Chương 39:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
"Đơn dự tuyển này của bọn em, được định là sơ thảo vào sáng thứ bảy, tối hôm đó đã giao cho cô giáo hướng dẫn- cô Trương, xin cô giúp chúng em sửa lại nó."
Lâm Oánh Oánh tiếp tục nói: "Hôm chủ nhật cô giáo Trương đã tìm chúng em, nhắc đến một vài vấn đề, bảo chúng em tiến hành sửa chữa. Bản thảo cuối cùng đã được ấn định vào ngày thứ ba, ngày thứ tư liền giao cho cô ấy."
Cô ta nói: "Lúc đó giáo viên thu nhận cũng là thầy, em vẫn còn nhớ lúc đó thầy đã khen cách nghĩ của chúng em rất hay, mới năm hai mà đã có ý tưởng xuất sắc như vậy."
Thầy giáo trung niên gật gật đầu: "Thầy vẫn nhớ."
Sinh viên năm hai nộp dự án cho trường học không có nhiều.
Hơn nữa dự án đề nghị này là mở ra cho toàn trường, bất cứ học viện nào, bất cứ sinh viên của chuyên ngành nào cũng đều có thể nộp.
Trách nhiệm của người thầy giáo này chỉ là đăng ký dự án cho sinh viên y học, có thể nhận một hai phút đơn đăng ký mỗi ngày.
Lâm Oánh Oánh nói đến việc này, ông ấy thực sự nhớ rất rõ.
Tần Tịch quay đầu nhìn người bạn học của mình.
Mặc dù đối phương không nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô đã đại khái đoán được vì sao giáo viên lại kêu họ đến đây rồi.
Cô quay đầu, cùng với Âu Dương Nguyệt, Đường Lăng mấy người liếc nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn ra được sự nghi hoặc và kinh ngạc——
Đề tài của Lâm Oánh Oánh, chẳng lẽ lại trùng với các cô?
Nhưng mà việc này không thể nào a.
Tần Tịch suy tư nhìn Lâm Oánh Oánh.
Cô đã sống ở thế giới này hai kiếp rồi, đây là kiếp thứ ba.
Mặc dù hai lần trước đều còn trẻ mà đã chết oan uổng.
Nhưng tốt xấu gì cũng sống đến 25- 26 tuổi, cũng là bảy tám năm sau rồi.
Khoa học công nghệ hiện đại phát triển vô cùng nhanh chóng, y học cũng không ngoại lệ.
Mặc dù hai kiếp trước Tần Tịch đã thay đổi chuyên ngành, sau này rời bỏ y học.
Rốt cuộc thì đây ngành học cô thật sự yêu thích, cô vẫn luôn quan tâm đến sự tiến bộ của kỹ thuật y học.
Cho nên đề tài lần này cô chọn để nộp dự án, chính là liên quan đến mã hóa DNA.
Hiện tại đó là một hướng đi trì trệ không có phát triển, là phương hướng ít được lưu ý đến.
Nhưng Tần Tịch biết rằng trong năm năm sau, sẽ có càng nhiều người đầu tư vào nghiên cứu.
Một lượng lớn tiền bạc, nhân tài, cò có hỗ trợ kỹ thuật sẽ được đầu tư vào đó, sẽ khiến cho lĩnh vực nghiên cứu này đạt được sự phát triển nhanh chóng, không ngừng mở rộng, tiến bộ.
Cuối cùng mang lại một sự thay đổi lớn trong lịch sử y học.
Mặc dù hai kiếp trước lúc Tần Tịch chết sự thay đổi này vẫn chưa có xảy ra, nhưng mà đã có thể dự đoán, sẽ là một tương lai tươi sáng.
Cho nên sau khi trọng sinh lại nghe đám người Đường Lăng nói về việc nộp dự án, cho nên cô gần như trong vô thức chọn phương hướng này.
Là những sinh viên mới bước vào năm thứ hai, các cô không có biện pháp làm những nghiên cứu nâng cao và khó hơn.
Nhưng phương hướng lớn thì không có sai.
Ánh mắt Tần Tịch bình tĩnh nhìn Lâm Oánh Oánh.
Lớp của Tần Tịch có bốn mươi lăm người.
Người bạn học này của cô, thành tích xếp hạng trên lớp có lẽ là tầm khoảng thứ hạng 15- 16.
Chỉ là Lâm Oánh Oánh sau khi bắt đầu nói chuyện yêu đương, tâm tư đặt vào chuyện học hành rõ ràng đã ít đi.
Hầu hết thời gian đều bận hẹn hò với bạn trai của mình, làm gì có nhiều thời gian mà đọc sách chứ.
Lâm Oánh Oánh vẫn không nhìn Tần Tịch, tiếp tục nói: "Thưa thầy, dự án này là thành viên của nhóm chúng em, đã mất cả một kỳ nghỉ hè, đọc rất nhiều sách và tạp chí mới nghĩ ra được."
Cô ta đứng thẳng lưng: "Nhưng mà Tần Tịch, ngay lúc chúng em ấn định bản sơ thảo, cô ấy còn đang bận chuyện thay đổi chuyên ngành, em nghe thầy Ngụy nói thứ sáu cô ấy mới rút lại đơn xin đổi chuyên ngành, bản dự tuyển đó làm sao có thể hoàn thành được, chẳng lẽ trong một đêm có thể làm ra được sao. Cho nên... "
Lâm Oánh Oánh quay đầu khinh miệt liếc nhìn đám người Tần Tịch, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia đắc ý: "Em cho rằng, bọn họ chính là người đã ăn cắp đề tài của chúng em."
"Mẹ kiếp!" Âu Dương Nguyệt nghe đến đoạn cuối, không tự chủ được mà buột miệng nói: "Chúng tôi đang ăn cắp đề tài của cô?! Lâm Oánh Oánh, cô có còn cần thể diện không ?!"
Lâm Oánh Oánh tiếp tục nói: "Hôm chủ nhật cô giáo Trương đã tìm chúng em, nhắc đến một vài vấn đề, bảo chúng em tiến hành sửa chữa. Bản thảo cuối cùng đã được ấn định vào ngày thứ ba, ngày thứ tư liền giao cho cô ấy."
Cô ta nói: "Lúc đó giáo viên thu nhận cũng là thầy, em vẫn còn nhớ lúc đó thầy đã khen cách nghĩ của chúng em rất hay, mới năm hai mà đã có ý tưởng xuất sắc như vậy."
Thầy giáo trung niên gật gật đầu: "Thầy vẫn nhớ."
Sinh viên năm hai nộp dự án cho trường học không có nhiều.
Hơn nữa dự án đề nghị này là mở ra cho toàn trường, bất cứ học viện nào, bất cứ sinh viên của chuyên ngành nào cũng đều có thể nộp.
Trách nhiệm của người thầy giáo này chỉ là đăng ký dự án cho sinh viên y học, có thể nhận một hai phút đơn đăng ký mỗi ngày.
Lâm Oánh Oánh nói đến việc này, ông ấy thực sự nhớ rất rõ.
Tần Tịch quay đầu nhìn người bạn học của mình.
Mặc dù đối phương không nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô đã đại khái đoán được vì sao giáo viên lại kêu họ đến đây rồi.
Cô quay đầu, cùng với Âu Dương Nguyệt, Đường Lăng mấy người liếc nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn ra được sự nghi hoặc và kinh ngạc——
Đề tài của Lâm Oánh Oánh, chẳng lẽ lại trùng với các cô?
Nhưng mà việc này không thể nào a.
Tần Tịch suy tư nhìn Lâm Oánh Oánh.
Cô đã sống ở thế giới này hai kiếp rồi, đây là kiếp thứ ba.
Mặc dù hai lần trước đều còn trẻ mà đã chết oan uổng.
Nhưng tốt xấu gì cũng sống đến 25- 26 tuổi, cũng là bảy tám năm sau rồi.
Khoa học công nghệ hiện đại phát triển vô cùng nhanh chóng, y học cũng không ngoại lệ.
Mặc dù hai kiếp trước Tần Tịch đã thay đổi chuyên ngành, sau này rời bỏ y học.
Rốt cuộc thì đây ngành học cô thật sự yêu thích, cô vẫn luôn quan tâm đến sự tiến bộ của kỹ thuật y học.
Cho nên đề tài lần này cô chọn để nộp dự án, chính là liên quan đến mã hóa DNA.
Hiện tại đó là một hướng đi trì trệ không có phát triển, là phương hướng ít được lưu ý đến.
Nhưng Tần Tịch biết rằng trong năm năm sau, sẽ có càng nhiều người đầu tư vào nghiên cứu.
Một lượng lớn tiền bạc, nhân tài, cò có hỗ trợ kỹ thuật sẽ được đầu tư vào đó, sẽ khiến cho lĩnh vực nghiên cứu này đạt được sự phát triển nhanh chóng, không ngừng mở rộng, tiến bộ.
Cuối cùng mang lại một sự thay đổi lớn trong lịch sử y học.
Mặc dù hai kiếp trước lúc Tần Tịch chết sự thay đổi này vẫn chưa có xảy ra, nhưng mà đã có thể dự đoán, sẽ là một tương lai tươi sáng.
Cho nên sau khi trọng sinh lại nghe đám người Đường Lăng nói về việc nộp dự án, cho nên cô gần như trong vô thức chọn phương hướng này.
Là những sinh viên mới bước vào năm thứ hai, các cô không có biện pháp làm những nghiên cứu nâng cao và khó hơn.
Nhưng phương hướng lớn thì không có sai.
Ánh mắt Tần Tịch bình tĩnh nhìn Lâm Oánh Oánh.
Lớp của Tần Tịch có bốn mươi lăm người.
Người bạn học này của cô, thành tích xếp hạng trên lớp có lẽ là tầm khoảng thứ hạng 15- 16.
Chỉ là Lâm Oánh Oánh sau khi bắt đầu nói chuyện yêu đương, tâm tư đặt vào chuyện học hành rõ ràng đã ít đi.
Hầu hết thời gian đều bận hẹn hò với bạn trai của mình, làm gì có nhiều thời gian mà đọc sách chứ.
Lâm Oánh Oánh vẫn không nhìn Tần Tịch, tiếp tục nói: "Thưa thầy, dự án này là thành viên của nhóm chúng em, đã mất cả một kỳ nghỉ hè, đọc rất nhiều sách và tạp chí mới nghĩ ra được."
Cô ta đứng thẳng lưng: "Nhưng mà Tần Tịch, ngay lúc chúng em ấn định bản sơ thảo, cô ấy còn đang bận chuyện thay đổi chuyên ngành, em nghe thầy Ngụy nói thứ sáu cô ấy mới rút lại đơn xin đổi chuyên ngành, bản dự tuyển đó làm sao có thể hoàn thành được, chẳng lẽ trong một đêm có thể làm ra được sao. Cho nên... "
Lâm Oánh Oánh quay đầu khinh miệt liếc nhìn đám người Tần Tịch, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia đắc ý: "Em cho rằng, bọn họ chính là người đã ăn cắp đề tài của chúng em."
"Mẹ kiếp!" Âu Dương Nguyệt nghe đến đoạn cuối, không tự chủ được mà buột miệng nói: "Chúng tôi đang ăn cắp đề tài của cô?! Lâm Oánh Oánh, cô có còn cần thể diện không ?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.