Chương 22:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Trong nháy mắt nhìn thấy Tạ Liên Thành xuất hiện ở cửa phòng học, thực ra cô cũng rất kinh ngạc.
Người cực kỳ bận rộn như Tạ Liên Thành.
Nói như vậy đi, trước khi công ty anh ta đi vào con đường đúng đắn, cả buổi hòa nhạc do nữ thần Tô Nhiễm của anh ta độc tấu đàn hạc cũng bỏ lỡ rất nhiều đợt.
Vì vậy Tô Nhiễm còn nổi giận rất nhiều lần với anh ta, cuối cùng có một lần tức giận đến mức bay ra nước ngoài một mình.
Bọn họ hoàn toàn ầm ĩ rạn nứt, ba năm sau đó cũng chưa hề gặp mặt.
Cũng chính là ba năm đó, Tần Tịch bước vào công ty Tạ Liên Thành thành lập, cuối cùng chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Liên Thành.
Bọn họ trở thành nhóm ăn ý nhất khi làm việc.
Tạ Liên Thành từng nói không chỉ một lần, Tần Tịch là người hiểu anh ta nhất.
Sau đó, công ty của anh ta dưới sự chung sức phối hợp của anh ta, của Tần Tịch, của vô số nhân viên.
Giành được một hạng mục Tạ Liên Thành tranh thủ rất lâu.
Trong tiệc rượu chúc mừng thành công, hai người đều uống chút rượu.
Có lẽ khi đó, đã là năm thứ ba Tô Nhiễm rời khỏi Tạ Liên Thành.
Anh ta quá bận quá mệt mỏi rồi, cũng thật sự cần một người ở bên cạnh giúp đỡ.
Cho nên trong buổi tiệc rượu đó.
Ngăn cách tiếng reo hò của bữa tiệc linh đình ngợp trong vàng son.
Ngăn cách tiếng leng keng leng keng của đàn hạc êm tai tao nhã.
Ở một góc đại sảnh tiệc rượu, trên ban công ngăn cách bởi màn che bằng vải nhung dày màu xanh lam đậm.
Tạ Liên Thành đã uống rượu, nghiêng người hôn lên khóe môi Tần Tịch.
Hô hấp và men rượu đan xen vào nhau, dưới bóng đêm, tất cả đều trở nên không chân thật.
Rõ ràng Tần Tịch chỉ uống hai li rượu vang đỏ, cũng cảm thấy bản thân có chút say.
Nhưng mà lúc đó bọn họ cũng không biết, cách lúc Tô Nhiễm về nước, còn chưa đến ba tháng.
“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch.”
Tần Tịch thu mạch suy nghĩ về, quay đầu nhìn Âu Dương Nguyệt lung lay cách tay của mình: “Làm sao vậy?”
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Nghĩ đến ngẩn người ra như vậy?” Âu Dương Nguyệt tò mò nhìn cô, “Đúng rồi, buổi chiều tan học có phải cậu cần đến phòng thí nghiệm của thầy Chiêm không?”
“Ừ.” Tần Tịch gật đầu.
Cô cười một cái: “Tớ đang nghĩ, làm sao mới có thể khiến thầy Chiêm tha thứ cho tớ đây?”
“Thầy Chiêm thích cậu nhất, thầy ấy sẽ không làm khó cậu đâu.” Âu Dương Nguyệt nhanh chóng dời đi sự chú ý, “Cậu chỉ cần nói câu xin lỗi với thầy ấy, làm nũng, tất cả sẽ OK.”
“Phốc…” Tần Tịch rút ra một chồng giấy in bài văn tiếng anh từ sách giáo khoa máy vi tính, “Thầy Chiêm không phải cậu, tớ làm nũng cũng vô dụng.”
Đây là khi cô thu thập tài liệu vào cuối tuần đã tải xuống và in ra, tài liệu lịch sử công bố trong hai năm qua của thầy Chiêm.
Hai ngày nay Tần Tịch đã đọc hết toàn bộ, có những nội dung nghiên cứu chủ yếu, cô dứt khoát học thuộc lòng.
Thầy Chiêm thực sự rất tốt, đối với sinh viên, đối với Tần Tịch cũng tốt.
Nhưng trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều sẽ phải xoay quanh bạn.
Muốn người khác tha thứ, lại cho cô một cơ hội lần nữa bước vào phòng thí nghiệm.
Tần Tịch cảm thấy, bản thân cũng nên thể hiện ra thành ý của cô.
“Vào lớp rồi.” Tiếng nhạc vào lớp vang lên, Âu Dương Nguyệt đụng Tần Tịch một cái.
“Ừ.”
Tần Tịch dọn xong tài liệu, ngẩng đầu, chuyên tâm nhìn về phía Tạ Liên Thành đang đứng trên bục giảng.
Tạ Liên Thành đứng thẳng người, đứng ở trên bục giảng thực sự vô cùng vui tai vui mắt.
Ánh mắt Tần Tịch lại vô cùng lạnh nhạt.
Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương xuất hiện ở cửa phòng học, sau khi cô nhất thời kinh ngạc, thì liền tự nói với bản thân.
Không cần bận lòng đi quan tâm bọn họ.
Giống như Âu Dương Nguyệt nói, thầy đang nghĩ cái gì, thì có liên quan gì đến cô sao?
Cô chỉ cần làm tốt việc của mình, không chịu ảnh hưởng của bọn họ là được.
Chỉ có càng không buông bỏ được, mới sẽ càng để ý, càng tò mò, sau đó không nhịn được đi quan tâm.
Lúc tiếng chuông tan học tiết ba buổi chiều vang lên, ba tiết khoa học máy tính cơ bản liên tiếp cuối cùng cũng kết thúc.
Trong phòng học có vài học sinh, có nam có nữ, cuồn cuộn vây đến bục giảng, lấp kín Tạ Liên Thành ở bên trong, ríu rít hỏi vấn đề của anh ta.
Tần Tịch cất cặp sách và tài liệu vào trong bao lô của mình, nói với Đường Lăng và Âu Dương Nguyệt: “Tớ đi tìm thầy Chiêm.”
Cô duỗi tay làm động tác cái điện thoại để bên tai mình, vừa chạy ra ngoài phòng học, vừa nói: “Lát nữa liên lạc qua điện thoại.”
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ lúc cô nghe Tạ Liên Thành giảng bài, thì không nhìn anh ta lấy một cái.
Người cực kỳ bận rộn như Tạ Liên Thành.
Nói như vậy đi, trước khi công ty anh ta đi vào con đường đúng đắn, cả buổi hòa nhạc do nữ thần Tô Nhiễm của anh ta độc tấu đàn hạc cũng bỏ lỡ rất nhiều đợt.
Vì vậy Tô Nhiễm còn nổi giận rất nhiều lần với anh ta, cuối cùng có một lần tức giận đến mức bay ra nước ngoài một mình.
Bọn họ hoàn toàn ầm ĩ rạn nứt, ba năm sau đó cũng chưa hề gặp mặt.
Cũng chính là ba năm đó, Tần Tịch bước vào công ty Tạ Liên Thành thành lập, cuối cùng chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Liên Thành.
Bọn họ trở thành nhóm ăn ý nhất khi làm việc.
Tạ Liên Thành từng nói không chỉ một lần, Tần Tịch là người hiểu anh ta nhất.
Sau đó, công ty của anh ta dưới sự chung sức phối hợp của anh ta, của Tần Tịch, của vô số nhân viên.
Giành được một hạng mục Tạ Liên Thành tranh thủ rất lâu.
Trong tiệc rượu chúc mừng thành công, hai người đều uống chút rượu.
Có lẽ khi đó, đã là năm thứ ba Tô Nhiễm rời khỏi Tạ Liên Thành.
Anh ta quá bận quá mệt mỏi rồi, cũng thật sự cần một người ở bên cạnh giúp đỡ.
Cho nên trong buổi tiệc rượu đó.
Ngăn cách tiếng reo hò của bữa tiệc linh đình ngợp trong vàng son.
Ngăn cách tiếng leng keng leng keng của đàn hạc êm tai tao nhã.
Ở một góc đại sảnh tiệc rượu, trên ban công ngăn cách bởi màn che bằng vải nhung dày màu xanh lam đậm.
Tạ Liên Thành đã uống rượu, nghiêng người hôn lên khóe môi Tần Tịch.
Hô hấp và men rượu đan xen vào nhau, dưới bóng đêm, tất cả đều trở nên không chân thật.
Rõ ràng Tần Tịch chỉ uống hai li rượu vang đỏ, cũng cảm thấy bản thân có chút say.
Nhưng mà lúc đó bọn họ cũng không biết, cách lúc Tô Nhiễm về nước, còn chưa đến ba tháng.
“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch.”
Tần Tịch thu mạch suy nghĩ về, quay đầu nhìn Âu Dương Nguyệt lung lay cách tay của mình: “Làm sao vậy?”
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Nghĩ đến ngẩn người ra như vậy?” Âu Dương Nguyệt tò mò nhìn cô, “Đúng rồi, buổi chiều tan học có phải cậu cần đến phòng thí nghiệm của thầy Chiêm không?”
“Ừ.” Tần Tịch gật đầu.
Cô cười một cái: “Tớ đang nghĩ, làm sao mới có thể khiến thầy Chiêm tha thứ cho tớ đây?”
“Thầy Chiêm thích cậu nhất, thầy ấy sẽ không làm khó cậu đâu.” Âu Dương Nguyệt nhanh chóng dời đi sự chú ý, “Cậu chỉ cần nói câu xin lỗi với thầy ấy, làm nũng, tất cả sẽ OK.”
“Phốc…” Tần Tịch rút ra một chồng giấy in bài văn tiếng anh từ sách giáo khoa máy vi tính, “Thầy Chiêm không phải cậu, tớ làm nũng cũng vô dụng.”
Đây là khi cô thu thập tài liệu vào cuối tuần đã tải xuống và in ra, tài liệu lịch sử công bố trong hai năm qua của thầy Chiêm.
Hai ngày nay Tần Tịch đã đọc hết toàn bộ, có những nội dung nghiên cứu chủ yếu, cô dứt khoát học thuộc lòng.
Thầy Chiêm thực sự rất tốt, đối với sinh viên, đối với Tần Tịch cũng tốt.
Nhưng trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều sẽ phải xoay quanh bạn.
Muốn người khác tha thứ, lại cho cô một cơ hội lần nữa bước vào phòng thí nghiệm.
Tần Tịch cảm thấy, bản thân cũng nên thể hiện ra thành ý của cô.
“Vào lớp rồi.” Tiếng nhạc vào lớp vang lên, Âu Dương Nguyệt đụng Tần Tịch một cái.
“Ừ.”
Tần Tịch dọn xong tài liệu, ngẩng đầu, chuyên tâm nhìn về phía Tạ Liên Thành đang đứng trên bục giảng.
Tạ Liên Thành đứng thẳng người, đứng ở trên bục giảng thực sự vô cùng vui tai vui mắt.
Ánh mắt Tần Tịch lại vô cùng lạnh nhạt.
Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương xuất hiện ở cửa phòng học, sau khi cô nhất thời kinh ngạc, thì liền tự nói với bản thân.
Không cần bận lòng đi quan tâm bọn họ.
Giống như Âu Dương Nguyệt nói, thầy đang nghĩ cái gì, thì có liên quan gì đến cô sao?
Cô chỉ cần làm tốt việc của mình, không chịu ảnh hưởng của bọn họ là được.
Chỉ có càng không buông bỏ được, mới sẽ càng để ý, càng tò mò, sau đó không nhịn được đi quan tâm.
Lúc tiếng chuông tan học tiết ba buổi chiều vang lên, ba tiết khoa học máy tính cơ bản liên tiếp cuối cùng cũng kết thúc.
Trong phòng học có vài học sinh, có nam có nữ, cuồn cuộn vây đến bục giảng, lấp kín Tạ Liên Thành ở bên trong, ríu rít hỏi vấn đề của anh ta.
Tần Tịch cất cặp sách và tài liệu vào trong bao lô của mình, nói với Đường Lăng và Âu Dương Nguyệt: “Tớ đi tìm thầy Chiêm.”
Cô duỗi tay làm động tác cái điện thoại để bên tai mình, vừa chạy ra ngoài phòng học, vừa nói: “Lát nữa liên lạc qua điện thoại.”
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ lúc cô nghe Tạ Liên Thành giảng bài, thì không nhìn anh ta lấy một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.