Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 338:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Tô Triệt nhìn Ngô Hi Ngạn vẫn cứ thờ ơ, trong lòng dâng lên một trận bực bội.

Mọt sách dầu muối không ăn anh ta thấy nhiều.

Nhưng mà dầu muối không ăn lại không thiếu tiền, đúng là anh ta không có cách nào cả.

Hơn nữa, anh ta còn không muốn đắc tội Ngô gia.

Một mình Lạc thị còn chống không xong, thêm Ngô gia nữa, vậy đúng thật là…..

Tô Triệt lại thở dài bất đắc dĩ trong lòng.

Tạ Liên Thành cũng đã đứng lên.

Anh ta đành phải nói: “Nếu ngài hồi tâm chuyển ý, xin nhất định phải liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi không quấy rầy nữa.”

Tần Tịch nghe thấy, nhanh chóng lắc mình bước nhanh vào phòng nghỉ trốn.

Cô cẩn thận trốn đi, thậm chí không dám thăm dò hai người ở bên ngoài.

Lạc Phỉ đen đến không thể đen hơn.

Tạ Liên Thành với Tô Triệt cũng không phải trắng tinh gì.

Hai người này mà tàn nhẫn lên, cũng sát phạt quyết đoán, có thể là người khuấy lên sóng gió.

Tần Tịch đến cả thở cũng nén nhẹ.

Thang máy dừng ở lầu một, cô nghe thấy Tô Triệt bất đắc dĩ nói với Tạ Liên Thành: “Hoàn toàn không có cách nào, bên chỗ giáo sư Chiêm cũng giống thế.”

“Lại nghĩ cách đi.” Tạ Liên Thành nhàn nhạt nói: “Sẽ luôn có chỗ đột phá.”

“Tôi nhưng lại nghe được một chuyện rất thú vị.” Tô Triệt lại nói: “Anh ta có phải đang yêu đương với đàn em kia của em gái tôi? Cậu cũng biết đó, Tần Tịch ấy.”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy tên mình từ miệng Tô Triệt.

Theo bản năng Tần Tịch ngừng thở.

May mắn lúc này thang máy tới, hai người cũng đi vào.

Cô vẫn không dám cử động, nghe thấy thang máy đóng cửa, sau đó tới lầu một.

Lúc này Tần Tịch mới chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Cô có chút cảnh giác đứng trên hành lang, hơi ló đầu nhìn ra bên ngoài.

Tô Triệt với Tạ Liên Thành sóng vai đi tới chiếc xe kia, hai người hình như còn đang nói gì đó.



Nhưng mà cách hơi xa, Tần Tịch không thể nào nghe thấy giọng nói của bọn họ được.

Cô sợ bị Tô Triệt với Tạ Liên Thành nhìn thấy.

Vội vàng nhìn lướt qua, rồi lùi lại đứng sát vào tường.

Tô Triệt không phải người không cẩn thận như thế, anh ta sao đột nhiên lại nhắc tới mình?

Hơn nữa, rõ ràng anh ta biết chút gì đó, ít nhất là biết Tạ Liên Thành với mình không chỉ là thầy giáo với sinh viên bình thường.

Cho nên lần trước anh ta mới nhờ vào loại thủ đoạn này, xem như cảnh cáo mình đi.

Anh ta cố ý làm cho mình xem, tình cảm của Tạ Liên Thành dành cho Tô Nhiễm không phải bình thường.

Nếu mình có suy nghĩ gì không an phận với anh ta, tốt nhất chặt đứt ý niệm đó nhanh nhanh đi.

Tần Tịch nhẹ nhàng cắn môi dưới.

Tô Triệt chắc chắn không phải người lỗ mãng ngốc nghếch.

Nhừ vậy vừa rồi anh ta cố ý nhắc đến mình, giọng nói còn không nhỏ.

Cửa văn phòng thậm chí còn chưa có đóng lại.

Anh ta……

“Tần Tiểu Tịch.”

Tần Tịch đang hơi xuất thần, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng Ngô Hi Ngạn.

“A?” Cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thì thấy Ngô Hi Ngạn mặc áo blouse trắng, vẻ mặt nhàn nhạt đứng ở cửa văn phòng.

“Sao em lại tới đây?” Ngô Hi Ngạn hỏi: “Đứng đó làm gì đấy?”

“Em……” Tần Tịch hồi tinh thần lại.

Cô vội vàng đi đến chỗ Ngô Hi Ngạn: “Em tới xuyên đêm với anh.”

Ngữ khí Tần Tịch như thường, nói.

Cô nhếch nhếch khóe môi, đứng trước mặt Ngô Hi Ngạn.

Tần Tịch ngửa đầu nhìn anh: “Anh vui không?”

Trong văn phòng, máy tính vẫn đang chạy.

Bên cạnh con chuột để một hộp sữa, ống hút còn chưa kịp cắm lên.



Tần Tịch duỗi tay lấy hộp sữa đó, quay đầu nhìn Ngô Hi Ngạn lắc lắc: “Ăn khuya ạ?”

“Ừ.” Ngô Hi Ngạn hơi gật đầu.

“Em giúp anh hâm nóng lên.”

Trong phòng nghỉ có lò viba, Tần Tịch rót sữa ra một cái ly, bỏ vào lò “đinh” một phút.

Hương sữa thuần khiết, vuốt phẳng những suy nghĩ lo âu của cô đi.

Mặc kệ như thế nào, Tạ Liên Thành với Tô Triệt sẽ không dám làm gì với đàn anh Ngô.

Bọn họ không phải loại người này, không đến mức bất đắc dĩ, sẽ không phải là người không từ thủ đoạn.

Huống chi, hai người này hẳn là đều đang băn khoăn Ngô gia sau lưng đàn anh Ngô.

Không thấy Tô Triệt còn gọi đàn anh Ngô là “Ngô thiếu” à?

Tần Tịch chậm rãi thả lỏng.

Nếu là Lạc Phỉ……

Đúng rồi!

Nếu là Lạc Phỉ, hắn ta sẽ không băn khoăn những thứ này.

Tên khốn đó đâu để đạo đức tam quan vào mắt, muốn làm gì trước nay đều không kiêng nể gì hết.

May mắn, lần này không phải hắn.

Tim Tần Tịch đập đều lỡ một nhịp.

Tuy rằng như thế, cô vẫn nhanh chóng nhớ lại một lần.

Xác định Lạc Phỉ không có va chạm gì với Ngô Hi Ngạn.

Ít nhất vào lúc cô biết, thì hoàn toàn không có.

Như vậy……

Tạ Liên Thành thì sao?

Tay Tần Tịch bưng ly sữa bò đột nhiên cứng đờ.

Tạ Liên Thành cũng là không có mà!

Ngô Hi Ngạn với Lạc Phỉ, với Tạ Liên Thành, trong trí nhớ của cô, hẳn là người không có va chạm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook