Chương 172:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
“Nói đến chuyện này….” Âu Dương Nguyệt lại kêu rên một tiếng: “Đàn anh Ngô bình thường sẽ hỏi những vấn đề gì vậy? Tiểu Tịch cậu mau giúp tớ nhớ lại xem. Hay là bọn mình đóng vai trước đi.Hai ngày trước không phải đàn anh Ngô mới giúp cậu sửa luận văn à? Anh ấy hỏi cái gì vậy?”
“Không hỏi gì cả.” Tần Tịch nói.
Khóe môi cô hơi nhếch lên, hiếm khi lộ ra vẻ đắc ý nói: “Bởi vì đàn anh Ngô khen luận văn của tớ kết cấu nghiêm cẩn, logic chặt chẽ, cũng không có quá nhiều chỗ phải sửa đổi, chỉ cần sửa lại một vài chi tiết nhỏ là được.”
“Tớ vừa rồi rõ ràng còn thấy bụng đói meo, sao giờ lại có cảm giác bị nhét đến no căng thế này?” Âu Dương Nguyệt sờ sờ bụng mình, nói quá lên.
“Đúng rồi.” Tần Tịch lại nói: “Cuối tuần này, đàn anh Ngô nói đến xem bọn mình làm giai đoạn hai của thí nghiệm đấy. Cho nên mọi người đều phải đến phòng thí nghiệm nha.”
Âu Dương Nguyệt: “!!!”
“Anh ấy chắc chắn sẽ hỏi Âu Dương Nguyệt đó, cậu phải chuẩn bị sẵn đi.” Cô lại bổ sung thêm một câu.
“Tớ giết!” Âu Dương Nguyệt buột miệng nói ra “Không đúng! Tại sao đàn anh Ngô lại đối xử với tớ như vậy?! Tớ có đắc tội gì anh ấy đâu!”
Tần Tịch quay đầu nhìn Âu Dương Nguyệt, vỗ vỗ vai cô: “Đàn anh Ngô quan tâm cậu đó mà”
Chuông tan học đúng lúc vang lên, Tần Tịch nhanh chóng bấm lưu tài liệu lại, sau đó thúc giục: “Nhanh nhanh thu dọn đồ đạc đi ăn cơm đi.”
Cô nhét sách giáo khoa vào balo, vui vui vẻ vẻ đứng lên: “Đàn anh Ngô bảo đêm nay trung tâm cấy ghép nội tạng của bệnh viện mời người đầu ngành tới thuyết trình. Ông ấy có xem qua đề tài của bọn mình, đoán là bọn mình có hứng thú với nó, nên mang bọn mình tới dự thính một chút.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
“Nhanh lên nhanh lên!” Tần Tịch thúc giục, “Lăng Tử, Hạ Hạ, mau thu dọn đồ đạc đi.”
“Nghe tọa đàm chuyên nghiệp còn bị đút cho một miếng bánh gato lớn, tớ cũng chịu thua luôn!” Âu Dương Nguyệt thở dài, “Sao cứ thấy có chỗ nào đó sai sai nhỉ, thậm chí còn thấy mình bị bạn tốt lừa bán nữa, nhưng mà lại không nói rõ được vấn đề ở đâu.”
“Cậu chưa nghe qua truyền thuyết của học viện y à?” Đường Lăng nhàn nhạt nói.
“Truyền thuyết gì thế?” Kiều Sơ Hạ tò mò hỏi.
“Cách hẹn hò lãng mạn nhất của sinh viên y học chính là, cùng nhau tự học suốt đêm, nắm tay sóng vai cùng nhau đạt điểm bình quân 4 chấm trở lên.” Đường Lăng nói.
Âu Dương Nguyệt: “……”
Kiều Sơ Hạ : “……”
Tần Tịch: “Đạt điểm trung bình 4 chấm khó lắm à?”
“Áu áu!” Âu Dương Nguyệt ôm chặt vai cô: “Đánh cậu giờ đó tin không?”
“Cậu không nỡ á.” Tần Tịch cười hì hì ôm vai cô, “Đi mau nào, đừng để đàn anh bọn mình chờ lâu.”
Bốn người hi hi ha ha thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đi khỏi phòng học.
Tạ Liên Thành thu dọn đồ đạc của mình xong, quay đầu nhìn về phía tiếng cười xa xa.
Anh ta chưa từng thấy một Tần Tịch như vậy.
Cũng có lẽ, đây mới là một Tần Tịch chân thật, hoàn chỉnh, anh ta chưa từng bao giờ dụng tâm tìm hiểu.
Lúc điện thoại vang lên, Tạ Liên Thành vừa đúng lúc tắt máy tính trên bục giảng rồi đóng cửa.
Anh ta nhìn thấy hai chữ “Tô Triệt” trên màn hình, khẽ thở dài, vẫn nhận điện thoại.
“Anh biết chuyện rồi.” Anh ta hỏi: “Tự Tô Nhiễm nói sao?”
“Hả?” Tạ Liên Thành ngẩn ra, “Cô ấy về nước?”
“Không có tới tìm anh.” Anh ta nhíu mày: “Các cậu cũng không tìm thấy cô ấy hả? Chỗ bạn bè cô ấy thì sao? Đã tìm chưa? Hoặc là…..”
Trong lòng Tạ Liên Thành đột nhiên nhảy ra: “Có lẽ nào cô ấy chạy thẳng đi tìm Lạc Phỉ không? Cái tên điên kia….. anh ta đúng là…..”
Anh ta cạn lời với Lạc Phỉ rồi.
Người này, tương lai đúng là đối thủ mạnh nhất của mình rồi.
Nhưng từ trong thâm sâu Lạc Phỉ đã định sẵn sẽ thất bại rồi, Tạ Liên Thành cũng không quá lo lắng về hắn.
“Anh biết rồi, anh sẽ cho người đi hỗ trợ tìm Tô Nhiễm. Các cậu cũng phái thêm người đi tìm đi, nhanh chóng tìm được cô ấy rồi nói sau.” Tạ Liên Thành cúp điện thoại, mệt mỏi xoa xoa đầu mày.
Vì sao mỗi lần anh ta muốn tĩnh tâm suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện giữa anh ta với Tần Tịch, suy nghĩ lại về tương lai của anh ta với cô nên như thế nào.
Thì thường sẽ gặp phải chuyện của Tô Nhiễm?!
*
Buổi thuyết trình diễn ra vào lúc 7 giờ rưỡi tối, tai hội trường đa năng của trung tâm cấy ghép nội tạng của bệnh viện.
Tần Tịch thúc giục ba bạn tốt ăn cơm nhanh chóng cho xong, trời cũng không còn sớm.
Cô trực tiếp đề nghị mọi người đến phụ cận chờ.
Bốn người vừa ra khỏi nhà ăn, di động của Tần Tịch vang lên.
Âu Dương Nguyệt đi bên cạnh cô nhanh mắt, mới lướt qua đã thấy hai chữ “Tô Nhiễm” trên màn hình.
“Đàn chị Tô Nhiễm?” Cô ấy nhịn không được kinh ngạc nhướng mày.
Ông bà nói không sai mà, nhắc ai người đó đến.
Tần Tịch gật gật đầu.
Cô cầm di động đi qua một bên, nhận điện thoại của Tô Nhiễm.
“Tiểu Tịch.” Cách di động cũng nghe được giọng nói bất lực Tô Nhiễm: “Giờ em đang ở đâu vậy?”
Tần Tịch thở dài không tiếng động.
Cô bất đắc dĩ xoa xoa đầu mày, nhỏ giọng nói: “Em ở trường, đàn chị.”
“Tiểu Tịch.” Giọng nói Tô Nhiễm run rẩy, “Chị khổ quá, chị….”
Cô giống như trở lại cái buổi tối hôm đó, chia tay với Tạ Liên Thành.
Bất lực, mờ mịt, lại vô cùng thương tâm.
“Chị không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?! Tiểu Tịch, chị muốn đi tìm Lạc Phỉ hỏi rõ ràng….” Tô Nhiễm nói: “Em ở cạnh chị được không?”
“Không hỏi gì cả.” Tần Tịch nói.
Khóe môi cô hơi nhếch lên, hiếm khi lộ ra vẻ đắc ý nói: “Bởi vì đàn anh Ngô khen luận văn của tớ kết cấu nghiêm cẩn, logic chặt chẽ, cũng không có quá nhiều chỗ phải sửa đổi, chỉ cần sửa lại một vài chi tiết nhỏ là được.”
“Tớ vừa rồi rõ ràng còn thấy bụng đói meo, sao giờ lại có cảm giác bị nhét đến no căng thế này?” Âu Dương Nguyệt sờ sờ bụng mình, nói quá lên.
“Đúng rồi.” Tần Tịch lại nói: “Cuối tuần này, đàn anh Ngô nói đến xem bọn mình làm giai đoạn hai của thí nghiệm đấy. Cho nên mọi người đều phải đến phòng thí nghiệm nha.”
Âu Dương Nguyệt: “!!!”
“Anh ấy chắc chắn sẽ hỏi Âu Dương Nguyệt đó, cậu phải chuẩn bị sẵn đi.” Cô lại bổ sung thêm một câu.
“Tớ giết!” Âu Dương Nguyệt buột miệng nói ra “Không đúng! Tại sao đàn anh Ngô lại đối xử với tớ như vậy?! Tớ có đắc tội gì anh ấy đâu!”
Tần Tịch quay đầu nhìn Âu Dương Nguyệt, vỗ vỗ vai cô: “Đàn anh Ngô quan tâm cậu đó mà”
Chuông tan học đúng lúc vang lên, Tần Tịch nhanh chóng bấm lưu tài liệu lại, sau đó thúc giục: “Nhanh nhanh thu dọn đồ đạc đi ăn cơm đi.”
Cô nhét sách giáo khoa vào balo, vui vui vẻ vẻ đứng lên: “Đàn anh Ngô bảo đêm nay trung tâm cấy ghép nội tạng của bệnh viện mời người đầu ngành tới thuyết trình. Ông ấy có xem qua đề tài của bọn mình, đoán là bọn mình có hứng thú với nó, nên mang bọn mình tới dự thính một chút.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
“Nhanh lên nhanh lên!” Tần Tịch thúc giục, “Lăng Tử, Hạ Hạ, mau thu dọn đồ đạc đi.”
“Nghe tọa đàm chuyên nghiệp còn bị đút cho một miếng bánh gato lớn, tớ cũng chịu thua luôn!” Âu Dương Nguyệt thở dài, “Sao cứ thấy có chỗ nào đó sai sai nhỉ, thậm chí còn thấy mình bị bạn tốt lừa bán nữa, nhưng mà lại không nói rõ được vấn đề ở đâu.”
“Cậu chưa nghe qua truyền thuyết của học viện y à?” Đường Lăng nhàn nhạt nói.
“Truyền thuyết gì thế?” Kiều Sơ Hạ tò mò hỏi.
“Cách hẹn hò lãng mạn nhất của sinh viên y học chính là, cùng nhau tự học suốt đêm, nắm tay sóng vai cùng nhau đạt điểm bình quân 4 chấm trở lên.” Đường Lăng nói.
Âu Dương Nguyệt: “……”
Kiều Sơ Hạ : “……”
Tần Tịch: “Đạt điểm trung bình 4 chấm khó lắm à?”
“Áu áu!” Âu Dương Nguyệt ôm chặt vai cô: “Đánh cậu giờ đó tin không?”
“Cậu không nỡ á.” Tần Tịch cười hì hì ôm vai cô, “Đi mau nào, đừng để đàn anh bọn mình chờ lâu.”
Bốn người hi hi ha ha thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đi khỏi phòng học.
Tạ Liên Thành thu dọn đồ đạc của mình xong, quay đầu nhìn về phía tiếng cười xa xa.
Anh ta chưa từng thấy một Tần Tịch như vậy.
Cũng có lẽ, đây mới là một Tần Tịch chân thật, hoàn chỉnh, anh ta chưa từng bao giờ dụng tâm tìm hiểu.
Lúc điện thoại vang lên, Tạ Liên Thành vừa đúng lúc tắt máy tính trên bục giảng rồi đóng cửa.
Anh ta nhìn thấy hai chữ “Tô Triệt” trên màn hình, khẽ thở dài, vẫn nhận điện thoại.
“Anh biết chuyện rồi.” Anh ta hỏi: “Tự Tô Nhiễm nói sao?”
“Hả?” Tạ Liên Thành ngẩn ra, “Cô ấy về nước?”
“Không có tới tìm anh.” Anh ta nhíu mày: “Các cậu cũng không tìm thấy cô ấy hả? Chỗ bạn bè cô ấy thì sao? Đã tìm chưa? Hoặc là…..”
Trong lòng Tạ Liên Thành đột nhiên nhảy ra: “Có lẽ nào cô ấy chạy thẳng đi tìm Lạc Phỉ không? Cái tên điên kia….. anh ta đúng là…..”
Anh ta cạn lời với Lạc Phỉ rồi.
Người này, tương lai đúng là đối thủ mạnh nhất của mình rồi.
Nhưng từ trong thâm sâu Lạc Phỉ đã định sẵn sẽ thất bại rồi, Tạ Liên Thành cũng không quá lo lắng về hắn.
“Anh biết rồi, anh sẽ cho người đi hỗ trợ tìm Tô Nhiễm. Các cậu cũng phái thêm người đi tìm đi, nhanh chóng tìm được cô ấy rồi nói sau.” Tạ Liên Thành cúp điện thoại, mệt mỏi xoa xoa đầu mày.
Vì sao mỗi lần anh ta muốn tĩnh tâm suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện giữa anh ta với Tần Tịch, suy nghĩ lại về tương lai của anh ta với cô nên như thế nào.
Thì thường sẽ gặp phải chuyện của Tô Nhiễm?!
*
Buổi thuyết trình diễn ra vào lúc 7 giờ rưỡi tối, tai hội trường đa năng của trung tâm cấy ghép nội tạng của bệnh viện.
Tần Tịch thúc giục ba bạn tốt ăn cơm nhanh chóng cho xong, trời cũng không còn sớm.
Cô trực tiếp đề nghị mọi người đến phụ cận chờ.
Bốn người vừa ra khỏi nhà ăn, di động của Tần Tịch vang lên.
Âu Dương Nguyệt đi bên cạnh cô nhanh mắt, mới lướt qua đã thấy hai chữ “Tô Nhiễm” trên màn hình.
“Đàn chị Tô Nhiễm?” Cô ấy nhịn không được kinh ngạc nhướng mày.
Ông bà nói không sai mà, nhắc ai người đó đến.
Tần Tịch gật gật đầu.
Cô cầm di động đi qua một bên, nhận điện thoại của Tô Nhiễm.
“Tiểu Tịch.” Cách di động cũng nghe được giọng nói bất lực Tô Nhiễm: “Giờ em đang ở đâu vậy?”
Tần Tịch thở dài không tiếng động.
Cô bất đắc dĩ xoa xoa đầu mày, nhỏ giọng nói: “Em ở trường, đàn chị.”
“Tiểu Tịch.” Giọng nói Tô Nhiễm run rẩy, “Chị khổ quá, chị….”
Cô giống như trở lại cái buổi tối hôm đó, chia tay với Tạ Liên Thành.
Bất lực, mờ mịt, lại vô cùng thương tâm.
“Chị không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?! Tiểu Tịch, chị muốn đi tìm Lạc Phỉ hỏi rõ ràng….” Tô Nhiễm nói: “Em ở cạnh chị được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.