Chương 332:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Kiều Sơ Hạ chạy một mạch đến ngọn núi sau trường, lúc này mới lấy di động bị mình nắm chặt đến nóng ran ra.
Trên màn hình có thể nhìn thấy rất nhiều tin nhắn mới.
Cô ấy xem từng cái từng cái một.
Tô Triệt luôn rất kiên nhẫn.
Có đôi khi Kiều Sơ Hạ cảm thấy lạ, anh hẳn là rất bận.
Bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ gửi tin nhắn thoại, bình thường đều là Tô Triệt tăng ca liên tục mấy ngày không về nhà.
Anh sẽ nói cho Kiều Sơ Hạ biết bản thân mình quá mệt mỏi, trên di động chữ thường không nhìn rõ, cũng lười gõ chữ.
Giọng nói mệt mỏi của anh cách di động truyền tới, từng câu từng câu, cùng với hơi thở có chút đờ đẫn của anh, giống như đập vào lòng Kiều Sơ Hạ.
Nóng đến mức làm cho mặt cô cũng đỏ lên theo.
Cho nên Kiều Sơ Hạ sẽ thấy lạ, Tô Triệt bận rộn như vậy nhưng sẽ luôn trả lời tin nhắn của mình kịp thời.
Anh chưa bao giờ không kiên nhẫn.
Mỗi lần đều giống như lần đầu tiên cô gặp anh.
Ấm áp lại chu đáo, kịp thời cho cô an ủi tốt nhất.
“Mấy cô ấy sẽ không trách em, chỉ là em yêu cầu quá cao với bản thân thôi.”
“Thỉnh thoảng để bản thân thả lỏng chút, em đã rất ưu tú, không cần để ý được mất trong nhất thời như vậy.”
“Nhớ những gì lần trước anh nói không? Anh cũng không phải là tuyển thủ thiên phú, nhưng mà rất nhiều chuyện, thặng giả vi vương*. Cho nên nếu chúng ta có thể tới điểm cuối cùng, thì sớm một chút muộn một chút có sao đâu?”
*Thẳng giả vi vương: Sinh tồn là chiến thắng.
“Ngoan, bây giờ đi ngủ một giấc, đợi tỉnh ngủ thì tốt rồi.”
“Có lẽ Tần Tịch cũng lo lắng Âu Dương Nguyệt sẽ bị tụt lại phía sau cho nên giúp đỡ cô ấy nhiều hơn một chút.”
“Đứa nhỏ hay khóc có kẹo ăn. Em là vì quá dịu dàng lương thiện, có khóc cũng trốn đi lặng lẽ khóc.”
“Aiz…… Thật khiến người ta lo lắng.”
Kiều Sơ Hạ học từng tin nhắn của Tô Triệt.
Nước mắt cô rơi xuống từng giọt, dừng trên màn hình di động.
Đúng vậy, Âu Dương Nguyệt sẽ không kiêng nể mới mình mệt mỏi, nói mình mệt muốn chết.
Rồi quấn lấy Tần Tịch hỏi đông hỏi tây.
Cũng sẽ mặt dày hỏi Tần Tịch liệt kê trọng điểm cho mình, giúp mình ôn tập.
Mỗi lần như thế đều có thể có được thứ cô ấy vừa lòng.
Cho nên cô ấy dù không có cố gắng nhiều như mình, nhưng lại có thể thi cử tốt hơn cả mình.
Còn có thể gửi luận văn sớm hơn cả cô.
Lần này cũng giống thế.
Có lẽ, cô ấy lại khóc lóc trước mặt Tần Tịch, nói mình mệt, khóc bảo mình không viết nổi.
Sau đó Tần Tịch liền lại sẽ mềm lòng, sẽ giúp cô ấy.
Nói không chừng……
Kiều Sơ Hạ chớp chớp mắt, nước mắt đổ rào rào xuống.
Sau đó cô lại nhìn thấy Tô Triệt gửi tin nhắn mới qua: “Đừng khóc……”
Cô lại cảm thấy mình thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dài sâu kín đè nén của đối phương: “Luôn có người sẽ đau lòng.”
Kiều Sơ Hạ đột nhiên nghẹn ngào ra tiếng.
Cô chưa bao giờ không kiêng nể gì mà khóc tu tu như thế này.
Cô ôm di động, bất chấp trên mặt đất rất lạnh, cứ thế ngồi xổm xuống, thương tâm khóc thành tiếng.
Cô không biết bản thân khóc bao lâu.
Mãi đến khi một đôi giày da màu đen, xuất hiện trước mắt cô.
Kiều Sơ Hạ hốt hoảng ngẩng đầu.
Trong hai mắt mông lung đậm lệ cậu thanh niên mặc áo khoác đen đứng thẳng lưng.
Cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, lại có thể nghe được tiếng thở dài sâu kín chân thật: “Biết ngay em sẽ lặng lẽ trốn ở đây, một mình trộm khóc mà.”
Khăn tay caro màu nâu mang theo mùi hương nam tính thoang thoảng xuất hiện trước mặt cô.
Dường như Tô Triệt rất bất đắc dĩ: “Thật sự sẽ có người đau lòng đấy.”
Đột nhiên Kiều Sơ Hạ, lớn tiếng khóc lên.
*
Tần Tịch quay đầu, lo lắng nhìn cửa phòng đóng lại lần nữa.
Cô quay đầu nhìn về phía Đường Lăng: “Tớ đi xem xem?”
“Để cậu ấy một mình một lát đi.” Đường Lăng lắc đầu: “Tâm tư Hạ Hạ mẫn cảm lắm, giờ cậu đi an ủi cậu ấy, ngược lại cậu ấy càng khó chịu.”
“Tớ hơi lo lắng.” Tần Tịch nhíu mày, “Lần trước Hạ Hạ cũng như thế, có chuyện cũng không nói cho bọn mình biết, cuối cùng bị Nghiêm Tử Khâm nắm được nhược điểm, nếu không phải…..”
“Tiểu Tịch.” Đường Lăng đột nhiên ngắt lời cô, “Cậu biết chuyện lần này của ba tớ, khiến tớ hiểu được gì không?”
“Hở?” Tần Tịch không hiểu lắm, sao đối phương lại nhắc tới ba mình.
“Cho dù là người thân, thân thiết như loại có quan hệ huyết thống như ba mình ấy, người ở cùng mười mấy năm, cũng sẽ nói phản bội thì phản bội ngay,” Ngữ khí Đường Lăng nhàn nhạt.
Khí cô ấy nhắc đến ba mình, giống nhữ đã hoàn toàn bình tĩnh.
“Lăng tử.” Tần Tịch xoay người, lo lắng nhìn Đường Lăng.
“Tớ không sao.” Đường Lăng nhún nhún vai: “Người trưởng thành rồi, chuyện như thế, tớ chịu được.”
Cô ấy tiếp tục nói thêm: “Tớ muốn nói là, Hạ Hạ là cô gái cẩn thận nhất trong bốn người bọn mình.”
Cô ấy biết chuyện Kiều Sơ Hạ, lúc sau Tần Tịch có nói với cô.
“Sau đó?” Vẻ mặt Tần Tịch cũng nghiêm túc lên.
“Tính cách cậu ấy, văn kiện trong máy tính bị xóa đi sẽ ngay lập tức xóa luôn trong thùng rác.” Đường Lăng nói: “Sau khi học được cách cắt nhỏ tập tin, những tập tin cậu ấy muốn xóa sẽ được cắt nát hết ngay và luôn.”
Cô ấy nói xong xoay người, tiếp tục đọc sách: “Tớ tin tưởng Hạ Hạ đúng là có nỗi khổ, em trai xảy ra chuyện cũng là sự thật, nhưng mà cậu ấy không nói thật hoàn toàn.”
Trên màn hình có thể nhìn thấy rất nhiều tin nhắn mới.
Cô ấy xem từng cái từng cái một.
Tô Triệt luôn rất kiên nhẫn.
Có đôi khi Kiều Sơ Hạ cảm thấy lạ, anh hẳn là rất bận.
Bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ gửi tin nhắn thoại, bình thường đều là Tô Triệt tăng ca liên tục mấy ngày không về nhà.
Anh sẽ nói cho Kiều Sơ Hạ biết bản thân mình quá mệt mỏi, trên di động chữ thường không nhìn rõ, cũng lười gõ chữ.
Giọng nói mệt mỏi của anh cách di động truyền tới, từng câu từng câu, cùng với hơi thở có chút đờ đẫn của anh, giống như đập vào lòng Kiều Sơ Hạ.
Nóng đến mức làm cho mặt cô cũng đỏ lên theo.
Cho nên Kiều Sơ Hạ sẽ thấy lạ, Tô Triệt bận rộn như vậy nhưng sẽ luôn trả lời tin nhắn của mình kịp thời.
Anh chưa bao giờ không kiên nhẫn.
Mỗi lần đều giống như lần đầu tiên cô gặp anh.
Ấm áp lại chu đáo, kịp thời cho cô an ủi tốt nhất.
“Mấy cô ấy sẽ không trách em, chỉ là em yêu cầu quá cao với bản thân thôi.”
“Thỉnh thoảng để bản thân thả lỏng chút, em đã rất ưu tú, không cần để ý được mất trong nhất thời như vậy.”
“Nhớ những gì lần trước anh nói không? Anh cũng không phải là tuyển thủ thiên phú, nhưng mà rất nhiều chuyện, thặng giả vi vương*. Cho nên nếu chúng ta có thể tới điểm cuối cùng, thì sớm một chút muộn một chút có sao đâu?”
*Thẳng giả vi vương: Sinh tồn là chiến thắng.
“Ngoan, bây giờ đi ngủ một giấc, đợi tỉnh ngủ thì tốt rồi.”
“Có lẽ Tần Tịch cũng lo lắng Âu Dương Nguyệt sẽ bị tụt lại phía sau cho nên giúp đỡ cô ấy nhiều hơn một chút.”
“Đứa nhỏ hay khóc có kẹo ăn. Em là vì quá dịu dàng lương thiện, có khóc cũng trốn đi lặng lẽ khóc.”
“Aiz…… Thật khiến người ta lo lắng.”
Kiều Sơ Hạ học từng tin nhắn của Tô Triệt.
Nước mắt cô rơi xuống từng giọt, dừng trên màn hình di động.
Đúng vậy, Âu Dương Nguyệt sẽ không kiêng nể mới mình mệt mỏi, nói mình mệt muốn chết.
Rồi quấn lấy Tần Tịch hỏi đông hỏi tây.
Cũng sẽ mặt dày hỏi Tần Tịch liệt kê trọng điểm cho mình, giúp mình ôn tập.
Mỗi lần như thế đều có thể có được thứ cô ấy vừa lòng.
Cho nên cô ấy dù không có cố gắng nhiều như mình, nhưng lại có thể thi cử tốt hơn cả mình.
Còn có thể gửi luận văn sớm hơn cả cô.
Lần này cũng giống thế.
Có lẽ, cô ấy lại khóc lóc trước mặt Tần Tịch, nói mình mệt, khóc bảo mình không viết nổi.
Sau đó Tần Tịch liền lại sẽ mềm lòng, sẽ giúp cô ấy.
Nói không chừng……
Kiều Sơ Hạ chớp chớp mắt, nước mắt đổ rào rào xuống.
Sau đó cô lại nhìn thấy Tô Triệt gửi tin nhắn mới qua: “Đừng khóc……”
Cô lại cảm thấy mình thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dài sâu kín đè nén của đối phương: “Luôn có người sẽ đau lòng.”
Kiều Sơ Hạ đột nhiên nghẹn ngào ra tiếng.
Cô chưa bao giờ không kiêng nể gì mà khóc tu tu như thế này.
Cô ôm di động, bất chấp trên mặt đất rất lạnh, cứ thế ngồi xổm xuống, thương tâm khóc thành tiếng.
Cô không biết bản thân khóc bao lâu.
Mãi đến khi một đôi giày da màu đen, xuất hiện trước mắt cô.
Kiều Sơ Hạ hốt hoảng ngẩng đầu.
Trong hai mắt mông lung đậm lệ cậu thanh niên mặc áo khoác đen đứng thẳng lưng.
Cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, lại có thể nghe được tiếng thở dài sâu kín chân thật: “Biết ngay em sẽ lặng lẽ trốn ở đây, một mình trộm khóc mà.”
Khăn tay caro màu nâu mang theo mùi hương nam tính thoang thoảng xuất hiện trước mặt cô.
Dường như Tô Triệt rất bất đắc dĩ: “Thật sự sẽ có người đau lòng đấy.”
Đột nhiên Kiều Sơ Hạ, lớn tiếng khóc lên.
*
Tần Tịch quay đầu, lo lắng nhìn cửa phòng đóng lại lần nữa.
Cô quay đầu nhìn về phía Đường Lăng: “Tớ đi xem xem?”
“Để cậu ấy một mình một lát đi.” Đường Lăng lắc đầu: “Tâm tư Hạ Hạ mẫn cảm lắm, giờ cậu đi an ủi cậu ấy, ngược lại cậu ấy càng khó chịu.”
“Tớ hơi lo lắng.” Tần Tịch nhíu mày, “Lần trước Hạ Hạ cũng như thế, có chuyện cũng không nói cho bọn mình biết, cuối cùng bị Nghiêm Tử Khâm nắm được nhược điểm, nếu không phải…..”
“Tiểu Tịch.” Đường Lăng đột nhiên ngắt lời cô, “Cậu biết chuyện lần này của ba tớ, khiến tớ hiểu được gì không?”
“Hở?” Tần Tịch không hiểu lắm, sao đối phương lại nhắc tới ba mình.
“Cho dù là người thân, thân thiết như loại có quan hệ huyết thống như ba mình ấy, người ở cùng mười mấy năm, cũng sẽ nói phản bội thì phản bội ngay,” Ngữ khí Đường Lăng nhàn nhạt.
Khí cô ấy nhắc đến ba mình, giống nhữ đã hoàn toàn bình tĩnh.
“Lăng tử.” Tần Tịch xoay người, lo lắng nhìn Đường Lăng.
“Tớ không sao.” Đường Lăng nhún nhún vai: “Người trưởng thành rồi, chuyện như thế, tớ chịu được.”
Cô ấy tiếp tục nói thêm: “Tớ muốn nói là, Hạ Hạ là cô gái cẩn thận nhất trong bốn người bọn mình.”
Cô ấy biết chuyện Kiều Sơ Hạ, lúc sau Tần Tịch có nói với cô.
“Sau đó?” Vẻ mặt Tần Tịch cũng nghiêm túc lên.
“Tính cách cậu ấy, văn kiện trong máy tính bị xóa đi sẽ ngay lập tức xóa luôn trong thùng rác.” Đường Lăng nói: “Sau khi học được cách cắt nhỏ tập tin, những tập tin cậu ấy muốn xóa sẽ được cắt nát hết ngay và luôn.”
Cô ấy nói xong xoay người, tiếp tục đọc sách: “Tớ tin tưởng Hạ Hạ đúng là có nỗi khổ, em trai xảy ra chuyện cũng là sự thật, nhưng mà cậu ấy không nói thật hoàn toàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.