Chương 176:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Cái vỗ vai an ủi kia lập tức biến mất, nhẹ như lông chim.
Ngô Hi Ngạn đúng là thân sĩ, rất giữ phép tắc.
Tần Tịch vẫn có thể cảm nhận được sự cổ vũ từ động tác nho nhỏ này.
Cô ngước mắt, cười sáng lạn với đối phương, “Vâng! Đàn anh!”
Nam thanh niên mặc áo blouse trắng hơi quay đầu, hầu kết nhẹ nhàng di chuyển, đường cong xinh đẹp của cằm và cần cổ hiện rõ ra.
Ngô Hi Ngạn vẫn ở mãi trong phòng thí nghiệm cả năm, màu da hơi trắng xíu.
Nhưng có lẽ ngũ quan anh thực sự thâm thúy lại lạnh lùng, nên không mang lại cảm giác nữ tính hay ốm yếu.
Bây giờ trên gò má trắng nõn của anh hiếm khi nhiễm một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.
Nhưng mà anh không nói gì, im lặng vài giây rồi lại nhàn nhạt lên tiếng: “Vào thôi nào.”
Cửa gỗ dày nặng được gõ vang rất lễ phép.
Sau khi được cho phép, Tần Tịch theo sau Ngô Hi Ngạn đi vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ không được xem là lớn, trong phòng kê ghế sô pha, ngoài người thuyết trình chính là giáo sư Trương ra, còn có mấy người mặc áo blouse trắng giống nhau nữa.
Tần Tịch không quen biết ai trong số đó, Ngô Hi Ngạn lại quen thuộc chào hỏi với mấy người họ.
“Hi Ngạn à, lại đây ngồi.”
Một mình giáo sư Trương ngồi ở ghế sô pha đôi, người lên tiếng là một người đàn ông trung niên ngồi bên phái ghế sô pha ba người.
Ánh mắt ông ấy dừng lại trên mặt Tần Tịch, có vẻ hơi kinh ngạc, Ngô Hi Ngạn vậy mà lại dẫn một nữ sinh đến đây.
Ngoài giáo sư Trương và người đàn ông trung niên mới rồi, trong phòng nghỉ còn ba người nữa.
Một vị phu nhân chừng 40 tuổi, đeo kính mắt gọng bạc, tóc uốn lọn sóng rất hợp mode, nhuộm màu nâu nhẹ rất đẹp, dùng một chiếc kẹp đính ngọc trai kẹp gọn sau đầu.
Khiến người ta nhìn vào cảm thấy cả tinh thần, khí chất đều rất thời thượng.
Đương nhiên, người ta lớn lên vốn dĩ cũng rất xinh đẹp.
Tần Tịch nhớ rõ bà.
Vừa rồi lúc tự do thảo luận, bà là người đứng lên đầu tiên, vấn đề nêu ra khiến cho giáo sư Trương và hội trường đều an tĩnh lại.
Cô còn nghe thấy tiến sĩ đại học A ở hàng ghế trước nhỏ giọng trò chuyện, “Cô Tiền đúng là siêu đỉnh, giải phẫu làm đến là đẹp mắt, cơ sở vững chắc, năng lực nghiên cứu khoa học cũng thuộc top 1. Chắc hai năm nữa chủ nhiệm về hưu, chủ nhiệm trung tâm cấy ghép chắc sẽ là cô ấy.”
“Vị này là giáo sư Trương mới thuyết trình, vị này là chủ nhiệm Lục.” Ngô Hi Ngạn bắt đầu giới thiệu cho Tần Tịch, “Cô Tiền, thầy Thân với đàn anh Tưởng.”
Tần Tịch ngoan ngoãn chào hỏi từng người một.
Thầy Thân với cô Tiền nhìn qua tuổi tác không chênh lệch lắm, luôn mỉm cười, có vẻ rất hòa ái.
Đứng sau ông chình là đàn anh Tưởng mà Ngô Hi Ngạn vừa nói.
Anh là giảng viên học vị tiến sĩ, rất trẻ tuổi. Bộ dáng mang kính mắt rất lịch sự, văn nhã, gật gật đầu với Tần Tịch.
“Hi Ngạn nhá.” Chủ nhiệm Lục mỉm cười nhìn qua, “Lúc trước mọi người còn nói giới thiệu bạn gái cho em, chẳng phải là quan tâm chuyện cá nhân của em à. Em có bạn gái rồi, sao không nói sớm một chút để mọi người khỏi nhọc lòng.”
Tần tịch 囧 rồi.
“Đây là đàn em Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn nói: “Không phải bạn gái em.”
“Hả?” chủ nhiệm Lục tò mò nhìn Tần Tịch, kể cả ánh mắt giáo sư Trương nhìn qua cũng có ý tứ hóng chuyện.
Cô Tiền lại càng cười tươi: “Nhìn qua nhỏ tuổi lắm nha, nhỏ hơn Hi Ngạn đến 7, 8 tuổi ấy. Học trường chúng ta à?”
“Vâng ạ.” Tần Tịch vội vàng nói: “Em là sinh viên năm hai học viện y học lâm sàng trường mình ạ.”
“Năm hai à.” Cô Tiền gật gật đầu, “Tuổi chừng đó, tốt lắm.”
Tần Tịch yên lặng không có nói tiếp.
Người ngồi ở đây, đều là những bác sĩ có tiếng trong giới cấy ghép nội tạng đại học A nói riêng và cả nước nói chung.
Bọn họ có thể tự nhiên đùa giỡn đàn anh Ngô như vậy……
Cô nhịn không được lặng lẽ quay đầu nhìn vị này, ngay từ đầu cô đã biết đàn anh rất giỏi.
Đàn anh Ngô ưu tú, chỉ sợ còn hơn xa tưởng tượng của cô.
Vừa mới kết thúc tọa đàm, mấy người ở đây hiển nhiên là không có ý định tiếp tục thảo luận về nghiên cứu học thuật.
Không khí trong phòng nghỉ rất nhẹ nhàng, trên mặt mỗi người đều mang theo nét cười vui vẻ, thả lỏng.
Cho nên mới đùa giỡn Ngô Hi Ngạn như vậy.
Cuối cùng vẫn là giáo sư Trương mở miệng: “Hi Ngạn, em bảo muốn dẫn sinh viên tới giới thiệu với thầy, là cô bé này hả?”
Ông nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tần Tịch rất hòa ái, nói: “Sinh viên năm hai, lớp cơ sở chuyên ngành khai giảng lâu rồi nhỉ. Mấy năm trước, thầy còn lên lớp dạy môn “Tế bào sinh học” cho sinh viên chính quy, sau đó dạy thêm “Sinh học phân tử” một khoảng thời gian. Thật ra có rất nhiều sinh viên chính quy có ý tưởng lắm, lên lớp cho bọn nó, có đôi khi lại gợi lên linh cảm cho mấy người già chúng ta ấy chứ, tốt lắm.”
“Cô giờ cũng còn đang đi dạy.” Cô Tiền nói: “Tên Tần Tịch nhỉ? Hai năm nữa học ngoại khoa, lớp giải phẫu thần kinh mạch máu chắc cô sẽ đứng lớp.”
“Cố lên nhé, bạn học nhỏ.” Giáo sư Trương nói với Tần Tịch: “Cố gắng học hỏi đàn anh Ngô của em, cậu ta ấy hả, không tệ chút nào.”
Ông nói xong lại hỏi Ngô Hi Ngạn, “Lần trước em cho thầy xem thiết kế thí nghiệm, cũng nói là sinh viên chính quy trường em làm, sao không dẫn qua đây luôn một thể?”
Ngô Hi Ngạn đúng là thân sĩ, rất giữ phép tắc.
Tần Tịch vẫn có thể cảm nhận được sự cổ vũ từ động tác nho nhỏ này.
Cô ngước mắt, cười sáng lạn với đối phương, “Vâng! Đàn anh!”
Nam thanh niên mặc áo blouse trắng hơi quay đầu, hầu kết nhẹ nhàng di chuyển, đường cong xinh đẹp của cằm và cần cổ hiện rõ ra.
Ngô Hi Ngạn vẫn ở mãi trong phòng thí nghiệm cả năm, màu da hơi trắng xíu.
Nhưng có lẽ ngũ quan anh thực sự thâm thúy lại lạnh lùng, nên không mang lại cảm giác nữ tính hay ốm yếu.
Bây giờ trên gò má trắng nõn của anh hiếm khi nhiễm một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.
Nhưng mà anh không nói gì, im lặng vài giây rồi lại nhàn nhạt lên tiếng: “Vào thôi nào.”
Cửa gỗ dày nặng được gõ vang rất lễ phép.
Sau khi được cho phép, Tần Tịch theo sau Ngô Hi Ngạn đi vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ không được xem là lớn, trong phòng kê ghế sô pha, ngoài người thuyết trình chính là giáo sư Trương ra, còn có mấy người mặc áo blouse trắng giống nhau nữa.
Tần Tịch không quen biết ai trong số đó, Ngô Hi Ngạn lại quen thuộc chào hỏi với mấy người họ.
“Hi Ngạn à, lại đây ngồi.”
Một mình giáo sư Trương ngồi ở ghế sô pha đôi, người lên tiếng là một người đàn ông trung niên ngồi bên phái ghế sô pha ba người.
Ánh mắt ông ấy dừng lại trên mặt Tần Tịch, có vẻ hơi kinh ngạc, Ngô Hi Ngạn vậy mà lại dẫn một nữ sinh đến đây.
Ngoài giáo sư Trương và người đàn ông trung niên mới rồi, trong phòng nghỉ còn ba người nữa.
Một vị phu nhân chừng 40 tuổi, đeo kính mắt gọng bạc, tóc uốn lọn sóng rất hợp mode, nhuộm màu nâu nhẹ rất đẹp, dùng một chiếc kẹp đính ngọc trai kẹp gọn sau đầu.
Khiến người ta nhìn vào cảm thấy cả tinh thần, khí chất đều rất thời thượng.
Đương nhiên, người ta lớn lên vốn dĩ cũng rất xinh đẹp.
Tần Tịch nhớ rõ bà.
Vừa rồi lúc tự do thảo luận, bà là người đứng lên đầu tiên, vấn đề nêu ra khiến cho giáo sư Trương và hội trường đều an tĩnh lại.
Cô còn nghe thấy tiến sĩ đại học A ở hàng ghế trước nhỏ giọng trò chuyện, “Cô Tiền đúng là siêu đỉnh, giải phẫu làm đến là đẹp mắt, cơ sở vững chắc, năng lực nghiên cứu khoa học cũng thuộc top 1. Chắc hai năm nữa chủ nhiệm về hưu, chủ nhiệm trung tâm cấy ghép chắc sẽ là cô ấy.”
“Vị này là giáo sư Trương mới thuyết trình, vị này là chủ nhiệm Lục.” Ngô Hi Ngạn bắt đầu giới thiệu cho Tần Tịch, “Cô Tiền, thầy Thân với đàn anh Tưởng.”
Tần Tịch ngoan ngoãn chào hỏi từng người một.
Thầy Thân với cô Tiền nhìn qua tuổi tác không chênh lệch lắm, luôn mỉm cười, có vẻ rất hòa ái.
Đứng sau ông chình là đàn anh Tưởng mà Ngô Hi Ngạn vừa nói.
Anh là giảng viên học vị tiến sĩ, rất trẻ tuổi. Bộ dáng mang kính mắt rất lịch sự, văn nhã, gật gật đầu với Tần Tịch.
“Hi Ngạn nhá.” Chủ nhiệm Lục mỉm cười nhìn qua, “Lúc trước mọi người còn nói giới thiệu bạn gái cho em, chẳng phải là quan tâm chuyện cá nhân của em à. Em có bạn gái rồi, sao không nói sớm một chút để mọi người khỏi nhọc lòng.”
Tần tịch 囧 rồi.
“Đây là đàn em Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn nói: “Không phải bạn gái em.”
“Hả?” chủ nhiệm Lục tò mò nhìn Tần Tịch, kể cả ánh mắt giáo sư Trương nhìn qua cũng có ý tứ hóng chuyện.
Cô Tiền lại càng cười tươi: “Nhìn qua nhỏ tuổi lắm nha, nhỏ hơn Hi Ngạn đến 7, 8 tuổi ấy. Học trường chúng ta à?”
“Vâng ạ.” Tần Tịch vội vàng nói: “Em là sinh viên năm hai học viện y học lâm sàng trường mình ạ.”
“Năm hai à.” Cô Tiền gật gật đầu, “Tuổi chừng đó, tốt lắm.”
Tần Tịch yên lặng không có nói tiếp.
Người ngồi ở đây, đều là những bác sĩ có tiếng trong giới cấy ghép nội tạng đại học A nói riêng và cả nước nói chung.
Bọn họ có thể tự nhiên đùa giỡn đàn anh Ngô như vậy……
Cô nhịn không được lặng lẽ quay đầu nhìn vị này, ngay từ đầu cô đã biết đàn anh rất giỏi.
Đàn anh Ngô ưu tú, chỉ sợ còn hơn xa tưởng tượng của cô.
Vừa mới kết thúc tọa đàm, mấy người ở đây hiển nhiên là không có ý định tiếp tục thảo luận về nghiên cứu học thuật.
Không khí trong phòng nghỉ rất nhẹ nhàng, trên mặt mỗi người đều mang theo nét cười vui vẻ, thả lỏng.
Cho nên mới đùa giỡn Ngô Hi Ngạn như vậy.
Cuối cùng vẫn là giáo sư Trương mở miệng: “Hi Ngạn, em bảo muốn dẫn sinh viên tới giới thiệu với thầy, là cô bé này hả?”
Ông nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tần Tịch rất hòa ái, nói: “Sinh viên năm hai, lớp cơ sở chuyên ngành khai giảng lâu rồi nhỉ. Mấy năm trước, thầy còn lên lớp dạy môn “Tế bào sinh học” cho sinh viên chính quy, sau đó dạy thêm “Sinh học phân tử” một khoảng thời gian. Thật ra có rất nhiều sinh viên chính quy có ý tưởng lắm, lên lớp cho bọn nó, có đôi khi lại gợi lên linh cảm cho mấy người già chúng ta ấy chứ, tốt lắm.”
“Cô giờ cũng còn đang đi dạy.” Cô Tiền nói: “Tên Tần Tịch nhỉ? Hai năm nữa học ngoại khoa, lớp giải phẫu thần kinh mạch máu chắc cô sẽ đứng lớp.”
“Cố lên nhé, bạn học nhỏ.” Giáo sư Trương nói với Tần Tịch: “Cố gắng học hỏi đàn anh Ngô của em, cậu ta ấy hả, không tệ chút nào.”
Ông nói xong lại hỏi Ngô Hi Ngạn, “Lần trước em cho thầy xem thiết kế thí nghiệm, cũng nói là sinh viên chính quy trường em làm, sao không dẫn qua đây luôn một thể?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.