi vấn đề này.”
Thực ra không phải cô thực sự cảm thấy nữ chính trong phim ngốc.
Dù sao thì chính bản thân cô cũng từng vì người mình yêu mà có lúc phấn đấu quên mình.
Con người ta ấy mà, trước những thứ càng quan trọng với mình thì càng dễ quên đi bản thân.
Cho nên cũng không phải ngốc.
Chỉ là……
Giọng nam trầm thấp, du dương dễ nghe vang lên, bài hát kết phim vang lên khắp rạp chiếu.
Phụ đề từ từ chạy lên, toàn bộ rạp phim đều an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe được mấy tiếng nức nở thổn thức, cùng với mấy tiếng thở dài tiếc nuối.
Đèn trên trần rạp chiếu cuối cùng cũng sáng lên, đoàn phim cũng đã đi khỏi từ lúc nào.
Vẻ mặt Tần Tịch bình tĩnh ngồi trên ghế, lễ phép chờ cho nhạc phim kết thúc mới chuẩn bị đi ra.
“Tiểu Tịch….” Âu Dương Nguyệt ngồi cạnh cô, đôi mắt vẫn còn hồng hồng.
Chóp mũi cũng vậy.
Lông mi dài còn thấm chút nước.
Cô ấy vừa ngại ngùng gọi Tần Tịch, vừa hít hít mũi.
Lúc Âu Dương Nguyệt mở miệng nói chuyện lần nữa, giọng mũi dày đặc, nghe ồm ồm, có chút đáng yêu lạ: “Cậu không thấy rất cảm động hả? Tớ khóc đến mù mắt rồi này.”
Kiều Sơ Hạ ngồi bên tay phải Âu Dương Nguyệt, gật đầu liên tục.
Ánh mắt cô ấy cũng hồng hồng.
Trên thực tế, những cô gái vẫn còn trong rạp chiếu phim, nhất là những cô gái trẻ, đôi mắt ai cũng hồng hồng, nhìn qua là biết vừa mới khóc.
Đoạn phụ đề cuối cùng cũng chạy hết màn hình, chỉ còn lại âm nhạc vang vọng.
Tần Tịch quay đầu, nhỏ giọng hỏi Âu Dương Nguyệt: “Chúng ta đi nhé?”
“Ừ……” Đối phương gật gật đầu.
Bốn người bước nhanh ra khỏi rạp chiếu.
Bên ngoài rạp chiếu phim, tháng 11 buổi tối gió thổi tới, Âu Dương Nguyệt run lập cập ngay.
“Tiểu Tịch…” Cô ấy đi lại bãi đỗ xe lái xe qua đây, ngồi trên ghế lái vẻ mặt như thường nhìn Tần Tịch: “Cậu xem phim rồi nhỉ?”
Cô nhớ rõ Tần Tịch xem phim rất chăm chú, điện thoại cũng không hề chạm qua dù chỉ một lần.
“Ừ?” Tần Tịch gật đầu: “Hay lắm á.”
Cô dừng một chút, lại nói: “Kỹ thuật diễn xuất của ảnh đế Lê đúng là rất đỉnh, nhạc phim cũng hay, hình ảnh đẹp, mỗi một cảnh đều có thể in ra làm tranh dán tường được luôn.”
“Hết rồi?” Âu Dương Nguyệt nổ máy, vừa khởi động xe vừa hỏi.
“Nữ chính rất đẹp, cô ấy cười lên làm tớ đơ mất mấy giây. Nhất là cặp mắt kia, vừa ngọt vừa ấm, tớ rất thích nụ cười đó.” Tần Tịch chân thành khen ngợi, “Ngoài ra diễn viên cũng rất đẹp, kỹ thuật diễn của nhóm diễn viên gạo cội đúng là đỉnh.”
Thấy Âu Dương Nguyệt lại tiếp tục liếc mắt nhìn mình cái nữa, Tần Tịch nói thêm: “Ưm…. Khung cảnh hoành tráng, cảnh chiến tranh rất thực luôn. Cảnh quay đúng là đặc tả xuất sắc sự nhiệt huyết, tớ đúng là phải khen một câu, kỹ thuật diễn xuất của nam thần nhà cậu đúng là đỉnh của chóp. Tương lai anh ta chắc chắn nổi như cồn.”
“Đương nhiên rồi!” Âu Dương Nguyệt kiêu ngạo nói.
Sau đó cô ấy phản ứng lại: “Sao cậu lại đổi chủ đề vậy hả?”
Cô ấy trừng mắt nhìn Tần Tịch, giọng nói sang sảng: “Tớ thấy cảm động chết đi được, lúc nữ chính chết, tớ còn khóc hu hu!”
“Đúng đúng.” Kiều Sơ Hạ ngồi ở hàng ghế sau nói: “Tớ cũng thế, nước mắt không khống chế được, cứ thế tuôn rơi!”
Tần Tịch: “……”
Cô quay đầu nhìn Kiều Sơ Hạ: “Hạ Hạ, hôm nay có phải không thoải mái không?”
“Tớ không sao.” Kiều Sơ Hạ lắc đầu liên tục, “Cảm ơn Tiểu Tịch quan tâm tớ, chẳng qua đã không sao rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Tần tịch cười cười với cô ấy.
“Tiểu Tịch.” Giọng nói Âu Dương Nguyệt hơi nâng cao: “Cậu thật sự không cảm động tí xíu nào à?”
“Cảm động?” Tần Tịch nghĩ nghĩ, “Có đi, nữ chính quá xinh đẹp ngọt ngào, aiz…. Chết đi đúng là quá đáng tiếc. Nửa bộ phim sau cơ bản là tớ không xem. Nửa sau chủ yếu là hồi ức của nam chính, chỉ có hai màu đen trắng. Tớ thích hình ảnh cô ấy mặc hồng y hơn, nhìn ấm áp.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
“Nhưng mà nàng vì cứu nam chính nên mới chết đó. Đúng là làm người khác đau lòng mà. Hơn nữa vừa mới biết, có lẽ nam chính chưa từng thực sự thích nàng, trước giờ cũng không tin tưởng nàng, vẫn luôn lợi dụng nàng ấy thôi. Tớ thấy rất khó chịu luôn đó, rất khó chịu.” Cô nói.
“Đúng vậy.” Tần Tịch cảm khái, “Hơi ngu ngốc.”
“…… Ngốc?” Âu Dương Nguyệt đánh một dấu chấm hỏi.
“Thật ra tớ không thích những tình tiết hiểu lầm như vậy trong phim ảnh đâu.” Tần Tịch nhàn nhạt nói: “Cứ nhất định phải dùng sinh tử mới có thể đánh thức áy náy gì đó, cảm thấy không tôn trọng mạng sống tý nào.”
Cô dừng một chút: “Không thích xem hiểu lầm như vậy.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
“Bọn mình học y, biết bao người đi trước dành cả đời trong phòng thí nghiệm, thậm chí có những bác sĩ hoặc những nhà khoa học còn nguyện hiến cơ thể để nghiên cứu chữa bệnh, nghiên cứu sao để nhân loại có thể sống khỏe mạnh.”
Tần Tịch nói: “Cậu phải biết là, tuổi thọ trung bình của nhân loại được kéo dài hơn, đều là kết quả nghiên cứu khoa học của ngành y mang lại.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
“Quý giá như vậy, lại chỉ được sống có một lần nên sống thế nào……”
“Dừng dừng dừng.” Âu Dương Nguyệt kêu dừng lại: “Tiểu Tịch, cậu muốn diễn lời kịch kinh điển của tác phẩm “Thép đã tôi thế đấy” đấy à?”
“Ặc.” Tần Tịch lắc đầu: “Không phải á.”
Cô ngoảnh đầu về phía trước, nhìn con đường trước mắt: “Tớ cũng đang tự hỏi vấn đề này.”
Thực ra không phải cô thực sự cảm thấy nữ chính trong phim ngốc.
Dù sao thì chính bản thân cô cũng từng vì người mình yêu mà có lúc phấn đấu quên mình.
Con người ta ấy mà, trước những thứ càng quan trọng với mình thì càng dễ quên đi bản thân.
Cho nên cũng không phải ngốc.
Chỉ là……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.