Chương 312:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Tần Tịch nhịn không được cười cười trong bóng tối.
Đúng là câu trả lời mang phong cách của đàn anh Ngô.
“Hôm nay tâm trạng Lăng tử không tốt.” Cô gửi tin nhắn qua: “Cho nên uống với cô ấy một chút.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn trả lời: “Tâm trạng không tốt uống rượu cũng không có tác dụng gì, cách làm chính xác là nên học bài đọc sách, hoặc là chuyện mà mình am hiểu. Tìm kiếm giá trị của bản thân trong học tập hoặc những việc mình hiểu biết, khẳng định bản thân, tâm trạng sẽ dễ dàng tốt hơn.”
Tần Tịch: “……”
“Xin lỗi.” Có lẽ nhìn thấy ba dấu chấm của cô, Ngô Hi Ngạn bên kia lại im lặng một lát, sau đó gửi tin nhắn trả lời qua: “Có phải anh nói sai gì rồi không?”
“Anh không sai.” Tần Tịch nói: “Nói rất đúng.”
“Đường Lăng có khỏe không?”
“Ngủ rồi, không biết ngày mai dậy tâm trạng có khá hơn chút nào không.”
Ngô Hi Ngạn lại im lặng lần nữa mới gửi tin nhắn cho Tần Tịch: “Ngày mai đến phòng thí nghiệm không?”
“Đến ạ.”
“Ngày mai gặp.” Ngô Hi Ngạn : “Ngủ sớm đi.”
“Anh cũng vậy.”
Tần Tịch cầm di động xem hai người nói chuyện.
Thiếu muối vô cùng.
Không lãng mạn.
Sẽ không an ủi người ta.
Thẳng nam sắt thép lên tiếng.
-----
Nhưng mà cô lại không thấy ghét bỏ chút nào.
Tần Tịch lại nhét di động xuống dưới gối đầu.
Cô cảm thấy mình đêm nay nhất định sẽ mơ đẹp.
Tần Tịch không biết mình ngủ lúc nào.
Buổi sáng hôm sau cô bị chuông báo thức gọi dậy.
6 rưỡi sáng chuông báo, đây là thời gian cô cài đặt để chạy bộ buổi sáng.
Cô tắt di động đi, kéo màn chuẩn bị xuống giường.
Đường Lăng đã thay xong quần áo cong cong khóe môi với cô: “Sớm nhé.”
Sắc mặt cô ấy nhìn qua thì vẫn tái nhợt, đôi mắt thậm chí hơi đỏ.
Rõ ràng ngủ lâu như vậy, dưới đôi mắt vẫn có màu xanh lá nhàn nhạt.
Nhưng nhìn tinh thần Đường Lăng tốt hơn không ít.
“Chạy bộ không?” Đường Lăng hếch cằm ra cửa.
“Chạy.” Tần Tịch vội vàng rửa mặt, sau đó đổi quần áo vận động.
Các cô cũng không đi sân thể dục, cứ chạy dọc theo đường bên ngoài ký túc xá nữ chừng nửa tiếng.
Lúc chạy xong về ký túc xá, Đường Lăng lại hỏi: “Hôm nay đi phòng thí nghiệm không?”
“Cậu muốn nghỉ ngơi chút không?” Tần Tịch hỏi cô ấy.
“Không cần.” Đường Lăng lắc đầu.
Cô ấy thả chậm bước chân, Tần Tịch cũng đi chậm lại.
“Tối qua tớ mơ rất nhiều chuyện trước đây.” Đường Lăng nhàn nhạt nói: “Rất nhiều chuyện lúc còn nhỏ.”
Cô ấy nói: “Ba tớ thật sự tốt với tớ, tớ tin, ông ấy thật sự thương đứa con gái là tớ đây.”
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Nhưng mà với ông ấy mà nói, có lẽ không đủ thật.” Đường Lăng khẽ thở dài: “Ông thương tớ, hoặc là ông ấy cũng yêu mẹ tớ……”
Cô ấy liếc nhìn Tần Tịch một cái: “Tớ không phải nói đỡ cho ông ấy. Nhưng mà ở chung lâu như thế, tình cảm không thể nào vẫn luôn ra vẻ được.”
Lần này Tần Tịch không trả lời Đường Lăng.
Người có tâm tính cứng cỏi, thì có thể rải một lời nói dối như cuội trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Tỷ như Lạc Phỉ.
Cô không dám đồng ý quan điểm này của bạn tốt, cũng sẽ không phản bác cô ấy.
Đường Lăng có thể nghĩ thông suốt, đi ra khỏi sừng trâu là chuyện tốt.
“Tớ đã trưởng thành.” Đường Lăng nói: “Ông ấy cũng tận trách của người cha rồi, tớ không có cách nào hận ông ấy, cũng hết trách nhiệm nuôi dưỡng. Tuy là tình cảm cha con không thể nào được như lúc trước, chẳng qua….”
Cô ấy nhàn nhạt nói: “Ông ấy hẳn là cũng không thèm để ý.”
“Cứ vậy đi.” Đường Lăng nhún nhún vai, “Trên đời này không phải chuyện gì không là trắng thì là đen được.”
“Ừ.”
“Về gọi Âu Dương, đi phòng thí nghiệm.” Đường Lăng nhếch nhếch khóe môi.
Cô ấy luôn luôn rộng rãi, cầm lên được cũng bỏ xuống được.
Nói ra những lời này, có lẽ là để bạn tốt an tâm.
“Âu Dương nhất định sẽ tức giận chỉ trích cậu, cảm thấy cậu là Đường bóc lột!” Tần Tịch cười: “Còn chủ nhiệm lớp hơn đàn anh Ngô.”
“Nói đến đàn anh Ngô….” Đường Lăng chớp chớp mắt, hiếm khi hóng chuyện, “Ở nhà anh ăn tết, có được không?”
“Cũng được á.” Tần Tịch gật gật đầu, “Nhà anh ấy chỉ có ông nội, bà nội ở nhà, là người tốt, cũng rất thân thiết.”
Cô nhìn Đường Lăng nói: “Ký túc xá có một đống đồ, là lúc tớ về, bà nội Ngô cứ bắt tớ mang về. Ăn, dùng, chơi…. Tớ ngại lắm ấy.”
“Có gì đâu…..” Đường Lăng nhướng mày, “Cháu dâu tương lai…. Không tốt với người ta thì tốt với ai!”
“Tớ đập cậu giờ!” Tần Tịch nhịn không được cười nhẹ nhàng gõ Đường Lăng một cái.
“Tiểu Tịch.” Đường Lăng để cho cô gõ.
Cô ấy duỗi tay bắt lấy tay Tần Tịch, cùng cô sánh vai đi về ký túc xá.
“Lúc trước cậu bảo, cậu đã từng rất thích một người…. sau đó bị tổn thương sâu sắc. Như vậy giờ, quên đối phương rồi à?” Cô ấy hỏi.
“Tớ biết cậu muốn hỏi cái gì.” Tần Tịch nói: “Đàn anh Ngô không phải thế thân, càng không phải công cụ.”
Cô nói: “Lúc trước có lẽ chỉ là có hảo cảm chút thôi, tớ đúng thật là sẽ không nghĩ tới sẽ gì gì với anh ấy. Nhưng mà hôm đó……”
Đúng là câu trả lời mang phong cách của đàn anh Ngô.
“Hôm nay tâm trạng Lăng tử không tốt.” Cô gửi tin nhắn qua: “Cho nên uống với cô ấy một chút.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn trả lời: “Tâm trạng không tốt uống rượu cũng không có tác dụng gì, cách làm chính xác là nên học bài đọc sách, hoặc là chuyện mà mình am hiểu. Tìm kiếm giá trị của bản thân trong học tập hoặc những việc mình hiểu biết, khẳng định bản thân, tâm trạng sẽ dễ dàng tốt hơn.”
Tần Tịch: “……”
“Xin lỗi.” Có lẽ nhìn thấy ba dấu chấm của cô, Ngô Hi Ngạn bên kia lại im lặng một lát, sau đó gửi tin nhắn trả lời qua: “Có phải anh nói sai gì rồi không?”
“Anh không sai.” Tần Tịch nói: “Nói rất đúng.”
“Đường Lăng có khỏe không?”
“Ngủ rồi, không biết ngày mai dậy tâm trạng có khá hơn chút nào không.”
Ngô Hi Ngạn lại im lặng lần nữa mới gửi tin nhắn cho Tần Tịch: “Ngày mai đến phòng thí nghiệm không?”
“Đến ạ.”
“Ngày mai gặp.” Ngô Hi Ngạn : “Ngủ sớm đi.”
“Anh cũng vậy.”
Tần Tịch cầm di động xem hai người nói chuyện.
Thiếu muối vô cùng.
Không lãng mạn.
Sẽ không an ủi người ta.
Thẳng nam sắt thép lên tiếng.
-----
Nhưng mà cô lại không thấy ghét bỏ chút nào.
Tần Tịch lại nhét di động xuống dưới gối đầu.
Cô cảm thấy mình đêm nay nhất định sẽ mơ đẹp.
Tần Tịch không biết mình ngủ lúc nào.
Buổi sáng hôm sau cô bị chuông báo thức gọi dậy.
6 rưỡi sáng chuông báo, đây là thời gian cô cài đặt để chạy bộ buổi sáng.
Cô tắt di động đi, kéo màn chuẩn bị xuống giường.
Đường Lăng đã thay xong quần áo cong cong khóe môi với cô: “Sớm nhé.”
Sắc mặt cô ấy nhìn qua thì vẫn tái nhợt, đôi mắt thậm chí hơi đỏ.
Rõ ràng ngủ lâu như vậy, dưới đôi mắt vẫn có màu xanh lá nhàn nhạt.
Nhưng nhìn tinh thần Đường Lăng tốt hơn không ít.
“Chạy bộ không?” Đường Lăng hếch cằm ra cửa.
“Chạy.” Tần Tịch vội vàng rửa mặt, sau đó đổi quần áo vận động.
Các cô cũng không đi sân thể dục, cứ chạy dọc theo đường bên ngoài ký túc xá nữ chừng nửa tiếng.
Lúc chạy xong về ký túc xá, Đường Lăng lại hỏi: “Hôm nay đi phòng thí nghiệm không?”
“Cậu muốn nghỉ ngơi chút không?” Tần Tịch hỏi cô ấy.
“Không cần.” Đường Lăng lắc đầu.
Cô ấy thả chậm bước chân, Tần Tịch cũng đi chậm lại.
“Tối qua tớ mơ rất nhiều chuyện trước đây.” Đường Lăng nhàn nhạt nói: “Rất nhiều chuyện lúc còn nhỏ.”
Cô ấy nói: “Ba tớ thật sự tốt với tớ, tớ tin, ông ấy thật sự thương đứa con gái là tớ đây.”
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Nhưng mà với ông ấy mà nói, có lẽ không đủ thật.” Đường Lăng khẽ thở dài: “Ông thương tớ, hoặc là ông ấy cũng yêu mẹ tớ……”
Cô ấy liếc nhìn Tần Tịch một cái: “Tớ không phải nói đỡ cho ông ấy. Nhưng mà ở chung lâu như thế, tình cảm không thể nào vẫn luôn ra vẻ được.”
Lần này Tần Tịch không trả lời Đường Lăng.
Người có tâm tính cứng cỏi, thì có thể rải một lời nói dối như cuội trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Tỷ như Lạc Phỉ.
Cô không dám đồng ý quan điểm này của bạn tốt, cũng sẽ không phản bác cô ấy.
Đường Lăng có thể nghĩ thông suốt, đi ra khỏi sừng trâu là chuyện tốt.
“Tớ đã trưởng thành.” Đường Lăng nói: “Ông ấy cũng tận trách của người cha rồi, tớ không có cách nào hận ông ấy, cũng hết trách nhiệm nuôi dưỡng. Tuy là tình cảm cha con không thể nào được như lúc trước, chẳng qua….”
Cô ấy nhàn nhạt nói: “Ông ấy hẳn là cũng không thèm để ý.”
“Cứ vậy đi.” Đường Lăng nhún nhún vai, “Trên đời này không phải chuyện gì không là trắng thì là đen được.”
“Ừ.”
“Về gọi Âu Dương, đi phòng thí nghiệm.” Đường Lăng nhếch nhếch khóe môi.
Cô ấy luôn luôn rộng rãi, cầm lên được cũng bỏ xuống được.
Nói ra những lời này, có lẽ là để bạn tốt an tâm.
“Âu Dương nhất định sẽ tức giận chỉ trích cậu, cảm thấy cậu là Đường bóc lột!” Tần Tịch cười: “Còn chủ nhiệm lớp hơn đàn anh Ngô.”
“Nói đến đàn anh Ngô….” Đường Lăng chớp chớp mắt, hiếm khi hóng chuyện, “Ở nhà anh ăn tết, có được không?”
“Cũng được á.” Tần Tịch gật gật đầu, “Nhà anh ấy chỉ có ông nội, bà nội ở nhà, là người tốt, cũng rất thân thiết.”
Cô nhìn Đường Lăng nói: “Ký túc xá có một đống đồ, là lúc tớ về, bà nội Ngô cứ bắt tớ mang về. Ăn, dùng, chơi…. Tớ ngại lắm ấy.”
“Có gì đâu…..” Đường Lăng nhướng mày, “Cháu dâu tương lai…. Không tốt với người ta thì tốt với ai!”
“Tớ đập cậu giờ!” Tần Tịch nhịn không được cười nhẹ nhàng gõ Đường Lăng một cái.
“Tiểu Tịch.” Đường Lăng để cho cô gõ.
Cô ấy duỗi tay bắt lấy tay Tần Tịch, cùng cô sánh vai đi về ký túc xá.
“Lúc trước cậu bảo, cậu đã từng rất thích một người…. sau đó bị tổn thương sâu sắc. Như vậy giờ, quên đối phương rồi à?” Cô ấy hỏi.
“Tớ biết cậu muốn hỏi cái gì.” Tần Tịch nói: “Đàn anh Ngô không phải thế thân, càng không phải công cụ.”
Cô nói: “Lúc trước có lẽ chỉ là có hảo cảm chút thôi, tớ đúng thật là sẽ không nghĩ tới sẽ gì gì với anh ấy. Nhưng mà hôm đó……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.