Chương 366:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Trong khoảng thời gian này cả nhà bọn họ chỉ ru rú trong nhà, nếu không đi tới đâu cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng.
Chuyện như này xảy ra, đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của Tô gia.
Nhưng mà bọn họ với Tạ gia quen biết lâu năm, hai nhà đã thân thiết không thể phân biệt.
Bằng không thì, sợ là sẽ càng thảm hại hơn.
Tạ liên thành biết tô triệt trong lòng những cái đó tính kế, bất quá hắn không có làm rõ.
Tạ Liên Thành biết những toan tính trong lòng Tô Triệt, chẳng qua anh ta không có nói rõ ra.
Với Tô Nhiễm, dù sao anh ta vẫn có chút áy náy.
Cô ấy tuy là tùy hứng, tính cách như con nít, nhưng mà cũng toàn tâm toàn ý với mình.
Là anh ta thay lòng trước, sau đó lại do dự, kết quả hại Tần Tịch, thật ra cũng liên lụy tới Tô Nhiễm.
Sau khi Tạ Liên Thành nói rõ lời chia tay, cô lại một thân một mình ra nước ngoài, tiếp tục việc học chưa xong của mình.
Tô Nhiễm chủ động làm hòa.
Nhưng mà lúc đó Tần Tịch đã đi rồi, Tạ Liên Thành nhìn thấy cô ấy sẽ nhớ tới Tần Tịch, căn bản không muốn có bất cứ liên hệ nào với cô ấy nữa.
Hai người ít liên lạc dần đi, tuy là vẫn còn làm ăn qua lại với Tô gia, nhưng mà Tạ Liên Thành không còn muốn gặp lại Tô Nhiễm nữa.
Nghe nói, đối phương vẫn luôn không có yêu đương gì.
Cho nên sau khi trọng sinh, với cô em gái nhà bên lớn lên cùng nhau này, anh ta ít nhiều vẫn có chút áy náy.
Nhìn cô bị Lạc Phỉ đối xử như vậy, Tạ Liên Thành không thể nào mặc kệ được.
Anh ta vẫn nhịn không được ra tay giúp cô một lần.
Trong khoảng thời gian này Tô Triệt liên hệ với anh ta rất nhiều, một phần là hai nhà có hợp tác làm ăn.
Mặt khác là, Tô Triệt có lẽ vẫn còn hy vọng, anh ta có thể cùng em gái mình hòa hợp như trước.
Tạ Liên Thành biết rõ những toan tính đó trong lòng đối phương.
Chẳng qua anh ta chưa nói gì.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta nhìn màn hình di động từ từ tối đi.
Có hơi mệt mỏi ghé vào tay lái nghỉ ngơi một lát.
Mười phút sau, Tạ Liên Thành ngồi thẳng người, khởi động xe.
*
Chương trình học học kỳ sau của sinh viên năm hai học viện y, sắp xếp còn kín lịch hơn cả học kỳ 1.
Chỉ cần hai tòa núi lớn là chẩn bệnh và miễn dịch đè xuống, cũng đã khiến rất nhiều bạn học cảm thấy khổ không tả nổi.
Hơn nữa, họ còn mở ra một loạt các môn học về vi sinh vật, sinh lý, bệnh lý…v.v, tất cả mười môn học.
Lúc Tần Tịch đi tìm cố vấn thầy Ngụy Túc của bọn họ điều chỉnh lại thời khóa biểu, đúng lúc viện trưởng học viện y bọn họ cũng ở đó.
Ông là một người đàn ông trung niên thân thiết dễ gần, họ Thương.
Nhìn thấy Tần Tịch, viện trưởng Thương cười: “Tần Tịch, đúng lúc chúng ta đang nói tới em, lại đây nào.”
Ông vẫy vẫy tay với Tần Tịch, bảo cô đi vào.
“Viện trưởng Thương, chào thầy ạ,” Trong tay Tần Tịch còn cầm thời khóa biểu.
Viện trưởng Thương thuận tay cầm lấy.
Ông đương nhiên là hiểu rõ kế hoạch đào tạo cho sinh viên của học viện mình, nhìn vào các môn học dày đặc rõ ràng không nên xuất hiện trong chương trình giảng dạy năm hai.
Viện trưởng Thương hơi kinh ngạc.
Ông liếc nhìn Tần Tịch một cái: “Đây là muốn học trước nhiều môn thế này à?”
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Này…. Chương trình học năm hai của các em đã sếp khá kín rồi, em có sắp xếp được thời gian không?”
Viện trưởng Thương vừa hỏi, vừa nhìn về phía Ngụy Túc.
Ngụy Túc dở khóc dở cười: “Đúng vậy, em cũng không biết em ấy sốt ruột cái gì nữa. Thời khóa biểu này, em nhìn thấy cũng không thở nổi rồi.”
“Tần Tịch.” Viện trưởng Thương nhận lại thời khóa biểu, “Lần này thầy đi họp ở Thụy Sĩ, gặp phải giáo sư Trương. Ông ấy còn nhớ rõ em, cũng bảo thầy nhớ nhắc nhở em, ông ấy còn đang chờ em thi nghiên cứu sinh của ông ấy đấy.”
Thầy ấy nhìn Tần Tịch: “Y học đôi khi không có con đường tắt để đi. Đây không chỉ là môn học đòi hỏi chúng ta phải học hỏi nhiều kiến thức mà còn là môn học thực nghiệm. Cần rất nhiều thời gian, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, sau đó mới có thể học tốt được. Em chắc chắn, thực sự cần học trước nhiều môn thế sao?”
“Em biết ạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô cũng hơi ngại ngùng: “Những nghiên cứu lâm sàng sau này em sẽ không giảm thời gian, nhưng những môn cơ sở, em muốn nhanh chóng hoàn thành.”
“Thầy biết từ lúc em nhập học tới giờ, những môn cơ sở đều đạt điểm tối đa, rất có phong thái của đàn anh Ngô tụi em năm đó. Nhưng mà em… còn chưa đủ 19 tuổi nhỉ?” viện trưởng Thương không hiểu lắm: “Cứ gấp gáp như vậy à?”
“Gấp ạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Ngụy Túc: “……”
“Aiz….” Ông thở dài, “Tần Tịch này, tương lai em sẽ biết. Khoảng thời gian đi học là những năm tháng tốt đẹp nhất của đời người. Em cứ gấp gáp tốt nghiệp như vậy, tương lai đừng có hối hận nha.”
“Ha ha.” Viện trưởng Thương cũng cười.
Chẳng qua với lựa chọn của sinh viên, ông vẫn sẵn lòng tôn trọng.
Viện trưởng Thương đổi đề tài, cũng không rối rắm chuyện này nữa.
Ông nhin Tần Tịch đánh giá trên dưới một vòng, quay đầu cười như không cười nói giỡn với Ngụy Túc, “Cho nên nói á, lần trước tôi đệ trình kế hoạch đào tạo của học viện mình, có người cảm thấy tôi sếp lịch học quá dày, sinh viên áp lực quá lớn.
Chuyện như này xảy ra, đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của Tô gia.
Nhưng mà bọn họ với Tạ gia quen biết lâu năm, hai nhà đã thân thiết không thể phân biệt.
Bằng không thì, sợ là sẽ càng thảm hại hơn.
Tạ liên thành biết tô triệt trong lòng những cái đó tính kế, bất quá hắn không có làm rõ.
Tạ Liên Thành biết những toan tính trong lòng Tô Triệt, chẳng qua anh ta không có nói rõ ra.
Với Tô Nhiễm, dù sao anh ta vẫn có chút áy náy.
Cô ấy tuy là tùy hứng, tính cách như con nít, nhưng mà cũng toàn tâm toàn ý với mình.
Là anh ta thay lòng trước, sau đó lại do dự, kết quả hại Tần Tịch, thật ra cũng liên lụy tới Tô Nhiễm.
Sau khi Tạ Liên Thành nói rõ lời chia tay, cô lại một thân một mình ra nước ngoài, tiếp tục việc học chưa xong của mình.
Tô Nhiễm chủ động làm hòa.
Nhưng mà lúc đó Tần Tịch đã đi rồi, Tạ Liên Thành nhìn thấy cô ấy sẽ nhớ tới Tần Tịch, căn bản không muốn có bất cứ liên hệ nào với cô ấy nữa.
Hai người ít liên lạc dần đi, tuy là vẫn còn làm ăn qua lại với Tô gia, nhưng mà Tạ Liên Thành không còn muốn gặp lại Tô Nhiễm nữa.
Nghe nói, đối phương vẫn luôn không có yêu đương gì.
Cho nên sau khi trọng sinh, với cô em gái nhà bên lớn lên cùng nhau này, anh ta ít nhiều vẫn có chút áy náy.
Nhìn cô bị Lạc Phỉ đối xử như vậy, Tạ Liên Thành không thể nào mặc kệ được.
Anh ta vẫn nhịn không được ra tay giúp cô một lần.
Trong khoảng thời gian này Tô Triệt liên hệ với anh ta rất nhiều, một phần là hai nhà có hợp tác làm ăn.
Mặt khác là, Tô Triệt có lẽ vẫn còn hy vọng, anh ta có thể cùng em gái mình hòa hợp như trước.
Tạ Liên Thành biết rõ những toan tính đó trong lòng đối phương.
Chẳng qua anh ta chưa nói gì.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta nhìn màn hình di động từ từ tối đi.
Có hơi mệt mỏi ghé vào tay lái nghỉ ngơi một lát.
Mười phút sau, Tạ Liên Thành ngồi thẳng người, khởi động xe.
*
Chương trình học học kỳ sau của sinh viên năm hai học viện y, sắp xếp còn kín lịch hơn cả học kỳ 1.
Chỉ cần hai tòa núi lớn là chẩn bệnh và miễn dịch đè xuống, cũng đã khiến rất nhiều bạn học cảm thấy khổ không tả nổi.
Hơn nữa, họ còn mở ra một loạt các môn học về vi sinh vật, sinh lý, bệnh lý…v.v, tất cả mười môn học.
Lúc Tần Tịch đi tìm cố vấn thầy Ngụy Túc của bọn họ điều chỉnh lại thời khóa biểu, đúng lúc viện trưởng học viện y bọn họ cũng ở đó.
Ông là một người đàn ông trung niên thân thiết dễ gần, họ Thương.
Nhìn thấy Tần Tịch, viện trưởng Thương cười: “Tần Tịch, đúng lúc chúng ta đang nói tới em, lại đây nào.”
Ông vẫy vẫy tay với Tần Tịch, bảo cô đi vào.
“Viện trưởng Thương, chào thầy ạ,” Trong tay Tần Tịch còn cầm thời khóa biểu.
Viện trưởng Thương thuận tay cầm lấy.
Ông đương nhiên là hiểu rõ kế hoạch đào tạo cho sinh viên của học viện mình, nhìn vào các môn học dày đặc rõ ràng không nên xuất hiện trong chương trình giảng dạy năm hai.
Viện trưởng Thương hơi kinh ngạc.
Ông liếc nhìn Tần Tịch một cái: “Đây là muốn học trước nhiều môn thế này à?”
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Này…. Chương trình học năm hai của các em đã sếp khá kín rồi, em có sắp xếp được thời gian không?”
Viện trưởng Thương vừa hỏi, vừa nhìn về phía Ngụy Túc.
Ngụy Túc dở khóc dở cười: “Đúng vậy, em cũng không biết em ấy sốt ruột cái gì nữa. Thời khóa biểu này, em nhìn thấy cũng không thở nổi rồi.”
“Tần Tịch.” Viện trưởng Thương nhận lại thời khóa biểu, “Lần này thầy đi họp ở Thụy Sĩ, gặp phải giáo sư Trương. Ông ấy còn nhớ rõ em, cũng bảo thầy nhớ nhắc nhở em, ông ấy còn đang chờ em thi nghiên cứu sinh của ông ấy đấy.”
Thầy ấy nhìn Tần Tịch: “Y học đôi khi không có con đường tắt để đi. Đây không chỉ là môn học đòi hỏi chúng ta phải học hỏi nhiều kiến thức mà còn là môn học thực nghiệm. Cần rất nhiều thời gian, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, sau đó mới có thể học tốt được. Em chắc chắn, thực sự cần học trước nhiều môn thế sao?”
“Em biết ạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô cũng hơi ngại ngùng: “Những nghiên cứu lâm sàng sau này em sẽ không giảm thời gian, nhưng những môn cơ sở, em muốn nhanh chóng hoàn thành.”
“Thầy biết từ lúc em nhập học tới giờ, những môn cơ sở đều đạt điểm tối đa, rất có phong thái của đàn anh Ngô tụi em năm đó. Nhưng mà em… còn chưa đủ 19 tuổi nhỉ?” viện trưởng Thương không hiểu lắm: “Cứ gấp gáp như vậy à?”
“Gấp ạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Ngụy Túc: “……”
“Aiz….” Ông thở dài, “Tần Tịch này, tương lai em sẽ biết. Khoảng thời gian đi học là những năm tháng tốt đẹp nhất của đời người. Em cứ gấp gáp tốt nghiệp như vậy, tương lai đừng có hối hận nha.”
“Ha ha.” Viện trưởng Thương cũng cười.
Chẳng qua với lựa chọn của sinh viên, ông vẫn sẵn lòng tôn trọng.
Viện trưởng Thương đổi đề tài, cũng không rối rắm chuyện này nữa.
Ông nhin Tần Tịch đánh giá trên dưới một vòng, quay đầu cười như không cười nói giỡn với Ngụy Túc, “Cho nên nói á, lần trước tôi đệ trình kế hoạch đào tạo của học viện mình, có người cảm thấy tôi sếp lịch học quá dày, sinh viên áp lực quá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.