Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 330:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Nếu đổi lại là người khác, không chừng lúc này sẽ thuận thế đưa Tần Tịch về ký túc xá luôn rồi.

Nhưng mà Ngô Hi Ngạn sẽ không.

Anh có thể nói ra những lời này, có lẽ là cực hạn của anh rồi.

Cửa phòng nghỉ vừa mở ra, Lương Thu Thu thò đầu ra.

Chị ấy cười cười nhanh chóng nhảy ra sau, không đợi Ngô Hi Ngạn mở miệng, nhanh chóng nói: “Hiệu quả cách âm quá tốt! Em không nghe được gì cả!”

Lương Thu Thu nói xong giơ hai tay đầu hàng, lui về sau.

Chị ấy vừa lùi lại vừa nói: “Em biết, em lập tức về phòng thí nghiệm, ngay và luôn, không chậm trễ 1 giây!”

Chị ấy nói xong, nhanh như chớp đã chạy đến cuối hành lang.

Ngô Hi Ngạn quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Tần Tịch một cái.

Tần Tịch nhấp miệng cười với anh.

Cô không sao cả, biết thì biết thôi!

Cô thậm chí còn hơi hiểu chút tâm trạng của người đang yêu đương, hận không thể nói cho cả thế giới biết--- người này là của tôi!

Dục vọng chiếm hữu quá mức bá đạo này.

Đường Lăng thì đứng xa hơn chút.

Cô ấy vốn dĩ đang nhìn xa xa, nghe được tiếng động cũng quay đầu lại.

“Đàn anh Ngô.” Cô ấy lễ phép chào hỏi với Ngô Hi Ngạn.

“Bọn mình về đi.” Tần Tịch lúc này cũng đi ra khỏi cửa phòng nghỉ.

Cô quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn cười: “Đàn anh không cần tiễn em đâu, em đi cùng với Lăng tử mà.”

Cô nói rồi kéo cánh tay Đường Lăng, cùng cô ấy đi xuống lầu phòng thí nghiệm.

Lúc này đã lập xuân, thời tiết cũng ở dần dần ấm lại.

Hơi thở cũng không còn lạnh như băng nữa.

Huống chi, Tần tịch trong lòng ấm áp dễ chịu, làm cho cả người cô cũng ấm áp lên.

So sánh với lúc lo lắng sốt ruột đi tới đây, trên đường trở về cả người Tần Tịch đều thả lỏng.

Cô với Đường Lăng cũng không có gấp gáp, khoan thai đi dọc theo con đường nhỏ trong vườn trường đi về ký túc xá.

“Chuyện tốt?” Đường Lăng đi với cô một lát, hỏi.



Trên mặt bạn tốt tươi cười quá rõ ràng, hiếm khi cô thấy được, bản thân cũng bị chói cho mù mắt.

“Xem như vậy đi.” Tần Tịch hào phóng gật gật đầu, “Mỗi ngày đều có thể phát hiện điểm tốt của người mình thích, vậy có tính là chuyện tốt không?”

“Đương nhiên.” Đường Lăng tán thành.

Cô ấy hơi hơi nheo mắt lại nhìn về phía xa xa: “Không còn chuyện gì tốt hơn chuyện này.”

Đường Lăng không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt đột nhiên có chút quỷ dị mà đỏ hồng.

Cô ấy rất ít khi lộ ra bộ mặt nữ tính như vậy.

Tần Tịch tò mò nhìn cô: “Ơ? Sao mặt cậu đỏ thế này?”

“Không có gì.” Đường Lăng khô cằn nói.

Cô ấy dừng lại một chút, có lẽ biết không gạt được bạn tốt, “Đợi đến lúc tớ muốn nói, tớ sẽ nói cho cậu.”

“Được rồi.”

Tần Tịch như suy tư gì gật gật đầu.

Nếu đối tượng là Lê Phi, thật ra cô cũng có thể hiểu băn khoăn của Đường Lăng.

Cô nhún nhún vai, nắm càng chặt cánh tay Đường Lăng: “Lăng tử…”

“Ơi?”

“Tớ đột nhiên cảm thấy, tất cả đều phát triển theo hướng ngày càng tốt đẹp.” Tần Tịch nói.

“Như vậy không tốt sao?”

“Thấy hơi không thật.” Tần Tịch lắc đầu, “Còn hơi sợ hãi.”

Cô đã từng trải qua rồi, vào lúc cho rằng mọi thứ tốt đẹp nhất, đột nhiên toàn bộ thế giới sụp đổ, tất cả đều biến thành một lời nói dối vô tận.

Thật ra cô không nghi ngờ Ngô Hi Ngạn, chỉ là theo bản năng mà cảm thấy lo lắng.

Hơn nữa Lạc Phỉ từng nói qua, Ngô Hi Ngạn không thể.

Tần Tịch nhịn không được khẽ nhíu mày.

Rốt cuộc là tại sao hắn ta lại nói như vậy?

Trực tiếp hỏi hắn, khẳng định hắn không nói cho mình.

Như vậy……



Tần Tịch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không có manh mối.

Cô lắc đầu, ném mấy suy nghĩ đó ra sau đầu.

So với lo lắng có phải vì bản thân mình mà mọi chuyện biến đổi hay không, còn không bằng cố gắng làm tốt những chuyện trước mắt.

Tần Tịch lập tức cổ vũ bản thân lên tinh thần gấp trăm lần.

“Bọn mình mau về nhanh đi.” Cô lôi kéo Đường Lăng, “Còn rất nhiều chuyện phải làm đó!”

Mấy người Tần Tịch thực sự siêu siêu bận rộn.

Thời gian trường học ấn định ngày hết hạn xin đề tài chỉ còn chưa đến một tuần.

Các cô còn phải chừa nửa ngày tới phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong xem thành quả giai đoạn ba của nhóm thầy ấy nữa.

So sánh với thí nghiệm của mấy người Tần Tịch, cái của thầy Chiêm mới chân chính là đầu tàu ngành sản xuất.

Chỉ là nghe thầy ấy thuận miệng giải thích, rất nhiều chỗ bây giờ các cô còn không tiêu hóa nổi.

Nhưng mà độ chênh lệch này cuối cùng cũng sẽ chuyển hóa thành động lực.

Tần Tịch vô cùng tin tưởng.

Cô vốn là người sinh ra để làm chuyện này, cho nên sẽ toàn tâm toàn ý.

Mặc kệ học cái gì, hoặc là cuộc sống yêu đương sinh hoạt.

“Làm xong!” Kịp trước khi hết hạn 1 ngày.

Tần Tịch tải lên ba bài luận văn với báo cáo thí nghiệm của bốn người lên.

Nhìn trang web quay tròn, reload lại thì thấy đơn đăng ký đã gửi thành công.

Cô thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía mấy người Đường Lăng làm động tác thắng lợi.

“Hy vọng hết thảy thuận lợi!”

“Xin lỗi nha….” Người mở miệng lại là Kiều Sơ Hạ, “Lại là tớ kéo chân sau mọi người.”

Cô ấy hơi hơi cúi đầu, ngay cả Âu Dương Nguyệt cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Lại chỉ có cô ấy, trước sau không viết xong được luận văn của mình.

Tần Tịch vội vàng nói với cô ấy : “Không sao đâu, lần này chủ yếu là do quá gấp gáp, như này là đã đủ rồi, Hạ Hạ cậu từ từ làm.”

“Đúng vậy.” Âu Dương Nguyệt cũng an ủi cô ấy, “Hạ Hạ cậu vốn dĩ là người rất tinh tế, tính cách không vội vàng được, Tiểu Tịch cứ thúc lại giục, là cậu ấy không ra gì!”

“Đúng đúng đúng!” Tần Tịch nhanh chóng nhận sai, “Đều là tớ sai!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook