Chương 347:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
“Được.” Bên này Ngô Hi Ngạn trả lời trong 1 giây.
Ngô Hi Văn sờ sờ mặt mình, trước giờ anh đây còn chưa bao giờ được em trai trả lời tin nhắn trong một giây đâu đấy.
Đúng là nhờ phúc của em dâu tương lai mà.
Chỉ vì điểm này thôi, anh cũng không thể trơ mắt nhìn cô gái nhỏ có chuyện gì nguy hiểm được đâu.
Ngô Hi Văn lại gọi điện cho trợ lý của mình: “Tìm hai bảo tiêu thân thủ tốt, nhanh trí nhạy bén một chút, đi theo….”
Anh ấy nói tới đây dừng lại một chút: “Thông tin đối phương tôi sẽ gửi cho cậu.”
Tần Tịch một giấc ngủ đến hừng đông.
Lúc tỉnh lại, bức màn trong phòng nghỉ của tòa nhà thí nghiệm đã chắn gần hết ánh sáng, chỉ có một chút ánh sáng lọt vào từ khe hở.
Cô sửng sốt vài giây, mới phản ứng lại mình không phải đang ở ký túc xá.
Lúc cô từ phòng nghỉ đi ra, tòa nhà thí nghiệm vẫn rất an tĩnh vô cùng.
Tần Tịch đi về phía trước vài bước, thì nhìn thấy Ngô Hi Ngạn mặc áo blouse trắng đi ra từ một gian phòng thí nghiệm trên lầu hai.
“Tỉnh?” Anh quay đầu nhìn cô.
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu có chút lộn xộn, “Em đi rửa mặt.”
Lúc trước cô có để đồ tẩy rửa ở bên đây, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, khuôn mặt sạch sẽ lại chạy ngược về văn phòng.
Ngô Hi Ngạn vừa vặn bưng sữa bò đã hâm nóng trong lò viba ra.
Trên bàn trà nhỏ còn để một quả táo, một cái bánh kem.
“Cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Ngô Hi Ngạn ngồi vào trước máy tính.
“Anh hôm nay không nghỉ ngơi ạ?” Tần Tịch hỏi.
“Buổi chiều nghỉ.” Ngô Hi Ngạn gõ bàn phím.
Anh đợi vài giây, lại hỏi: “Có việc?”
“Không ạ.” Tần Tịch vội vàng lắc đầu.
Cô nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, cầm quả táo đứng bên cạnh Ngô Hi Ngạn gặm răng rác, xem những bức hình được anh đánh dấu trên màn hình máy tính.
Rất nhanh, quả táo bị ăn hết sạch.
Tần Tịch ném hột đi, lại rửa sạch tay, về lại văn phòng nhìn trái ngó phải.
“Đàn anh, có gì em có thể giúp không?”
“Không có.” Ngô Hi Ngạn nói.
Lúc anh làm việc từ trước đến giờ đều rất chuyên tâm, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Ánh sáng màn hình nhàn nhạt chiếu lên sườn mặt tuấn mỹ của anh.
Từ góc độ của Tần Tịch nhìn lại, sườn mặt anh đúng là 360 độ không góc chết, giống như được mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, nhìn qua vô cùng tuấn tú.
“Vậy….” Vốn dĩ Tần Tịch hẳn là nên về.
Hôm qua cô cũng coi như là…. Tối không về ngủ.
Âu Dương Nguyệt thì không chắc, Lăng tử chắc chắn biết cô ra ngoài.
Lại không quay về, thật sự sẽ bị bạn tốt nhắc nhở đấy.
Tần Tịch hơi lưu luyến nhìn Ngô Hi Ngạn.
Cô nhịn không được lại nhìn trái ngó phải, sách y học chuyên nghiệp, một chồng tư liệu văn hiến, máy tính, những bức hình in ra đã được xử lý xong……
Hửm?
Tần Tịch nhanh chóng cầm lấy một quả táo còn dư lại trên bàn trà: “Đàn anh, của anh?”
Cô quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn hỏi: “Sao anh lại không ăn?”
Tần Tịch cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Em giúp anh gọt vỏ nhá?”
Cô nói rồi lấy dao gọt hoa quả ra, tìm một cái chén thủy tinh qua đây.
Lúc Ngô Hi Ngạn quay đầu nhìn lại, Tần Tịch đã bắt đầu quen tay cắt táo rồi.
Ngón tay cô thon dài tinh tế, vô cùng linh hoạt.
Lúc làm thí nghiệm như thế, lúc gọt vỏ trái cây cũng là như thế.
Không đến năm phút, một dĩa những miếng táo hình con thỏ đáng yêu đã được tỉa xong.
“Lần sau làm thiên nga táo cho anh.” Tần Tịch đẩy cái chén thủy tinh tới tầm tay Ngô Hi Ngạn, thuận thế cắm mấy cây tăm xỉa răng lên.
“Em đi về đây.” Cô vẫy vẫy tay với Ngô Hi Ngạn, xoay người đi ra ngoài văn phòng.
“Tần Tịch.” Đột nhiên Ngô Hi Ngạn gọi cô.
“Dạ?” Tần Tịch đứng ở của quay đầu nhìn về phía anh.
“Trưa… trưa nay cùng ăn cơm không?”
“Được ạ.” Tần Tịch cười tủm tỉm gật gật đầu.
Cô lại vẫy vẫy tay với Ngô Hi Ngạn: “Em đi thật đây.”
Cô lại xoay người, tay phải giơ cao, vẫy vẫy tay với phía sau.
Bộ dáng tiêu sái, bước chân nhẹ nhàng.
Tóc ngắn ngang vai nhìn nhí nhảnh lại năng động.
Nhưng mà quá gầy.
Ngô Hi Ngạn chậm rãi thu lại ánh mắt.
Tần Tịch cao 1m65, trong đám nữ sinh không xem là lùn.
Nhưng mà thật sự rất gầy.
Cho dù được áo khoác lông vũ mùa đông thật dày bao lấy, nhìn qua cũng gầy gầy.
Giống như gió lớn một chút, cô sẽ bị thổi bay.
Lúc Tần Tịch về tới ký túc xá, Đường Lăng đúng lúc chạy bộ về.
Cô ấy còn mua bữa sáng về cho Âu Dương Nguyệt.
Âu Dương Nguyệt tự mình ăn sủi cảo nóng hôi hổi vừa lẩm bẩm lầm bẩm nói gì với Đường Lăng.
Nghe được tiếng mở cửa, động tác của hai cô ấy đều nhất trí quay đầu nhìn về phía cửa.
“Bảo bối Tiểu Tịch…..” Âu Dương Nguyệt nhanh chóng nuốt đồ trong miệng xuống, cười như không cười nhìn Tần Tịch: “Thành thật khai báo, tối hôm qua đã đi đâu?”
“Phòng thí nghiệm.” Tần Tịch trấn định tự nhiên nói.
“Sặc…..” Ngược lại Âu Dương Nguyệt lại ngơ ngẩn.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới cười he he, hơi ngại ngùng hỏi: “Là thí nghiệm có vấn đề gì à? Sao cậu lại không gọi chúng tớ cùng đi?”
“À.” Tần Tịch cũng cười, “Đi phòng thí nghiệm của thầy Chiêm à.”
Âu Dương Nguyệt: “!!!”
Cô ấy biết mà!
“Hức hức hức hức, Tiểu Tịch cậu cũng học hư rồi.” Cô ấy nhào qua chỗ Tần Tịch, “Nói thế thì bảo bối Tiểu Tịch, tối qua cậu với đàn anh Ngô ở cạnh nhau hả?”
Âu Dương Nguyệt hạ giọng, cố ý thần thần bí bí khe khẽ hỏi: “Thế nào? Hí hí hí hí……”
Tiếng cười của cô ấy có chút đáng khinh: “Các cậu có….. ừm…..có xảy ra chuyện gì thú vị không?”
“Bọn tớ ở phòng thí nghiệm mà.” Tần Tịch buồn cười duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Âu Dương Nguyệt.
Cô về lại bàn của mình rồi ngồi xuống.
Ngô Hi Văn sờ sờ mặt mình, trước giờ anh đây còn chưa bao giờ được em trai trả lời tin nhắn trong một giây đâu đấy.
Đúng là nhờ phúc của em dâu tương lai mà.
Chỉ vì điểm này thôi, anh cũng không thể trơ mắt nhìn cô gái nhỏ có chuyện gì nguy hiểm được đâu.
Ngô Hi Văn lại gọi điện cho trợ lý của mình: “Tìm hai bảo tiêu thân thủ tốt, nhanh trí nhạy bén một chút, đi theo….”
Anh ấy nói tới đây dừng lại một chút: “Thông tin đối phương tôi sẽ gửi cho cậu.”
Tần Tịch một giấc ngủ đến hừng đông.
Lúc tỉnh lại, bức màn trong phòng nghỉ của tòa nhà thí nghiệm đã chắn gần hết ánh sáng, chỉ có một chút ánh sáng lọt vào từ khe hở.
Cô sửng sốt vài giây, mới phản ứng lại mình không phải đang ở ký túc xá.
Lúc cô từ phòng nghỉ đi ra, tòa nhà thí nghiệm vẫn rất an tĩnh vô cùng.
Tần Tịch đi về phía trước vài bước, thì nhìn thấy Ngô Hi Ngạn mặc áo blouse trắng đi ra từ một gian phòng thí nghiệm trên lầu hai.
“Tỉnh?” Anh quay đầu nhìn cô.
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu có chút lộn xộn, “Em đi rửa mặt.”
Lúc trước cô có để đồ tẩy rửa ở bên đây, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, khuôn mặt sạch sẽ lại chạy ngược về văn phòng.
Ngô Hi Ngạn vừa vặn bưng sữa bò đã hâm nóng trong lò viba ra.
Trên bàn trà nhỏ còn để một quả táo, một cái bánh kem.
“Cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Ngô Hi Ngạn ngồi vào trước máy tính.
“Anh hôm nay không nghỉ ngơi ạ?” Tần Tịch hỏi.
“Buổi chiều nghỉ.” Ngô Hi Ngạn gõ bàn phím.
Anh đợi vài giây, lại hỏi: “Có việc?”
“Không ạ.” Tần Tịch vội vàng lắc đầu.
Cô nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, cầm quả táo đứng bên cạnh Ngô Hi Ngạn gặm răng rác, xem những bức hình được anh đánh dấu trên màn hình máy tính.
Rất nhanh, quả táo bị ăn hết sạch.
Tần Tịch ném hột đi, lại rửa sạch tay, về lại văn phòng nhìn trái ngó phải.
“Đàn anh, có gì em có thể giúp không?”
“Không có.” Ngô Hi Ngạn nói.
Lúc anh làm việc từ trước đến giờ đều rất chuyên tâm, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Ánh sáng màn hình nhàn nhạt chiếu lên sườn mặt tuấn mỹ của anh.
Từ góc độ của Tần Tịch nhìn lại, sườn mặt anh đúng là 360 độ không góc chết, giống như được mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, nhìn qua vô cùng tuấn tú.
“Vậy….” Vốn dĩ Tần Tịch hẳn là nên về.
Hôm qua cô cũng coi như là…. Tối không về ngủ.
Âu Dương Nguyệt thì không chắc, Lăng tử chắc chắn biết cô ra ngoài.
Lại không quay về, thật sự sẽ bị bạn tốt nhắc nhở đấy.
Tần Tịch hơi lưu luyến nhìn Ngô Hi Ngạn.
Cô nhịn không được lại nhìn trái ngó phải, sách y học chuyên nghiệp, một chồng tư liệu văn hiến, máy tính, những bức hình in ra đã được xử lý xong……
Hửm?
Tần Tịch nhanh chóng cầm lấy một quả táo còn dư lại trên bàn trà: “Đàn anh, của anh?”
Cô quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn hỏi: “Sao anh lại không ăn?”
Tần Tịch cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Em giúp anh gọt vỏ nhá?”
Cô nói rồi lấy dao gọt hoa quả ra, tìm một cái chén thủy tinh qua đây.
Lúc Ngô Hi Ngạn quay đầu nhìn lại, Tần Tịch đã bắt đầu quen tay cắt táo rồi.
Ngón tay cô thon dài tinh tế, vô cùng linh hoạt.
Lúc làm thí nghiệm như thế, lúc gọt vỏ trái cây cũng là như thế.
Không đến năm phút, một dĩa những miếng táo hình con thỏ đáng yêu đã được tỉa xong.
“Lần sau làm thiên nga táo cho anh.” Tần Tịch đẩy cái chén thủy tinh tới tầm tay Ngô Hi Ngạn, thuận thế cắm mấy cây tăm xỉa răng lên.
“Em đi về đây.” Cô vẫy vẫy tay với Ngô Hi Ngạn, xoay người đi ra ngoài văn phòng.
“Tần Tịch.” Đột nhiên Ngô Hi Ngạn gọi cô.
“Dạ?” Tần Tịch đứng ở của quay đầu nhìn về phía anh.
“Trưa… trưa nay cùng ăn cơm không?”
“Được ạ.” Tần Tịch cười tủm tỉm gật gật đầu.
Cô lại vẫy vẫy tay với Ngô Hi Ngạn: “Em đi thật đây.”
Cô lại xoay người, tay phải giơ cao, vẫy vẫy tay với phía sau.
Bộ dáng tiêu sái, bước chân nhẹ nhàng.
Tóc ngắn ngang vai nhìn nhí nhảnh lại năng động.
Nhưng mà quá gầy.
Ngô Hi Ngạn chậm rãi thu lại ánh mắt.
Tần Tịch cao 1m65, trong đám nữ sinh không xem là lùn.
Nhưng mà thật sự rất gầy.
Cho dù được áo khoác lông vũ mùa đông thật dày bao lấy, nhìn qua cũng gầy gầy.
Giống như gió lớn một chút, cô sẽ bị thổi bay.
Lúc Tần Tịch về tới ký túc xá, Đường Lăng đúng lúc chạy bộ về.
Cô ấy còn mua bữa sáng về cho Âu Dương Nguyệt.
Âu Dương Nguyệt tự mình ăn sủi cảo nóng hôi hổi vừa lẩm bẩm lầm bẩm nói gì với Đường Lăng.
Nghe được tiếng mở cửa, động tác của hai cô ấy đều nhất trí quay đầu nhìn về phía cửa.
“Bảo bối Tiểu Tịch…..” Âu Dương Nguyệt nhanh chóng nuốt đồ trong miệng xuống, cười như không cười nhìn Tần Tịch: “Thành thật khai báo, tối hôm qua đã đi đâu?”
“Phòng thí nghiệm.” Tần Tịch trấn định tự nhiên nói.
“Sặc…..” Ngược lại Âu Dương Nguyệt lại ngơ ngẩn.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới cười he he, hơi ngại ngùng hỏi: “Là thí nghiệm có vấn đề gì à? Sao cậu lại không gọi chúng tớ cùng đi?”
“À.” Tần Tịch cũng cười, “Đi phòng thí nghiệm của thầy Chiêm à.”
Âu Dương Nguyệt: “!!!”
Cô ấy biết mà!
“Hức hức hức hức, Tiểu Tịch cậu cũng học hư rồi.” Cô ấy nhào qua chỗ Tần Tịch, “Nói thế thì bảo bối Tiểu Tịch, tối qua cậu với đàn anh Ngô ở cạnh nhau hả?”
Âu Dương Nguyệt hạ giọng, cố ý thần thần bí bí khe khẽ hỏi: “Thế nào? Hí hí hí hí……”
Tiếng cười của cô ấy có chút đáng khinh: “Các cậu có….. ừm…..có xảy ra chuyện gì thú vị không?”
“Bọn tớ ở phòng thí nghiệm mà.” Tần Tịch buồn cười duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Âu Dương Nguyệt.
Cô về lại bàn của mình rồi ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.