Chương 165:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Sau khi trở lại bãi đậu xe ngồi vào sau xe, hắn mới ngẩng đầu dựa vào lưng ghế.
“Ghi âm lại chưa?” Sau một lúc lâu, Lạc Phỉ mới hỏi.
“Vâng.” Trợ lý vội vàng hai tay cẩn thận đưa bút ghi âm.
Vừa rồi anh ta đã điều chỉnh thời gian, biết sếp mình muốn nghe lời gì.
Lạc Phỉ nhấn nút play, giọng nói của Âu Dương Lãng phát ra rõ ràng.
“Bọn họ cảm thấy, loại người lợi dụng con gái, lừa đảo tình cảm của cô gái thì chả khác gì những kẻ lừa tiền của các cô gái cả.”
“Cũng rất không đồng ý với việc hy sinh tất cả, kể cả mạng sống mình để khiến cho người không yêu mình quay đầu.”
“Càng không chấp nhận hành động tự sát của nam chính.”
“Chẳng qua tôi cũng có thể hiểu được, mấy cô gái học ngành y, bao gồm cả em họ tôi nữa, họ tôn trọng sinh mệnh hơn bất cứ thứ gì.”
“Một cô bạn của nó dường như còn cho rằng, nam chính chọn cách tự sát là để tự cảm động chính mình thôi, hoàn thành mong muốn của bản thân, không chỉ không xứng với những gì nữ chính bỏ ra mà còn không tôn trọng cô ấy. Nếu anh ta thực sự đau khổ, anh ta phải tiếp tục sống để nhận lấy sự trừng phạt, trả giá cho việc lợi dụng và không tin tưởng của bản thân mình.”
...
Lạc Phỉ nghe đi nghe lại đoạn ghi âm này năm sáu lần, nghe đến mức tài xế và trợ lý ngồi ở hàng ghế trên thấy hơi kinh hãi.
Đặc biệt là trợ lý của hắn, người hầu như tham gia vào toàn bộ quá trình chuẩn bị và bấm máy của đoàn phim.
Anh ta biết sếp mình coi trọng bộ phim này đến mức nào.
Anh ta lặng lẽ nhìn sếp mình đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Lạc Phỉ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, tựa như đã ngủ say.
Nhưng mỗi khi đoạn ghi âm được phát gần hết, hắn lại mở lại, điều chỉnh về phần đầu tiếp tục phát tiếp.
“Gọi điện thoại hỏi Âu Dương Lãng.” Trong lúc trợ lý cho rằng hắn cứ nghe miết như thế, anh ta nghe thấy boss nhà mình cuối cùng cũng mở miệng: “Bọn họ cảm thấy tình cảm nam chính dành cho nữ chính như thế nào?”
Trợ lý: “…..”
“Vâng.”
Anh ta lấy điện thoại ra định bấm máy nhưng lại nghe thấy sếp nói: “Quên đi.”
Lạc Phỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Đi ngoại ô thành đông.”
“Vâng.”
Tài xế quay đầu xe chạy về ngoại ô phía đông.
Hai người gần đây nhận được rất nhiều tiền tăng ca nhìn nhau bất lực.
Trời còn chưa tối, trên đường về thành đông còn rất nhiều người.
Giờ sếp đi là định làm gì?
Khi bọn họ đến, đúng là lúc náo nhiệt nhất trong ngày của khu giải trí.
Rất nhiều người ở thành phố A đã làm thẻ hằng năm cho bọn trẻ nhà mình.
Lúc này trường tiểu học và trung học cơ sở đã tan học, rất nhiều người sau giờ học cùng đi với bạn bè của mình đến khu giải trí để thả lỏng.
Xe không thể lái thẳng vào khu trong được, đành phải dùng lại ở gần cửa phụ cận ra vào.
Lạc Phỉ xuống xe, trên tay vẫn còn cầm bút ghi âm.
Hắn đi từng bước tiến về phía vòng đu quay trong con mắt ngạc nhiên và tò mò của mọi người.
Rất nhiều người đang đứng xếp hàng trước vòng đu quay, đa số đều là trẻ em.
Lạc Phỉ vốn cao, đứng trong nhóm người như thế vô cùng bắt mắt.
Ánh mắt của trẻ con trong sáng lắm, cho dù quay đầu tò mò nhìn hắn nhưng lại không cười nhạo hắn.
Thay vào đó có mấy cô gái nhỏ cười khúc khích nói: “Anh trai này đẹp trai quá đi.”
Trợ lý của Lạc Phỉ đứng bên ngoài.
Đến cả anh ta cũng thấy xấu hổ, vậy mà sếp nhà mình lại chẳng cảm thấy gì.
Khi đến lượt Lạc Phỉ, trời đã tối hơn rồi.
Đèn đường trong khu vui chơi đã lên đèn, đèn hoa rực rỡ chiếu rọi khắp mặt đất.
Những bóng đèn nhiều màu sắc trên vòng quay được thắp sáng, trông càng giống với thế giới cổ tích hơn.
Hắn chọn đại một con ngựa rồi ngồi lên.
Mấy đứa nhóc ngồi xung quanh hắn, chắc phải cộng tuổi của ba bốn đưa mới bằng hắn được.
Thực ra cũng có mấy người lớn ngồi trên đó nhưng hầu hết đều là một nam một nữ.
Đôi tình nhân tay trong tay, nói nói cười cười, đẹp biết mấy.
Gần như chẳng có ai cưỡi ngựa một mình như hắn.
Biết bao ánh mắt tò mò đổ dồn lại nhưng dường như Lạc Phỉ không cảm nhận được gì.
Máy ghi âm không phát lại những lời Âu Dương Lãng nói nữa.
Nhưng những câu nói đó đơn giản đã hằn sâu vào tim hắn rồi.
Thực ra vấn đề cuối cùng vốn dĩ không cần phải đi hỏi, đáp án vốn dĩ đã rõ ràng rồi, không phải sao?
Bọn họ…..
Nói cách khác, cô ấy hoàn toàn không tin tình yêu của nam chính dành cho nữ chính.
Cô ấy không nhìn thấy được trong hồi ức của anh ta, thời khắc ghi lòng tạc dạ ấy, cho dù năm tháng có qua đi cũng chẳng thể nào quên được.
“Ghi âm lại chưa?” Sau một lúc lâu, Lạc Phỉ mới hỏi.
“Vâng.” Trợ lý vội vàng hai tay cẩn thận đưa bút ghi âm.
Vừa rồi anh ta đã điều chỉnh thời gian, biết sếp mình muốn nghe lời gì.
Lạc Phỉ nhấn nút play, giọng nói của Âu Dương Lãng phát ra rõ ràng.
“Bọn họ cảm thấy, loại người lợi dụng con gái, lừa đảo tình cảm của cô gái thì chả khác gì những kẻ lừa tiền của các cô gái cả.”
“Cũng rất không đồng ý với việc hy sinh tất cả, kể cả mạng sống mình để khiến cho người không yêu mình quay đầu.”
“Càng không chấp nhận hành động tự sát của nam chính.”
“Chẳng qua tôi cũng có thể hiểu được, mấy cô gái học ngành y, bao gồm cả em họ tôi nữa, họ tôn trọng sinh mệnh hơn bất cứ thứ gì.”
“Một cô bạn của nó dường như còn cho rằng, nam chính chọn cách tự sát là để tự cảm động chính mình thôi, hoàn thành mong muốn của bản thân, không chỉ không xứng với những gì nữ chính bỏ ra mà còn không tôn trọng cô ấy. Nếu anh ta thực sự đau khổ, anh ta phải tiếp tục sống để nhận lấy sự trừng phạt, trả giá cho việc lợi dụng và không tin tưởng của bản thân mình.”
...
Lạc Phỉ nghe đi nghe lại đoạn ghi âm này năm sáu lần, nghe đến mức tài xế và trợ lý ngồi ở hàng ghế trên thấy hơi kinh hãi.
Đặc biệt là trợ lý của hắn, người hầu như tham gia vào toàn bộ quá trình chuẩn bị và bấm máy của đoàn phim.
Anh ta biết sếp mình coi trọng bộ phim này đến mức nào.
Anh ta lặng lẽ nhìn sếp mình đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Lạc Phỉ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, tựa như đã ngủ say.
Nhưng mỗi khi đoạn ghi âm được phát gần hết, hắn lại mở lại, điều chỉnh về phần đầu tiếp tục phát tiếp.
“Gọi điện thoại hỏi Âu Dương Lãng.” Trong lúc trợ lý cho rằng hắn cứ nghe miết như thế, anh ta nghe thấy boss nhà mình cuối cùng cũng mở miệng: “Bọn họ cảm thấy tình cảm nam chính dành cho nữ chính như thế nào?”
Trợ lý: “…..”
“Vâng.”
Anh ta lấy điện thoại ra định bấm máy nhưng lại nghe thấy sếp nói: “Quên đi.”
Lạc Phỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Đi ngoại ô thành đông.”
“Vâng.”
Tài xế quay đầu xe chạy về ngoại ô phía đông.
Hai người gần đây nhận được rất nhiều tiền tăng ca nhìn nhau bất lực.
Trời còn chưa tối, trên đường về thành đông còn rất nhiều người.
Giờ sếp đi là định làm gì?
Khi bọn họ đến, đúng là lúc náo nhiệt nhất trong ngày của khu giải trí.
Rất nhiều người ở thành phố A đã làm thẻ hằng năm cho bọn trẻ nhà mình.
Lúc này trường tiểu học và trung học cơ sở đã tan học, rất nhiều người sau giờ học cùng đi với bạn bè của mình đến khu giải trí để thả lỏng.
Xe không thể lái thẳng vào khu trong được, đành phải dùng lại ở gần cửa phụ cận ra vào.
Lạc Phỉ xuống xe, trên tay vẫn còn cầm bút ghi âm.
Hắn đi từng bước tiến về phía vòng đu quay trong con mắt ngạc nhiên và tò mò của mọi người.
Rất nhiều người đang đứng xếp hàng trước vòng đu quay, đa số đều là trẻ em.
Lạc Phỉ vốn cao, đứng trong nhóm người như thế vô cùng bắt mắt.
Ánh mắt của trẻ con trong sáng lắm, cho dù quay đầu tò mò nhìn hắn nhưng lại không cười nhạo hắn.
Thay vào đó có mấy cô gái nhỏ cười khúc khích nói: “Anh trai này đẹp trai quá đi.”
Trợ lý của Lạc Phỉ đứng bên ngoài.
Đến cả anh ta cũng thấy xấu hổ, vậy mà sếp nhà mình lại chẳng cảm thấy gì.
Khi đến lượt Lạc Phỉ, trời đã tối hơn rồi.
Đèn đường trong khu vui chơi đã lên đèn, đèn hoa rực rỡ chiếu rọi khắp mặt đất.
Những bóng đèn nhiều màu sắc trên vòng quay được thắp sáng, trông càng giống với thế giới cổ tích hơn.
Hắn chọn đại một con ngựa rồi ngồi lên.
Mấy đứa nhóc ngồi xung quanh hắn, chắc phải cộng tuổi của ba bốn đưa mới bằng hắn được.
Thực ra cũng có mấy người lớn ngồi trên đó nhưng hầu hết đều là một nam một nữ.
Đôi tình nhân tay trong tay, nói nói cười cười, đẹp biết mấy.
Gần như chẳng có ai cưỡi ngựa một mình như hắn.
Biết bao ánh mắt tò mò đổ dồn lại nhưng dường như Lạc Phỉ không cảm nhận được gì.
Máy ghi âm không phát lại những lời Âu Dương Lãng nói nữa.
Nhưng những câu nói đó đơn giản đã hằn sâu vào tim hắn rồi.
Thực ra vấn đề cuối cùng vốn dĩ không cần phải đi hỏi, đáp án vốn dĩ đã rõ ràng rồi, không phải sao?
Bọn họ…..
Nói cách khác, cô ấy hoàn toàn không tin tình yêu của nam chính dành cho nữ chính.
Cô ấy không nhìn thấy được trong hồi ức của anh ta, thời khắc ghi lòng tạc dạ ấy, cho dù năm tháng có qua đi cũng chẳng thể nào quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.