Chương 357:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Chủ động hôn cô là anh ta, hẹn cô cũng là anh ta.
Cho dù là nụ hôn tối hôm đó chỉ do tâm tình kích động bởi hơi cồn nên sinh ra ảo giác.
Cũng có thể giải thích mà, tự nhiên thoải mái nói chúng ta vẫn giữ mối quan hệ cấp trên cấp dưới, chúng ta không hợp nhau.
Tần Tịch cũng có nói gì đâu.
Nhưng mà Tạ Liên Thành bắt đầu trốn cô.
Bắt đầu như có như không loại bỏ cô ra khỏi đội nhóm nòng cốt của công ty.
Những người vốn ghen ghét Tần Tịch đó, đương nhiên nhìn ra thái độ thay đổi của boss.
Cho dù cô không có thu hoạch gì về tình yêu nhưng cũng còn có sự nghiệp an ủi.
Trong một đêm, sự nghiệp cũng bắt đầu xuất hiện sụp đổ.
Trong khoảng thời gian đó, Tần Tịch đổ bệnh.
Cô nhập viện, đương nhiên có đồng nghiệp quan hệ tốt trong công ty tới thăm cô.
Nhưng mà đồng nghiệp có tốt thế nào, cũng không đến nỗi có thể thổ lộ tình cảm được.
Cuối cùng vẫn là Đường Lăng tới ở bên cạnh cô, cô ấy đang bận rộn công việc trước sau, chạy cả nửa thành phố A, vào lúc Tần Tịch cần nhất, mang tới một lồng cháo Kiều Sơ Hạ đích thân hầm.
Cô nằm viện 5 ngày, Đường Lăng tới 5 ngày.
Mỗi ngày đều mang tới cháo và rau ăn kèm khác nhau.
Cá lát, canh gà thanh đạm, cồi sò…. Ngay cả cháo trứng đơn giản cũng nấu rất ngon miệng.
Lúc xuất viện, Tần Tịch nghĩ, kiếp sau có lẽ muốn đổi phương pháp chọn.
Kết quả cô lại ngỏm.
Thế giới gian dối này!
Hồi ức đến đây kết thúc, Tần Tịch ngước mắt nhìn về phía Tạ Liên Thành, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
“Thầy Tạ.” Cô nghiêng nghiêng đầu, “Thầy nhìn có vẻ gầy đi, gần đây công việc rất bận rộn ạ?”
Tạ Liên Thành bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn về phía Tần Tịch, giống như không dám tin đối phương vậy mà lại còn quan tâm tới mình như vậy.
“Ừ.” Anh ta ngẩn ra hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, “Có chút bận.”
“Thầy Tạ cũng phải giữ gìn sức khỏe.” Tần Tịch hơi mỉm cười với anh ta.
Cô lẩm bẩm, giống như nói cho mình, lại giống như nói cho Tạ Liên Thành nghe,
“Mấy hôm trước em ở trong phòng thí nghiệm, có lẽ trong khoảng thời gian này không được ngủ ngon, lúc cầm uống nghiệm tý nữa thì ngủ quên, lúc đó ống nghiệm rơi xuống đất, làm em giật cả mình.”
“Em không sao chứ?” Tạ Liên Thành trong lòng nhảy dựng, vội vàng hỏi.
“Không sao ạ.” Tần Tịch cười với anh ta, “May mà là cái ống nghiệm không, nếu có thuốc thử thì, không được tốt cho lắm.”
“Tần Tịch.” Tạ Liên Thành khẽ thở dài.
Anh ta không biết mình nên nói gì mới phải.
Trên thực tế, thật ra trước giờ anh ta chưa từng tốn tâm tư đi tìm hiểu Tần Tịch.
Chỉ là cảm thấy, cô gái nhỏ này sẽ mãi ở bên cạnh mình, vừa quay đầu là nhìn thấy rồi.
Có lẽ vì quá quen với sự tồn tại của cô, đối phương giống như không khí vậy, sẽ không khiến mình cố tình để ý tới, rồi lại tồn tại lúc nào không hay.
“Cùng ngày hôm đó đàn anh Ngô phạt em chép lại nội quy phòng thí nghiệm một lần, đọc lại một lần.” Tần Tịch xấu hổ le lưỡi, “Chẳng qua em cũng biết đàn anh là vì tốt cho bọn em. Phòng thí nghiệm vốn rất nguy hiểm, sự cố dễ dàng xảy ra, hơi không để ý chút thôi là có chuyện rồi.”
“Thầy nói xem có phải không? Thầy Tạ?” ánh mắt Tần Tịch sáng quắc lên nhìn Tạ Liên Thành, không muốn bỏ qua chút xíu thay đổi nào trên mặt đối phương.
“Ừ.” Tạ Liên Thành gật gật đầu: “Đàn anh em nói không sai, em phải…. tự chăm sóc tốt cho mình.”
Nhìn đi, tới ngay cả việc quan tâm hỏi han, cũng rất gượng gạo.
Tạ Liên Thành có chút bi ai nghĩ.
Tâm tư anh ta dành cho Tần Tịch quá ít.
Tần Tịch có hơi thất vọng.
Vẻ mặt của Tạ Liên Thành nhìn không ra chút manh mối nào, thậm chí có hơi mất hồn mất vía.
Anh ta biết hay là không biết, chuyện sau này xảy ra với đàn anh Ngô?
Đúng lúc này, phục vụ mang thức ăn ngon lên.
Đồ ăn vừa lên bàn, mùi hương liền đập vào mặt, đúng là sắc hương vị đều đầy đủ.
Cô thích ăn những thứ như này à?
Tạ Liên Thành nhìn Tần Tịch gọi thêm hai món ăn.
Bồ câu non hấp, còn có một phần tôm bóc nõn xào rau cải.
Anh ta cũng không biết khẩu vị của Tần Tịch.
Trong lòng Tạ Liên Thành yên lặng ghi nhớ hai món ăn này.
Nửa năm nay, anh ta bị Lạc Phỉ ép sát từng bước, đúng là không có thời gian đi gặp Tần Tịch.
Chẳng qua không sao hết, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ phản kích toàn diện, đánh bại Lạc Phỉ hoàn toàn.
Đến lúc đó anh ta sẽ có nhiều thời gian.
Không vội.
Ai người yên lặng ăn cơm, tráng miệng, cuối cùng phục vụ bưng lên hai tách trà xanh.
Cho dù là nụ hôn tối hôm đó chỉ do tâm tình kích động bởi hơi cồn nên sinh ra ảo giác.
Cũng có thể giải thích mà, tự nhiên thoải mái nói chúng ta vẫn giữ mối quan hệ cấp trên cấp dưới, chúng ta không hợp nhau.
Tần Tịch cũng có nói gì đâu.
Nhưng mà Tạ Liên Thành bắt đầu trốn cô.
Bắt đầu như có như không loại bỏ cô ra khỏi đội nhóm nòng cốt của công ty.
Những người vốn ghen ghét Tần Tịch đó, đương nhiên nhìn ra thái độ thay đổi của boss.
Cho dù cô không có thu hoạch gì về tình yêu nhưng cũng còn có sự nghiệp an ủi.
Trong một đêm, sự nghiệp cũng bắt đầu xuất hiện sụp đổ.
Trong khoảng thời gian đó, Tần Tịch đổ bệnh.
Cô nhập viện, đương nhiên có đồng nghiệp quan hệ tốt trong công ty tới thăm cô.
Nhưng mà đồng nghiệp có tốt thế nào, cũng không đến nỗi có thể thổ lộ tình cảm được.
Cuối cùng vẫn là Đường Lăng tới ở bên cạnh cô, cô ấy đang bận rộn công việc trước sau, chạy cả nửa thành phố A, vào lúc Tần Tịch cần nhất, mang tới một lồng cháo Kiều Sơ Hạ đích thân hầm.
Cô nằm viện 5 ngày, Đường Lăng tới 5 ngày.
Mỗi ngày đều mang tới cháo và rau ăn kèm khác nhau.
Cá lát, canh gà thanh đạm, cồi sò…. Ngay cả cháo trứng đơn giản cũng nấu rất ngon miệng.
Lúc xuất viện, Tần Tịch nghĩ, kiếp sau có lẽ muốn đổi phương pháp chọn.
Kết quả cô lại ngỏm.
Thế giới gian dối này!
Hồi ức đến đây kết thúc, Tần Tịch ngước mắt nhìn về phía Tạ Liên Thành, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
“Thầy Tạ.” Cô nghiêng nghiêng đầu, “Thầy nhìn có vẻ gầy đi, gần đây công việc rất bận rộn ạ?”
Tạ Liên Thành bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn về phía Tần Tịch, giống như không dám tin đối phương vậy mà lại còn quan tâm tới mình như vậy.
“Ừ.” Anh ta ngẩn ra hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, “Có chút bận.”
“Thầy Tạ cũng phải giữ gìn sức khỏe.” Tần Tịch hơi mỉm cười với anh ta.
Cô lẩm bẩm, giống như nói cho mình, lại giống như nói cho Tạ Liên Thành nghe,
“Mấy hôm trước em ở trong phòng thí nghiệm, có lẽ trong khoảng thời gian này không được ngủ ngon, lúc cầm uống nghiệm tý nữa thì ngủ quên, lúc đó ống nghiệm rơi xuống đất, làm em giật cả mình.”
“Em không sao chứ?” Tạ Liên Thành trong lòng nhảy dựng, vội vàng hỏi.
“Không sao ạ.” Tần Tịch cười với anh ta, “May mà là cái ống nghiệm không, nếu có thuốc thử thì, không được tốt cho lắm.”
“Tần Tịch.” Tạ Liên Thành khẽ thở dài.
Anh ta không biết mình nên nói gì mới phải.
Trên thực tế, thật ra trước giờ anh ta chưa từng tốn tâm tư đi tìm hiểu Tần Tịch.
Chỉ là cảm thấy, cô gái nhỏ này sẽ mãi ở bên cạnh mình, vừa quay đầu là nhìn thấy rồi.
Có lẽ vì quá quen với sự tồn tại của cô, đối phương giống như không khí vậy, sẽ không khiến mình cố tình để ý tới, rồi lại tồn tại lúc nào không hay.
“Cùng ngày hôm đó đàn anh Ngô phạt em chép lại nội quy phòng thí nghiệm một lần, đọc lại một lần.” Tần Tịch xấu hổ le lưỡi, “Chẳng qua em cũng biết đàn anh là vì tốt cho bọn em. Phòng thí nghiệm vốn rất nguy hiểm, sự cố dễ dàng xảy ra, hơi không để ý chút thôi là có chuyện rồi.”
“Thầy nói xem có phải không? Thầy Tạ?” ánh mắt Tần Tịch sáng quắc lên nhìn Tạ Liên Thành, không muốn bỏ qua chút xíu thay đổi nào trên mặt đối phương.
“Ừ.” Tạ Liên Thành gật gật đầu: “Đàn anh em nói không sai, em phải…. tự chăm sóc tốt cho mình.”
Nhìn đi, tới ngay cả việc quan tâm hỏi han, cũng rất gượng gạo.
Tạ Liên Thành có chút bi ai nghĩ.
Tâm tư anh ta dành cho Tần Tịch quá ít.
Tần Tịch có hơi thất vọng.
Vẻ mặt của Tạ Liên Thành nhìn không ra chút manh mối nào, thậm chí có hơi mất hồn mất vía.
Anh ta biết hay là không biết, chuyện sau này xảy ra với đàn anh Ngô?
Đúng lúc này, phục vụ mang thức ăn ngon lên.
Đồ ăn vừa lên bàn, mùi hương liền đập vào mặt, đúng là sắc hương vị đều đầy đủ.
Cô thích ăn những thứ như này à?
Tạ Liên Thành nhìn Tần Tịch gọi thêm hai món ăn.
Bồ câu non hấp, còn có một phần tôm bóc nõn xào rau cải.
Anh ta cũng không biết khẩu vị của Tần Tịch.
Trong lòng Tạ Liên Thành yên lặng ghi nhớ hai món ăn này.
Nửa năm nay, anh ta bị Lạc Phỉ ép sát từng bước, đúng là không có thời gian đi gặp Tần Tịch.
Chẳng qua không sao hết, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ phản kích toàn diện, đánh bại Lạc Phỉ hoàn toàn.
Đến lúc đó anh ta sẽ có nhiều thời gian.
Không vội.
Ai người yên lặng ăn cơm, tráng miệng, cuối cùng phục vụ bưng lên hai tách trà xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.