Chương 359:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Tần Tịch vẫn cứ nhếch nhếch khóe môi, ý cười nhàn nhạt lan trong đáy mắt: “Có một buổi tối, đàn chị Tô Nhiễm uống say, chị ấy nói với em, thầy muốn chia tay với chị ấy, bởi vì thầy làm chuyện có lỗi với một cô gái. Cả đời này thầy chỉ có thể dùng để trả nợ cho cô gái kia, thầy nợ người đó quá nhiều. Đàn chị Tô Nhiễm rất tức giận, chị ấy cảm thấy thầy đang lừa chị ấy, đang qua loa có lệ với chị ấy.”
Tạ Liên Thành đã xấu hổ không nói lên lời.
Mấy lời này được nói ra từ trong miệng Tần Tịch, hẳn là không phải thấy châm chọc đâu.
Mà là, làm cho anh ta cảm thấy xấu hổ không nói thành lời.
“Thầy Tạ….” Một tay Tần Tịch chống cằm, vẫn cười như không cười nhìn Tạ Liên Thành, “Cái người mà thầy có lỗi trong miệng đàn chị Tô Nhiễm kia, sẽ không phải là em chứ?”
Cơ thể Tạ Liên Thành cứng đờ, chật vật dời tầm mắt, không dám đối diện với Tần Tịch.
“Vì sao lại cảm thấy áy náy ạ?” Tần Tịch lẩm bẩm lầu bầu, “Thầy Tạ có chỗ nào có lỗi với em chứ?”
“Tần Tịch…” Tạ Liên Thành hận không có cái lỗ nào mà chui vào luôn cho rồi.
Bây giờ anh ta vô cùng vô cùng hối hận!
Không nên nói như vậy với Tô Nhiễm.
Ai biết Tô Nhiễm lại nói từ đầu chí cuối cho Tần Tịch nghe hết chứ?!
Đối phương còn nói ra hỏi anh ta.
“Chuyện này…..” Anh ta há miệng thở dốc, muốn giải thích, rồi lại không biết nói sao cho phải.
Cô gái nhỏ trước mặt nhìn qua, vẫn ngọt ngào như vậy.
Đôi mắt rất lớn, giống nhau nho đen, vừa lanh lợi lại trong sáng.
Lông mi rất dài, mũi thẳng tắp, sắc môi nhàn nhạt, nhìn giống như cả con người cô ngọt ngào vậy.
Không thì sao lúc đó anh ta lại không khống chế được mình, cứ thế hôn xuống.
Nhưng mà bây giờ, cô gái nhỏ đáng yêu ngọt ngào ấy.
Khi nói ra những lời như vậy, ngược lại mang đến lực sát thương cực lớn.
Gấp đôi luôn!
“Để em nghĩ xem nào.” Tần Tịch vẫn nâng má.
“Tần Tịch……” Tạ Liên Thành dở khóc dở cười.
Cho dù có nghĩ nát óc, Tần Tịch cũng không thể tưởng tượng nổi.
Những chuyện đó còn chưa có xảy ra, nếu không phải anh ta trọng sinh, còn mang theo ký ức lúc trước, bây giờ anh ta với Tần Tịch mà nói, có lẽ chỉ là người qua đường bình thường nhất thôi.
Hoặc là nói, mình chỉ là truyền thuyết ở đại học A trong miệng các bạn học.
Ngẫu nhiên Tần Tịch sẽ nghe được những nhân vật phong vân trong trường mà thôi.
Đời trước, thời gian bạn họ gặp nhau, còn là hai ba năm kìa.
“Ừmmmmmm…..” Tần Tịch nghiêm túc suy nghĩ.
Tạ Liên Thành nhìn thấy lại muốn cười, cảm thấy rất đáng yêu.
“Tần Tịch….” Anh ta lắc đầu, “Em không cần nghĩ, người này…..”
“Có phải bởi vì?” Tần Tịch lại ngắt lời anh ta.
Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thời tiết hôm nay không được tốt cho lắm, cả bầu trời đều âm u.
Không một gợn mây và sương mù, núi xanh bát ngát, có cảm giác uy nghiêm khó tả.
“Tự mình chủ động hẹn người ta, để người ta đợi cả ngày….” Tần Tịch mỉm cười quay đầu, nhìn Tạ Liên Thành: “Xong việc rồi đến cả một câu xin lỗi cũng không nói?”
“Tần…… Tịch……” Tạ Liên Thành ngơ ngẩn một chút.
“Hay lại là…..” Tần Tịch cười cong cong mắt, che khuất tinh quang trong mắt cô: “Bản thân uống say rồi nương theo cảm giác say hôn người khác sau đó cảm thấy hối hận. Rồi lại thêm là ông chủ của công ty kia sau khi lấy được hạng mục lớn thì vắt chanh bỏ vỏ muốn đuổi công thân đi cơ mà lại ngại mất mặt, cho nên chọn cách lạnh nhạt từ từ, đẩy người ta ra khỏi vòng quản lý trung tâm….. nhỉ…..”
Tần Tịch còn gật gật đầu: “Mắt không thấy tâm không phiền, cũng có thể tránh cho đối phương bởi vậy trở mặt, tạo ra tổn thất gì cho công ty.”
“Tần Tịch……” Tạ Liên Thành lẩm bẩm gọi.
Trong nháy mắt, trong đầu anh ta như một cơn lốc xoay, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu.
Cuối cùng, lại bình tĩnh lại.
“Lại có thể là….” Tần Tịch rũ mắt xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn vài cái: “Tốt xấu gì cũng là người theo anh lâu như vậy. Tạ tổng…..”
Xưng hô của cô thay đổi: “Cô ấy không phản bội công ty, cũng không làm tổn thương anh. Cho dù không có công lao cũng có khổ lao nhỉ? Sau khi trúng đạn gọi xe cứu thương tới dùm cũng không được nữa à?”
“…… Tần Tịch……” Tạ Liên Thành đơ toàn tập.
Anh ta ngơ ngẩn nhìn Tần Tịch, lại nhìn thấy cô gái nhỏ cười cười.
Ánh mắt cô vẫn sáng, nhìn thẳng vào mắt Tạ Liên Thành: “Tôi nói đúng không?”
“Em đều nhớ rõ…. Em?” Đột nhiên Tạ Liên Thành đứng bật lên.
Anh ta duỗi tay, thình lình nắm lấy tay Tần Tịch.
Cảm xúc ấm áp truyền đến trong lòng bàn tay, da thịt mềm mại cọ vào lòng bàn tay của anh ta.
Cô còn sống!
Nhớ rõ hết tất cả!
Cô ……
Vậy có phải cô……
Trong đầu Tạ Liên Thành như mớ bòng bong.
Anh ta trước giờ đều nhớ rõ, vào lúc anh ta vội vàng chạy lại, nhìn thấy Tần Tịch ngã trên mặt đất, cả cảm giác tim ngừng đập này.
Tạ Liên Thành đã xấu hổ không nói lên lời.
Mấy lời này được nói ra từ trong miệng Tần Tịch, hẳn là không phải thấy châm chọc đâu.
Mà là, làm cho anh ta cảm thấy xấu hổ không nói thành lời.
“Thầy Tạ….” Một tay Tần Tịch chống cằm, vẫn cười như không cười nhìn Tạ Liên Thành, “Cái người mà thầy có lỗi trong miệng đàn chị Tô Nhiễm kia, sẽ không phải là em chứ?”
Cơ thể Tạ Liên Thành cứng đờ, chật vật dời tầm mắt, không dám đối diện với Tần Tịch.
“Vì sao lại cảm thấy áy náy ạ?” Tần Tịch lẩm bẩm lầu bầu, “Thầy Tạ có chỗ nào có lỗi với em chứ?”
“Tần Tịch…” Tạ Liên Thành hận không có cái lỗ nào mà chui vào luôn cho rồi.
Bây giờ anh ta vô cùng vô cùng hối hận!
Không nên nói như vậy với Tô Nhiễm.
Ai biết Tô Nhiễm lại nói từ đầu chí cuối cho Tần Tịch nghe hết chứ?!
Đối phương còn nói ra hỏi anh ta.
“Chuyện này…..” Anh ta há miệng thở dốc, muốn giải thích, rồi lại không biết nói sao cho phải.
Cô gái nhỏ trước mặt nhìn qua, vẫn ngọt ngào như vậy.
Đôi mắt rất lớn, giống nhau nho đen, vừa lanh lợi lại trong sáng.
Lông mi rất dài, mũi thẳng tắp, sắc môi nhàn nhạt, nhìn giống như cả con người cô ngọt ngào vậy.
Không thì sao lúc đó anh ta lại không khống chế được mình, cứ thế hôn xuống.
Nhưng mà bây giờ, cô gái nhỏ đáng yêu ngọt ngào ấy.
Khi nói ra những lời như vậy, ngược lại mang đến lực sát thương cực lớn.
Gấp đôi luôn!
“Để em nghĩ xem nào.” Tần Tịch vẫn nâng má.
“Tần Tịch……” Tạ Liên Thành dở khóc dở cười.
Cho dù có nghĩ nát óc, Tần Tịch cũng không thể tưởng tượng nổi.
Những chuyện đó còn chưa có xảy ra, nếu không phải anh ta trọng sinh, còn mang theo ký ức lúc trước, bây giờ anh ta với Tần Tịch mà nói, có lẽ chỉ là người qua đường bình thường nhất thôi.
Hoặc là nói, mình chỉ là truyền thuyết ở đại học A trong miệng các bạn học.
Ngẫu nhiên Tần Tịch sẽ nghe được những nhân vật phong vân trong trường mà thôi.
Đời trước, thời gian bạn họ gặp nhau, còn là hai ba năm kìa.
“Ừmmmmmm…..” Tần Tịch nghiêm túc suy nghĩ.
Tạ Liên Thành nhìn thấy lại muốn cười, cảm thấy rất đáng yêu.
“Tần Tịch….” Anh ta lắc đầu, “Em không cần nghĩ, người này…..”
“Có phải bởi vì?” Tần Tịch lại ngắt lời anh ta.
Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thời tiết hôm nay không được tốt cho lắm, cả bầu trời đều âm u.
Không một gợn mây và sương mù, núi xanh bát ngát, có cảm giác uy nghiêm khó tả.
“Tự mình chủ động hẹn người ta, để người ta đợi cả ngày….” Tần Tịch mỉm cười quay đầu, nhìn Tạ Liên Thành: “Xong việc rồi đến cả một câu xin lỗi cũng không nói?”
“Tần…… Tịch……” Tạ Liên Thành ngơ ngẩn một chút.
“Hay lại là…..” Tần Tịch cười cong cong mắt, che khuất tinh quang trong mắt cô: “Bản thân uống say rồi nương theo cảm giác say hôn người khác sau đó cảm thấy hối hận. Rồi lại thêm là ông chủ của công ty kia sau khi lấy được hạng mục lớn thì vắt chanh bỏ vỏ muốn đuổi công thân đi cơ mà lại ngại mất mặt, cho nên chọn cách lạnh nhạt từ từ, đẩy người ta ra khỏi vòng quản lý trung tâm….. nhỉ…..”
Tần Tịch còn gật gật đầu: “Mắt không thấy tâm không phiền, cũng có thể tránh cho đối phương bởi vậy trở mặt, tạo ra tổn thất gì cho công ty.”
“Tần Tịch……” Tạ Liên Thành lẩm bẩm gọi.
Trong nháy mắt, trong đầu anh ta như một cơn lốc xoay, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu.
Cuối cùng, lại bình tĩnh lại.
“Lại có thể là….” Tần Tịch rũ mắt xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn vài cái: “Tốt xấu gì cũng là người theo anh lâu như vậy. Tạ tổng…..”
Xưng hô của cô thay đổi: “Cô ấy không phản bội công ty, cũng không làm tổn thương anh. Cho dù không có công lao cũng có khổ lao nhỉ? Sau khi trúng đạn gọi xe cứu thương tới dùm cũng không được nữa à?”
“…… Tần Tịch……” Tạ Liên Thành đơ toàn tập.
Anh ta ngơ ngẩn nhìn Tần Tịch, lại nhìn thấy cô gái nhỏ cười cười.
Ánh mắt cô vẫn sáng, nhìn thẳng vào mắt Tạ Liên Thành: “Tôi nói đúng không?”
“Em đều nhớ rõ…. Em?” Đột nhiên Tạ Liên Thành đứng bật lên.
Anh ta duỗi tay, thình lình nắm lấy tay Tần Tịch.
Cảm xúc ấm áp truyền đến trong lòng bàn tay, da thịt mềm mại cọ vào lòng bàn tay của anh ta.
Cô còn sống!
Nhớ rõ hết tất cả!
Cô ……
Vậy có phải cô……
Trong đầu Tạ Liên Thành như mớ bòng bong.
Anh ta trước giờ đều nhớ rõ, vào lúc anh ta vội vàng chạy lại, nhìn thấy Tần Tịch ngã trên mặt đất, cả cảm giác tim ngừng đập này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.