Chương 295:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Hơn nữa nghĩ đến bộ dáng mẹ Ngô Hi Ngạn đúng lý hợp tình trách nói di động của con trai mình gọi không được, Tần Tịch lại muốn cười.
Cô chưa bao giờ ở chung với cha mẹ mình, không biết đây là cảm giác như thế nào.
Nghĩ tới, với tính cách của đàn anh Ngô, lúc ấy chắc là bất đắc dĩ lắm.
“Sau đó thì sao?”
Tần Tịch hỏi: “Di động sửa chưa ạ?”
“Mua mới rồi, mua ở sân bay quốc nội.” Ngô Hi Ngạn bất đắc dĩ nói.
“Dạ.” Tần Tịch nhẹ giọng đáp.
“Anh không nhớ được số điện thoại.” Ngô Hi Ngạn nói: “Xin lỗi em, làm em lo lắng rồi.”
“Không có……” Tần Tịch lắc lắc đầu.
Cô đột nhiên có chút ảo não.
Lúc ấy đúng là cô rất lo lắng, nhưng mà là nghĩ, có phải Ngô Hi Ngạn thấy được một mặt âm u thầm trầm của mình mà yên lặng cách xa không.
Tần Tịch ảo não vì nghi ngờ của mình.
Đàn anh Ngô thẳng thừng, trước nay xử xự đều có tác phong quân tử.
Sao có thể là người không nói một lời cứ thế nuốt lời chứ?
“Anh thấy topic em đăng trên diễn đàn.” Ngô Hi Ngạn đột nhiên nói.
Tần Tịch ngơ ngẩn.
Cô bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đối phương.
Ngô Hi Ngạn chuyển hết mấy thứ đồ trong tay trái sang tay phải.
Anh nâng tay trái trống không lên, chần chờ một chút.
Trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ nhàn nhạt.
Sau đó nghĩ đến mình tay cũng đã nắm rồi, cái tay kia cuối cùng vẫn chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Tần Tịch.
Mái tóc mềm mại, lạnh băng.
Mang theo một chút hương cỏ hơi đắng.
Trên tay Ngô Hi Ngạn hơi dùng sức, xoa xoa tóc Tần Tịch.
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn nhìn anh, thật sự là, khiến người khác đau lòng, lại nhịn không được có chút chua xót.
“Em làm tốt lắm.” Ngô Hi Ngạn nhàn nhạt nói.
Đôi mắt Tần Tịch càng mở lớn hơn nữa.
“Nếu cô ta chân thành xin lỗi đàng hoàng, nhận xử phạt, em sẽ không làm gì nữa.” Ngô Hi Ngạn nói.
Tần Tịch chớp chớp mắt.
Cô có thể nghe hiểu ý của Ngô Hi Ngạn.
Ý anh là, anh biết mình……
“Cho dù là ai làm sai chuyện gì cũng phải trả giá, gánh vác hậu quả.” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Em cũng đã cho cô ta cơ hội.”
“Nhưng mà……” Tần Tịch lại chớp chớp mắt.
Cô gần như không dám tin nhìn Ngô Hi Ngạn: “Anh không cảm thấy em rất đáng sợ à?”
Cô hỏi: “Nghiêm Tử Khâm là đàn chị của em, em từng bước tính kế, thậm chí cố ý bẫy cô ta, chờ topic của cô ta đủ ảnh hưởng mới đưa ra bản công chứng chứng cứ chứng minh….”
Tần Tịch lẩm bẩm nói: “Vào lúc cô ta đắc ý nhất, cho cô ta một kích tàn nhẫn nhất.”
“Nhưng mà làm sai, từ đầu đến cuối là cô ta.” Ngô Hi Ngạn nhàn nhạt nói.
Tay anh vẫn đặt trên đỉnh đầu Tần Tịch, lại xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.
“Sao anh lại đi trách cứ người bị hại chứ?” Anh lại hỏi: “Phòng vệ chính đáng là được cho phép, được khích lệ, cũng được bảo vệ.”
“Phì……” Tần Tịch cười lên tiếng.
Cô cười không ngừng, mũi còn hơi chua xót.
Cô thật sự…. quá thích quá thích đàn anh Ngô như này.
“Nhưng mà……” Ngô Hi Ngạn chần chờ chút.
“Sao cơ?” Tần Tịch hỏi.
“Ngô gia không sợ Nghiêm gia.” Anh nói.
Giọng điệu của anh hiếm khi kiêu ngạo như này: “Lần sau em không cần phải băn khoăn đến anh, cứ thẳng tay mà làm chuyện em muốn làm.”
Lần sau?
Cứ thẳng tay?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Tịch ngốc lăng.
“Anh nói là…..”
“Có thể bảo vệ tốt cho bản thân, bảo vệ tốt bạn bè bên cạnh, bảo vệ người mà em muốn bảo vệ. Tần Tịch….” Khóe môi Ngô Hi Ngạn hơi giơ lên.
Anh rất khi khen ai, hôm nay không chỉ khen Tần Tịch còn cười rất dịu dàng với cô: “Em giỏi lắm.”
Ngô Hi Ngạn nghĩ nghĩ, nói với Tần Tịch: “Rất tuyệt!”
Tần Tịch: “……”
Má ơi những lời này chắc chắn là Âu Dương Nguyệt dạy cho đàn anh Ngô!
Rất tuyệt gì đó.
Đàn anh Ngô cũng phạm quy quá rồi!
Hức hức hức hức!
Cô cũng muốn biến thành hức hức rồi!
“Vào đi thôi.” Khúc mắc cuối cùng cũng cởi bỏ.
Ngô Hi Ngạn thu tay mình lại.
Anh cầm đồ đạc đi về phía cổng biệt thự, vừa để Tần Tịch đi vào trước vừa lớn tiếng gọi: “Ông nội, bà nội cháu về rồi ạ.”
“Hi Ngạn về rồi à….. Ôi! Vị này là…..” một bà cụ mặc áo bông kiểu Trung Quốc, nhìn qua khoảng chừng 70 tuổi đi ra.
Bà đúng là bà nội của Ngô Hi Ngạn.
Nghe thấy giọng của cháu trai mình, bà nội Ngô vốn là muốn chào đón Ngô Hi Ngạn.
Sau khi nhìn thấy Tần Tịch, ánh mắt lập tức dính lên người cô: “Mau vào ngồi đi! mau……”
Bà nội Ngô nhiệt tình vô cùng, “Hi Ngạn cũng thật là, không nói sớm chút là dẫn…. khụ khụ dẫn bạn bè về.”
“Cháu chào bà nội Ngô.” Mặt Tần Tịch đỏ lên, vội vàng chủ động chào.
“Tốt! tốt! Nhìn thấy cháu càng tốt!” bà nội Ngô nhiệt tình lôi kéo cô vào phòng nghỉ, cả Ngô Hi Ngạn cũng ném qua một bên, “Ông già nhanh lên ra đây! Hi Ngạn dẫn theo cô…… gái nhỏ về nhà!”
Cô chưa bao giờ ở chung với cha mẹ mình, không biết đây là cảm giác như thế nào.
Nghĩ tới, với tính cách của đàn anh Ngô, lúc ấy chắc là bất đắc dĩ lắm.
“Sau đó thì sao?”
Tần Tịch hỏi: “Di động sửa chưa ạ?”
“Mua mới rồi, mua ở sân bay quốc nội.” Ngô Hi Ngạn bất đắc dĩ nói.
“Dạ.” Tần Tịch nhẹ giọng đáp.
“Anh không nhớ được số điện thoại.” Ngô Hi Ngạn nói: “Xin lỗi em, làm em lo lắng rồi.”
“Không có……” Tần Tịch lắc lắc đầu.
Cô đột nhiên có chút ảo não.
Lúc ấy đúng là cô rất lo lắng, nhưng mà là nghĩ, có phải Ngô Hi Ngạn thấy được một mặt âm u thầm trầm của mình mà yên lặng cách xa không.
Tần Tịch ảo não vì nghi ngờ của mình.
Đàn anh Ngô thẳng thừng, trước nay xử xự đều có tác phong quân tử.
Sao có thể là người không nói một lời cứ thế nuốt lời chứ?
“Anh thấy topic em đăng trên diễn đàn.” Ngô Hi Ngạn đột nhiên nói.
Tần Tịch ngơ ngẩn.
Cô bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đối phương.
Ngô Hi Ngạn chuyển hết mấy thứ đồ trong tay trái sang tay phải.
Anh nâng tay trái trống không lên, chần chờ một chút.
Trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ nhàn nhạt.
Sau đó nghĩ đến mình tay cũng đã nắm rồi, cái tay kia cuối cùng vẫn chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Tần Tịch.
Mái tóc mềm mại, lạnh băng.
Mang theo một chút hương cỏ hơi đắng.
Trên tay Ngô Hi Ngạn hơi dùng sức, xoa xoa tóc Tần Tịch.
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn nhìn anh, thật sự là, khiến người khác đau lòng, lại nhịn không được có chút chua xót.
“Em làm tốt lắm.” Ngô Hi Ngạn nhàn nhạt nói.
Đôi mắt Tần Tịch càng mở lớn hơn nữa.
“Nếu cô ta chân thành xin lỗi đàng hoàng, nhận xử phạt, em sẽ không làm gì nữa.” Ngô Hi Ngạn nói.
Tần Tịch chớp chớp mắt.
Cô có thể nghe hiểu ý của Ngô Hi Ngạn.
Ý anh là, anh biết mình……
“Cho dù là ai làm sai chuyện gì cũng phải trả giá, gánh vác hậu quả.” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Em cũng đã cho cô ta cơ hội.”
“Nhưng mà……” Tần Tịch lại chớp chớp mắt.
Cô gần như không dám tin nhìn Ngô Hi Ngạn: “Anh không cảm thấy em rất đáng sợ à?”
Cô hỏi: “Nghiêm Tử Khâm là đàn chị của em, em từng bước tính kế, thậm chí cố ý bẫy cô ta, chờ topic của cô ta đủ ảnh hưởng mới đưa ra bản công chứng chứng cứ chứng minh….”
Tần Tịch lẩm bẩm nói: “Vào lúc cô ta đắc ý nhất, cho cô ta một kích tàn nhẫn nhất.”
“Nhưng mà làm sai, từ đầu đến cuối là cô ta.” Ngô Hi Ngạn nhàn nhạt nói.
Tay anh vẫn đặt trên đỉnh đầu Tần Tịch, lại xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.
“Sao anh lại đi trách cứ người bị hại chứ?” Anh lại hỏi: “Phòng vệ chính đáng là được cho phép, được khích lệ, cũng được bảo vệ.”
“Phì……” Tần Tịch cười lên tiếng.
Cô cười không ngừng, mũi còn hơi chua xót.
Cô thật sự…. quá thích quá thích đàn anh Ngô như này.
“Nhưng mà……” Ngô Hi Ngạn chần chờ chút.
“Sao cơ?” Tần Tịch hỏi.
“Ngô gia không sợ Nghiêm gia.” Anh nói.
Giọng điệu của anh hiếm khi kiêu ngạo như này: “Lần sau em không cần phải băn khoăn đến anh, cứ thẳng tay mà làm chuyện em muốn làm.”
Lần sau?
Cứ thẳng tay?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Tịch ngốc lăng.
“Anh nói là…..”
“Có thể bảo vệ tốt cho bản thân, bảo vệ tốt bạn bè bên cạnh, bảo vệ người mà em muốn bảo vệ. Tần Tịch….” Khóe môi Ngô Hi Ngạn hơi giơ lên.
Anh rất khi khen ai, hôm nay không chỉ khen Tần Tịch còn cười rất dịu dàng với cô: “Em giỏi lắm.”
Ngô Hi Ngạn nghĩ nghĩ, nói với Tần Tịch: “Rất tuyệt!”
Tần Tịch: “……”
Má ơi những lời này chắc chắn là Âu Dương Nguyệt dạy cho đàn anh Ngô!
Rất tuyệt gì đó.
Đàn anh Ngô cũng phạm quy quá rồi!
Hức hức hức hức!
Cô cũng muốn biến thành hức hức rồi!
“Vào đi thôi.” Khúc mắc cuối cùng cũng cởi bỏ.
Ngô Hi Ngạn thu tay mình lại.
Anh cầm đồ đạc đi về phía cổng biệt thự, vừa để Tần Tịch đi vào trước vừa lớn tiếng gọi: “Ông nội, bà nội cháu về rồi ạ.”
“Hi Ngạn về rồi à….. Ôi! Vị này là…..” một bà cụ mặc áo bông kiểu Trung Quốc, nhìn qua khoảng chừng 70 tuổi đi ra.
Bà đúng là bà nội của Ngô Hi Ngạn.
Nghe thấy giọng của cháu trai mình, bà nội Ngô vốn là muốn chào đón Ngô Hi Ngạn.
Sau khi nhìn thấy Tần Tịch, ánh mắt lập tức dính lên người cô: “Mau vào ngồi đi! mau……”
Bà nội Ngô nhiệt tình vô cùng, “Hi Ngạn cũng thật là, không nói sớm chút là dẫn…. khụ khụ dẫn bạn bè về.”
“Cháu chào bà nội Ngô.” Mặt Tần Tịch đỏ lên, vội vàng chủ động chào.
“Tốt! tốt! Nhìn thấy cháu càng tốt!” bà nội Ngô nhiệt tình lôi kéo cô vào phòng nghỉ, cả Ngô Hi Ngạn cũng ném qua một bên, “Ông già nhanh lên ra đây! Hi Ngạn dẫn theo cô…… gái nhỏ về nhà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.