Chương 372:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
“Người mới rồi kia, là anh họ cả của anh.” Anh im lặng một lát, đột nhiên nói không đầu không đuôi.
“Em biết.” Tần Tịch cười cười, “Anh ấy nói với em, còn giới thiệu tên mình là Ngô Hi Văn, gọi đàn anh là em út.”
Cô nhấp miệng cười khẽ, nói: “Cảm giác là một người rất thú vị.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Nếu là lúc giảng giải quá trình thí nghiệm, anh đã sớm có cả trăm cách.
Tùy tiện chọn một điểm đều có thể nói từ một ra ba.
Nhưng mà bây giờ, trong lúc nhất thời anh lại không biết nên giải thích hiểu lầm mới rồi như thế nào mới ổn.
“Anh cả anh rất thích nói giỡn.” Ngô Hi Ngạn do dự một lát, vẫn nói ra.
“Nhưng mà anh ấy không có ác ý, chỉ nói chơi vậy thôi.” Anh vội vàng bổ sung một câu.
“Ặc ặc.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô vẫn không rõ lắm, Ngô Hi Ngạn đuổi tới đây, là để nói vậy với mình à?
Trong lòng Tần Tịch đột nhiên động động.
Cô như nghĩ gì đó nhìn Ngô Hi Ngạn, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
“Cho nên….” Tần Tịch chớp chớp mắt, “Đàn anh lo lắng em hiểu lầm à?”
“Không có đi xem mắt.” Ngô Hi Ngạn nói: “Chị hai lừa anh tới ăn cơm với chị ấy, lâu lắm rồi chị ấy không về nước, anh muốn đi gặp chị ấy, ai biết đâu lại là một cô gái lạ hoắc. Anh giải thích rõ ràng rồi đi luôn.”
Tần Tịch: “……”
Cô nhìn chằm chằm Ngô Hi Ngạn một lát, nhịn không được cười thành tiếng: “Khó trách anh cả anh nói, cô gái kia tức đến mức cả ly cà phê cũng không uống xong.”
Tần Tịch hoàn toàn có thể tưởng tượng, Ngô Hi Ngạn giải thích như thế nào.
Chắc chắn là nghiêm trang nói với đối phương, không phải mình tới gặp cô.
Anh tới để gặp chị hai nhà mình, nếu chị hai không ở đây, vậy xin phép đi trước.
Ừ, có khi còn nói cho đối phương, để đối phương không cần khách sáo, bữa cơm này anh mời, cũng sẽ thanh toán, nhưng mà không ăn cùng với cô ấy được, tránh cho nảy sinh hiểu lầm không cần thiết.
Đàn anh Ngô rất hào phóng, trong xương cốt là một người giữ lễ.
Tần Tịch bị chọc cười bởi chính tưởng tượng của mình.
Cô cười tủm tỉm nhìn Ngô Hi Ngạn đang đứng trước mặt mình.
Thanh niên trong lĩnh vực chuyên môn của mình trước giờ vẫn rất thong dong trấn định, giờ trên khuôn mặt anh tuấn hiếm khi thấy… căng thẳng như này.
---- Đây không phải là vẻ mặt sẽ có trên mặt đàn anh Ngô vào những thời điểm quan trọng của thí nghiệm.
Tần Tịch nhịn không được cười nhè nhẹ: “Em biết rồi.”
Cô nói.
“Anh cả anh cố ý nói giỡn đấy.” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Anh ấy biết chuyện của em từ lâu rồi.”
“Hả?” Tần Tịch sửng sốt.
“Anh đã gọi điện thoại nói cho anh ấy, anh đang yêu.” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Anh ấy cũng biết là yêu đương với em.”
“Dạ???” Tần Tịch chớp chớp mắt.
Cô sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại.
Ý đàn anh Ngô là…..
A a a a a a!
Tần Tịch hơi muốn hét lên rồi đấy.
Nói như thế, mới rồi ở trên xe, lúc mình đĩnh đạc sốt ruột nói thay đàn anh Ngô.
Anh cả Ngô gia kia, chắc chắn là đang cười thầm trong bụng.
Hu hu hu hu……
Mới rồi cô còn cảm thấy hơi mất mát, cảm thấy đàn anh Ngô chưa nói chuyện của mình với người trong nhà, có thể là vì cảm thấy quá nhanh.
Bây giờ lại càng hy vọng, đàn anh Ngô đừng có nói gì với người trong nhà.
“Sao anh lại không nói cho em?!” Tần Tịch lại càng muốn biến thành nhóc xấu hổ rồi, “Mới rồi em trước mặt anh cả anh, mất mặt chết đi được.”
“Không đâu.” Ngô Hi Ngạn lắc đầu.
Anh nhìn Tần Tịch một cái, đối phương đỏ bừng cả mặt, trên mặt đầy sự xấu hổ.
Bộ dáng chân tay luống cuống đứng trước mặt mình, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng bình thường thong dong trấn định, cái gì cũng có thể làm được trong phòng thí nghiệm kia.
Có hơi……
Ngô Hi Ngạn ấp úng nói: “Anh cả anh bảo….”
Anh chần chờ, hơi căng thẳng chậm rãi nói: “Em, em rất đáng yêu.”
Mặt Tần Tịch nóng cháy luôn.
Tay Ngô Hi Ngạn giơ nên, nhẹ nhàng đặt lên đầu Tần Tịch.
Sợi tóc mềm mại cọ qua lòng bàn tay anh.
Hương cỏ thơm mát nhàn nhạt truyền tới từ ngọn tóc Tần Tịch.
Anh nhịn không được xoa xoa đầu cô: “Lo lắng em hiểu lầm.”
“Không có mà.” Tần Tịch lắc đầu.
Từ sau ngày hôm đó gặp Tạ Liên Thành, cô còn chưa gặp lại Ngô Hi Ngạn nữa.
Bọn họ đều bận quá.
Không phải có câu thơ như này sao, “Nếu tình đôi ta sắt son chung thủy, đâu cần sớm sớm chiều chiều cạnh nhau.*”
Bây giờ người đang đứng trước mặt mình, tay đối phương còn đang dịu dàng xoa xoa tóc mình.
Tần Tịch chỉ cảm thấy, đáy lòng cũng dần ấm áp hơn nhiều.
Còn mất mát nho nhỏ mới rồi, sớm đã bay theo làn gió đi xa lâu rồi.
Cô lại nghĩ tới những lời Tạ Liên Thành nói.
Tần Tịch ngơ ngẩn nhìn Ngô Hi Ngạn, thì ra trong cuối đời mình, cũng không phải tất cả mọi người đều từ bỏ cô.
Vẫn còn có người, dùng tất cả những gì mình có, muốn kéo dài sinh mệnh cho cô.
Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi, đột nhiên nở nụ cười.
Cô nhào vào lồng ngực Ngô Hi Ngạn, chôn đầu trong ngực đối phương.
Cánh tay cô ôm chặt lấy eo Ngô Hi Ngạn, cả khuôn mặt đều giấu trong hương thơm hoa cỏ thanh mát trên người đối phương.
Tần Tịch hít vào một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong lòng bình an, “Sau này, em sẽ không hiểu lầm đàn anh.”
Cô nhỏ giọng, lại kiên định nói: “Vĩnh viễn sẽ không.”
*Nguyên văn là: 两情若是久长时,又岂在朝朝暮暮. Đây là hai câu thơ cuối trong bài thơ鹊桥仙
纤云弄巧,飞星传恨,银汉迢迢暗度。金风玉露一相逢,便胜却人间无数。
柔情似水,佳期如梦,忍顾鹊桥归路。两情若是久长时,又岂在朝朝暮暮。
Dịch nghĩa:
Mây viền khoe đẹp,
Sao bay đưa hận,
Thầm qua sông Ngân vời vợi.
Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,
Hơn biết mấy người đời gần gụi.
Tình mềm tựa nước,
Hẹn đẹp như mơ,
Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.
Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,
Đâu cứ phải mai mai tối tối.
Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999
“Em biết.” Tần Tịch cười cười, “Anh ấy nói với em, còn giới thiệu tên mình là Ngô Hi Văn, gọi đàn anh là em út.”
Cô nhấp miệng cười khẽ, nói: “Cảm giác là một người rất thú vị.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Nếu là lúc giảng giải quá trình thí nghiệm, anh đã sớm có cả trăm cách.
Tùy tiện chọn một điểm đều có thể nói từ một ra ba.
Nhưng mà bây giờ, trong lúc nhất thời anh lại không biết nên giải thích hiểu lầm mới rồi như thế nào mới ổn.
“Anh cả anh rất thích nói giỡn.” Ngô Hi Ngạn do dự một lát, vẫn nói ra.
“Nhưng mà anh ấy không có ác ý, chỉ nói chơi vậy thôi.” Anh vội vàng bổ sung một câu.
“Ặc ặc.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô vẫn không rõ lắm, Ngô Hi Ngạn đuổi tới đây, là để nói vậy với mình à?
Trong lòng Tần Tịch đột nhiên động động.
Cô như nghĩ gì đó nhìn Ngô Hi Ngạn, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
“Cho nên….” Tần Tịch chớp chớp mắt, “Đàn anh lo lắng em hiểu lầm à?”
“Không có đi xem mắt.” Ngô Hi Ngạn nói: “Chị hai lừa anh tới ăn cơm với chị ấy, lâu lắm rồi chị ấy không về nước, anh muốn đi gặp chị ấy, ai biết đâu lại là một cô gái lạ hoắc. Anh giải thích rõ ràng rồi đi luôn.”
Tần Tịch: “……”
Cô nhìn chằm chằm Ngô Hi Ngạn một lát, nhịn không được cười thành tiếng: “Khó trách anh cả anh nói, cô gái kia tức đến mức cả ly cà phê cũng không uống xong.”
Tần Tịch hoàn toàn có thể tưởng tượng, Ngô Hi Ngạn giải thích như thế nào.
Chắc chắn là nghiêm trang nói với đối phương, không phải mình tới gặp cô.
Anh tới để gặp chị hai nhà mình, nếu chị hai không ở đây, vậy xin phép đi trước.
Ừ, có khi còn nói cho đối phương, để đối phương không cần khách sáo, bữa cơm này anh mời, cũng sẽ thanh toán, nhưng mà không ăn cùng với cô ấy được, tránh cho nảy sinh hiểu lầm không cần thiết.
Đàn anh Ngô rất hào phóng, trong xương cốt là một người giữ lễ.
Tần Tịch bị chọc cười bởi chính tưởng tượng của mình.
Cô cười tủm tỉm nhìn Ngô Hi Ngạn đang đứng trước mặt mình.
Thanh niên trong lĩnh vực chuyên môn của mình trước giờ vẫn rất thong dong trấn định, giờ trên khuôn mặt anh tuấn hiếm khi thấy… căng thẳng như này.
---- Đây không phải là vẻ mặt sẽ có trên mặt đàn anh Ngô vào những thời điểm quan trọng của thí nghiệm.
Tần Tịch nhịn không được cười nhè nhẹ: “Em biết rồi.”
Cô nói.
“Anh cả anh cố ý nói giỡn đấy.” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Anh ấy biết chuyện của em từ lâu rồi.”
“Hả?” Tần Tịch sửng sốt.
“Anh đã gọi điện thoại nói cho anh ấy, anh đang yêu.” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Anh ấy cũng biết là yêu đương với em.”
“Dạ???” Tần Tịch chớp chớp mắt.
Cô sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại.
Ý đàn anh Ngô là…..
A a a a a a!
Tần Tịch hơi muốn hét lên rồi đấy.
Nói như thế, mới rồi ở trên xe, lúc mình đĩnh đạc sốt ruột nói thay đàn anh Ngô.
Anh cả Ngô gia kia, chắc chắn là đang cười thầm trong bụng.
Hu hu hu hu……
Mới rồi cô còn cảm thấy hơi mất mát, cảm thấy đàn anh Ngô chưa nói chuyện của mình với người trong nhà, có thể là vì cảm thấy quá nhanh.
Bây giờ lại càng hy vọng, đàn anh Ngô đừng có nói gì với người trong nhà.
“Sao anh lại không nói cho em?!” Tần Tịch lại càng muốn biến thành nhóc xấu hổ rồi, “Mới rồi em trước mặt anh cả anh, mất mặt chết đi được.”
“Không đâu.” Ngô Hi Ngạn lắc đầu.
Anh nhìn Tần Tịch một cái, đối phương đỏ bừng cả mặt, trên mặt đầy sự xấu hổ.
Bộ dáng chân tay luống cuống đứng trước mặt mình, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng bình thường thong dong trấn định, cái gì cũng có thể làm được trong phòng thí nghiệm kia.
Có hơi……
Ngô Hi Ngạn ấp úng nói: “Anh cả anh bảo….”
Anh chần chờ, hơi căng thẳng chậm rãi nói: “Em, em rất đáng yêu.”
Mặt Tần Tịch nóng cháy luôn.
Tay Ngô Hi Ngạn giơ nên, nhẹ nhàng đặt lên đầu Tần Tịch.
Sợi tóc mềm mại cọ qua lòng bàn tay anh.
Hương cỏ thơm mát nhàn nhạt truyền tới từ ngọn tóc Tần Tịch.
Anh nhịn không được xoa xoa đầu cô: “Lo lắng em hiểu lầm.”
“Không có mà.” Tần Tịch lắc đầu.
Từ sau ngày hôm đó gặp Tạ Liên Thành, cô còn chưa gặp lại Ngô Hi Ngạn nữa.
Bọn họ đều bận quá.
Không phải có câu thơ như này sao, “Nếu tình đôi ta sắt son chung thủy, đâu cần sớm sớm chiều chiều cạnh nhau.*”
Bây giờ người đang đứng trước mặt mình, tay đối phương còn đang dịu dàng xoa xoa tóc mình.
Tần Tịch chỉ cảm thấy, đáy lòng cũng dần ấm áp hơn nhiều.
Còn mất mát nho nhỏ mới rồi, sớm đã bay theo làn gió đi xa lâu rồi.
Cô lại nghĩ tới những lời Tạ Liên Thành nói.
Tần Tịch ngơ ngẩn nhìn Ngô Hi Ngạn, thì ra trong cuối đời mình, cũng không phải tất cả mọi người đều từ bỏ cô.
Vẫn còn có người, dùng tất cả những gì mình có, muốn kéo dài sinh mệnh cho cô.
Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi, đột nhiên nở nụ cười.
Cô nhào vào lồng ngực Ngô Hi Ngạn, chôn đầu trong ngực đối phương.
Cánh tay cô ôm chặt lấy eo Ngô Hi Ngạn, cả khuôn mặt đều giấu trong hương thơm hoa cỏ thanh mát trên người đối phương.
Tần Tịch hít vào một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong lòng bình an, “Sau này, em sẽ không hiểu lầm đàn anh.”
Cô nhỏ giọng, lại kiên định nói: “Vĩnh viễn sẽ không.”
*Nguyên văn là: 两情若是久长时,又岂在朝朝暮暮. Đây là hai câu thơ cuối trong bài thơ鹊桥仙
纤云弄巧,飞星传恨,银汉迢迢暗度。金风玉露一相逢,便胜却人间无数。
柔情似水,佳期如梦,忍顾鹊桥归路。两情若是久长时,又岂在朝朝暮暮。
Dịch nghĩa:
Mây viền khoe đẹp,
Sao bay đưa hận,
Thầm qua sông Ngân vời vợi.
Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,
Hơn biết mấy người đời gần gụi.
Tình mềm tựa nước,
Hẹn đẹp như mơ,
Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.
Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,
Đâu cứ phải mai mai tối tối.
Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.