Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 158:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Cô lại nói thêm : “Xem thêm mấy bộ tương tự nữa, là có thể thông qua sự việc nhìn rõ bản chất, sẽ không có cảm giác đó nữa. Sau đó là miễn dịch luôn….”

Cô hỏi đối phương: “Cậu nhớ nhỉ?”

Âu Dương Nguyệt: “……”

Không chỉ bị tẩy não tam quan, còn bị kiểm tra bài.

Cô khổ quá mà!

“Cơ thể người có thể có sức đề kháng với những căn bệnh sau khi mắc nó hoặc thông qua vắc-xin.” Tần Tịch nói: “Trong một số trường hợp, khả năng miễn dịch này có thể có hiệu quả vĩnh viễn."

Cô an ủi Âu Dương Nguyệt: “Nhìn nhiều rồi, chắc là không khóc nữa đâu.”

Được rồi, lần sau cô sẽ không xem phim với hai quái vật Tần Tịch với Đường Lăng này nữa đâu.

Vẻ mặt Âu Dương Nguyệt vô cảm, tiếp tục lái xe.

Đường Lăng thì thôi đi, trước giờ vẫn cứ lạnh lùng ngầu lòi, không có tí tình cảm nào rồi.

Nhưng mà sao cô thấy Tiểu Tịch cũng có xu thế như vậy chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì……

Âu Dương Nguyệt quay đầu nhìn Tần Tịch, là do ở cạnh đàn anh Ngô, người đại diện cho giáo viên chủ nhiệm cấp ba, lâu quá rồi?

Dáng vẻ lúc đặt vấn đề mới rồi, đúng là phiên bản sao chép của đàn anh Ngô Hi Ngạn đó!

Âu Dương Nguyệt đang suy nghĩ, Tần Tịch cầm điện thoại tiếp tục xem luận văn.

Rõ ràng vừa rồi còn đang nhiệt tình thảo luận phim điện ảnh.

Nháy mắt, có thể chuyên tâm yên tĩnh đọc luận văn chuyên ngành.



Điểm này, Âu Dương Nguyệt đúng là phục!

Cô ấy liếc mắt nhìn Tần Tịch một cái, rồi nhìn hàng hàng bảng bảng các từ chuyên ngành trên màn hình.

Quay đầu, bắt đầu hết sức chuyên chú lái xe.

Sau khi bị Tần Tịch với Đường Lăng dùng sự chuyên nghiệp giải thích cho nghe về sự bất đồng trong giá trị quan.

Khả năng là tam quan của Âu Dương Nguyệt bị ảnh hưởng sâu sắc, người lúc nào cũng uể oải.

Buổi tối sau khi về lại ký túc xá, theo thường lệ là sẽ leo lên giường mở hội nghị buổi tối bàn về điện ảnh.

Kết quả ai cũng không mở miệng.

Lúc ăn sáng ngày hôm sau.

Tần Tịch thấy Âu Dương Nguyệt cứ nhìn mình mãi, vẻ mặt viết rõ mấy chữ có lời muốn nói, nhưng lại không thèm nói gì.

“Âu Dương.” Tần Tịch để sữa bò xuống, hơi nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Cậu muốn nói gì thì nói đi.”

“Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt kích động lắm: “Vấn đề cuối cùng.”

Cô ấy nhìn Tần Tịch, rồi lại nhìn Đường Lăng vẫn đang tập trung vào bữa sáng, kích động vương một ngón tay ra: “Vậy các cậu nói xem, không thích là không thích, nhưng mà tại sao sau khi nam chính đạt được thiên hạ rồi lại không đăng cơ làm hoàng đế mà lại chọn nhảy xuống vực sâu nơi lúc đầu gặp được nữ chính thế?”

Cô ấy chờ mong nhìn hai người: “Các cậu cảm thấy, hành động đó nên đánh giá thế nào đây?”

Tần Tịch với Đường Lăng liêc nhìn nhau.

Cô không nghĩ Âu Dương Nguyệt lại cố chấp như vậy.

Tần Tịch nghĩ nghĩ, nói: “Nữ chính hy sinh chính mình cứu nam chính, trước khi chết câu nói cuối cùng kia cũng là suy nghĩ cho hắn, có chết cũng muốn nói rõ với hắn. Tuy là bởi vì nàng nhào lên cứu nam chính nên mới bị kiếm của đối phương đâm chết, nhưng mà bản thân nàng không cảm thấy bản thân bị hắn giết, mà là nam chính đang báo thù cho chính mình.”

Cô nói: “Đó là vì để nam chính tiếp tục sống.”



“Cuối cùng nếu anh ta chết đi. Như thế không chỉ lãng phí sinh mạng của nữ chính mà còn hoàn toàn không tôn trọng cách nghĩ của nàng.” Đường Lăng bổ sung: “Để nữ chính hy sinh vô ích, cũng quá tự cho mình là đúng rồi!”

“Đúng” Tần Tịch gật đầu.

“Nhưng mà hắn ta rất đau khổ, sau khi giải quyết hết những chuyện của mình, thế giới không có nữ chính khiến hắn quá thống khổ, sống không nổi nữa đó thôi?”

“À.” Tần Tịch nói: “Nhưng mà những thứ đó không phải là trừng phạt xứng đáng cho hắn à? Trước đó không tin tưởng, chỉ lợi dùng thì phải chịu hình phạt đó thôi. Rất nhiều người mắc phải bệnh tật hiểm nghèo cũng đều có gắng giành giật sự sống. Mạng của hắn ta là do người khác dùng mạng mình để đối lẩy, hắn ta có tư cách gì mà nói vì quá thống khổ nên chọn cái chết?”

Cuối cùng cô kết luận: “Không tin tưởng không tôn trọng người khác, luôn lấy mình làm trung tâm, đơn giản chỉ là đang tự mình thấy cảm động thôi.”

“Hơn nữa nhìn qua còn giống kẻ có bệnh.” Đường Lăng bổ sung.

Hiếm khi cô ấy dùng cách nói chuyện như vậy.

Tần Tịch nhịn không được cười, gật mạnh đầu: “Đúng! Có bệnh.”

“….. Được rồi.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu.

Đến tận bây giờ, tình cảm của nam nữ chính mới hoàn toàn bị phủ nhận.

Nghĩ đến những đoạn shortcut còn được tung ra ở trên mạng.

Nhớ đến những cô gái cắt lấy bốn chữ phụ đề lúc cuối “Dâng người tôi yêu” khóc lóc om sòm nói cảm động quá chừng kia.

Âu Dương Nguyệt cúi đầu, bắt đầu yên lặng ăn bữa sáng của mình.

Ăn được một lúc, lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, Tần Tịch với Đường Lăng đã mở di động ra bắt đầu xem thông tin rồi.

Đột nhiên Âu Dương Nguyệt cảm thấy có lẽ nên dùng mạng sống mình vào những việc có ý nghĩa hơn.

“Hôm nay tớ muốn đi thư viện.” Âu Dương Nguyệt nói: “Tự học!”

Cô ấy nắm chặt tay, lớn tiếng tuyên bố: “Tớ phải phấn đấu cả đời vì sự khỏe mạnh của nhân lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook