Chương 350:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Tóc của Kiều Sơ Hạ đương nhiên cũng được cẩn thận làm kiểu, những bím tóc bồng bềnh ôm lấy mái tóc dài của cô ấy, cuối cùng được cố định bằng một chiếc nơ con bướm có đính ngọc trai dắt ở sau tai.
Kiều Sơ Hạ không phải là kiểu người liếc mắt một cái sẽ khiến người khác kinh diễm.
Nhưng mà trang điểm thế này, cho dù là quần áo hay trang sức, đều rất hợp với cô ấy.
Hơn nữa cô ấy còn nhếch nhếch khóe môi, đầu mày đuôi mắt đều là ý cười dịu dàng như gió xuân phất qua.
Nháy mắt, Kiều Sơ Hạ đẹp hơn nhiều.
“Thật sự rất đẹp.” Tần Tịch cũng khen.
“Các cậu cũng đừng cười tớ.” Kiều Sơ Hạ quay lại chỗ mình ngồi xuống.
Mặt cô ấy hơi hồng.
Tuy là nói như vậy nhưng vẫn nhịn không được lấy cái gương nhỏ ra, lặng lẽ đánh giá mình trong gương.
“Là siêu mỹ nữ mà!” Âu Dương Nguyệt ghé vào vai cô ấy, cười hì hì nói: “Đẹp!”
“Ừ….” Kiều Sơ Hạ nhẹ giọng đáp lại, khóe môi nhếch lên càng cao.
Trong mắt cô ấy tràn ngập sự vui sướng, gương mặt phiếm hồng.
Ngoài vui sướng, trong mắt còn vẻ thẹn thùng nhàn nhạt.
“Được!” Âu Dương Nguyệt duỗi tay xoa bóp mặt cô ấy, “Bây giờ có thể thành thật khai báo nhỉ? Rốt cuộc là, lần này tới tìm cậu, là bạn nào là bạn nào là bạn nào?”
Cô ấy cười ha ha nói: “Bạn trai hay bạn gái?”
Mặt Kiều Sơ Hạ nháy mắt càng đỏ hơn.
“Đương, đương nhiên là bạn gái.” Cô ấy vội vàng nói.
“Đương đương đương…… Đương nhiên là bạn gái!” Âu Dương Nguyệt học bộ dáng của cô ấy, lặp lại lời cô ấy nói còn quá đáng hơn.
Cô ấy còn quay đầu nhìn về phía Tần Tịch: “Các cậu tin không?”
Tần Tịch chống cằm, đôi mắt cười cong cong: “Hạ Hạ nói cái gì, tớ đều tin.”
Kiều Sơ Hạ nghe xong, quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
Ánh mắt bạn tốt sáng ngời, trên mặt nở nụ cười chân thành tha thiết.
Cô ấy đột nhiên quay đầu lại, không dám đối diện với hai mắt Tần Tịch.
“Được đi.” Âu Dương Nguyệt vung tay lến, “Cậu nói gì thì là đó, Tiểu Tịch cũng che chở cậu! Tớ không đánh lại, tớ nhận thua! Chẳng qua,…… he he he he…..”
Cô ấy cười với Kiều Sơ Hạ: “Nhưng đừng để tớ bắt được đấy! Đến lúc đó…. Cậu kêu cũng được, không kêu cũng phải kêu!”
“Âu Dương cậu nói cái gì vậy chứ?” Cũng không biết lời này có chỗ nào khiến Kiều Sơ Hạ không vui vẻ.
Khuôn mặt vừa mới còn tươi cười của cô ấy, bỗng lạnh xuống.
Tuy là rất nhanh cô ấy lại làm như không có việc gì cười cười với mấy người Tần Tịch: “Vốn không giống như cậu nghĩ mà, cậu muốn bắt được cái gì đây.”
Vài người lại nói đùa vài câu.
“Không nói giỡn nữa!” Âu Dương Nguyệt cầm lấy di động, “Thầy Ngụy thông báo ngày mai họp lớp, 9 rưỡi sáng, phòng 309 khu dạy học thứ hai, mấy cậu thấy cả chưa?”
“Ừ.” Tin tức gửi vào nhóm lớp bọn họ, lớp trưởng chu đáo @ hết tất cả các thành viên.
Vào lúc ban đêm mấy người Tần Tịch đều đúng giờ đi ngủ.
Âu Dương Nguyệt bò lên giường rồi, nhìn Kiều Sơ Hạ vô cùng cẩn thận, sửa sang lại quần áo mới cho tốt.
Còn tìm cái túi chống bụi, phủ lên bên ngoài áo khoác, lúc này mới cẩn thận treo vào trong ngăn tủ của cô ấy.
Đến nối hoa tai với kẹp cài tóc, cô ấy cũng cẩn thận cầm khăn giấy lau cẩn thận hết một lượt.
Sau đó tìm một cái hộp nhỏ xinh đẹp, cất vào đó, để lại trong ngăn kéo có khóa duy nhất của cô ấy.
Âu Dương Nguyệt nhìn cảm thấy đáng yêu, nhịn không được cười nói: “Hạ Hạ, tin tớ đi, nhiều nhất là một tuần, cậu sẽ không cẩn thận như vậy nữa. Mau đi ngủ đi, cũng không còn sớm rồi.”
“Ừ.” Kiều Sơ Hạ nhỏ giọng đáp lại.
Cô ấy lại giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi hoa tai kia, không biết nghĩ đến cái gì, mặt lại đỏ lên ngay.
Kiều Sơ Hạ không nỡ nhìn chằm chằm hai loại trang sức đơn giản nhưng lại tinh xảo trang nhã.
Cô ấy khẽ cắn môi, vẫn đem chúng bỏ vào ngăn kéo khóa lại.
“Hạ Hạ.” Âu Dương Nguyệt đã nằm xuống.
Cô ấy nói không chút để ý: “Đôi hoa tai kia đẹp thật đó, là nhãn hiệu nào vậy! Tớ cũng muốn mua làm hoa tai cặp với cậu!”
“Nhãn, nhãn hiệu gì cơ?” Kiều Sơ Hạ lại có chút căng thẳng.
Cô ấy vội vàng nói: “Không đáng bao nhiêu tiền, cũng không có nhãn hiệu. Chỉ là… chỉ là phần thưởng rút thăm trúng thưởng ở cửa hàng thôi, cậu có thể tự mở ngọc trai, rồi tốn vài chục tệ để người ta làm thành hoa tai hay gì đó cho cậu.”
“Ưm….. thế thì cậu rất là may mắn nha.” Âu Dương Nguyệt lẩm bẩm nói: “Hai viên trân châu to như nhau, độ sáng cũng rất tốt. Màu sắc đậm nhạt vừa đúng, rất đẹp đấy.”
“Ưm… ưm cũng được đi.” Kiều Sơ Hạ hàm hồ nói.
Cô ấy giống như không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa: “Tớ mệt quá, ngày mai muốn dậy sớm nữa, ngủ trước nha.”
“Mơ đẹp nha Hạ Hạ.” Giọng nói của Âu Dương Nguyệt cũng trở nên có chút hàm hồ, cô ấy cũng rất nhanh đã nặng nề chìm vào mộng đẹp.
Thứ sáu trước khi khai giảng mỗi học kỳ, lớp Tần Tịch thường sẽ mở một cuộc họp thường lệ.
Cố vấn thầy Ngụy Túc sẽ kiểm kê sĩ số, sau đó giải thích ngắn gọn về các khóa học của họ trong học kỳ tới hoặc một số hoạt động quan trọng sẽ được tổ chức thường xuyên trong học kỳ.
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc bốn người Tần Tịch tới phòng học, bạn học trong lớp tới cũng gần hết rồi.
Ngoài năm bạn gái tối qua cùng ăn cơm với nhau ra, những bạn học khác vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tịch sau một ký nghỉ đông.
Ánh mắt mọi người, trong nháy mắt đều nhất trí tập trung trên người các cô.
Phòng học an tĩnh trong chốc lát.
Kiều Sơ Hạ không phải là kiểu người liếc mắt một cái sẽ khiến người khác kinh diễm.
Nhưng mà trang điểm thế này, cho dù là quần áo hay trang sức, đều rất hợp với cô ấy.
Hơn nữa cô ấy còn nhếch nhếch khóe môi, đầu mày đuôi mắt đều là ý cười dịu dàng như gió xuân phất qua.
Nháy mắt, Kiều Sơ Hạ đẹp hơn nhiều.
“Thật sự rất đẹp.” Tần Tịch cũng khen.
“Các cậu cũng đừng cười tớ.” Kiều Sơ Hạ quay lại chỗ mình ngồi xuống.
Mặt cô ấy hơi hồng.
Tuy là nói như vậy nhưng vẫn nhịn không được lấy cái gương nhỏ ra, lặng lẽ đánh giá mình trong gương.
“Là siêu mỹ nữ mà!” Âu Dương Nguyệt ghé vào vai cô ấy, cười hì hì nói: “Đẹp!”
“Ừ….” Kiều Sơ Hạ nhẹ giọng đáp lại, khóe môi nhếch lên càng cao.
Trong mắt cô ấy tràn ngập sự vui sướng, gương mặt phiếm hồng.
Ngoài vui sướng, trong mắt còn vẻ thẹn thùng nhàn nhạt.
“Được!” Âu Dương Nguyệt duỗi tay xoa bóp mặt cô ấy, “Bây giờ có thể thành thật khai báo nhỉ? Rốt cuộc là, lần này tới tìm cậu, là bạn nào là bạn nào là bạn nào?”
Cô ấy cười ha ha nói: “Bạn trai hay bạn gái?”
Mặt Kiều Sơ Hạ nháy mắt càng đỏ hơn.
“Đương, đương nhiên là bạn gái.” Cô ấy vội vàng nói.
“Đương đương đương…… Đương nhiên là bạn gái!” Âu Dương Nguyệt học bộ dáng của cô ấy, lặp lại lời cô ấy nói còn quá đáng hơn.
Cô ấy còn quay đầu nhìn về phía Tần Tịch: “Các cậu tin không?”
Tần Tịch chống cằm, đôi mắt cười cong cong: “Hạ Hạ nói cái gì, tớ đều tin.”
Kiều Sơ Hạ nghe xong, quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
Ánh mắt bạn tốt sáng ngời, trên mặt nở nụ cười chân thành tha thiết.
Cô ấy đột nhiên quay đầu lại, không dám đối diện với hai mắt Tần Tịch.
“Được đi.” Âu Dương Nguyệt vung tay lến, “Cậu nói gì thì là đó, Tiểu Tịch cũng che chở cậu! Tớ không đánh lại, tớ nhận thua! Chẳng qua,…… he he he he…..”
Cô ấy cười với Kiều Sơ Hạ: “Nhưng đừng để tớ bắt được đấy! Đến lúc đó…. Cậu kêu cũng được, không kêu cũng phải kêu!”
“Âu Dương cậu nói cái gì vậy chứ?” Cũng không biết lời này có chỗ nào khiến Kiều Sơ Hạ không vui vẻ.
Khuôn mặt vừa mới còn tươi cười của cô ấy, bỗng lạnh xuống.
Tuy là rất nhanh cô ấy lại làm như không có việc gì cười cười với mấy người Tần Tịch: “Vốn không giống như cậu nghĩ mà, cậu muốn bắt được cái gì đây.”
Vài người lại nói đùa vài câu.
“Không nói giỡn nữa!” Âu Dương Nguyệt cầm lấy di động, “Thầy Ngụy thông báo ngày mai họp lớp, 9 rưỡi sáng, phòng 309 khu dạy học thứ hai, mấy cậu thấy cả chưa?”
“Ừ.” Tin tức gửi vào nhóm lớp bọn họ, lớp trưởng chu đáo @ hết tất cả các thành viên.
Vào lúc ban đêm mấy người Tần Tịch đều đúng giờ đi ngủ.
Âu Dương Nguyệt bò lên giường rồi, nhìn Kiều Sơ Hạ vô cùng cẩn thận, sửa sang lại quần áo mới cho tốt.
Còn tìm cái túi chống bụi, phủ lên bên ngoài áo khoác, lúc này mới cẩn thận treo vào trong ngăn tủ của cô ấy.
Đến nối hoa tai với kẹp cài tóc, cô ấy cũng cẩn thận cầm khăn giấy lau cẩn thận hết một lượt.
Sau đó tìm một cái hộp nhỏ xinh đẹp, cất vào đó, để lại trong ngăn kéo có khóa duy nhất của cô ấy.
Âu Dương Nguyệt nhìn cảm thấy đáng yêu, nhịn không được cười nói: “Hạ Hạ, tin tớ đi, nhiều nhất là một tuần, cậu sẽ không cẩn thận như vậy nữa. Mau đi ngủ đi, cũng không còn sớm rồi.”
“Ừ.” Kiều Sơ Hạ nhỏ giọng đáp lại.
Cô ấy lại giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi hoa tai kia, không biết nghĩ đến cái gì, mặt lại đỏ lên ngay.
Kiều Sơ Hạ không nỡ nhìn chằm chằm hai loại trang sức đơn giản nhưng lại tinh xảo trang nhã.
Cô ấy khẽ cắn môi, vẫn đem chúng bỏ vào ngăn kéo khóa lại.
“Hạ Hạ.” Âu Dương Nguyệt đã nằm xuống.
Cô ấy nói không chút để ý: “Đôi hoa tai kia đẹp thật đó, là nhãn hiệu nào vậy! Tớ cũng muốn mua làm hoa tai cặp với cậu!”
“Nhãn, nhãn hiệu gì cơ?” Kiều Sơ Hạ lại có chút căng thẳng.
Cô ấy vội vàng nói: “Không đáng bao nhiêu tiền, cũng không có nhãn hiệu. Chỉ là… chỉ là phần thưởng rút thăm trúng thưởng ở cửa hàng thôi, cậu có thể tự mở ngọc trai, rồi tốn vài chục tệ để người ta làm thành hoa tai hay gì đó cho cậu.”
“Ưm….. thế thì cậu rất là may mắn nha.” Âu Dương Nguyệt lẩm bẩm nói: “Hai viên trân châu to như nhau, độ sáng cũng rất tốt. Màu sắc đậm nhạt vừa đúng, rất đẹp đấy.”
“Ưm… ưm cũng được đi.” Kiều Sơ Hạ hàm hồ nói.
Cô ấy giống như không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa: “Tớ mệt quá, ngày mai muốn dậy sớm nữa, ngủ trước nha.”
“Mơ đẹp nha Hạ Hạ.” Giọng nói của Âu Dương Nguyệt cũng trở nên có chút hàm hồ, cô ấy cũng rất nhanh đã nặng nề chìm vào mộng đẹp.
Thứ sáu trước khi khai giảng mỗi học kỳ, lớp Tần Tịch thường sẽ mở một cuộc họp thường lệ.
Cố vấn thầy Ngụy Túc sẽ kiểm kê sĩ số, sau đó giải thích ngắn gọn về các khóa học của họ trong học kỳ tới hoặc một số hoạt động quan trọng sẽ được tổ chức thường xuyên trong học kỳ.
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc bốn người Tần Tịch tới phòng học, bạn học trong lớp tới cũng gần hết rồi.
Ngoài năm bạn gái tối qua cùng ăn cơm với nhau ra, những bạn học khác vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tịch sau một ký nghỉ đông.
Ánh mắt mọi người, trong nháy mắt đều nhất trí tập trung trên người các cô.
Phòng học an tĩnh trong chốc lát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.