Chương 302:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Rõ ràng là mình chỉ tới ăn chực một bữa cơm tất niên thôi, sao mọi chuyện lại đột nhiên phát triển theo chiều hướng không thể cứu vãn nổi thế này?
Lúc trước rõ ràng là cô đã chừa đường sống cho Nghiêm Tử Khâm, chính là suy xét nếu mình ép buộc quá mức.
Nghiêm gia sau lừng đàn chị Nghiêm Tử Khâm sẽ đứng ra bảo vệ cô ta.
Hiện tại xem ra, tựa hồ……
“Tiểu Tịch nha.” Bà nội Ngô nhìn theo Ngô lão gia tử đi ra ngoài, quay đầu nhìn Tần Tịch cười đến thân thiết: “Nào nào nào, ăn trái cây này.”
“Đứa nhỏ đáng thương, bị bắt nạt cũng chỉ có thể tự mình đánh trả, Hi Ngạn thật là….. Bà nội sẽ dạy dỗ nó!” Bà còn ngẩng đầu trừng mắt nhìn cháu trai nhà mình một cái: “Để nó đứng đi.”
Tần Tịch: “……”
Thật ra cô cũng có bị bắt nạt gì đâu.
Phải nói là, người thảm là đàn chị Nghiêm Tử Khâm ấy.
Đối phương có lẽ bây giờ nội thương còn chưa lành ấy chứ.
“Ai….” Bà nội Ngô nhiệt tình sắp xếp: “Nào, ăn nhiều chút, cháu gầy như vậy, bình thường học hành mệt như thế, ăn nhiều thêm chút đi.”
“Hi Ngạn đi lấy một đĩa điểm tâm tới đây.” Cho ăn trái cây còn chưa đủ, bà nội Ngô lại chỉ huy cháu trai nhà mình, “Lấy nhiều chút, Tiểu Tịch phải cẩn thận bồi bổ. Cũng không biết ngày thường cháu chăm sóc người ta thế nào…..”
“Đàn anh đối xử với bọn cháu tốt lắm.” Tần Tịch vội vàng nói: “Thường hay mang trái cây trong nhà hay đồ ăn ngon đến phòng thí nghiệm, cháu ăn rất nhiều rồi.”
“Mang tới phòng thí nghiệm? Vậy sao mà đủ?” Bà nội Ngô cao giọng nói: “Phải trực tiếp cho ký túc xá của cháu mấy thùng chứ. Nào, ăn cherry, cái này ngọt. Cháu mà thích, lúc về cầm thêm mấy thùng, để đó từ từ ăn. Blueberry này cũng ngọt….”
Cơm tất niên Tần Tịch ăn no lắm rồi.
Kết quả ngồi đây lại bị đút cho một bụng đầy trái cây, điểm tâm với đồ ăn vặt.
Đến cuối cô rõ ràng no căng bụng rồi, lại nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của bà nội Ngô, nhịn không được ăn thêm chút nữa.
Thật ra cô gặp được rất nhiều người tốt, nhưng mà trước giờ cũng không biết, thì ra có thể ấm áp như vậy.
Đó là một cái tết tốt nhất trong trí nhớ của Tần Tịch.
Qua giao thừa, Ngô lão gia tử với bà nội Ngô nhiệt tình giữ lại, cô lại ở Ngô gia thêm hai ngày.
Mãi đến buổi sáng ngày mùng 3, cô đã hẹn rõ với mấy người Đường Lăng, mùng 4 các cô ấy về.
Tần Tịch mới muốn từ biệt hai người về lại trường học.
Ngô Hi Ngạn đưa cô trở về.
Cốp xe nhét đầy bao lớn bao nhỏ các thứ.
Ăn dùng chơi, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da với đồ trang điểm, bà nội Ngô đều cho hai túi lớn.
Bà ưu nhã hiền từ nhiệt tình, lại cũng vô cùng cẩn thận.
Tần Tịch không phải không gặp qua trưởng bối nữ như vậy, nhưng mà thương cô như cháu gái thế này, đúng là lần đầu tiên.
Xe Ngô Hi Ngạn trực tiếp dừng bên ngoài ký túc xá nữ.
Anh quay đầu nhìn hàng ghế sau chất đầy đồ trên đó.
“Bà nội anh là như vậy đấy, em đừng để ý.”
“Bà tốt lắm ạ.” Tần Tịch cũng quay đầu nhìn.
Mũi cô đột nhiên ngèn ngẹn.
Bằng vào kinh nghiệm và thông minh của hai cụ, thật ra có thể nhìn rõ ràng cô thận trọng như thế nào tính kế từng bước với Nghiêm Tử Khâm và Triệu Vệ Hoa.
Chỉ là bọn họ không nói gì cả.
Còn đối xử với cô càng tốt thêm.
Tần Tịch không biết nên hình dung như thế nào.
Lúc trước tết, cô còn cho rằng dấu vết của Lạc Phỉ đã in lên người mình.
Thỉnh thoảng nhịn không được sẽ lộ ra thủ đoạn và nanh vuốt đen tối, thì sẽ dọa tới người như Ngô Hi Ngạn liu lại.
Không nghĩ tới, anh không ngại.
Người nhà của anh, vậy mà cũng chấp nhận cô không băn khoăn gì.
Thật ra Tần Tịch hiểu, buổi tối tất niên đó, Ngô lão gia tử và bà nội Ngô nói những lời như thế về Nghiêm gia, là cố ý nói cho cô nghe.
Bọn họ biết Tần Tịch làm cái gì.
Thậm chí có lẽ còn nhìn ra cô đang co quắp.
Vì để cô an tâm, bọn họ cũng rất kiên định lại trực tiếp lựa chọn đứng về phía cô.
Bọn họ đang dùng hành động thực tế nói cho cô, tính kế Nghiêm Tử Khâm với Triệu Vệ Hoa, không mất mặt, cũng không có gì.
Giống như ngày đó đàn anh Ngô nói vậy.
Bọn họ không cảm thấy Tần Tịch sai.
“Dì quản lý ký túc xá quay lại rồi.” Ngô Hi Ngạn cởi dây an toàn, “Anh đi đăng ký một chút rồi chuyển mấy đồ này lên giúp em.”
“…… Vâng.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Sao thế?” Ngô Hi Ngạn ngừng tay, khó hiểu nhìn Tần Tịch.
Mấy ngày này không phải rất vui sao?
Vừa mới rồi trên đường, cảm xúc của Tần Tịch cũng tốt lắm mà.
Sao đột nhiên vành mắt lại đỏ lên rồi?
“Không có gì.” Tần Tịch lắc đầu.
Cô vốn dĩ cho rằng, trước khi lời nói dối bị vạch trần, cô còn đang cùng Lạc Phỉ dựa vào nhau sưởi ấm, đã là sự ấm áp nhất trên thế giới này, cũng là chuyện hạnh púc nhất.
Cũng cho rằng bản thân đã trải qua quá nhiều chuyện lường gạt như thế tồi, nội tâm sẽ cứng rắn hơn trước nhiều.
Lại không nghĩ rằng, lại bị những chuyện chẳng mấy oanh liệt gì như này làm cảm động.
“Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn ngồi trên ghế lại nhìn Tần Tịch.
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch thở sâu, quay đầu nhìn về phía anh.
“Hửm?”
Anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.
Chỉ là hôm nay đổi sang áo khoác len màu nâu.
Áo khoác có kiểu dáng đơn giản, thiết kế vừa vặn.
Ở khoảng cách gần, ngũ quan Ngô Hi Ngạn nhìn qua tuy là đẹp nhưng lại có chút quá cứng rắn.
Tần Tịch nghĩ đến Âu Dương Nguyệt luôn lặng lẽ kêu anh chủ nhiệm lớp Ngô sau lưng anh.
Nghĩ đến cô ấy luôn càm ràm: Cho dù đàn anh Ngô có đẹp trai thêm 10000 lần, cô cũng không nảy sinh tâm tư mờ ám gì với anh ấy.
Nhưng mà hiện tại……
Tần Tịch chớp chớp mắt cười với Ngô Hi Ngạn, lại gọi: “Đàn anh Ngô.”
“Ừ?” Ngô Hi Ngạn không rõ lý do.
Tần Tịch đột nhiên duỗi tay ấn gáy đối phương.
Cô hơi ngẩng đầu, đôi môi mềm mại rơi xuống khóe môi Ngô Hi Ngạn.
Thực nhẹ, thực mềm.
Môi cô hơi hơi lạnh.
Giống như bông tuyết vậy, phút chốc tan ra…..
Lúc trước rõ ràng là cô đã chừa đường sống cho Nghiêm Tử Khâm, chính là suy xét nếu mình ép buộc quá mức.
Nghiêm gia sau lừng đàn chị Nghiêm Tử Khâm sẽ đứng ra bảo vệ cô ta.
Hiện tại xem ra, tựa hồ……
“Tiểu Tịch nha.” Bà nội Ngô nhìn theo Ngô lão gia tử đi ra ngoài, quay đầu nhìn Tần Tịch cười đến thân thiết: “Nào nào nào, ăn trái cây này.”
“Đứa nhỏ đáng thương, bị bắt nạt cũng chỉ có thể tự mình đánh trả, Hi Ngạn thật là….. Bà nội sẽ dạy dỗ nó!” Bà còn ngẩng đầu trừng mắt nhìn cháu trai nhà mình một cái: “Để nó đứng đi.”
Tần Tịch: “……”
Thật ra cô cũng có bị bắt nạt gì đâu.
Phải nói là, người thảm là đàn chị Nghiêm Tử Khâm ấy.
Đối phương có lẽ bây giờ nội thương còn chưa lành ấy chứ.
“Ai….” Bà nội Ngô nhiệt tình sắp xếp: “Nào, ăn nhiều chút, cháu gầy như vậy, bình thường học hành mệt như thế, ăn nhiều thêm chút đi.”
“Hi Ngạn đi lấy một đĩa điểm tâm tới đây.” Cho ăn trái cây còn chưa đủ, bà nội Ngô lại chỉ huy cháu trai nhà mình, “Lấy nhiều chút, Tiểu Tịch phải cẩn thận bồi bổ. Cũng không biết ngày thường cháu chăm sóc người ta thế nào…..”
“Đàn anh đối xử với bọn cháu tốt lắm.” Tần Tịch vội vàng nói: “Thường hay mang trái cây trong nhà hay đồ ăn ngon đến phòng thí nghiệm, cháu ăn rất nhiều rồi.”
“Mang tới phòng thí nghiệm? Vậy sao mà đủ?” Bà nội Ngô cao giọng nói: “Phải trực tiếp cho ký túc xá của cháu mấy thùng chứ. Nào, ăn cherry, cái này ngọt. Cháu mà thích, lúc về cầm thêm mấy thùng, để đó từ từ ăn. Blueberry này cũng ngọt….”
Cơm tất niên Tần Tịch ăn no lắm rồi.
Kết quả ngồi đây lại bị đút cho một bụng đầy trái cây, điểm tâm với đồ ăn vặt.
Đến cuối cô rõ ràng no căng bụng rồi, lại nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của bà nội Ngô, nhịn không được ăn thêm chút nữa.
Thật ra cô gặp được rất nhiều người tốt, nhưng mà trước giờ cũng không biết, thì ra có thể ấm áp như vậy.
Đó là một cái tết tốt nhất trong trí nhớ của Tần Tịch.
Qua giao thừa, Ngô lão gia tử với bà nội Ngô nhiệt tình giữ lại, cô lại ở Ngô gia thêm hai ngày.
Mãi đến buổi sáng ngày mùng 3, cô đã hẹn rõ với mấy người Đường Lăng, mùng 4 các cô ấy về.
Tần Tịch mới muốn từ biệt hai người về lại trường học.
Ngô Hi Ngạn đưa cô trở về.
Cốp xe nhét đầy bao lớn bao nhỏ các thứ.
Ăn dùng chơi, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da với đồ trang điểm, bà nội Ngô đều cho hai túi lớn.
Bà ưu nhã hiền từ nhiệt tình, lại cũng vô cùng cẩn thận.
Tần Tịch không phải không gặp qua trưởng bối nữ như vậy, nhưng mà thương cô như cháu gái thế này, đúng là lần đầu tiên.
Xe Ngô Hi Ngạn trực tiếp dừng bên ngoài ký túc xá nữ.
Anh quay đầu nhìn hàng ghế sau chất đầy đồ trên đó.
“Bà nội anh là như vậy đấy, em đừng để ý.”
“Bà tốt lắm ạ.” Tần Tịch cũng quay đầu nhìn.
Mũi cô đột nhiên ngèn ngẹn.
Bằng vào kinh nghiệm và thông minh của hai cụ, thật ra có thể nhìn rõ ràng cô thận trọng như thế nào tính kế từng bước với Nghiêm Tử Khâm và Triệu Vệ Hoa.
Chỉ là bọn họ không nói gì cả.
Còn đối xử với cô càng tốt thêm.
Tần Tịch không biết nên hình dung như thế nào.
Lúc trước tết, cô còn cho rằng dấu vết của Lạc Phỉ đã in lên người mình.
Thỉnh thoảng nhịn không được sẽ lộ ra thủ đoạn và nanh vuốt đen tối, thì sẽ dọa tới người như Ngô Hi Ngạn liu lại.
Không nghĩ tới, anh không ngại.
Người nhà của anh, vậy mà cũng chấp nhận cô không băn khoăn gì.
Thật ra Tần Tịch hiểu, buổi tối tất niên đó, Ngô lão gia tử và bà nội Ngô nói những lời như thế về Nghiêm gia, là cố ý nói cho cô nghe.
Bọn họ biết Tần Tịch làm cái gì.
Thậm chí có lẽ còn nhìn ra cô đang co quắp.
Vì để cô an tâm, bọn họ cũng rất kiên định lại trực tiếp lựa chọn đứng về phía cô.
Bọn họ đang dùng hành động thực tế nói cho cô, tính kế Nghiêm Tử Khâm với Triệu Vệ Hoa, không mất mặt, cũng không có gì.
Giống như ngày đó đàn anh Ngô nói vậy.
Bọn họ không cảm thấy Tần Tịch sai.
“Dì quản lý ký túc xá quay lại rồi.” Ngô Hi Ngạn cởi dây an toàn, “Anh đi đăng ký một chút rồi chuyển mấy đồ này lên giúp em.”
“…… Vâng.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Sao thế?” Ngô Hi Ngạn ngừng tay, khó hiểu nhìn Tần Tịch.
Mấy ngày này không phải rất vui sao?
Vừa mới rồi trên đường, cảm xúc của Tần Tịch cũng tốt lắm mà.
Sao đột nhiên vành mắt lại đỏ lên rồi?
“Không có gì.” Tần Tịch lắc đầu.
Cô vốn dĩ cho rằng, trước khi lời nói dối bị vạch trần, cô còn đang cùng Lạc Phỉ dựa vào nhau sưởi ấm, đã là sự ấm áp nhất trên thế giới này, cũng là chuyện hạnh púc nhất.
Cũng cho rằng bản thân đã trải qua quá nhiều chuyện lường gạt như thế tồi, nội tâm sẽ cứng rắn hơn trước nhiều.
Lại không nghĩ rằng, lại bị những chuyện chẳng mấy oanh liệt gì như này làm cảm động.
“Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn ngồi trên ghế lại nhìn Tần Tịch.
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch thở sâu, quay đầu nhìn về phía anh.
“Hửm?”
Anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.
Chỉ là hôm nay đổi sang áo khoác len màu nâu.
Áo khoác có kiểu dáng đơn giản, thiết kế vừa vặn.
Ở khoảng cách gần, ngũ quan Ngô Hi Ngạn nhìn qua tuy là đẹp nhưng lại có chút quá cứng rắn.
Tần Tịch nghĩ đến Âu Dương Nguyệt luôn lặng lẽ kêu anh chủ nhiệm lớp Ngô sau lưng anh.
Nghĩ đến cô ấy luôn càm ràm: Cho dù đàn anh Ngô có đẹp trai thêm 10000 lần, cô cũng không nảy sinh tâm tư mờ ám gì với anh ấy.
Nhưng mà hiện tại……
Tần Tịch chớp chớp mắt cười với Ngô Hi Ngạn, lại gọi: “Đàn anh Ngô.”
“Ừ?” Ngô Hi Ngạn không rõ lý do.
Tần Tịch đột nhiên duỗi tay ấn gáy đối phương.
Cô hơi ngẩng đầu, đôi môi mềm mại rơi xuống khóe môi Ngô Hi Ngạn.
Thực nhẹ, thực mềm.
Môi cô hơi hơi lạnh.
Giống như bông tuyết vậy, phút chốc tan ra…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.