Chương 28:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Tần Tịch hơi hạ mắt, lông mi dài run rẩy, che lại ánh sáng trong mắt cô.
“Thầy Tạ.” Cô lại kêu Tạ Liên Thành một tiếng nữa, so với khi nãy, giọng nói này còn mềm mại hơn một chút, nghe càng thêm đáng yêu.
“Em nói đi.” Theo bản năng, Tạ Liên Thành nhích lại gần cô thêm nửa bước.
“Thầy Tạ, thầy là thầy giáo.” Giọng điệu Tần Tịch chậm rãi, từ từ kể ra: “Lại trẻ tuổi, gần gũi với nữ sinh trong trường học quá sẽ bị đồn đãi nhiều.”
“Tôi…” Tạ Liên Thành tính buột miệng nói, thật ra mình không để ý mấy lời đồn đại đó.
Lời còn chưa nói ra miệng, anh ta đã cứng họng.
Cô gái nhỏ đứng trước mặt anh ta, vẫn đang ôm chồng sách thật dày.
Bả vai gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, mái tóc đen cột cao đơn giản thành đuôi ngựa.
Quần jean, giày thể thao trắng.
Lại trang điểm kiểu sinh viên tiêu chuẩn.
Tạ Liên Thành đột ngột bình tĩnh lại.
Anh ta vốn dĩ cũng thông minh, trong lòng nghĩ ngợi, đột nhiên hỏi: “Buổi chiều khi đi học, tôi nói với em những lời đó, có bạn học đồn bậy em sao?”
“Thầy Tạ.” Tần Tịch chậm rãi kêu anh ta từng chữ một: “Bạn cùng phòng của em rất tốt, sẽ không nói cái gì.”
Cô ngước mắt, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía Tạ Liên Thành.
Tấm lưng đơn bạc thẳng tắp, ôm sách lui về sau một bước: “Nhưng nếu bị người khác nghe được, sẽ nói em cái gì, hoặc là… Nói thầy Tạ cái gì, em cũng không biết được.”
Tạ Liên Thành không nói gì.
Chuyện như vậy không phải không có.
Lúc anh ta còn đi học, trường học cũng đã từng có một đàn em xinh đẹp, chỉ là có một thầy chuyên ngành qua lại thân thiết.
Cụ thể giữa nữ sinh đó và thầy cô ấy có cái gì mờ ám hay không, bởi vì không quen biết, Tạ Liên Thành cũng không rõ.
Nhưng đoạn thời gian đó, quả thật trường học có mấy lời đồn đãi vớ vẩn mãi không hết.
Dù bọn họ không phải người trong học viện của nữ sinh đó cũng nghe được không ít.
Thành tích của nữ sinh đó khá tốt.
Nhưng trong lời đồn của bọn học sinh đã nói thành cô ấy và thầy có chuyện mờ ám, vị thầy giáo đó lợi dụng những quyền lợi chức vụ, trước mỗi lần kiểm tra cuối kỳ, đã lấy cho cô ấy đề thi các khoa.
Vốn dĩ nữ sinh đó đủ tư cách xin học bổng hạng nhất cũng bị truyền thành thầy giáo mở cửa sau cho cô ấy.
Tóm lại một câu, không ai chịu nhìn đến sự ưu tú và tự thân nỗ lực của nữ sinh.
Cũng không ai để ý cô ấy có phải bị oan không, rốt cuộc với thầy giáo đó có phải là loại mờ ám mà mọi người đồn hay không.
Chỉ cần cô ấy có chút thành tích, toàn bộ đều bị quy thành vị thầy giáo đó giúp cô ấy.
Thậm chí sau đó những lời đó còn bị truyền đến tai vợ vị thầy giáo trẻ tuổi đó.
Cô ta đến trường quậy một trận, cuối cùng toàn khoa đều biết việc chỉnh người đó.
Kết cục cuối cùng là, nữ sinh phải tạm nghỉ học một năm.
Vốn là một thầy giáo tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng(1) lại bị điều đến một giáo khu khác, mấy năm nay hoàn toàn im ắng xuống, rất ít người còn nghe được thành tựu của anh ấy trên mặt học thuật.
(1) Tiền đồ vô lượng: tương lai tươi sáng không đong đếm được
Rốt cuộc giữa thầy giáo và nữ sinh đó có thật sự có quan hệ gì hay không, đã không còn người để ý.
Ánh mắt Tạ Liên Thành khẽ động.
Tuy rằng Tần Tịch chỉ nhập học mới một năm, chắc chắn cũng nghe nói qua chuyện này.
Anh ta có chút hụt hẫng nhìn cô bé từ khi nào đã lặng lẽ lùi về sau một bước, xa cách mình hơn.
Cảm thấy mình như đang tự mua dây buộc mình.
“Thầy Tạ.” Tần Tịch vẫn cứ cụp mi rũ mắt, thoạt nhìn ngoan ngoãn vô cùng: “Nếu không có chuyện khác, em đi trước.”
Lần này, khi cô kêu Tạ Liên Thành, cố tình gằn giọng nhấn mạnh hai chữ thầy(2) này.
Gằn từng chữ một, nhắc nhở thân phận hiện tại giữa mình và anh ta.
“Ừm.” Tạ Liên Thành đành phải gật đầu: “Em… Đi đường cẩn thận.”
“Hẹn gặp lại thầy.” Tần Tịch lại ngoan ngoãn kêu anh ta một tiếng, gắt gao cắn chặt thân phận thầy trò giữa hai người.
Cô ôm chồng sách vừa nặng vừa dày, xoay người tiếp tục đi đến nhà ăn.
Tuy sách vẫn nặng như vậy nhưng bước chân Tần Tịch lại nhẹ nhàng hơn không ít.
Đưa lưng về phía Tạ Liên Thành, biết đối phương không thể nhìn được biểu cảm của mình.
Cô đã không nhịn được cong khóe môi.
Tần Tịch biết Tạ Liên Thành sẽ vì những lời nói của mình mà nhớ đến sự việc đó.
Rốt cuộc thì chuyện kia cũng được coi là, scandal từng oanh động trường học, sự việc cũng qua đi chưa bao lâu.
“Thầy Tạ.” Cô lại kêu Tạ Liên Thành một tiếng nữa, so với khi nãy, giọng nói này còn mềm mại hơn một chút, nghe càng thêm đáng yêu.
“Em nói đi.” Theo bản năng, Tạ Liên Thành nhích lại gần cô thêm nửa bước.
“Thầy Tạ, thầy là thầy giáo.” Giọng điệu Tần Tịch chậm rãi, từ từ kể ra: “Lại trẻ tuổi, gần gũi với nữ sinh trong trường học quá sẽ bị đồn đãi nhiều.”
“Tôi…” Tạ Liên Thành tính buột miệng nói, thật ra mình không để ý mấy lời đồn đại đó.
Lời còn chưa nói ra miệng, anh ta đã cứng họng.
Cô gái nhỏ đứng trước mặt anh ta, vẫn đang ôm chồng sách thật dày.
Bả vai gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, mái tóc đen cột cao đơn giản thành đuôi ngựa.
Quần jean, giày thể thao trắng.
Lại trang điểm kiểu sinh viên tiêu chuẩn.
Tạ Liên Thành đột ngột bình tĩnh lại.
Anh ta vốn dĩ cũng thông minh, trong lòng nghĩ ngợi, đột nhiên hỏi: “Buổi chiều khi đi học, tôi nói với em những lời đó, có bạn học đồn bậy em sao?”
“Thầy Tạ.” Tần Tịch chậm rãi kêu anh ta từng chữ một: “Bạn cùng phòng của em rất tốt, sẽ không nói cái gì.”
Cô ngước mắt, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía Tạ Liên Thành.
Tấm lưng đơn bạc thẳng tắp, ôm sách lui về sau một bước: “Nhưng nếu bị người khác nghe được, sẽ nói em cái gì, hoặc là… Nói thầy Tạ cái gì, em cũng không biết được.”
Tạ Liên Thành không nói gì.
Chuyện như vậy không phải không có.
Lúc anh ta còn đi học, trường học cũng đã từng có một đàn em xinh đẹp, chỉ là có một thầy chuyên ngành qua lại thân thiết.
Cụ thể giữa nữ sinh đó và thầy cô ấy có cái gì mờ ám hay không, bởi vì không quen biết, Tạ Liên Thành cũng không rõ.
Nhưng đoạn thời gian đó, quả thật trường học có mấy lời đồn đãi vớ vẩn mãi không hết.
Dù bọn họ không phải người trong học viện của nữ sinh đó cũng nghe được không ít.
Thành tích của nữ sinh đó khá tốt.
Nhưng trong lời đồn của bọn học sinh đã nói thành cô ấy và thầy có chuyện mờ ám, vị thầy giáo đó lợi dụng những quyền lợi chức vụ, trước mỗi lần kiểm tra cuối kỳ, đã lấy cho cô ấy đề thi các khoa.
Vốn dĩ nữ sinh đó đủ tư cách xin học bổng hạng nhất cũng bị truyền thành thầy giáo mở cửa sau cho cô ấy.
Tóm lại một câu, không ai chịu nhìn đến sự ưu tú và tự thân nỗ lực của nữ sinh.
Cũng không ai để ý cô ấy có phải bị oan không, rốt cuộc với thầy giáo đó có phải là loại mờ ám mà mọi người đồn hay không.
Chỉ cần cô ấy có chút thành tích, toàn bộ đều bị quy thành vị thầy giáo đó giúp cô ấy.
Thậm chí sau đó những lời đó còn bị truyền đến tai vợ vị thầy giáo trẻ tuổi đó.
Cô ta đến trường quậy một trận, cuối cùng toàn khoa đều biết việc chỉnh người đó.
Kết cục cuối cùng là, nữ sinh phải tạm nghỉ học một năm.
Vốn là một thầy giáo tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng(1) lại bị điều đến một giáo khu khác, mấy năm nay hoàn toàn im ắng xuống, rất ít người còn nghe được thành tựu của anh ấy trên mặt học thuật.
(1) Tiền đồ vô lượng: tương lai tươi sáng không đong đếm được
Rốt cuộc giữa thầy giáo và nữ sinh đó có thật sự có quan hệ gì hay không, đã không còn người để ý.
Ánh mắt Tạ Liên Thành khẽ động.
Tuy rằng Tần Tịch chỉ nhập học mới một năm, chắc chắn cũng nghe nói qua chuyện này.
Anh ta có chút hụt hẫng nhìn cô bé từ khi nào đã lặng lẽ lùi về sau một bước, xa cách mình hơn.
Cảm thấy mình như đang tự mua dây buộc mình.
“Thầy Tạ.” Tần Tịch vẫn cứ cụp mi rũ mắt, thoạt nhìn ngoan ngoãn vô cùng: “Nếu không có chuyện khác, em đi trước.”
Lần này, khi cô kêu Tạ Liên Thành, cố tình gằn giọng nhấn mạnh hai chữ thầy(2) này.
Gằn từng chữ một, nhắc nhở thân phận hiện tại giữa mình và anh ta.
“Ừm.” Tạ Liên Thành đành phải gật đầu: “Em… Đi đường cẩn thận.”
“Hẹn gặp lại thầy.” Tần Tịch lại ngoan ngoãn kêu anh ta một tiếng, gắt gao cắn chặt thân phận thầy trò giữa hai người.
Cô ôm chồng sách vừa nặng vừa dày, xoay người tiếp tục đi đến nhà ăn.
Tuy sách vẫn nặng như vậy nhưng bước chân Tần Tịch lại nhẹ nhàng hơn không ít.
Đưa lưng về phía Tạ Liên Thành, biết đối phương không thể nhìn được biểu cảm của mình.
Cô đã không nhịn được cong khóe môi.
Tần Tịch biết Tạ Liên Thành sẽ vì những lời nói của mình mà nhớ đến sự việc đó.
Rốt cuộc thì chuyện kia cũng được coi là, scandal từng oanh động trường học, sự việc cũng qua đi chưa bao lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.