Chương 174:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Sự dối trá, rồi ánh mắt coi thường em trai riêng mới vừa trở về kia của anh ta.
Làm cho Tô Nhiễm có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Tần Tịch đã hiểu: “Đàn chị, nhưng mà em muốn đi nghe tọa đàm.”
Đường Lăng đã nhìn sang phía cô mấy lần rồi, lần cuối thì trực tiếp giơ cổ tay nhắc nhở cô sắp đến giờ rồi.
Cô chắc là hiểu được băn khoăn của Tô Nhiễm.
Chỉ là người được người khác yêu thương, mới có tư cách tùy hứng.
Lạc Phỉ nếu có thể tuyệt tình bắt cô ấy đính hôn với người khác, Tô Nhiễm không dám đánh cược anh ta có thể sẽ bao dung cho mình không.
“Nhưng mà Tiểu Tịch….” Tô Nhiễm vội vàng nói: “Chị biết yêu cầu này đã làm khó cho em. Nhưng mà chị không tìm được ai giúp chị. Nhà chị…… Tô gia không muốn cự tuyệt yêu cầu liên hôn của Lạc thị.”
Cô ấy dừng lại một chút, lại nói: “Bạn bè của chị, ít nhiều cũng biết người nhà chị, là chị lặng lẽ về nước, cũng không tiên liên lạc với mấy cô ấy. Hơn nữa các cô ấy cũng không bằng lòng trở mặt với Lạc thị vì chị.”
Tô Nhiễm rất tỉnh táo: “Tiểu Tịch, nhưng mà một mình chị không dám đi tìm Lạc Phỉ. Chị thực sự sợ anh ta lắm, trước kia sợ, giờ còn sợ hơn.”
Tần Tịch: “……”
Em cũng sợ đây bà chị ơi?
“Đàn chị…..”
“Ngày mai cũng được, mốt cũng không sao.” Tô Nhiễm lại nói.
Giọng nói cô ấy mang theo vẻ cầu xin: “Tiểu Tịch, chị thực sự sợ lắm…..”
Tần Tịch đột nhiên hơn đồng tình với đàn chị này.
Sự sợ hãi này, thật ra cô có thể hoàn toàn thấu hiểu.
Lúc trước cô cũng sợ đối phương giận chó đánh mèo lên người Đường Lăng, thậm chí giận chó đánh mèo lên tất cả bạn bè khác của cô ở phòng thí nghiệm.
“Đàn chị.” Tần Tịch khẽ thở dài: “Vậy chiều ngày mai đi.”
Cô nói: “Em có thể đi cùng chị đến dưới lầu tập đoàn Lạc thị nhưng em sẽ không đi gặp Lạc Phỉ với chị đâu.”
Tô Nhiễm ngẩn ra: “Ừ.”
“Em sẽ chờ chị ở quán cà phê gần đó, đối diện với Lạc Phỉ vẫn cần chị tự mình đi mới được, như thế chị còn muốn em đi cùng không.” Tần Tịch hỏi lại.
“Muốn.” Tô Nhiễm gật đầu thật mạnh.
Cho dù chỉ cho cô một chút dũng khí thôi cũng được, hay là chỗ dựa cho cô có dũng khí đi gặp mặt Lạc Phỉ cũng được.”
“Cảm ơn em, Tiểu Tịch.” Tô Nhiễm nhẹ giọng nói.
“Đừng khách sáo.” Tần Tịch nói: “Em đi hội trường đây.”
“Đi đi. Cố lên nhé!”
Cô ấy cúp điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe taxi đã tiến vào nội thành, tốc độ trở nên chậm hơn rất nhiều.
Tòa nhà cao tầng dần dần nhiều lên, san sát nối tiếp nhau tràn ngập khắp thành phố A.
Rõ ràng nơi đây cô ấy rất quen thuộc, chẳng hiểu sao Tô Nhiễm lại thấy xa lạ đến vậy.
Cô ấy vòng tay trước ngực.
Người thân, anh trai, bạn bè, người đã từng cho rằng cả đời này sẽ thích…..
Kết quả người mà cô ấy có thể xin giúp đỡ, ấy vậy mà lại là một đàn em cô ấy quen biết chưa được bao lâu.
Cô ấy nhận ra sự khó xử của Tần Tịch, lại vẫn mặt dày nhờ em ấy giúp đỡ mình.
Cho nên đúng là, vẫn là không đủ mạnh mẽ.
Tô Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ.
Vẫn không đủ mạnh mẽ, đủ kiên định. Người như vậy mới có thể bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cô ấy nhớ tới lời nói mới rồi Tần Tịch nói trong điện thoại. Em ấy bảo nhất định phải tham gia buổi tọa đàm, bởi vì người thuyết trình chính là người đứng đầu ngành mà em ấy muốn phát triển sau này.
Bởi vậy em ấy từ chối mình chẳng hề do dự.
Tô Nhiễm đột nhiên hơi hâm mộ em ấy.
Người có mộng tưởng, quả nhiên mới dũng cảm, kiên định như vậy.
Tô Nhiễm bỗng nhiên ngồi thẳng người lên.
Cô ấy cũng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Sau đó cố gắng khiến bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn.
Lần sau lại gặp chuyện như này mà vẫn còn nhờ đến sự giúp đỡ của đàn em nhỏ tuổi hơn mình, thế thì cô ấy chả biết úp mặt vào đâu.
*
Mấy người Tần Tịch chạy chậm tới hội trường.
Trung tâm cấy ghép nội tạng là một tòa nhà trực thuộc đại học A được xây dựng cách đây không lâu.
Sau khi xây xong, viện trưởng tự mình ra trận, nghe đâu tự mình đào về mấy nhân tài trong lĩnh vực này, thành lập nên đội ngũ nòng cốt.
Hơn nữa chuẩn bị cho bọn họ phòng thí nghiệm với thiết bị tiên tiến nhất trong nước.
Ngô Hi Ngạn đang chờ mấy cô ở tòa nhà trung tâm cấy ghép.
Lúc này cách thời gian buổi tọa đàm còn chừng 15 phút, anh không kịp dẫn mấy người đi tham quan trung tâm, vội vàng dẫn các cô vào hội trường.
Mấy người Tần Tịch chỉ có thể ngồi ở mấy chỗ gần cuối, tương đối xa.
Nhưng mà có chỗ ngồi đã là may mắn lắm rồi.
“Cảm ơn đàn anh Ngô.” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn, “Xin lỗi anh, bọn em tới trễ, để anh chờ lâu quá chừng. Anh bận chuyện của mình đi ạ.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Anh xoay người, vừa muốn đi, nghĩ đến cái gì, lại dừng lại nói với Tần Tịch: “Lát nữa xong để ý một chút.”
Không đợi cho Âu Dương Nguyệt kích hoạt bản năng nhiều chuyện, Ngô Hi Ngạn đã nói: “Anh thử xem có đưa em đi gặp giáo sư Trương được không?”
“Oa!” Trong mắt Tần Tịch nổi lên những ngôi sao lấp lánh, “Cảm ơn đàn anh! Anh tuyệt quá đi thôi!”
Vẻ mặt Ngô Hi Ngạn vẫn cứ vô cảm như vậy.
Anh gật gật đầu với mấy người, xoay người nhanh chóng bước đi.
Vóc dáng anh vốn dĩ đã cao, chỉ dựa vào vóc dáng với chiều cao, hoàn toàn chẳng thua kém mấy người mẫu đi trên sàn catwalk.
Làm cho Tô Nhiễm có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Tần Tịch đã hiểu: “Đàn chị, nhưng mà em muốn đi nghe tọa đàm.”
Đường Lăng đã nhìn sang phía cô mấy lần rồi, lần cuối thì trực tiếp giơ cổ tay nhắc nhở cô sắp đến giờ rồi.
Cô chắc là hiểu được băn khoăn của Tô Nhiễm.
Chỉ là người được người khác yêu thương, mới có tư cách tùy hứng.
Lạc Phỉ nếu có thể tuyệt tình bắt cô ấy đính hôn với người khác, Tô Nhiễm không dám đánh cược anh ta có thể sẽ bao dung cho mình không.
“Nhưng mà Tiểu Tịch….” Tô Nhiễm vội vàng nói: “Chị biết yêu cầu này đã làm khó cho em. Nhưng mà chị không tìm được ai giúp chị. Nhà chị…… Tô gia không muốn cự tuyệt yêu cầu liên hôn của Lạc thị.”
Cô ấy dừng lại một chút, lại nói: “Bạn bè của chị, ít nhiều cũng biết người nhà chị, là chị lặng lẽ về nước, cũng không tiên liên lạc với mấy cô ấy. Hơn nữa các cô ấy cũng không bằng lòng trở mặt với Lạc thị vì chị.”
Tô Nhiễm rất tỉnh táo: “Tiểu Tịch, nhưng mà một mình chị không dám đi tìm Lạc Phỉ. Chị thực sự sợ anh ta lắm, trước kia sợ, giờ còn sợ hơn.”
Tần Tịch: “……”
Em cũng sợ đây bà chị ơi?
“Đàn chị…..”
“Ngày mai cũng được, mốt cũng không sao.” Tô Nhiễm lại nói.
Giọng nói cô ấy mang theo vẻ cầu xin: “Tiểu Tịch, chị thực sự sợ lắm…..”
Tần Tịch đột nhiên hơn đồng tình với đàn chị này.
Sự sợ hãi này, thật ra cô có thể hoàn toàn thấu hiểu.
Lúc trước cô cũng sợ đối phương giận chó đánh mèo lên người Đường Lăng, thậm chí giận chó đánh mèo lên tất cả bạn bè khác của cô ở phòng thí nghiệm.
“Đàn chị.” Tần Tịch khẽ thở dài: “Vậy chiều ngày mai đi.”
Cô nói: “Em có thể đi cùng chị đến dưới lầu tập đoàn Lạc thị nhưng em sẽ không đi gặp Lạc Phỉ với chị đâu.”
Tô Nhiễm ngẩn ra: “Ừ.”
“Em sẽ chờ chị ở quán cà phê gần đó, đối diện với Lạc Phỉ vẫn cần chị tự mình đi mới được, như thế chị còn muốn em đi cùng không.” Tần Tịch hỏi lại.
“Muốn.” Tô Nhiễm gật đầu thật mạnh.
Cho dù chỉ cho cô một chút dũng khí thôi cũng được, hay là chỗ dựa cho cô có dũng khí đi gặp mặt Lạc Phỉ cũng được.”
“Cảm ơn em, Tiểu Tịch.” Tô Nhiễm nhẹ giọng nói.
“Đừng khách sáo.” Tần Tịch nói: “Em đi hội trường đây.”
“Đi đi. Cố lên nhé!”
Cô ấy cúp điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe taxi đã tiến vào nội thành, tốc độ trở nên chậm hơn rất nhiều.
Tòa nhà cao tầng dần dần nhiều lên, san sát nối tiếp nhau tràn ngập khắp thành phố A.
Rõ ràng nơi đây cô ấy rất quen thuộc, chẳng hiểu sao Tô Nhiễm lại thấy xa lạ đến vậy.
Cô ấy vòng tay trước ngực.
Người thân, anh trai, bạn bè, người đã từng cho rằng cả đời này sẽ thích…..
Kết quả người mà cô ấy có thể xin giúp đỡ, ấy vậy mà lại là một đàn em cô ấy quen biết chưa được bao lâu.
Cô ấy nhận ra sự khó xử của Tần Tịch, lại vẫn mặt dày nhờ em ấy giúp đỡ mình.
Cho nên đúng là, vẫn là không đủ mạnh mẽ.
Tô Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ.
Vẫn không đủ mạnh mẽ, đủ kiên định. Người như vậy mới có thể bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cô ấy nhớ tới lời nói mới rồi Tần Tịch nói trong điện thoại. Em ấy bảo nhất định phải tham gia buổi tọa đàm, bởi vì người thuyết trình chính là người đứng đầu ngành mà em ấy muốn phát triển sau này.
Bởi vậy em ấy từ chối mình chẳng hề do dự.
Tô Nhiễm đột nhiên hơi hâm mộ em ấy.
Người có mộng tưởng, quả nhiên mới dũng cảm, kiên định như vậy.
Tô Nhiễm bỗng nhiên ngồi thẳng người lên.
Cô ấy cũng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Sau đó cố gắng khiến bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn.
Lần sau lại gặp chuyện như này mà vẫn còn nhờ đến sự giúp đỡ của đàn em nhỏ tuổi hơn mình, thế thì cô ấy chả biết úp mặt vào đâu.
*
Mấy người Tần Tịch chạy chậm tới hội trường.
Trung tâm cấy ghép nội tạng là một tòa nhà trực thuộc đại học A được xây dựng cách đây không lâu.
Sau khi xây xong, viện trưởng tự mình ra trận, nghe đâu tự mình đào về mấy nhân tài trong lĩnh vực này, thành lập nên đội ngũ nòng cốt.
Hơn nữa chuẩn bị cho bọn họ phòng thí nghiệm với thiết bị tiên tiến nhất trong nước.
Ngô Hi Ngạn đang chờ mấy cô ở tòa nhà trung tâm cấy ghép.
Lúc này cách thời gian buổi tọa đàm còn chừng 15 phút, anh không kịp dẫn mấy người đi tham quan trung tâm, vội vàng dẫn các cô vào hội trường.
Mấy người Tần Tịch chỉ có thể ngồi ở mấy chỗ gần cuối, tương đối xa.
Nhưng mà có chỗ ngồi đã là may mắn lắm rồi.
“Cảm ơn đàn anh Ngô.” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn, “Xin lỗi anh, bọn em tới trễ, để anh chờ lâu quá chừng. Anh bận chuyện của mình đi ạ.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Anh xoay người, vừa muốn đi, nghĩ đến cái gì, lại dừng lại nói với Tần Tịch: “Lát nữa xong để ý một chút.”
Không đợi cho Âu Dương Nguyệt kích hoạt bản năng nhiều chuyện, Ngô Hi Ngạn đã nói: “Anh thử xem có đưa em đi gặp giáo sư Trương được không?”
“Oa!” Trong mắt Tần Tịch nổi lên những ngôi sao lấp lánh, “Cảm ơn đàn anh! Anh tuyệt quá đi thôi!”
Vẻ mặt Ngô Hi Ngạn vẫn cứ vô cảm như vậy.
Anh gật gật đầu với mấy người, xoay người nhanh chóng bước đi.
Vóc dáng anh vốn dĩ đã cao, chỉ dựa vào vóc dáng với chiều cao, hoàn toàn chẳng thua kém mấy người mẫu đi trên sàn catwalk.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.