Chương 42:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Hai chữ “đạo văn” vừa thốt ra khỏi miệng, Âu Dương Nguyệt giận tím mặt.
Cô ấy bước lên phía trước một bước vừa muốn nói, Tần Tịch liền vội vàng giữ chặt cánh tay của cô ấy lại.
Lâm Oánh Oánh và Âu Dương Nguyệt vẫn luôn có mâu thuẫn với nhau.
Chung cư sinh viên của các cô có hai phòng và một phòng khách, có hai phòng ký túc xá.
Mỗi phòng ký túc xá là bốn người, phòng khách, ban công và nhà vệ sinh thì dùng chung.
Lúc mới bắt đầu nhập học, quan hệ giữa hai bên thật ra cũng không tệ lắm.
Sau này vì chuyện đó, Âu Dương Nguyệt và cô ta đã cãi nhau một trận.
Tần Tịch các cô đương nhiên đứng về phía Âu Dương Nguyệt, bạn cùng phòng của Lâm Oánh Oánh chắc chắn sẽ giúp cô ta.
Hai phòng ký túc xá mặc dù vẫn ở cùng một căn chung cư, nhưng sau này hầu như không qua lại với nhau.
Thật ra khiến các cô cãi nhau đến sứt mẻ như vậy, cũng không phải là chuyện lớn gì.
Điều kiện của nhà Âu Dương Nguyệt rất tốt, toàn bộ ký túc xá thì cô ấy là người có nhiều quần áo đẹp nhất.
Chỉ là áo sơ mi màu trắng thôi mà đã có mấy cái không cùng chất liệu và kiểu dáng rồi.
Tần Tịch nhớ hôm sinh nhật của Âu Dương Nguyệt lúc cô ấy học năm nhất, cô của cô ấy đã tặng cho cô ấy một cái áo sơ mi trắng rất đẹp.
Đương nhiên Âu Dương Nguyệt rất thích nó.
Màu trắng vốn dĩ rất dễ dơ, cô ấy mặc cũng rất cẩn thận.
Có lần sau khi giặt sạch xong, còn đặc biệt phơi lên một góc ở ban công, còn dặn dò Tần Tịch, còn có Lâm Oánh Oánh và những người bạn cùng phòng của cô ta, lúc các cô phơi quần áo, cố gắng đừng phơi quần áo bên cạnh quần áo của cô ấy.
Mọi người đều đã đồng ý.
Kết quả tối ngày hôm đó lúc các cô tự học trở về, đột nhiên nhìn thấy một chiếc quần jean được phơi sát vào bên cạnh cái áo sơ mi trắng của Âu Dương Nguyệt.
Cô ấy vội vàng chạy lên gỡ đồ xuống, chiếc quần jean bị phai màu rất nặng, cả hai cái đều là quần áo ướt.
Đằng sau cái áo sơ mi bị nhuộm một mảng màu xanh đậm, trông rất xấu xí.
Vốn dĩ là, nếu như trên ban công thật sự phơi rất nhiều đồ.
Không cẩn thận đụng tới, nhuộm màu thì nhuộm màu đi.
Âu Dương Nguyệt cũng sẽ không tức giận như vậy.
Điều đáng nói là lúc đó chỗ phơi quần áo ở ban công trống trơn, căn bản không có mấy bộ quần áo.
Âu Dương Nguyệt lại đặc biệt phơi ở một góc ở ban công.
Nếu như không phải là cố ý thì chiếc quần jean đó căn bản không thể nào phơi ở bên cạnh cái áo sơ mi của cô ấy được.
Âu Dương Nguyệt từ trước đến nay đều là rộng rãi hào phóng, đối xử với bạn bè rất chân thành.
Nhưng mà trong mắt cũng không thể chứa nổi một hạt cát, lập tức liền tức giận, xách theo cái quần jean và cái áo sơ mi đi đến phòng kế bên hỏi, rốt cuộc là quần áo của ai.
Tối ngày hôm đó, cô ấy và Lâm Oánh Oánh cãi nhau một trận.
Tần Tịch đều nghe thấy xem thế là đủ rồi.
Hóa ra ngoại trừ chuyện đó ra, Lâm Oánh Oánh còn âm thầm làm ra rất nhiều chuyện khác nữa.
Ví dụ như, cô ta đến mượn sữa rửa mặt của Kiều Sơ Hạ, nói là sữa rửa mặt của mình vừa hết rồi.
Sữa rửa mặt của Kiều Sơ Hạ là sữa rửa mặt bọt dạng nước tự động tạo bọt, cô ta trực tiếp lấy đi một nửa, rồi đổ nửa chai nước vào trả lại cho người ta.
Sau này lúc Kiều Sơ Hạ lần nữa sử dụng, bọt khó ra hơn trước rất nhiều.
Lại thêm một ví dụ nữa, cô ta đến mượn mật ong của Tần Tịch.
Cũng trộm đi nửa bình.
Như vậy cũng thôi đi, còn âm thầm nhét mấy cái hạt xuống dưới mật ong.
Mật ong Tần Tịch mua rất dính và đặc chứ không trong suốt như loại này, bình cũng là màu đen.
Cô ăn mãi đến cuối cùng mới phát hiện ra ở phía dưới đã có mùi chua hôi thối. Còn có vài hạt mận nho nhỏ.
Dù sao những chuyện nhỏ tương tự như vậy nhiều không kể xiết.
Âu Dương Nguyệt và Lâm Oánh Oánh cãi nhau xong, hai người cãi nhau đến hoàn toàn rạn vỡ.
Tần Tịch các cô và Lâm Oánh Oánh gặp mặt, chính là cái kiểu gặp mặt nhưng không chào hỏi.
Tuyệt đối không ngờ rằng, bây giờ lại xảy ra chuyện này.
Lâm Oánh Oánh nhìn thấy Tần Tịch các cô đều không nói gì thì rất là đắc ý.
Cô ta dịu giọng, ngọt ngào hỏi thầy giáo của tổ xét duyệt dự án: “Thưa thầy, Tần Tịch các cô ấy đều đã đạo văn của chúng em, có phải sẽ không có tư cách tham gia viết cái đơn dự tuyển đề án này không ạ?”
Thầy giáo trung niên liếc nhìn Tần Tịch các cô một cái, chậm rãi gật gật đầu.
“Thưa thầy.” Lâm Oánh Oánh lại nói: “Em nghe đàn chị nói, ngoài không thể tham gia viết đơn dự tuyển đề án ra, trường học vì để tạo bầu không khí học thuật tốt đẹp cho chúng ta, đối với loại hành vi sai trái trong học thuật này thì sẽ bị trừng phạt.”
Cô ấy bước lên phía trước một bước vừa muốn nói, Tần Tịch liền vội vàng giữ chặt cánh tay của cô ấy lại.
Lâm Oánh Oánh và Âu Dương Nguyệt vẫn luôn có mâu thuẫn với nhau.
Chung cư sinh viên của các cô có hai phòng và một phòng khách, có hai phòng ký túc xá.
Mỗi phòng ký túc xá là bốn người, phòng khách, ban công và nhà vệ sinh thì dùng chung.
Lúc mới bắt đầu nhập học, quan hệ giữa hai bên thật ra cũng không tệ lắm.
Sau này vì chuyện đó, Âu Dương Nguyệt và cô ta đã cãi nhau một trận.
Tần Tịch các cô đương nhiên đứng về phía Âu Dương Nguyệt, bạn cùng phòng của Lâm Oánh Oánh chắc chắn sẽ giúp cô ta.
Hai phòng ký túc xá mặc dù vẫn ở cùng một căn chung cư, nhưng sau này hầu như không qua lại với nhau.
Thật ra khiến các cô cãi nhau đến sứt mẻ như vậy, cũng không phải là chuyện lớn gì.
Điều kiện của nhà Âu Dương Nguyệt rất tốt, toàn bộ ký túc xá thì cô ấy là người có nhiều quần áo đẹp nhất.
Chỉ là áo sơ mi màu trắng thôi mà đã có mấy cái không cùng chất liệu và kiểu dáng rồi.
Tần Tịch nhớ hôm sinh nhật của Âu Dương Nguyệt lúc cô ấy học năm nhất, cô của cô ấy đã tặng cho cô ấy một cái áo sơ mi trắng rất đẹp.
Đương nhiên Âu Dương Nguyệt rất thích nó.
Màu trắng vốn dĩ rất dễ dơ, cô ấy mặc cũng rất cẩn thận.
Có lần sau khi giặt sạch xong, còn đặc biệt phơi lên một góc ở ban công, còn dặn dò Tần Tịch, còn có Lâm Oánh Oánh và những người bạn cùng phòng của cô ta, lúc các cô phơi quần áo, cố gắng đừng phơi quần áo bên cạnh quần áo của cô ấy.
Mọi người đều đã đồng ý.
Kết quả tối ngày hôm đó lúc các cô tự học trở về, đột nhiên nhìn thấy một chiếc quần jean được phơi sát vào bên cạnh cái áo sơ mi trắng của Âu Dương Nguyệt.
Cô ấy vội vàng chạy lên gỡ đồ xuống, chiếc quần jean bị phai màu rất nặng, cả hai cái đều là quần áo ướt.
Đằng sau cái áo sơ mi bị nhuộm một mảng màu xanh đậm, trông rất xấu xí.
Vốn dĩ là, nếu như trên ban công thật sự phơi rất nhiều đồ.
Không cẩn thận đụng tới, nhuộm màu thì nhuộm màu đi.
Âu Dương Nguyệt cũng sẽ không tức giận như vậy.
Điều đáng nói là lúc đó chỗ phơi quần áo ở ban công trống trơn, căn bản không có mấy bộ quần áo.
Âu Dương Nguyệt lại đặc biệt phơi ở một góc ở ban công.
Nếu như không phải là cố ý thì chiếc quần jean đó căn bản không thể nào phơi ở bên cạnh cái áo sơ mi của cô ấy được.
Âu Dương Nguyệt từ trước đến nay đều là rộng rãi hào phóng, đối xử với bạn bè rất chân thành.
Nhưng mà trong mắt cũng không thể chứa nổi một hạt cát, lập tức liền tức giận, xách theo cái quần jean và cái áo sơ mi đi đến phòng kế bên hỏi, rốt cuộc là quần áo của ai.
Tối ngày hôm đó, cô ấy và Lâm Oánh Oánh cãi nhau một trận.
Tần Tịch đều nghe thấy xem thế là đủ rồi.
Hóa ra ngoại trừ chuyện đó ra, Lâm Oánh Oánh còn âm thầm làm ra rất nhiều chuyện khác nữa.
Ví dụ như, cô ta đến mượn sữa rửa mặt của Kiều Sơ Hạ, nói là sữa rửa mặt của mình vừa hết rồi.
Sữa rửa mặt của Kiều Sơ Hạ là sữa rửa mặt bọt dạng nước tự động tạo bọt, cô ta trực tiếp lấy đi một nửa, rồi đổ nửa chai nước vào trả lại cho người ta.
Sau này lúc Kiều Sơ Hạ lần nữa sử dụng, bọt khó ra hơn trước rất nhiều.
Lại thêm một ví dụ nữa, cô ta đến mượn mật ong của Tần Tịch.
Cũng trộm đi nửa bình.
Như vậy cũng thôi đi, còn âm thầm nhét mấy cái hạt xuống dưới mật ong.
Mật ong Tần Tịch mua rất dính và đặc chứ không trong suốt như loại này, bình cũng là màu đen.
Cô ăn mãi đến cuối cùng mới phát hiện ra ở phía dưới đã có mùi chua hôi thối. Còn có vài hạt mận nho nhỏ.
Dù sao những chuyện nhỏ tương tự như vậy nhiều không kể xiết.
Âu Dương Nguyệt và Lâm Oánh Oánh cãi nhau xong, hai người cãi nhau đến hoàn toàn rạn vỡ.
Tần Tịch các cô và Lâm Oánh Oánh gặp mặt, chính là cái kiểu gặp mặt nhưng không chào hỏi.
Tuyệt đối không ngờ rằng, bây giờ lại xảy ra chuyện này.
Lâm Oánh Oánh nhìn thấy Tần Tịch các cô đều không nói gì thì rất là đắc ý.
Cô ta dịu giọng, ngọt ngào hỏi thầy giáo của tổ xét duyệt dự án: “Thưa thầy, Tần Tịch các cô ấy đều đã đạo văn của chúng em, có phải sẽ không có tư cách tham gia viết cái đơn dự tuyển đề án này không ạ?”
Thầy giáo trung niên liếc nhìn Tần Tịch các cô một cái, chậm rãi gật gật đầu.
“Thưa thầy.” Lâm Oánh Oánh lại nói: “Em nghe đàn chị nói, ngoài không thể tham gia viết đơn dự tuyển đề án ra, trường học vì để tạo bầu không khí học thuật tốt đẹp cho chúng ta, đối với loại hành vi sai trái trong học thuật này thì sẽ bị trừng phạt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.