Chương 398:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Tuy là đã hạ quyết tâm, cho dù Lạc Phỉ vì cứu bọn họ nên mới bị thương nặng như vậy.
Cô thật sự muốn biết, hắn rốt cuộc là khôi phục đến mức độ nào rồi.
Tần Tịch đang nghĩ đến hơi xuất thần, di động đột nhiên vang lên.
Cô nhìn màn hình, là một dãy số xa lạ của thành phố A.
“Xin chào.” Tần Tịch tiện tay bắt máy.
“Xin hỏi, là cô Tần Tịch phải không ạ?” Bên kia điện thoại là giọng nói của một nam thanh niên trẻ tuổi.
“Là tôi, xin hỏi anh là....”
“Tôi là thư ký Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.” Nam thanh niên nói: “Cô Tần Tịch, Tổng giám đốc Lạc thị chúng tôi luôn muốn gặp cô một lần, không biết bây giờ cô có tiện không?”
“Có thể.” Đôi mắt Tần Tịch sáng lên.
“Bây giờ sao? Anh ta đang ở đâu? Tôi gọi xe qua đó.”
Đối phương nhanh chóng báo một cái địa chỉ, còn tri kỷ nói: “Tôi sẽ gửi địa chỉ đến di động của cô Tần.”
“Cảm ơn.”
Tần Tịch cúp điện thoại lập tức mở phần mềm đặt xe.
“Buổi chiều xin nghỉ phép giúp tớ.” Cô cũng không ngẩng đầu lên, nói với Âu Dương Nguyệt và Đường Lăng: “Tớ ra ngoài một chút.”
“Muốn tớ đi cùng cậu không?” Đường Lăng hơi lo lắng.
“Không cần.” Tần Tịch lắc đầu.
Đối phương gửi địa chỉ qua đây, đúng là bệnh viện điều dưỡng cao cấp dưới cờ Lạc thị.
Sau chừng một giờ ngồi xe, rốt cuộc xe taxi cũng đưa Tần Tịch từ đại học A chạy xuyên một vòng thành phố tới bệnh viện điều dưỡng.
Cô đã tới nơi này nhiều lần, mỗi lần Lạc Phỉ đều tránh không gặp mặt.
Tần tịch xuống xe.
Cô nhìn phong cảnh như tranh vẽ của bệnh viện điều dưỡng, hít một hơi thật sâu.
Lạc Phỉ là muốn chuẩn bị ngả bài.
Cô biết.
Người đàn ông này, không thích làm chuyện không nắm chắc.
Cho nên trong thời gian hắn còn trọng thương, chắc chắn hắn sẽ không gặp cô.
Hắn không thích tình huống bản thân không có cách nào khống chế thế cục, trước giờ đều luôn làm tốt khâu chuẩn bị, thành thạo cắt đứt con mồi.
Xúc động lớn nhất của hắn, có lẽ cũng chỉ có lúc trước, đến cả mạng cũng không cần, muốn cứu được Tần Tịch.
Tần Tịch cười khổ.
Cô lại thở sâu, cất bước đi vào trong bệnh viện điều dưỡng.
“Cô Tần.” Rất nhanh đã có người ra đón, dẫn cô đi vào bên trong bệnh viện.
Bọn họ đi cũng không nhanh nhưng cũng rất nhanh đã tới tận cùng bên trong bệnh viện điều dưỡng, phong cảnh tốt nhất, cũng là một ngôi nhà u tĩnh nhất nằm riêng biệt. ս Ngôi nhà chỉ có một tầng, diện tích chừng 400 m2.
“Cô Tần mời vào ạ.” Tới tiếp đón cô là một người đàn ông nhỏ giọng nói: “Lạc tổng ở bên trong.”
“Anh ta...” Tần Tịch nhấp nhấp miệng: “Có khỏe không?”
“Lạc tổng khôi phục không tệ.” Người đàn ông nói.
“Vậy là tốt rồi.” Tần Tịch gật gật đầu với ông ta, “Cảm ơn.”
Cô đứng tại chỗ hai giây, cất bước đi vào phòng.
Trong phòng không có người khác.
Chỉ có mình Lạc Phỉ ngồi trên ghế sô pha.
Hắn mặc một chiếc áo len cổ chữ V mềm và rộng màu xám, phần xương quai xanh được tuyệt đẹp nửa kín nửa hở.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tần Tịch, Lạc Phỉ ngẩng đầu nhìn qua.
Đây là lần đầu tiên cả hai gặp nhau sau khoảnh khắc sinh tử đó.
Lê Phi không nói dối, Lạc Phỉ đúng là khôi phục không tệ.
Sao sánh với người ngày đó ngã vào vũng máu, vẻ mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.
Còn có lúc ở phòng ICU hiếm khi lộ ra bộ dáng mềm mại, bất lực.
Hắn bây giờ, vẻ mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước.
Ngay cả lúc nhìn Tần Tịch, trong ánh mắt cũng không thêm chút độ ấm nào.
Tần Tịch ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, cách vài mét nhìn Lạc Phỉ.
Cách nhau một đời, bọn họ vậy mà lại còn có thể bình tĩnh như vậy đối diện với nhau.
Tần Tịch cũng cảm thấy thần kỳ.
Tay Lạc Phỉ đặt bên người nhẹ nhàng nắm thành quyền.
Nhưng rất nhanh hắn đã buông ra, vẫn lãnh đạm như cũ nhìn Tần Tịch.
“Đã lâu không gặp.” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói.
“Đã lâu không gặp.” Tần Tịch gật gật đầu hắn, “Anh có khỏe không?”
“Như em thấy đấy.” Lạc Phỉ nói rồi đứng lên.
Hắn chậm rãi đi về phía Tần Tịch, chân trần đạp lên thảm lông dê thật dày.
Ngũ quan của hắn vẫn hoàn mỹ như cũ.
Thân hình mảnh khảnh thon dài làm cho hắn nhìn qua vẫn hơn xa những siêu mẫu đẳng cấp.
Tần Tịch theo bản năng lui về sau một bước nhỏ.
Lạc Phỉ đột nhiên dừng lại bước chân. Hắn nhìn chằm chằm Tần Tịch nhìn một lát, đột nhiên nghiền ngẫm cong cong khóe môi.
“Tần Tịch, chúng ta bây giờ...” Hắn buông tay, “Cuối cùng có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện.”
Hắn tiếp tục đi về phía trước, lúc đến chỗ cách Tần Tịch không tới 1 mét thì dừng lại.
Đứng trước mặt hắn, là cô gái hắn bằng lòng dùng sinh mệnh để bảo vệ.
Cũng là cô gái đã từng trong mắt trong tim đều là hắn, có thể dùng cả sinh mạng để bảo vệ hắn.
Là thiên sứ cứu rỗi hắn.
Lạc Phỉ đột nhiên vươn tay ra với Tần Tịch.
Vào trước lúc đối phương lại cảnh giác thối lui một lần nữa.
Tay phải Lạc Phỉ nắm thành nắm đấm, vô cùng lịch sự đặt lên vai phải Tần Tịch.
Lòng bàn tay của hắn không có chạm tới Tần Tịch, đây đã là người hắn không nên chạm vào nữa rồi.
Sau đó hắn lại ấn Tần Tịch vào người mình, vào lúc đối phương lảo đảo sắp ngã, còn chưa đụng chạm đến hắn được, lại buông lỏng tay.
Bây giờ bọn họ cứ duy trì cái tư thế có hơi quỷ dị này.
Tần Tịch đừng cách Lạc Phỉ chừng hai quả đấm.
Cô không đụng tới đối phương nhưng cũng không nhìn được vẻ mặt của Lạc Phỉ.
“Tần Tịch.” Giọng điệu của Lạc Phỉ nhàn nhạt, “Em nghe cho rõ.”
Hắn không chờ Tần Tịch đáp lời, đã tiếp tục nói.
“Em đã từng cứu tôi, sau đó chết đi. Lần này tôi cũng vì cứu em mà xém nữa chết, chúng ta hòa nhau.”
Hình như hắn cười khẽ một tiếng ngắn ngủi: “Ai cũng không nợ ai nữa.”
Tần Tịch ngơ ngẩn, không nói gì.
Cô vẫn không nhìn được vẻ mặt Lạc Phi.
Chỉ có thể nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Tôi không thích thiếu nợ gì ai, bây giờ rốt cuộc cũng không ai nợ ai rồi, tôi cũng không cần phải áy náy về không nợ gì nhau. Vậy sau này...”
chuyện quá khứ mãi. Nếu chúng ta đều Ánh mắt Lạc Phỉ nhìn về phía trước, thống khổ cũng sắp lan ra ngoài.
còn sống, hơn nữa cũng Nhưng giọng điệu của hắn, vẫn bình tĩnh lại đạm mạc như cũ: “Về sau không ai nợ ai, thì không cần gặp lại nữa.”
Giọng của hắn nhàn nhạt: “Chúng ta.... từng người bình an, có được không?”
“..... Được.” Tần Tịch nhỏ giọng đáp lại.
Kết cục này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, cô với Ngô Hi Ngạn không cần làm không công cả đời.
Dường như Lạc Phỉ ngẩn ra.
Hắn hơi hơi cúi đầu, nhìn về phía cô gái rõ ràng mình chỉ cần dùng chút lực là có thể ôm sát vào người.
Nhìn mái tóc đen dài của đối phương.
Lạc Phỉ nhắm mắt lại.
Hắn rũ mắt, cúi đầu.
Lúc môi sắp đụng lên tóc Tần Tịch, lại đột nhiên nâng lên.
“Còn nữa Tần Tịch.....” Lạc Phỉ nói từng chữ từng chữ chậm rãi: “Rất xin lỗi, tôi, chưa từng yêu em.”
“Không cần xin lỗi.” Tần Tịch đè giọng nói: “Như vậy tốt nhất.”
Cô biết, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ: “Nhưng vẫn cảm ơn anh, dạy cho tôi biết thế nào để yêu một người.”
Cô lui lại một bước, đi ra khỏi khủy tay của Lạc Phi.
Sau đó xoay người, bước nhanh đi về phía cửa.
Tần Tịch không hề quay đầu lại, không nhìn xem vẻ mặt của Lạc Phỉ có đạm nhiên không sao cả như giọng điệu của hắn hay không.
Cô cứ như vậy mở cửa phòng ra.
Lúc tay cầm lấy tay nắm cửa, cô nhỏ giọng nói: “Tạm biệt, Lạc Phỉ.”
Phong cảnh của bệnh viện điều dưỡng vẫn tươi đẹp như cũ.
Tần Tịch vẫn bước nhanh chân theo sự chỉ dẫn của người đàn ông trẻ tuổi kia.
Lạc Phỉ chậm rãi đi đến trước cửa sổ.
Hắn đã không nhìn thấy bóng dáng của Tần Tịch nữa.
Phía sau lưng hắn, hiệu ứng âm thanh cực tốt đang phát một bài hát.
Đó là một bài hát cũ hắn đã không nhớ rõ tên và ca sĩ hát nó.
Giọng hát êm dịu của nữ ca sự mang theo chút tiếc nuối, quanh quẩn trong phòng.
Đây là bài hát trước khi Tần Tịch bước vào hắn đang nghe....
“Sau đó, cuối cùng em cũng học được làm sao để yêu, đáng tiếc anh đã sớm biến mất trong biển người.
Sau này, cuối cùng em cũng hiểu rõ trong màn nước mắt, có một vài người một khi đã bỏ lỡ sẽ không còn đây nữa, vĩnh viễn sẽ không còn quay lại nữa, có một chàng trai yêu một cô gái nọ.”
*Đây là một đoạn trong bài hát F*, các bạn có thể tìm nghe trên youtube, bài hát khá hay đó ạ.
Ba năm sau.
Bệnh viện trực thuộc Đại học A, trung tâm cấy ghép nội tạng.
“Tần Tịch, cậu đúng là quá trâu bò!” Một bác sĩ mặc áo blouse trắng giơ ngón tay cái lên với Tần Tịch, “Vậy mà lại thật sự..... tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, cứ thế đúng là trâu! Là trâu viết hoa ấy!”
livestream, cậu với đàn anh Ngô của các cậu, “Cho nên mỗi ngày các người phát bánh gato, chúng tôi cũng có thể nhịn.”
“Này thì có là gì chứ?” Người bên cạnh người nọ cười nói: “Cậu chưa xem tin tức à?”
Người nọ nói: “Năm nay, bình chọn nhân vật có tầm ảnh hưởng tới nhân loại trong lĩnh vực sinh khoa dưới 30 tuổi, Tần Tịch của chúng ta với đàn anh Ngô Hi Ngạn cùng nhau nắm tay bước lên đó. Đây mới là show ân ái cấp thần thánh! Cái loại đứng đầu bảng một phương này, đi cũng rời không bỏ,... xin lỗi chứ, tôi chua lè chua lét không dậy nổi rồi đây!”
“Các cậu đừng có lấy tớ ra đùa giỡn nữa.” Tần Tịch nhấp miệng cười.
Thời gian ba năm, giường như cô không có thay đổi gì lớn.
Vẫn cứ thon thả, lả lướt, chiều cao hình như còn tăng thêm một chút.
phải nắm tay nhau, không Ngay cả giọng nói khi nói chuyện cũng không thay đổi gì, vẫn mềm mại ngọt ngào như cũ.
Nói ra chắc cũng chẳng có mấy ai tin, cô còn là một nhà lãnh đạo trẻ của một phòng thí nghiệm của riêng mình đấy.
“Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, luận văn của hai vợ chồng nhà này cũng thật là trâu bò, thế mà có thể để tập san hàng đầu như N đăng bài ngay trong tích tắc, sợ bỏ lỡ thành quả trọng đại này. Tần Tịch, cậu mới 22 thôi đó, cậu như thế còn để cho người khác sống nữa không đây?”
“Chịu thôi.” Đây đều là những đồng nghiệp rất tốt, Tần Tịch cũng nhịn không được đùa giỡn với bọn họ, “Tớ mới 22 nhưng mà đàn anh Ngô đã 29 rồi. Nếu không cố gắng sao mà có cách nào cùng nhau lên bảng danh sách dưới 30 kia chứ?”
“Tớ giết! Bánh gato! No vỡ bụng mất thôi!”
“Đúng rồi, đàn anh Ngô nhà cậu đâu?” Nếu đã nhắc tới Ngô Hi Ngạn, lại có một đồng nghiệp khác hỏi.
“Đang phẫu thuật.” Tần Tịch nói: “Ghép thận.”
“Phẫu thuật lớn nhé, vậy có lẽ hôm nay lại tan tầm muộn rồi.” Đồng nghiệp kia lại nói.
Bọn họ vừa dứt lời thì nghe được trên cửa phòng thí nghiệm vang lên 3 tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Ngô Hi Ngạn chắc là vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật.
Anh mặc áo blouse trắng, đứng thẳng người ở đó.
“Tần Tiểu Tịch.” Anh gọi tên người yêu mình, “Có thể đi rồi.”
“Vâng.” Tần Tịch vội vàng tắt máy tính.
Hôm nay là sinh nhật của Ngô lão gia tử, bọn họ có bận cũng sẽ không bỏ lỡ ngày quan trọng như vậy.
“Đàn chị Tần, từ từ đã.” Tần Tịch vừa mới thu dọn đồ đạc xong định đi, một sinh viên Đại học A lại chạy vào: “Chủ nhiệm tìm chị, mời chị đi qua xác nhận một chút số dụng cụ mới nhất mà bên Lạc thị quyên góp cho phòng thí nghiệm của chúng ta.”
“Đợi em chút.” Đây là một chuyện rất quan trọng.
Tần Tịch đành phải xin lỗi cười cười với Ngô Hi Ngạn.
Cô vừa chuẩn bị đi, eo đã bị một người đàn ông ôm lấy.
“Lại là Lạc thị?” Giọng điệu của anh nặng nề.
Ba năm trước, sau khi thương thế của Lạc Phỉ lành rồi thì không còn xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.
Bọn họ cũng không cần đi làm không công cho hắn.
Nhưng mà mỗi năm, Lạc thị sẽ quyên góp rất nhiều dụng cụ máy móc cho Đại học A, còn có bệnh viện trực thuộc nữa.
Cho dù là tòa nhà lớn cũng xây dựng hai cái.
Phòng thí nghiệm của Tần Tịch, gần như tất cả đều là tập đoàn Lạc thị quyên góp.
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô mím môi cười khẽ, nhanh chóng sáp lại hôn một cái lên khóe môi Ngô Hi Ngạn.
“Sáng chế độc quyền của phòng thí nghiệm, ngoài những cái phải bảo mật, tập đoàn Lạc thị được ưu tiên chọn trước, tiền lời bọn họ kiếm được rất nhiều rất nhiều, đã vượt qua giá trị 1 phòng thí nghiệm từ lâu rồi.”
Tần Tịch biết không phải Ngô Hi Ngạn giận thật, nhưng mà vẫn nhỏ giọng an ủi: “Nếu là em, ngày nào em cũng quyên. Một vốn bốn lời cơ mà.”
Nụ hôn mềm mại làm cho sắc mặt Ngô Hi Ngạn tốt hơn một chút.
“Được rồi.” Tần Tịch sáp lại gần hơn chút nữa, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Bảo bối đừng giận.”
Ngô Hi Ngạn: “...”
Có đôi khi anh nghĩ không thông nổi, sao Tần Tịch có thể ngậm miệng há miệng là nói được lời ngon tiếng ngọt như vậy.
Thậm chí sẽ cho anh có một loại cảm giác, hai người có phải là đang diễn lộn vai của nhau rồi không.
“Không, không có giận.” Nháy mắt mặt Ngô Hi Ngạn đỏ lên.
Anh buông Tần Tịch ra: “Em nhanh đi đi.”
Anh xoay người đi ra bên ngoài phòng thí nghiệm, “Anh chờ em ở dưới lầu.”
“Được rồi, bảo bối, em sẽ rất nhanh thôi, không để anh chờ lâu đâu.” Tần Tịch nói xong, xoay người đi về phía văn phòng của chủ nhiệm.
Tuy là nói sẽ rất nhanh nhưng đợi đến lúc cô ra khỏi văn phòng.
Đã là chuyện của 40 phút sau đó.
Lúc cô đi xuống lầu, những cái cây trồng ở cửa trung tâm cấy ghép được xây dựng trước một năm cô nhập học, giờ đã cao lên không ít.
Ngô Hi Ngạn đứng dưới một cái cây lớn.
Anh đã thay quần áo thường phục, bởi vì muốn đi tiệc mừng thọ của Ngô lão gia tử.
Hôm nay Ngô Hi Ngạn mặc một bộ tây trang thủ công, trên áo sơ mi trắng còn thắt nơ chỉnh tề.
Dáng người thẳng tắp, nhìn anh tuấn vô cùng.
Lúc Tần Tịch ra tới, đúng lúc ánh nắng cuối chân trời rọi qua đây.
Ngô Hi Ngạn yên lặng đứng ở đó, vẻ mặt không có chút gì là không kiên nhẫn.
Bọn họ ở bên nhau ba năm, vào lúc người kia bận rộn đều theo thói quen chờ đối phương ở đó.
Có đôi khi bận lên, thậm chí một tuần cũng không thấy mặt nhau.
Nhưng mà có sao đâu?
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch gọi một tiếng.
Cô bước nhanh tới chỗ Ngô Hi Ngạn đứng, lúc đối phương xoay người lại nhìn mình thì nhảy cẫng lên leo lên người Ngô Hi Ngạn.
Tần Tịch duỗi tay, tự nhiên nắm lấy tay Ngô Hi Ngạn.
“Đi thôi.” Cô cười: “Tan làm về nhà thôi.”
Bọn họ nắm tay đi về phía xe của Ngô Hi Ngạn.
Ánh nắng chiều vẫn còn rải xuống.
Kéo dài bóng của hai người dài ra phía sau, giống như hòa vào làm một.
Năm tháng vô cùng tĩnh lặng.
- Hoàn -
Cô thật sự muốn biết, hắn rốt cuộc là khôi phục đến mức độ nào rồi.
Tần Tịch đang nghĩ đến hơi xuất thần, di động đột nhiên vang lên.
Cô nhìn màn hình, là một dãy số xa lạ của thành phố A.
“Xin chào.” Tần Tịch tiện tay bắt máy.
“Xin hỏi, là cô Tần Tịch phải không ạ?” Bên kia điện thoại là giọng nói của một nam thanh niên trẻ tuổi.
“Là tôi, xin hỏi anh là....”
“Tôi là thư ký Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.” Nam thanh niên nói: “Cô Tần Tịch, Tổng giám đốc Lạc thị chúng tôi luôn muốn gặp cô một lần, không biết bây giờ cô có tiện không?”
“Có thể.” Đôi mắt Tần Tịch sáng lên.
“Bây giờ sao? Anh ta đang ở đâu? Tôi gọi xe qua đó.”
Đối phương nhanh chóng báo một cái địa chỉ, còn tri kỷ nói: “Tôi sẽ gửi địa chỉ đến di động của cô Tần.”
“Cảm ơn.”
Tần Tịch cúp điện thoại lập tức mở phần mềm đặt xe.
“Buổi chiều xin nghỉ phép giúp tớ.” Cô cũng không ngẩng đầu lên, nói với Âu Dương Nguyệt và Đường Lăng: “Tớ ra ngoài một chút.”
“Muốn tớ đi cùng cậu không?” Đường Lăng hơi lo lắng.
“Không cần.” Tần Tịch lắc đầu.
Đối phương gửi địa chỉ qua đây, đúng là bệnh viện điều dưỡng cao cấp dưới cờ Lạc thị.
Sau chừng một giờ ngồi xe, rốt cuộc xe taxi cũng đưa Tần Tịch từ đại học A chạy xuyên một vòng thành phố tới bệnh viện điều dưỡng.
Cô đã tới nơi này nhiều lần, mỗi lần Lạc Phỉ đều tránh không gặp mặt.
Tần tịch xuống xe.
Cô nhìn phong cảnh như tranh vẽ của bệnh viện điều dưỡng, hít một hơi thật sâu.
Lạc Phỉ là muốn chuẩn bị ngả bài.
Cô biết.
Người đàn ông này, không thích làm chuyện không nắm chắc.
Cho nên trong thời gian hắn còn trọng thương, chắc chắn hắn sẽ không gặp cô.
Hắn không thích tình huống bản thân không có cách nào khống chế thế cục, trước giờ đều luôn làm tốt khâu chuẩn bị, thành thạo cắt đứt con mồi.
Xúc động lớn nhất của hắn, có lẽ cũng chỉ có lúc trước, đến cả mạng cũng không cần, muốn cứu được Tần Tịch.
Tần Tịch cười khổ.
Cô lại thở sâu, cất bước đi vào trong bệnh viện điều dưỡng.
“Cô Tần.” Rất nhanh đã có người ra đón, dẫn cô đi vào bên trong bệnh viện.
Bọn họ đi cũng không nhanh nhưng cũng rất nhanh đã tới tận cùng bên trong bệnh viện điều dưỡng, phong cảnh tốt nhất, cũng là một ngôi nhà u tĩnh nhất nằm riêng biệt. ս Ngôi nhà chỉ có một tầng, diện tích chừng 400 m2.
“Cô Tần mời vào ạ.” Tới tiếp đón cô là một người đàn ông nhỏ giọng nói: “Lạc tổng ở bên trong.”
“Anh ta...” Tần Tịch nhấp nhấp miệng: “Có khỏe không?”
“Lạc tổng khôi phục không tệ.” Người đàn ông nói.
“Vậy là tốt rồi.” Tần Tịch gật gật đầu với ông ta, “Cảm ơn.”
Cô đứng tại chỗ hai giây, cất bước đi vào phòng.
Trong phòng không có người khác.
Chỉ có mình Lạc Phỉ ngồi trên ghế sô pha.
Hắn mặc một chiếc áo len cổ chữ V mềm và rộng màu xám, phần xương quai xanh được tuyệt đẹp nửa kín nửa hở.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tần Tịch, Lạc Phỉ ngẩng đầu nhìn qua.
Đây là lần đầu tiên cả hai gặp nhau sau khoảnh khắc sinh tử đó.
Lê Phi không nói dối, Lạc Phỉ đúng là khôi phục không tệ.
Sao sánh với người ngày đó ngã vào vũng máu, vẻ mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.
Còn có lúc ở phòng ICU hiếm khi lộ ra bộ dáng mềm mại, bất lực.
Hắn bây giờ, vẻ mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước.
Ngay cả lúc nhìn Tần Tịch, trong ánh mắt cũng không thêm chút độ ấm nào.
Tần Tịch ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, cách vài mét nhìn Lạc Phỉ.
Cách nhau một đời, bọn họ vậy mà lại còn có thể bình tĩnh như vậy đối diện với nhau.
Tần Tịch cũng cảm thấy thần kỳ.
Tay Lạc Phỉ đặt bên người nhẹ nhàng nắm thành quyền.
Nhưng rất nhanh hắn đã buông ra, vẫn lãnh đạm như cũ nhìn Tần Tịch.
“Đã lâu không gặp.” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói.
“Đã lâu không gặp.” Tần Tịch gật gật đầu hắn, “Anh có khỏe không?”
“Như em thấy đấy.” Lạc Phỉ nói rồi đứng lên.
Hắn chậm rãi đi về phía Tần Tịch, chân trần đạp lên thảm lông dê thật dày.
Ngũ quan của hắn vẫn hoàn mỹ như cũ.
Thân hình mảnh khảnh thon dài làm cho hắn nhìn qua vẫn hơn xa những siêu mẫu đẳng cấp.
Tần Tịch theo bản năng lui về sau một bước nhỏ.
Lạc Phỉ đột nhiên dừng lại bước chân. Hắn nhìn chằm chằm Tần Tịch nhìn một lát, đột nhiên nghiền ngẫm cong cong khóe môi.
“Tần Tịch, chúng ta bây giờ...” Hắn buông tay, “Cuối cùng có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện.”
Hắn tiếp tục đi về phía trước, lúc đến chỗ cách Tần Tịch không tới 1 mét thì dừng lại.
Đứng trước mặt hắn, là cô gái hắn bằng lòng dùng sinh mệnh để bảo vệ.
Cũng là cô gái đã từng trong mắt trong tim đều là hắn, có thể dùng cả sinh mạng để bảo vệ hắn.
Là thiên sứ cứu rỗi hắn.
Lạc Phỉ đột nhiên vươn tay ra với Tần Tịch.
Vào trước lúc đối phương lại cảnh giác thối lui một lần nữa.
Tay phải Lạc Phỉ nắm thành nắm đấm, vô cùng lịch sự đặt lên vai phải Tần Tịch.
Lòng bàn tay của hắn không có chạm tới Tần Tịch, đây đã là người hắn không nên chạm vào nữa rồi.
Sau đó hắn lại ấn Tần Tịch vào người mình, vào lúc đối phương lảo đảo sắp ngã, còn chưa đụng chạm đến hắn được, lại buông lỏng tay.
Bây giờ bọn họ cứ duy trì cái tư thế có hơi quỷ dị này.
Tần Tịch đừng cách Lạc Phỉ chừng hai quả đấm.
Cô không đụng tới đối phương nhưng cũng không nhìn được vẻ mặt của Lạc Phỉ.
“Tần Tịch.” Giọng điệu của Lạc Phỉ nhàn nhạt, “Em nghe cho rõ.”
Hắn không chờ Tần Tịch đáp lời, đã tiếp tục nói.
“Em đã từng cứu tôi, sau đó chết đi. Lần này tôi cũng vì cứu em mà xém nữa chết, chúng ta hòa nhau.”
Hình như hắn cười khẽ một tiếng ngắn ngủi: “Ai cũng không nợ ai nữa.”
Tần Tịch ngơ ngẩn, không nói gì.
Cô vẫn không nhìn được vẻ mặt Lạc Phi.
Chỉ có thể nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Tôi không thích thiếu nợ gì ai, bây giờ rốt cuộc cũng không ai nợ ai rồi, tôi cũng không cần phải áy náy về không nợ gì nhau. Vậy sau này...”
chuyện quá khứ mãi. Nếu chúng ta đều Ánh mắt Lạc Phỉ nhìn về phía trước, thống khổ cũng sắp lan ra ngoài.
còn sống, hơn nữa cũng Nhưng giọng điệu của hắn, vẫn bình tĩnh lại đạm mạc như cũ: “Về sau không ai nợ ai, thì không cần gặp lại nữa.”
Giọng của hắn nhàn nhạt: “Chúng ta.... từng người bình an, có được không?”
“..... Được.” Tần Tịch nhỏ giọng đáp lại.
Kết cục này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, cô với Ngô Hi Ngạn không cần làm không công cả đời.
Dường như Lạc Phỉ ngẩn ra.
Hắn hơi hơi cúi đầu, nhìn về phía cô gái rõ ràng mình chỉ cần dùng chút lực là có thể ôm sát vào người.
Nhìn mái tóc đen dài của đối phương.
Lạc Phỉ nhắm mắt lại.
Hắn rũ mắt, cúi đầu.
Lúc môi sắp đụng lên tóc Tần Tịch, lại đột nhiên nâng lên.
“Còn nữa Tần Tịch.....” Lạc Phỉ nói từng chữ từng chữ chậm rãi: “Rất xin lỗi, tôi, chưa từng yêu em.”
“Không cần xin lỗi.” Tần Tịch đè giọng nói: “Như vậy tốt nhất.”
Cô biết, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ: “Nhưng vẫn cảm ơn anh, dạy cho tôi biết thế nào để yêu một người.”
Cô lui lại một bước, đi ra khỏi khủy tay của Lạc Phi.
Sau đó xoay người, bước nhanh đi về phía cửa.
Tần Tịch không hề quay đầu lại, không nhìn xem vẻ mặt của Lạc Phỉ có đạm nhiên không sao cả như giọng điệu của hắn hay không.
Cô cứ như vậy mở cửa phòng ra.
Lúc tay cầm lấy tay nắm cửa, cô nhỏ giọng nói: “Tạm biệt, Lạc Phỉ.”
Phong cảnh của bệnh viện điều dưỡng vẫn tươi đẹp như cũ.
Tần Tịch vẫn bước nhanh chân theo sự chỉ dẫn của người đàn ông trẻ tuổi kia.
Lạc Phỉ chậm rãi đi đến trước cửa sổ.
Hắn đã không nhìn thấy bóng dáng của Tần Tịch nữa.
Phía sau lưng hắn, hiệu ứng âm thanh cực tốt đang phát một bài hát.
Đó là một bài hát cũ hắn đã không nhớ rõ tên và ca sĩ hát nó.
Giọng hát êm dịu của nữ ca sự mang theo chút tiếc nuối, quanh quẩn trong phòng.
Đây là bài hát trước khi Tần Tịch bước vào hắn đang nghe....
“Sau đó, cuối cùng em cũng học được làm sao để yêu, đáng tiếc anh đã sớm biến mất trong biển người.
Sau này, cuối cùng em cũng hiểu rõ trong màn nước mắt, có một vài người một khi đã bỏ lỡ sẽ không còn đây nữa, vĩnh viễn sẽ không còn quay lại nữa, có một chàng trai yêu một cô gái nọ.”
*Đây là một đoạn trong bài hát F*, các bạn có thể tìm nghe trên youtube, bài hát khá hay đó ạ.
Ba năm sau.
Bệnh viện trực thuộc Đại học A, trung tâm cấy ghép nội tạng.
“Tần Tịch, cậu đúng là quá trâu bò!” Một bác sĩ mặc áo blouse trắng giơ ngón tay cái lên với Tần Tịch, “Vậy mà lại thật sự..... tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, cứ thế đúng là trâu! Là trâu viết hoa ấy!”
livestream, cậu với đàn anh Ngô của các cậu, “Cho nên mỗi ngày các người phát bánh gato, chúng tôi cũng có thể nhịn.”
“Này thì có là gì chứ?” Người bên cạnh người nọ cười nói: “Cậu chưa xem tin tức à?”
Người nọ nói: “Năm nay, bình chọn nhân vật có tầm ảnh hưởng tới nhân loại trong lĩnh vực sinh khoa dưới 30 tuổi, Tần Tịch của chúng ta với đàn anh Ngô Hi Ngạn cùng nhau nắm tay bước lên đó. Đây mới là show ân ái cấp thần thánh! Cái loại đứng đầu bảng một phương này, đi cũng rời không bỏ,... xin lỗi chứ, tôi chua lè chua lét không dậy nổi rồi đây!”
“Các cậu đừng có lấy tớ ra đùa giỡn nữa.” Tần Tịch nhấp miệng cười.
Thời gian ba năm, giường như cô không có thay đổi gì lớn.
Vẫn cứ thon thả, lả lướt, chiều cao hình như còn tăng thêm một chút.
phải nắm tay nhau, không Ngay cả giọng nói khi nói chuyện cũng không thay đổi gì, vẫn mềm mại ngọt ngào như cũ.
Nói ra chắc cũng chẳng có mấy ai tin, cô còn là một nhà lãnh đạo trẻ của một phòng thí nghiệm của riêng mình đấy.
“Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, luận văn của hai vợ chồng nhà này cũng thật là trâu bò, thế mà có thể để tập san hàng đầu như N đăng bài ngay trong tích tắc, sợ bỏ lỡ thành quả trọng đại này. Tần Tịch, cậu mới 22 thôi đó, cậu như thế còn để cho người khác sống nữa không đây?”
“Chịu thôi.” Đây đều là những đồng nghiệp rất tốt, Tần Tịch cũng nhịn không được đùa giỡn với bọn họ, “Tớ mới 22 nhưng mà đàn anh Ngô đã 29 rồi. Nếu không cố gắng sao mà có cách nào cùng nhau lên bảng danh sách dưới 30 kia chứ?”
“Tớ giết! Bánh gato! No vỡ bụng mất thôi!”
“Đúng rồi, đàn anh Ngô nhà cậu đâu?” Nếu đã nhắc tới Ngô Hi Ngạn, lại có một đồng nghiệp khác hỏi.
“Đang phẫu thuật.” Tần Tịch nói: “Ghép thận.”
“Phẫu thuật lớn nhé, vậy có lẽ hôm nay lại tan tầm muộn rồi.” Đồng nghiệp kia lại nói.
Bọn họ vừa dứt lời thì nghe được trên cửa phòng thí nghiệm vang lên 3 tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Ngô Hi Ngạn chắc là vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật.
Anh mặc áo blouse trắng, đứng thẳng người ở đó.
“Tần Tiểu Tịch.” Anh gọi tên người yêu mình, “Có thể đi rồi.”
“Vâng.” Tần Tịch vội vàng tắt máy tính.
Hôm nay là sinh nhật của Ngô lão gia tử, bọn họ có bận cũng sẽ không bỏ lỡ ngày quan trọng như vậy.
“Đàn chị Tần, từ từ đã.” Tần Tịch vừa mới thu dọn đồ đạc xong định đi, một sinh viên Đại học A lại chạy vào: “Chủ nhiệm tìm chị, mời chị đi qua xác nhận một chút số dụng cụ mới nhất mà bên Lạc thị quyên góp cho phòng thí nghiệm của chúng ta.”
“Đợi em chút.” Đây là một chuyện rất quan trọng.
Tần Tịch đành phải xin lỗi cười cười với Ngô Hi Ngạn.
Cô vừa chuẩn bị đi, eo đã bị một người đàn ông ôm lấy.
“Lại là Lạc thị?” Giọng điệu của anh nặng nề.
Ba năm trước, sau khi thương thế của Lạc Phỉ lành rồi thì không còn xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.
Bọn họ cũng không cần đi làm không công cho hắn.
Nhưng mà mỗi năm, Lạc thị sẽ quyên góp rất nhiều dụng cụ máy móc cho Đại học A, còn có bệnh viện trực thuộc nữa.
Cho dù là tòa nhà lớn cũng xây dựng hai cái.
Phòng thí nghiệm của Tần Tịch, gần như tất cả đều là tập đoàn Lạc thị quyên góp.
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô mím môi cười khẽ, nhanh chóng sáp lại hôn một cái lên khóe môi Ngô Hi Ngạn.
“Sáng chế độc quyền của phòng thí nghiệm, ngoài những cái phải bảo mật, tập đoàn Lạc thị được ưu tiên chọn trước, tiền lời bọn họ kiếm được rất nhiều rất nhiều, đã vượt qua giá trị 1 phòng thí nghiệm từ lâu rồi.”
Tần Tịch biết không phải Ngô Hi Ngạn giận thật, nhưng mà vẫn nhỏ giọng an ủi: “Nếu là em, ngày nào em cũng quyên. Một vốn bốn lời cơ mà.”
Nụ hôn mềm mại làm cho sắc mặt Ngô Hi Ngạn tốt hơn một chút.
“Được rồi.” Tần Tịch sáp lại gần hơn chút nữa, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Bảo bối đừng giận.”
Ngô Hi Ngạn: “...”
Có đôi khi anh nghĩ không thông nổi, sao Tần Tịch có thể ngậm miệng há miệng là nói được lời ngon tiếng ngọt như vậy.
Thậm chí sẽ cho anh có một loại cảm giác, hai người có phải là đang diễn lộn vai của nhau rồi không.
“Không, không có giận.” Nháy mắt mặt Ngô Hi Ngạn đỏ lên.
Anh buông Tần Tịch ra: “Em nhanh đi đi.”
Anh xoay người đi ra bên ngoài phòng thí nghiệm, “Anh chờ em ở dưới lầu.”
“Được rồi, bảo bối, em sẽ rất nhanh thôi, không để anh chờ lâu đâu.” Tần Tịch nói xong, xoay người đi về phía văn phòng của chủ nhiệm.
Tuy là nói sẽ rất nhanh nhưng đợi đến lúc cô ra khỏi văn phòng.
Đã là chuyện của 40 phút sau đó.
Lúc cô đi xuống lầu, những cái cây trồng ở cửa trung tâm cấy ghép được xây dựng trước một năm cô nhập học, giờ đã cao lên không ít.
Ngô Hi Ngạn đứng dưới một cái cây lớn.
Anh đã thay quần áo thường phục, bởi vì muốn đi tiệc mừng thọ của Ngô lão gia tử.
Hôm nay Ngô Hi Ngạn mặc một bộ tây trang thủ công, trên áo sơ mi trắng còn thắt nơ chỉnh tề.
Dáng người thẳng tắp, nhìn anh tuấn vô cùng.
Lúc Tần Tịch ra tới, đúng lúc ánh nắng cuối chân trời rọi qua đây.
Ngô Hi Ngạn yên lặng đứng ở đó, vẻ mặt không có chút gì là không kiên nhẫn.
Bọn họ ở bên nhau ba năm, vào lúc người kia bận rộn đều theo thói quen chờ đối phương ở đó.
Có đôi khi bận lên, thậm chí một tuần cũng không thấy mặt nhau.
Nhưng mà có sao đâu?
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch gọi một tiếng.
Cô bước nhanh tới chỗ Ngô Hi Ngạn đứng, lúc đối phương xoay người lại nhìn mình thì nhảy cẫng lên leo lên người Ngô Hi Ngạn.
Tần Tịch duỗi tay, tự nhiên nắm lấy tay Ngô Hi Ngạn.
“Đi thôi.” Cô cười: “Tan làm về nhà thôi.”
Bọn họ nắm tay đi về phía xe của Ngô Hi Ngạn.
Ánh nắng chiều vẫn còn rải xuống.
Kéo dài bóng của hai người dài ra phía sau, giống như hòa vào làm một.
Năm tháng vô cùng tĩnh lặng.
- Hoàn -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.