Chương 293:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Đồ uống lạnh mùa hè, mùa đông thì đồ nóng.
Hệ thống sưởi trong phòng học, điều hòa mát mẻ trên trần.
Mới toàn bộ, thiết bị tiến tiến nhất, độ an toàn cũng vượt qua quy định của thí nghiệm.
Nâng đỡ sinh viên y, trợ cấp đủ loại học bổng cho sinh viên và nghiên cứu sinh.
……
Hắn có thể nghĩ đến, tất cả đều quyên góp cho đại học A.
Nhưng mà lại quên đi hỏi một câu, người kia rốt cuộc có cần không.
Giống như tấm vé giải đặc biệt trước kia không người tới đổi.
Lúc hắn ta muốn dành tất cả những thứ tốt nhất cho cô.
Cô lại chỉ cần người ngược gió đạp tuyết, nắm tay cô nói một câu, “Đến trễ rồi.” mà thôi.
Ca cao nóng thực ấm.
Hương thơm nồng thuần hậu.
Giọng nói Lạc Phỉ như bị dính cái gì đó, lạo xạo, không thể nào nuốt xuống.
“Về nhà ạ? Chú nhỏ.” Lê Phi lại nói.
Anh ta vốn là bởi vì Âu Dương Nguyệt nói mới tới tìm Tần Tịch, giờ đối phương đã đi với Ngô Hi Ngạn rồi, bọn họ cũng không cần ở lại.
Kết quả là, vậy mà vẫn chỉ có anh ta với chú nhỏ nhà mình, lẻ loi cô đơn đón tết cùng nhau.
“Nhà?” Lạc Phỉ lại nhàn nhạt đáp lại.
Giọng điệu của hắn có chút châm chọc.
Hắn không trả lời Lạc Phỉ, ánh mắt chậm rãi dừng trên nền tuyết, nhìn những dấu chân cùng một chỗ với Tần Tịch.
“Lê Phi.” Lạc Phỉ nói: “Cháu tới lái xe.”
Hắn đưa chìa khóa giao cho Lê Phi, xoay người đi về phía xe.
“Đi đâu ạ??” Lê Phi nhanh chóng ngồi vào ghế lái, anh ta đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
“Đi khu đông.” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói: “Chỗ có công viên giải trí.”
Hắn nói: “Không biết thì, mở bản đồ.”
Lê Phi: “……”
Hôm nay chính là giao thừa.
Cho dù không có không khí toàn gia đón tết vui vẻ.
Anh ta với chú nhỏ nhà mình, hai thằng đàn ông lớn tướng, trong đêm giao thừa tuyết rơi, chạy tới công viên giải trí không mở cửa…..
Chỉ cần nghĩ thôi, hình ảnh cũng thật kinh dị.
Nhưng mà Lê Phi lại không dám không nghe theo chú nhỏ nhà anh ta.
Khu đông tuyết lớn hơn chút.
Công viên giải trí không mở cửa hoạt động vào hôm nay.
Ngoài bảo an ở lại trực ban, nơi này hầu như không có ai.
Trên mặt đất sớm đã tích một tầng tuyết không hề mỏng.
Lê Phi trực tiếp chạy xe vào bên trong công viên, dựa theo chỉ thị của Lạc Phỉ mà dừng lại trước một tòa lâu đài.
Anh ta nhanh chóng xuống xe, đi theo chú nhỏ nhà anh ta.
Hai người im lặng, một trước một sau đi về phía lâu đài kia.
“Chú từng cho rằng, trên đời này ngoài mẹ chú, tất cả tình yêu cũng chỉ giống như pháo hoa. Giả dối, chợt lóe lên rồi biến mất, chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện mua vui cho người lúc trà dư tửu hậu.”
Lạc Phỉ dừng chân lại, ngửa đầu nhìn về phía vương quốc pháo hoa thuộc về thế giới đồng thoại.
Hai tay cắm vào túi, thân hình đứng thẳng.
Lê Phi đi theo sau hắn ta, cảm thấy chú nhỏ lớn hơn anh ta chưa tới hai tuổi lại càng tịch liêu hơn cả anh ta.
Anh ta học theo bộ dáng Lạc Phỉ, ngửa đầu nhìn lâu đài.
Lâu đài được tuyết đọng trang trí thêm, ngược lại càng giống với vương quốc trong đồng thoại hơn.
“Cô ấy chắc chắn rất thích.” Lạc Phỉ nhỏ giọng nói.
“Dạ?” Lê Phi không nghe rõ.
Lạc Phỉ căn bản không để ý tới anh ta.
Hắn xoay người, đi ngay về phía vòng xoay ngựa gỗ.
Bảo an trực ban bị đưa tới, sau khi nhận được một xấp thưởng cuối năm thật dày, giúp bọn hắn mở vòng quay ngựa gỗ ra.
Lạc Phỉ không đi lên, hắn ta đứng một bên nhìn ánh đèn ngũ sắc sáng lên.
Nhìn những con ngựa gỗ đó, từng vòng từng vòng, lặp lại từng vòng xoay theo tiếng nhạc.
“Chú nhỏ.” Lê Phi đứng sóng vai với hắn.
Đứng lâu như vậy trên nền tuyết, cả người lạnh run.
Ca cao sớm đã nguội, Lạc Phỉ lại không có ý tứ đi về.
Lê Phi lại gọi hắn một tiếng.
Thật ra vào lúc chú ấy kiên trì để mình diễn vai chính “Thiên hạ.”
Lê Phi đã thấy có gì đó kỳ kỳ.
Trong khoảng thời gian này, cảm giác đó càng rõ ràng.
Anh ta nghe thấy rất nhiều tin đồn về chú nhỏ này của mình.
Có người nói chú ấy độc ác tàn nhẫn, có người nói chú ấy tuyệt tình máu lạnh.
Cũng có người nói chú ấy lục thân không nhận, ngoài quyền lực và tài phú thì không để ý tới bất cứ thứ gì.
Trước khi Lê Phi gặp Lạc Phỉ lần đầu tiên, anh ta đã biết từ trước, mình có một chú nhỏ như vậy.
Đối phương so với anh ta cùng lắm lớn hơn có hai tuổi, đôi tay trẻ trung như vậy lại có thể khuấy lên phong vân ở Lạc gia.
Chú ấy hô mưa gọi gió lấy thủ đoạn thiết huyết cướp đi quyền lớn ở tập đoàn Lạc thị.
Đuổi anh trai ruột thịt đi, lại quét sạch thế lực phản đối chú ấy trong gia tộc.
Thủ đoạn mạnh mẽ quả quyết, Lê Phi cũng bị chấn trụ.
Nhưng mà hắn ta thấy Lê Phi, lại muốn đem anh ta đi.
Hệ thống sưởi trong phòng học, điều hòa mát mẻ trên trần.
Mới toàn bộ, thiết bị tiến tiến nhất, độ an toàn cũng vượt qua quy định của thí nghiệm.
Nâng đỡ sinh viên y, trợ cấp đủ loại học bổng cho sinh viên và nghiên cứu sinh.
……
Hắn có thể nghĩ đến, tất cả đều quyên góp cho đại học A.
Nhưng mà lại quên đi hỏi một câu, người kia rốt cuộc có cần không.
Giống như tấm vé giải đặc biệt trước kia không người tới đổi.
Lúc hắn ta muốn dành tất cả những thứ tốt nhất cho cô.
Cô lại chỉ cần người ngược gió đạp tuyết, nắm tay cô nói một câu, “Đến trễ rồi.” mà thôi.
Ca cao nóng thực ấm.
Hương thơm nồng thuần hậu.
Giọng nói Lạc Phỉ như bị dính cái gì đó, lạo xạo, không thể nào nuốt xuống.
“Về nhà ạ? Chú nhỏ.” Lê Phi lại nói.
Anh ta vốn là bởi vì Âu Dương Nguyệt nói mới tới tìm Tần Tịch, giờ đối phương đã đi với Ngô Hi Ngạn rồi, bọn họ cũng không cần ở lại.
Kết quả là, vậy mà vẫn chỉ có anh ta với chú nhỏ nhà mình, lẻ loi cô đơn đón tết cùng nhau.
“Nhà?” Lạc Phỉ lại nhàn nhạt đáp lại.
Giọng điệu của hắn có chút châm chọc.
Hắn không trả lời Lạc Phỉ, ánh mắt chậm rãi dừng trên nền tuyết, nhìn những dấu chân cùng một chỗ với Tần Tịch.
“Lê Phi.” Lạc Phỉ nói: “Cháu tới lái xe.”
Hắn đưa chìa khóa giao cho Lê Phi, xoay người đi về phía xe.
“Đi đâu ạ??” Lê Phi nhanh chóng ngồi vào ghế lái, anh ta đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
“Đi khu đông.” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói: “Chỗ có công viên giải trí.”
Hắn nói: “Không biết thì, mở bản đồ.”
Lê Phi: “……”
Hôm nay chính là giao thừa.
Cho dù không có không khí toàn gia đón tết vui vẻ.
Anh ta với chú nhỏ nhà mình, hai thằng đàn ông lớn tướng, trong đêm giao thừa tuyết rơi, chạy tới công viên giải trí không mở cửa…..
Chỉ cần nghĩ thôi, hình ảnh cũng thật kinh dị.
Nhưng mà Lê Phi lại không dám không nghe theo chú nhỏ nhà anh ta.
Khu đông tuyết lớn hơn chút.
Công viên giải trí không mở cửa hoạt động vào hôm nay.
Ngoài bảo an ở lại trực ban, nơi này hầu như không có ai.
Trên mặt đất sớm đã tích một tầng tuyết không hề mỏng.
Lê Phi trực tiếp chạy xe vào bên trong công viên, dựa theo chỉ thị của Lạc Phỉ mà dừng lại trước một tòa lâu đài.
Anh ta nhanh chóng xuống xe, đi theo chú nhỏ nhà anh ta.
Hai người im lặng, một trước một sau đi về phía lâu đài kia.
“Chú từng cho rằng, trên đời này ngoài mẹ chú, tất cả tình yêu cũng chỉ giống như pháo hoa. Giả dối, chợt lóe lên rồi biến mất, chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện mua vui cho người lúc trà dư tửu hậu.”
Lạc Phỉ dừng chân lại, ngửa đầu nhìn về phía vương quốc pháo hoa thuộc về thế giới đồng thoại.
Hai tay cắm vào túi, thân hình đứng thẳng.
Lê Phi đi theo sau hắn ta, cảm thấy chú nhỏ lớn hơn anh ta chưa tới hai tuổi lại càng tịch liêu hơn cả anh ta.
Anh ta học theo bộ dáng Lạc Phỉ, ngửa đầu nhìn lâu đài.
Lâu đài được tuyết đọng trang trí thêm, ngược lại càng giống với vương quốc trong đồng thoại hơn.
“Cô ấy chắc chắn rất thích.” Lạc Phỉ nhỏ giọng nói.
“Dạ?” Lê Phi không nghe rõ.
Lạc Phỉ căn bản không để ý tới anh ta.
Hắn xoay người, đi ngay về phía vòng xoay ngựa gỗ.
Bảo an trực ban bị đưa tới, sau khi nhận được một xấp thưởng cuối năm thật dày, giúp bọn hắn mở vòng quay ngựa gỗ ra.
Lạc Phỉ không đi lên, hắn ta đứng một bên nhìn ánh đèn ngũ sắc sáng lên.
Nhìn những con ngựa gỗ đó, từng vòng từng vòng, lặp lại từng vòng xoay theo tiếng nhạc.
“Chú nhỏ.” Lê Phi đứng sóng vai với hắn.
Đứng lâu như vậy trên nền tuyết, cả người lạnh run.
Ca cao sớm đã nguội, Lạc Phỉ lại không có ý tứ đi về.
Lê Phi lại gọi hắn một tiếng.
Thật ra vào lúc chú ấy kiên trì để mình diễn vai chính “Thiên hạ.”
Lê Phi đã thấy có gì đó kỳ kỳ.
Trong khoảng thời gian này, cảm giác đó càng rõ ràng.
Anh ta nghe thấy rất nhiều tin đồn về chú nhỏ này của mình.
Có người nói chú ấy độc ác tàn nhẫn, có người nói chú ấy tuyệt tình máu lạnh.
Cũng có người nói chú ấy lục thân không nhận, ngoài quyền lực và tài phú thì không để ý tới bất cứ thứ gì.
Trước khi Lê Phi gặp Lạc Phỉ lần đầu tiên, anh ta đã biết từ trước, mình có một chú nhỏ như vậy.
Đối phương so với anh ta cùng lắm lớn hơn có hai tuổi, đôi tay trẻ trung như vậy lại có thể khuấy lên phong vân ở Lạc gia.
Chú ấy hô mưa gọi gió lấy thủ đoạn thiết huyết cướp đi quyền lớn ở tập đoàn Lạc thị.
Đuổi anh trai ruột thịt đi, lại quét sạch thế lực phản đối chú ấy trong gia tộc.
Thủ đoạn mạnh mẽ quả quyết, Lê Phi cũng bị chấn trụ.
Nhưng mà hắn ta thấy Lê Phi, lại muốn đem anh ta đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.